Bách Luyện Thành Thần

Chương 746: Nỗi khổ trong lòng




“Nhưng, nhưng mà…” Người thông báo nói lắp bắp.

“Ngay cả nói cũng không nên hồn, đúng là phế vật!” Người thông báo cũng là thuộc hạ mà Tiêu tông chủ thấy được nhất. Thường ngày người này luôn điềm tĩnh, vậy mà không hiểu sao hôm nay lại hoảng hốt như vậy, Tiêu tông chủ tức giận đến mức không thể kiềm chế nổi, đứng dậy trách mắng.

Song, Tiêu tông chủ cũng thấy có gì đó bất thường nên2hỏi lại: “ Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Bên ngoài, bên ngoài có rất nhiều người tới, rất nhiều võ giả.” Người nọ vẫn nói lắp bắp.

“Rất nhiều võ giả? Thực lực thế nào?” Tiêu tông chủ lại hỏi.

“Thuộc hạ cũng không biết. Tông chủ, hay là ngài đích thân ra ngoài một chuyến…” Người nọ đề nghị.

Tiêu tông chủ hừ lạnh một tiếng, trong lòng càng thêm nghi hoặc. Rốt cuộc là cường giả như thế nào8mà có thể dọa gã thành ra thế này?

Tiêu tông chủ lập tức cất bước đi ra, nhìn lên trên bầu trời liền thấy có hơn trăm người đang lơ lửng ở đó…

“Thực lực gì…” Tiêu tông chủ dò xét một lát, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh. Vừa hít vào xong liền ho khan dữ dội.

“Khụ khụ khụ…”

Tiêu tông chủ chính là võ giả Hư Kiếp Cảnh trung kỳ, nhưng nhìn thấy cảnh tượng trên trời6kia thì vẫn không kiềm chế được mà ho khan.

“Cường giả Sinh Tử Cảnh…”

“Vẫn là cường giả Sinh Tử Cảnh…”

“Đây là hơn trăm vị cường giả Sinh Tử Cảnh?”

“Không, mấy vị đi đầu không phải cường giả Sinh Tử Cảnh, họ mạnh mẽ hơn cường giả Sinh Tử Cảnh nhiều! Chẳng lẽ là đại năng Thần Hải Cảnh trong truyền thuyết?” Tiêu tông chủ vất vả lắm mới ho xong, hai mắt mở to như chuông đồng, trong ánh3mắt hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Ôi trời ơi…

Sau khi đầu óc Tiêu tông chủ trống rỗng mất một lúc thì cũng bắt đầu nhanh chóng hoạt động trở lại.

Những võ giả này chắc chắn không phải là người Trung Vực, như vậy chỉ có một khả năng, bọn họ đến từ chính tứ đại thần quốc ở bờ bên kia Bạo Loạn Tinh Hải!

Chuyện Thiên Tà Tông đánh với Thiên Hạ Thương Minh và Vân Điện5ở thành Thiên Khải đã truyền khắp toàn bộ Trung Vực từ lâu.

Chuyện thần quốc Đại Vũ xâm lược Trung Vực cũng đã được truyền ra.

Thế nhưng, Tiêu tông chủ không hề lo lắng. Chẳng qua tông môn hắn chỉ là một tông môn tam phẩm, cho dù thần quốc Đại Vũ có thực sự chiếm cứ Trung Vực thì cùng lắm hắn lựa chọn quy thuận là được.

Trước đây, lúc Thiên Tà Tông tàn sát bừa bãi, Ngư Long Tông hắn cũng không hề muốn đối kháng mà nhanh chóng trở thành một thành viên của Thiên Tà Tông. Thậm chí chính hắn cũng luôn mồm nói muốn gia nhập thần quốc Thiên Tà, trở thành thành viên của thần quốc.

Về phần thời gian Thiên Tà Tông tấn công thành Thiên Khải, Tiêu tông chủ lấy lý do công việc tông môn nên hoàn toàn không tham gia.

Cái thế lực tam phẩm này của hắn cũng không bị Thôi Tà để ý đến.

Đợi đến khi Thiên Tà Tông bị diệt thì Ngư Long Tông hắn chẳng bị ảnh hưởng chút nào.

Chính nhờ loại thủ đoạn thuận lợi mọi bề này mới giúp cho Ngư Long Tông bình yên vô sự. Cho nên lần này, dù thần quốc Đại Vũ có đánh tới thì hắn cũng không thấy hoang mang.

