Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 105: Chiến Sự Phương Bắc




Vốn, hai người Bàng Bái với Công Tôn Chỉ kia, hơn nữa còn có Bàng Đức ở Hà Tây đánh nhau với Khương khiến cho các bộ tộc kinh hồn bạt vía, kêu cha gọi mẹ, một mực canh giữ ở phía bắc Tịnh Châu, cũng đã để cho người ta đủ đau đầu, thế nhưng lúc này lại đột nhiên xuất hiện một kẻ tên là Triệu Vân! Thật sự quá ghê tởm Người này lớn lên như thế nào vậy? Công Tôn Chỉ đã đủ mãnh liệt rồi, giết người như làm thịt con thỏ, nhưng sao Triệu Vân này hình như còn lợi hại hơn hơn mấy phân? Trong đại quân vạn người, lấy thủ cấp tướng địch, như vào chỗ không người, cuối cùng nghe nói đã chạy thoát mà ngay cả cọng lông cũng không bị thương! Rõ ràng những kỵ binh nhanh nhẹn dũng mãnh kia đã trở thành bao cỏ, những dũng sĩ mà Ô Duyên vì an toàn của mình đã chọn lựa ra để hộ vệ mình đã thành cây cỏ hay sao?

Vì thế, đám Vương của các bộ tộc luôn luôn tùy tiện, không coi người Hán ở trong mắt, ngược lại với thái độ ngang ngược càn rỡ khi mới tới, sau tiếp thu, phân chia xong người của hai người Tô Phó Duyên với Khứ Ti, vẫn không thể quyết định có nên tiến công Hứa Thành hay không, mọi người vẫn còn đang bất đồng ý kiến! Mà ngay cả Lâu Ban hắn cũng cảm thấy đôi chút lo lắng. Hãy thử nghĩ mà xem, năm ngàn người dưới trướng Hứa Thành lại dám đến khiêu chiến hơn hai mươi vạn binh mã của bọn hắn, còn đánh cho bọn hắn cực kỳ huyên náo, người ngã ngựa đổ, mà ở chỗ Bàng Bái hình như có mười vạn kỵ binh! Hơn hai mươi vạn người của bên mình liệu có thật sự có thể đánh bại bọn chúng không? Ai có thể bảo chứng? Đừng quên Hứa thành, người đứng sau lưng mười vạn đại quân này là ai, nghe nói đây chính là một "Thường thắng tướng quân ", hơn nữa, dưới trướng hắn còn có một nhóm lớn các mãnh nhân: Lệ Phương, Vương Việt, Điển Vi, tất cả những người này đều đã từng lộ uy phong ở trên thảo nguyên! Cho nên, khi bọn hắn nhận được tin tức Hứa Thành xuất binh tiến công Ung Châu, cũng không thể kịp thời có phản ứng. Ngược lại còn muốn ngồi yên xem xét tình hình, chỉ biết cầu nguyện cái gọi là Côn Luân thần hoặc là Trường Sinh Thiên gì đó, hy vọng khi Hứa Thành hành quân có thể ngã chết, lúc ăn cơm nghẹn chết, khi đánh trận bị mũi tên bắn chết! Mà khi bọn hắn lại một lần nữa nhận được chiến báo, nói Hứa Thành bị đánh bại bởi Lã Bố, thậm chí cả con đường về nhà cũng bị ngăn chặn, đang chạy thục mạng khắp nơi ở Ung Châu, lập tức, tình cảm quần chúng sôi trào! Xuất binh! Lúc này tất cả các Vương bộ tộc cùng nhau phản ứng. Lúc này không đánh, còn đợi khi nào! Hứa Thành bị đánh bại, Bàng Bái với bọn thủ hạ của hắn nhất định sẽ thất hồn lạc phách. Lúc này chính là thời cơ xuất binh tốt nhất để có thể trút mối hận trong lòng!

Thế nhưng, điều khiến cho bọn hắn càng không thể ngờ tới chính là Bàng Bái này lại đi trước một bước xuất binh, mang chiến hỏa đến tận nhà của bọn hắn —— trên đại thảo nguyên! Chỉ có mười vạn người, đối mặt với hơn hai mươi vạn đại quân của bên mình mà vẫn làm như không có chuyện gì!

