Bách Luyện Thành Thần

Chương 293: Bất động minh vương




<!---->Dù là tình huống nào thì đều vô cùng có lợi cho La Chinh.

Hiện giờ trên Thanh Vân Bảng, La Chinh chỉ còn lại một đối thủ là Bùi Thiên Diệu mà thôi.

Mặc dù trong Thanh Vân Tông vẫn còn một “đại sư huynh” là Lý Dật Phong tồn tại, nhưng Lý Dật Phong giờ vẫn đang bế quan, thời gian bế quan một lần của võ giả có dài có ngắn, nhưng đến cảnh giới của Lý Dật Phong, ngắn thì ba tháng, dài thì một năm, tỷ lệ hắn dám đến tham gia đại hội toàn phong không lớn.

Cho nên Bùi Thiên Diệu là đối thủ cuối cùng của La Chinh, thắng hắn chính là đứng trên đỉnh cao trong đám đệ tử Thanh Vân Tông.

Trận đấu của Hoa Thiên Mệnh với Bùi Thiên Diệu cũng có rất nhiều người xem.

Mặc dù trong trận đấu trước Hoa Thiên Mệnh thua La Chinh, nhưng điều này không thể nói rõ Hoa Thiên Mệnh yếu tới mức nào mà quan trọng là vẫn rất biến thái.

La Chinh cảnh giới Tiên Thiên Nhị Trọng đã hoàn toàn trở thành một tên yêu nghiệt từ đầu đến chân trong mắt mọi người. Mà người… thì không thể so sánh được với yêu nghiệt.

Trong trường hợp Hoa Thiên Mệnh thi triển thực lực khiến người theo không kịp, và Bùi Thiên Diệu thâm tàng bất lộ, trận chiến này có rất nhiều thứ cần xem.

Sau khi trọng tài gọi tên hai người, Hoa Thiên Mệnh và Bùi Thiên Diệu cùng lúc đi lên võ đài.

Khí tức của Bùi Thiên Diệu vẫn thu hết vào trong như cũ, thản nhiên nói với Hoa Thiên Mệnh: “Ta đợi trận đấu này quá lâu rồi.”

“Ta cũng vậy.” Hoa Thiên Mệnh gật gật đầu.

Hai người đã quan sát đối phương quá lâu, không cần thiết phải nhiều lời nữa.

Sau khi Hoa Thiên Mệnh đột phá kiếm ý viên mãn, lại bước vào tu luyện trong Tẩy Kiếm Trì, thực lực đột nhiên tăng vọt. Nhưng sau khi gặp phải La Chinh, thái độ kiêu ngạo của Hoa Thiên Mệnh cũng bị áp chế vài phần, khiến hắn hiểu ra núi cao còn có núi cao hơn.

Bùi Thiên Diệu vô cùng hướng nội, từ đầu đến cuối đều không lộ ra thực lực của bản thân, giống như ngọn núi lửa sâu lắng trong hoàng hôn.

Không ai biết được ngọn núi lửa này mà phun trào ra sẽ tạo ra uy lực như thế nào!

Hoa Thiên Mệnh xuất kiếm trước, hắn bước ra kiếm bộ, gần như ngay lập tức đã đến gần Bùi Thiên Diệu

Đôi bên mới bắt đầu nên không hề liều mạng, có vẻ muốn chiếm ưu thế trên chiêu thức, mà Hoa Thiên Mệnh hiển nhiên là có ưu thế hơn, bởi vì hắn có kiếm, lại còn có kiếm bộ!

Nhưng khi Hoa Thiên Mệnh đến gần Bùi Thiên Diệu liền phát hiện ra bản thân hắn đã sai, có vẻ còn sai một cách thái quá.

Bùi Thiên Diệu quả thực không có vũ khí, thậm chí lúc này hắn còn không thi triển ra Phật Chi Luân Hồi, nhưng võ thuật của hắn vẫn rất mạnh.

Hai tay hắn lập lòe từng đường ánh sáng màu vàng. Dưới sự bảo vệ của ánh sáng vàng này, không ngờ hai tay của hắn lại có thể nghênh đón lưỡi kiếm của Hoa Thiên Mệnh!