Chẳng qua bây giờ hắn kinh ngạc như vậy là bởi thực lực của tứ đại thần quốc. Một thần quốc Đại Vũ tùy tiện là có thể phái mười vị đại năng Thần Hải Cảnh xuất chinh? Vậy thì rốt cuộc nền tảng của tứ đại thần quốc còn kinh khủng đến mức nào?

E là La Chinh thảm rồi. Lần trước, Thiên Hạ Thương Minh và Vân Điện đã thoát được một kiếp, nhưng có lẽ lần này chạy trời không khỏi nắng!

Tiêu tông chủ đã thầm xác định vận mệnh của bọn họ.

Trên bầu trời, hơn trăm người đứng sừng sững ở đó, Tư Đồ Hạo Thiên nhìn Nhân tộc đông đúc bên dưới thì cười nhẹ một tiếng: “Cứ để ta đi hỏi đường đi! Dù sao cũng cùng là Nhân tộc ta!”

Sau khi nói xong, Tư Đồ Hạo Thiên bay về phía Ngư Long Tông.

Trong Ngư Long Tông cũng có một bộ đại trận hộ tông, thế nhưng đối mặt với cường giả Thần Hải Cảnh thì bọn họ làm gì có tâm tư đi đối kháng?

Chỉ thấy Tư Đồ Hạo Thiên tùy tiện bay về phía Tiêu tông chủ, lập tức thản nhiên hỏi: “Ngươi, nói cho ta biết thành Thiên Khải ở hướng nào?”

Khuôn mặt Tiêu tông chủ tươi cười ngay tức khắc. Quả nhiên hắn đoán không sai, đám người kia đến từ tứ đại thần quốc, hơn nữa còn đi về phía thành Thiên Khải. Hắn vội vàng nói: “Thành Thiên Khải nằm ở hướng tây nam!”

Sau khi nói xong, tay của Tiêu tông chủ dùng tốc độ nhanh như tia chớp, lấy ra một tấm bản đồ từ trong nhẫn tu di của mình. Đây chính là địa đồ của chính Tiêu tông chủ, hình vẽ bên trên vô cùng tỉ mỉ, thậm chí các loại địa danh còn được dùng kim tuyến để vẽ ra.

“Vị đại nhân này, đây là địa đồ Trung Vực, ngài dựa vào phần đánh dấu ở phía trên là có thể tìm được thành Thiên Khải!” Tiêu tông chủ luôn miệng cười nói.

“Ừ.” Tư Đồ Hạo Thiên sao có thể khách khí với một vị Chiến Tôn? Huống hồ người trước mắt này cùng lắm cũng chỉ là một Chiến Tôn cấp năm mà thôi, đâu có thể lọt vào mắt của hắn? Sau khi nhận địa đồ xong, Tư Đồ Hạo Thiên lười nói thêm, tiện tay ném xuống một món đồ, sau đó bay về phía không trung.

Hơn trăm người này lập tức hóa thành một luồng sáng, bay thẳng về hướng tây nam.

Đợi đến khi bọn họ rời khỏi đây, Tiêu tông chủ lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Khí thế của hơn trăm vị cường giả này giống như những ngọn núi lớn, gần như có thể khiến cho Tiêu tông chủ thở không ra hơi.

Sau khi biết bọn họ đã đi xa, Tiêu tông chủ mới có tâm tình mà liếc mắt nhìn vật kia một cái, lúc hắn phát hiện cây dao găm hình dáng không có gì kinh người này, đôi mắt đột nhiên phát sáng kịch liệt, ngay cả giọng nói cũng run rẩy: “Đây, đây, đây, đây… là một món thánh… thánh khí!”

Nghe vẻ thốt lên đầy kinh ngạc này của tông chủ, khuôn mặt vị võ giả lúc trước báo tin cho hắn lộ ra vẻ tức tối. Vừa rồi chẳng phải tông chủ còn dạy dỗ gã rằng tu luyện võ đạo là phải chú ý tâm tính sao? Tông chủ kích động như vậy, tâm tính có chỗ nào tốt hơn gã?

Có điều, gã tất nhiên không dám nói ra suy nghĩ này mà chỉ sững sờ nhìn dáng vẻ tông chủ đang mừng rỡ như điên kia.