Về phần "Bố Đại thành " ( có nghĩa là thành túi ) theo như lời của tên khốn Bàng Bái kia thì chính là tòa thành lớn mà bọn hắn hợp lực tất cả bộ tộc ở trên thảo nguyên mà xây dựng nên! Vốn, khi hắn hạ quyết tâm xây thành, mùa đông cũng đã đến sớm. Khi đó, trên thảo nguyên ở phương bắc, dưới thời tiết giá lạnh như này, có thể tìm được chỗ sưởi ấm với phi ngựa chạy là hai chuyện hác nhau, huống chi còn cái gì mà chuyển gạch xây thành, căn bản chỉ muốn bị lạnh cóng, mà lúc này người bị lạnh cóng chính là đi tìm cái chết! Cho nên, bọn họ không có cơ hội! Khi nhìn thấy hơn mười vạn tộc nhân có vẻ như không thể chịu được giá lạnh, súc vật cũng vì rét căm căm mà bị đông cứng chết vô số. Chính vào thời điểm đó, Phong Ba Ác, một trí giả trên thảo nguyên, nghĩ ra một diệu pháp, hắn cho người ta đi tìm vô số cái túi, bên trong những cái túi này đổ đầy đất, sau đó, để cho người ta dựng những nồi nấu lớn, nấu nước nóng! Vốn, những người trên thảo nguyên bọn hắn cũng không biết Phong Ba Ác này muốn làm gì, nhưng sau khi nước ấm giội lên đất cát, sau đó nhân lúc đất cát này còn nóng gom thành một đống, đến lúc một đống đất hình chữ nhật thành hình, lại chắn những cái túi đầy đất kia ở bên ngoài, một đoạn tường thành xuất hiện ở trước mặt mọi người. Chứng kiến tình cảnh này, mọi người sôi trào, cứ như vậy, tất cả bộ tộc dưới sự nỗ lực cùng nhau, một tòa thành lớn chỉ không đầy mấy ngày đã xuất hiện trên thảo nguyên, căn bản là một kỳ tích! Tòa thành này tuy kém hơn những thành lớn của người Hán ở phía nam, thế nhưng, ai có thể chỉ trong vòng vài ngày đã xây dựng được một tòa thành trì lớn như này không? Hơn nữa, loại phương pháp này chỉ cần dùng một thời gian, bọn họ hoàn toàn không cần dùng gạch ngói, chỉ cần mùa đông nấu nước tưới đất là có thể biến thành thành trì. Khi mùa xuân đến, tòa thành này có thể bị bỏ đi, tất cả tộc nhân có thể tiếp đó trở lại cuộc sống du mục!

Bàng Bái này chắc chắn cũng biết rõ hiện tại bọn hắn có một tòa thành lớn, cho nên muốn dùng từ "Túi thành" để mỉa mai tòa thành trì này đơn sơ, hắn có ý gì vậy? Tòa thành này vốn dùng túi đựng đầy đất chống chất lên nhau mà thành, gọi là "Túi thành" có gì không thỏa đáng!

Trong nháy mắt, Lâu Ban suy nghĩ vô số điều trong đầu, chờ khi hắn phục hồi tinh thần, thấy ở trước mặt mình, Bàng Bái vẫn vững như Thái Sơn, Lâu Ban giận dữ trong lòng. Không thể tưởng tượng được ở chỗ này có người chỉ nói mấy câu mà làm cho mình suy nghĩ miên man, nhất là hắn cũng dám nói mình "Sợ!" Mình có được thực lực thế này mà còn sợ hắn sao?

"Bàng Bái, ngươi sắp chết đến nơi, miệng lưỡi vẫn còn bén nhọn như thế. Ngươi không sợ sau khi ta giết chết ngươi, sẽ bầm thây ngươi thành vạn đoạn sao?" Lâu Ban giận dữ hét.

"Chậc chậc chậc! Thiền Vu Lâu Ban, ngươi cũng phải cẩn thận khi nói chuyện, coi chừng trúng gió lớn đau đầu lưỡi! Đánh bại ta? Nói cái gì đáng chê cười vậy! Từ khi Bàng Bái ta trấn thủ phương bắc đến nay, các người chưa từng có thể còn tiến vào ranh giới Đại Hán ta một bước. Bên cạnh ta đây là mười vạn binh sĩ! Mỗi một người đều là dũng sĩ trên sa trường, ngươi dám coi bọn hắn giống với những đồ bao cỏ như bên các ngươi sao? Ha ha ha! Chờ ta bắt giữ ngươi, ta nhất định khiến ngươi ở lại đến làm việc trong phường xay bột mà chúng ta mới mở ở Tịnh Châu, tới cùng kéo cối xay với những con lừa kia. Ngươi nên biết rằng, con lừa rất giống với ngươi, đều rất có khả năng!" Luận đến đấu võ mồm, Bàng Bái có thể nói là người thứ hai trong quân Hứa Thành, ngoại trừ Hứa Thành còn có thể chèn ép hắn đôi chút, những tướng lãnh khác, có ai mà không sợ cái mồm, miệng kia của hắn? Lời nói của hắn đã khiến cho không ít người sợ tới mức phải chạy trốn!

"Khốn nạn!" Khi thấy Lâu Ban bị chọc tức giận đến sắc mặt tái nhợt, ngón tay run rẩy, anh họ của hắn, Ô Hoàn Hữu Hiền Vương Đạp Đốn, lập tức đứng ra nói chuyện, nhưng ngoại trừ mắng nhau, hắn cũng không thể nói nên cái gì ra hồn! "Bàng Bái, ngươi chỉ là một kẻ nhu nhược, lúc nào ngươi cũng đứng ở đằng sau những kỵ sĩ của ngươi, để cho các kỵ sĩ của ngươi ngăn cản cung tên của chúng ta, còn tự xưng cái gì là ‘ Thương lang ’, phì! Ngươi thậm chí còn không bằng một con thỏ!"