“Ầm ầm ầm…”

Hoa Thiên Mệnh liên tiếp đâm ra mười hai kiếm, nhưng tốc độ của Bùi Thiên Diệu cũng không hề chậm, đôi tay to lớn vững vàng mà tràn đầy lực lượng không ngừng chuyển động, giống như từng mảnh lá cây bay lộn xộn trong gió, đập trên thân kiếm của Hoa Thiên Mệnh.

Theo mọi người thấy, cảnh này quả thực cũng khiến họ hơi run sợ. Bùi Thiên Diệu lại chỉ dựa vào thân thể đã có thể chặn được lưỡi kiếm của Hoa Thiên Mệnh, hình như thân thể này của hắn cũng quá mạnh rồi, cho dù thân thể mạnh mẽ nổi tiếng của La Chinh cũng không làm được nhỉ?

Nhưng một số đệ tử có ánh mắt nhạy bén lại nhìn ra, tình huống thực tế không phải như vậy.

Chưởng pháp Bùi Thiên Diệu dùng là “Đại Thiên Diệp Thủ” trong Phật môn. Chưởng pháp này suy diễn đến cực hạn việc phát huy tốc độ và khống chế sức mạnh. Mặc dù nhìn thì có vẻ mỗi chưởng của hắn đều trực tiếp đập lên kiếm của Hoa Thiên Mệnh, nhưng trên thực tế, mỗi chưởng đều khéo léo, mạnh mẽ, sức mạnh đều phát ra từ mặt bên, đẩy thanh kiếm của Hoa Thiên Mệnh ra.

Dưới những đòn tấn công nhanh chóng từ Đại Thiên Diệp Thủ của Bùi Thiên Diệu, Hoa Thiên Mệnh không ngừng biến hóa kiếm bộ, cứ tiếp cận Bùi Thiên Diệu rồi lại kéo giãn khoảng cách, sau đó lại tiếp cận, rồi lại kéo giãn. Nhiều lần như vậy nhưng vẫn không cách nào phá vỡ phòng tuyến của Bùi Thiên Diệu.

Mà với tiết tấu tấn công ngày càng nhanh, Bùi Thiên Diệu đã thể hiện ra thực lực của mình.

“Đại Thiên Diệp Thủ”, “Vô Tương Kiếp Chỉ”, “Bát Nhã Thần Chưởng”, “Đa La Diệp Chỉ”, “Đại Trí Vô Định Chưởng”…

Các loại công pháp Phật môn thần kỳ lớp lớp vô tận khiến Hoa Thiên Mệnh khó lòng phòng bị…

Rất nhiều đệ tử cũng nhìn đến ngây người.

“Tại sao Bùi Thiên Diệu lại có nhiều công pháp Phật môn như vậy?”

“Chắc không phải hắn đi cướp Tàng Kim Các của Phật môn nào đó chứ…”

“Nằm mơ đi, trong Đông Vực không có Phật môn, còn Thiên Thiền Tự, Thiên Long Tự ở Trung Vực đều là tông môn được truyền thừa đã lâu dù là tông môn nào cũng đều có thể so với Vân Điện của chúng ta, làm sao có thể bị hắn cướp.”

Nhưng công pháp Phật môn vô cùng thần bí, cho nên rất ít bộ được lưu truyền ra bên ngoài. Những công pháp mà Bùi Thiên Diệu dùng, dù là loại nào cũng vô cùng quý báu, chỉ là không biết rốt cuộc hắn đã học được những công pháp này ở đâu.

Dưới các đường chưởng pháp rối mắt, dựa vào Thực Huyết Kiếm của mình, Hoa Thiên Mệnh không chỉ không chiếm được lợi thế mà còn gặp phải cản trở khắp nơi, thậm chí mấy lần còn bị chiêu thức kỳ lạ của Bùi Thiên Diệu ép tới mức không thể không lùi.

Hoa Thiên Mệnh ý thức được rằng mình không thể mau chóng chiếm được lợi thế về mặt chiêu thức, nên cuối cùng lùi lại hai bước, nâng Thực Huyết Kiếm lên, bắt đầu bày thế.

Một luồng khí thế hào hùng bắt đầu tập trung về phía Hoa Thiên Mệnh, hắn chuẩn bị phát động “Thiên Kiếm”.