Trong những võ giả này, người có thực lực yếu nhất đều là cường giả Sinh Tử Cảnh. Hơn trăm người đồng loạt bay đi, tốc độ nhanh tới mức nào?

Chẳng qua hơn trăm luồng sáng di động với tốc độ cao ở Trung Vực thì cũng dẫn tới chấn động không nhỏ, thậm chí có mấy võ giả còn cho là trời giáng dị tượng, có dị bảo ra đời.

Một ngày sau, rốt cuộc hơn trăm người cũng tới thành Thiên Khải.

Trên tường thành Thiên Khải to lớn đang có vô số thợ thủ công không ngừng sửa chữa ngày đêm. Trận đại chiến lần trước đã khiến tường thành hỏng hết, vậy nên việc tu sửa này cũng là công trình to lớn nhất.

“Nhìn xem, đó là cái gì!” Trên tường thành, một thợ thủ công chợt phát hiện nơi chân trời có hơn trăm luồng sáng đang bắn về phía bên này. Nhìn qua một cái, giống như trăm ngôi sao băng rơi xuống đây.

Nhiều võ giả nghe thấy người thợ thủ công nói vậy thì đều ngẩng đầu nhìn lên trời.

Một hộ vệ thủ thành thấy cảnh này, mặt liền biến sắc, thân hình lập tức vút đi, chạy thẳng tới lầu trên cổng thành. Trên đó có một quả chuông lớn, hộ vệ kia đi tới liền bắt đầu gõ chuông dồn dập.

Quả chuông lớn đó chính là dùng để báo động, một khi gõ xuống thì những quả chuông khác cũng vang lên theo, hết chiếc này lại đến chiếc chuông lớn khác nối nhau vang lên. Chỉ trong chốc lát, tiếng chuông cảnh báo kéo dài vang lên khắp thành Thiên Khải.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Có phải là những cường giả thần quốc kia tới không? Nhanh vậy sao?”

“Lần này thành Thiên Khải ta phải đối phó thế nào?”

Võ giả trong thành Thiên Khải cũng bắt đầu hoảng loạn.

Một vị võ giả Thần Đan Cảnh đứng trên tường thành, dõi mắt nhìn lên những võ giả trên bầu trời kia, cuối cùng lẩm bẩm nói: “Hơn trăm vị cường giả Sinh Tử Cảnh. Đối phó? Trung Vực ta lấy cái gì ra đối phó?”

Ngay vào lúc chuông cảnh báo vang lên, ba vị Minh chủ và khoảng hai mươi vị trưởng lão Hư Kiếp Cảnh của Thiên Hạ Thương Minh cũng bay vụt từ trong thành ra. Bọn họ cùng tề tựu lại một chỗ, nhìn về những cường giả nơi xa kia, sắc mặt ai nấy đều hết sức khó coi.

Tuy La Chinh từng nói rằng hắn có thể mời đại năng Thần Hải Cảnh tới giúp.

Chỉ là theo ấn tượng ban đầu của nhóm người Thạch Khắc Phàm với La Chinh thì bọn họ cho rằng La Chinh có thể mời đến một hai vị thì cũng coi như không tệ rồi!

Dù sao thì để mời được đại năng Thần Hải Cảnh ra tay, cần trả giá lớn đến thế nào?

Cho dù thế nào, đúng như cách La Chinh nói, trong thành Thiên Khải có đại năng Thần Hải Cảnh trấn thủ, việc đối kháng với thần quốc Đại Vũ cũng tăng thêm vài phần hy vọng.

Thần quốc Đại Vũ hẳn sẽ không phái quá nhiều đại năng Thần Hải Cảnh tiến vào Trung Vực. Tuy thực lực của thần quốc có lớn mạnh hơn hẳn Trung Vực, nhưng đại năng Thần Hải Cảnh cũng không phải là rau cải trắng, sẽ không vì đánh dẹp một Trung Vực nho nhỏ mà điều động toàn bộ cường giả trong thần quốc.

Thế nhưng đại năng Thần Hải Cảnh trong miệng La Chinh còn chưa thấy đâu thì nhóm cường giả của thần quốc đã tới rồi.

“Chín cường giả Thần Hải Cảnh, chín mươi cường giả Sinh Tử Cảnh. Ha ha…” Thạch Khắc Phàm mặt mày khổ sở nói: “Cứu binh mà La Chinh trông chờ có tới hay không thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi…”