"Ha ha ha!" Bàng Bái cười dài một tiếng, nói: "Ta đã từng nghe nói qua Thiền Vu Lâu Ban là đệ nhất dũng sĩ Tiên Ti các ngươi! Chẳng lẽ hắn đã từng anh dũng đánh nhau sao? Thân là tướng lãnh thống binh, ta chỉ huy đại quân chém giết các ngươi thậm chí còn không cả kịp gọi mẹ, như vậy là đủ rồi! Ta nào cần phải đánh nhau với các ngươi, đồ bao cỏ! Thủ hạ ta có mười vạn binh sĩ, ta chỉ cần tùy tiện tìm một ít người trong số đó cũng có thể khiến cho các ngươi chịu không nổi! Chẳng lẽ các người đã quên năm nghìn binh sĩ thủ hạ của ta đánh nhau với cái gọi là năm mươi vạn đại quân của các ngươi mà khiến cho người ngã ngựa đổ, cái gì tự xưng Hãn Lỗ Vương Ô Duyên, còn có cái gì là Ô Hoàn Tả Hiền Vương Khứ Ti, không phải đều bị các huynh đệ thủ hạ ta đánh chết ngay tại chỗ, ngay trong vòng vây của đám bao cỏ các ngươi sao? Các người lại vẫn dám nói cái gì dũng khí ở trước mặt ta, chó má không biết nặng nhẹ!"

"Ngươi. . ." Đạp Đốn cũng bị tức giận đến toàn thân run rẩy, hắn còn có thể nói cái gì? Tất cả những điều người ta nói đều đúng sự thật! Mà ngay cả những kỵ binh Tiên Ti tộc nghe Bàng Bái mắng bọn hắn là bao cỏ, vốn ngay từ đầu lửa giận ngút trời, sát khí ngẩng cao, lúc này cũng chỉ còn lại một chút xấu hổ. Đối với những người luôn luôn kính trọng dũng sĩ như bọn hắn mà nói, năm ngàn người của người ta còn dám đến tấn công mấy chục vạn người trong liên doanh bộ tộc của bọn hắn cũng đã đủ để cho bọn họ bội phục đến đầu rạp xuống đất rồi, huống chi còn nhẹ nhàng, đơn giản, dễ dàng lấy đi tính mạng của hai tộc Vương ngay trong đại quân của bọn hắn! Bọn hắn còn có thể nói cái gì? Còn có thể tức giận hay sao?

"Người này, vốn đang nói chúng ta tự tiện xuất binh, không để ý tới an nguy của các tướng sĩ, không chỉ không có luận công ban thưởng, mà còn nói chúng ta đánh phải chịu trừng trị quân pháp, lúc này khai ân để cho chúng ta đái tội lập công, nhưng bây giờ ở chỗ này lại khoe khoang khoác lác, lấy công lao của chúng ta làm lá cờ đầu, thật sự không biết thẹn!" Công Tôn Chỉ ở một bên nhỏ giọng nói với Triệu Vân.

Triệu Vân nghe xong giọng nói bực tức của Công Tôn Chỉ, hắn chỉ cười cười, cũng không nghĩ là thật. Hắn sớm đã biết, hai người kia từ khi mình biết đến nay, không có một ngày mà hai không tranh giành với nhau! Mỉa mai lẫn nhau càng là chuyện thường ngày. Kỳ thật, khi đó bọn hắn xuất binh tấn công đại doanh liên quân Tiên Ti quả thực rất nguy hiểm. Nếu không phải hắn và Công Tôn Chỉ đều là kẻ tài cao gan cũng lớn, hơn nữa Công Tôn Chỉ có tên tuổi rất lớn ở trong các bộ tộc phương bắc, hấp dẫn sự chú ý của chủ lực quân địch, hắn muốn đánh chết Khứ Ti kia, căn bản chính là nói chuyện hoang đường viển vông. Mà cho dù bọn hắn đã giết Khứ Ti, náo loạn địch doanh, đừng nói Bàng Bái không cho bọn hắn quân công, cho dù thật sự muốn dùng quân pháp xử phạt bọn hắn, bọn hắn cũng không thể nói gì! Hơn nữa hắn cũng biết, Bàng Bái đã sớm đưa tin về chuyện này đến quân chính viện Lạc Dương, tất cả đều do chúa công cân nhắc quyết định! Lúc này việc đó thành quân công hay là tội trạng, tất cả chỉ biết dựa vào suy nghĩ của chúa công. Chỉ có điều chúa công xuất binh Ung Châu, nhất thời bọn hắn chỉ sợ cũng không nhận được kết quả, mà lần này Bàng Bái có thể vẫn cho bọn hắn xuất chiến, rất hiển nhiên là muốn để cho bọn hắn lại lập quân công, để tránh khi phía trên thực sự cân nhắc quyết định bất lợi với bọn họ, cũng có công lao mà chống đỡ!