Cảm nhận được khí thế dồi dào Hoa Thiên Mệnh phát ra, thần sắc của Bùi Thiên Diệu cũng trở nên nghiêm trọng. Mặc dù La Chinh phá được Thiên Kiếm của Hoa Thiên Mệnh, nhưng điều này cũng không nói là Hoa Thiên Mệnh yếu, mà là La Chinh quá mạnh.

“Phật Chi Luân Hồi!”

Sáu quả cầu nhỏ màu vàng từ bên cạnh người hắn bay ra.

Sáu quả cầu này gọi là Lục Đạo Giới Châu, trong đó ẩn chứa một tia lực lượng của mỗi thế giới trong lục đạo.

Sau khi Bùi Thiên Diệu triệu hồi ra Lục Đạo Giới Châu, sáu quả cầu màu vàng này bắt đầu từ từ chuyển động. Lần trước Bùi Thiên Diệu chỉ dựa vào một chiêu này mà đánh bại Tạ Vân, hơn nữa còn dùng Lục Đạo Giới Châu nhốt đòn tấn công của Tạ Vân vào trong rồi mới đánh trả!

Cho nên khi Bùi Thiên Diệu đánh ra đòn này, trên mặt Hoa Thiên Mệnh cũng là vẻ thận trọng.

“Thiên Phạt Kiếm!”

Biết rõ sự khủng bố của Lục Đạo Giới Châu, Hoa Thiên Mệnh đương nhiên không thể chọn nương tay. Sau khi bị Bùi Thiên Diệu hấp thụ công kích của bản thân thì chính mình sẽ bị rơi vào thế bị động. Cho nên khi thấy Hoa Thiên Mệnh quyết đoán kịp thời, sử dụng kiếm mạnh nhất của mình, không ít người đều gật gù, đổi lại là mình thì cũng sẽ làm như vậy, bởi vì như vậy là sáng suốt nhất.

Tuy Lục Đạo Giới Châu khủng bố, nhưng nó không thể có sức mạnh giam cầm vô hạn, chung quy cũng sẽ có một giới hạn, chỉ cần phá vỡ giới hạn đó thì có thể phá vỡ Phật Chi Luân Hồi của hắn!

Thiên Phạt Kiếm của Hoa Thiên Mệnh có uy thế rất lớn, giống như là một sự trừng phạt mà ông trời giáng xuống, một đường kiếm ý viên mãn giống như một thùng nước lớn bay về phía Bùi Thiên Diệu.

“Vù vù vù!”

Lúc này Lục Đạo Giới Châu của Bùi Thiên Diệu bắt đầu chuyển động điên cuồng, do tốc độ chuyển động quá nhanh nên nhìn chúng trông có vẻ giống như một vòng tròn màu vàng lấp lánh. Chính vòng tròn này đã cuốn một kiếm ẩn chứa kiếm ý Cực Lôi của Hoa Thiên Mệnh vào trong.

“Giam cầm!” Ánh mắt Bùi Thiên Diệu lóe lên, lực trường trong vòng tròn kia bắt đầu có sự thay đổi, vốn dĩ kiếm này của Hoa Thiên Mệnh nhanh như tia chớp, nhưng giờ đây lại trở nên vô cùng chậm chạp, rõ ràng là bị giam cầm trong vòng tròn vàng kia.

Nếu kiếm này của Hoa Thiên Mệnh bị giam cầm thì Bùi Thiên Diệu có thể đảo hướng nghịch chuyển Lục Đạo Giới Châu, sau khi cường hóa đòn tấn công của Hoa Thiên Mệnh thì sẽ bắn ngược trở lại, như vậy Hoa Thiên Mệnh thua chắc.

Hoa Thiên Mệnh dĩ nhiên sẽ không cho Bùi Thiên Diệu cơ hội này. Nếu hắn đã toàn lực ra tay thì cũng sẽ sử dụng triệt để chân nguyên của mình, giải phóng đến cực hạn!

“Giam cầm ta? Ông trời không dễ bị giam cầm như vậy!” Khí thế của Hoa Thiên Mệnh lớn mạnh, kiếm ý Cực Lôi trong một kiếm kia nhanh chóng trở nên cuồng bạo, mỗi một đường sấm sét vốn to như ngón tay bỗng biến lớn bằng khuỷu tay, những tia chớp giống như một con thú bị giam cầm, nổi giận muốn thoát khỏi lồng giam.

“Két két két…”

Trên vòng tròn vàng kia của Bùi Thiên Diệu xuất hiện những vết nứt, rõ ràng là không ngăn nổi, bị kiếm ý Cực Lôi của Hoa Thiên Mệnh xé rách.

“Quả nhiên vẫn là kiếm của Hoa Thiên Mệnh mạnh hơn một chút.”

“Từ xưa đến nay, tấn công thì dễ dàng còn phòng ngự mới khó. Thực lực của Bùi Thiên Diệu tuy mạnh, nhưng phòng ngự đơn thuần nói chung vẫn là hạ sách, tấn công mới là cách phòng ngự tốt nhất.”

“Nếu vòng tròn vàng bị phá, Bùi Thiên Diệu thua chắc!”

Thời gian chậm rãi trôi đi, vết nứt trên vòng tròn của Bùi Thiên Diệu ngày càng nhiều, thậm chí còn không ngừng lắc lư, có vẻ sắp vỡ đến nơi.

Hoa Thiên Mệnh thừa thế xông lên, hét lớn một tiếng: “Phá!”

“Xoẹt xẹt…”

Vòng tròn cuối cùng cũng bị kiếm ý Cực Lôi của Hoa Thiên Mệnh chém vỡ.

Nhưng đúng lúc Phật Chi Luân Hồi bị chém vỡ, Bùi Thiên Diệu khẽ nhăn mày, ánh sáng trên người lập lòe, hai tay mở ra, phía sau hắn xuất hiện một đường hư ảnh.

Đó vậy mà lại là một bức tượng Phật!

Có điều chắc chắn nó hoàn toàn không giống với những pho tượng Phật phúc hậu thông thường, tượng Phật sau lưng hắn là một tượng Phật tức giận!

Tượng có hai tướng, loại bình thường là Phật mang theo ý cười thiền cơ(1) gọi là tướng yên tĩnh, hay còn gọi là Chính Pháp Luân Thân. Khi bọn họ lấy trí tuệ để răn dạy kẻ ngu muội, cảnh tỉnh chúng sinh, phá vỡ nghiệp chướng u tối thì mới xuất hiện tướng phẫn nộ với biểu cảm hung ác như vậy, gọi là Giáo Lệnh Luân Thân!

(1)Thiền cơ: là một diệu pháp của các hòa thượng theo phái thiền.

“Là Bất Động Minh Vương! Tại sao Bùi Thiên Diệu lại có thể triệu hồi Bất Động Minh Vương! Lẽ nào Bùi Thiên Diệu có huyết mạch của Bất Động Minh Vương?”

Vị để tử này vừa nói ra, không ít người cũng nhìn với ánh mắt ngơ ngác như hắn.

Phật tổ không phải là thần thú…

Hòa thượng trong chùa lại có sắc giới nên căn bản không thể có con nối dõi…

Phật môn làm sao có thể truyền thừa được huyết mạch của Minh Vương…

Vị đệ tử đó cũng ý thức được mình nói sai nên đỏ mặt rồi lại nói tiếp: “Chẳng lẽ Bùi Thiên Diệu là chuyển thế của Bất Động Minh Vương?”

“Quả thực có khả năng. Nếu không thì chẳng thể nào giải thích được, tại sao trên người hắn lại xuất hiện nhiều công pháp Phật môn đến thế.”

“Chả trách lại mạnh như vậy! Hóa ra là Minh Vương chuyển thế! Lần này e là Hoa Thiên Mệnh không đối phó được rồi!”

Sắc mặt Bùi Thiên Diệu vẫn dửng dưng nhưng hư ảnh Minh Vương sau lưng hắn lại tràn đầy phẫn nộ.

“Bất Động Minh Vương Chưởng!”

Hai tay hắn chắp trước ngực, lập tức nhẹ nhàng chỉ vào đường kiếm ý Cực Lôi kia của Hoa Thiên Mệnh, giữa không trung xuất hiện một bàn tay, đột nhiên đập xuống kiếm ý Cực Lôi!