Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 107: Chiến Sự Phương Bắc (3)




"Hắn muốn cuốn lấy Công Tôn! Tử Long!" Bàng Bái chứng kiến hành động đó của Hoắc Khắc Sơn, la lên, thế nhưng, hắn không hề có hành động, hắn chỉ kêu lên với Triệu Vân mà thôi, bởi vì hắn là chủ tướng, khi hai bên còn không chính thức khai chiến, hắn không thể làm rối loạn trận tuyến!

"Nguy rồi!" Ngay cả Triệu Vân vấn rất trầm ổn, chứng kiến tình cảnh này, hắn cũng nhịn không được mà kêu lên! Nhưng Triệu Tử Long vẫn là Triệu Tử Long, càng khẩn cấp, hắn lại càng trấn tĩnh! Hắn tiện tay buông ngân thương, rồi giương cung lắp tên, mục tiêu: Hoắc Khắc Sơn!

Công Tôn Chỉ cách Hoắc Khắc Sơn quá gần. Tuy rằng hắn phản ứng rất nhanh, thế nhưng hắn vẫn bị dây quấn ngựa quấn vào người. Chính vì như vậy tuy rằng trên tay hắn vẫn đang cầm cây trường mâu, hai cánh tay đều bị cuốn lấy, nào còn rảnh rỗi để dùng?

"Ha ha ha! Xem Hoắc Khắc Sơn ta giết ‘ đệ nhất lực sĩ Tịnh Châu ’!" Hoắc Khắc Sơn nhìn thấy Công Tôn Chỉ bị trói, ngồi ở trên ngựa không thể động đậy, lập tức hắn cảm thấy vui mừng, giục ngựa giương đao, muốn vinh hiển khiến mình uy phong một phen!

"Cẩu tặc muốn chết! A. . ." Công Tôn Chỉ, thân đang ở hiểm cảnh, hắn vẫn không kinh hoảng, ngược lại thân thể hắn đột nhiên co rụt lại, sau đó Công Tôn Chỉ gào to một tiếng, sử dụng lực đạo toàn thân mãnh liệt giãy mạnh người một cái!

"Binh!" Dây quấn ngựa đã đứt!

"Cái gì?" Hoắc Khắc Sơn vốn đang kích động mà xông lại dể thu chiến lợi phẩm của mình, đầu của Công Tôn Chỉ, hắn nào có thể dự đoán được dây quấn ngựa được chế từ gân trâu cũng không thể chống đỡ Công Tôn Chỉ toàn lực giãy dụa một cái, hơn nữa còn lập tức bị dứt đứt!

"Nhận lấy cái chết!" Một tiếng hét lớn , Công Tôn Chỉ không còn suy nghĩ như lúc ban đầu. Hiện tại, nếu như hắn không băm vằm Hoắc Khắc Sơn này thành tám khối, hắn không thể trút hận trong lòng!

"Đ...A...N...G...G!" Tuy rằng Hoắc Khắc Sơn giật mình vì thần lực của Công Tôn Chỉ, thế nhưng, hắn cũng giống như Công Tôn Chỉ ban nãy, hai người cách nhau quá gần, hắn căn bản không thể trốn thoát một mâu mang theo cơn thịnh nộ của Công Tôn Chỉ! Hắn chỉ còn biết vung Hoàn thủ bảo đao hoen gỉ kiên cường chống đỡ, nhưng đối mặt với một Công Tôn Chỉ đã từng nổi danh trên thảo nguyên với lực lượng cường đại, bảo đao của hắn hoàn toàn không thể gây nên tác dụng gì hết, hai ngựa giao nhau, sau một cú va chạm, Hoàn thủ đao của hắn đã bị cứng rắn đánh bay đi! Mà bản thân Hoắc Khắc Sơn hắn, cổ tay đổ máu, bị chấn động không nhẹ!

"Lại đến!" Công Tôn Chỉ gào thét ở phía sau hắn!

"Tiếp chiêu!" Chứng kiến Công Tôn Chỉ hoàn toàn không có ý không buông tha, Hoắc Khắc Sơn cũng biết hiện tại hắn đừng nghĩ có thể bình yên thoát khỏi chuyện này, hơn nữa Công Tôn Chỉ chỉ cách một khoảng cách rất gần, trong tay hắn lại không có binh khí, cho nên, dưới tình thế cấp bách, cũng không biết hắn lại lấy ra một vật gì đó từ trong túi ở trên thân ngựa, không nhìn đã lập tức ném ra sau lưng!

"Hừ!" Công Tôn Chỉ tiện tay dùng trường mâu ngăn đồ vật này, tốc độ chiến mã vẫn không giảm, trường mâu thẳng tiến đâm tới lưng Hoắc Khắc Sơn! Hiện tại hắn cũng không hề thể hiện cái gì gọi là "Tịnh Châu đệ nhất", hắn cũng mặc kệ trong tay Hoắc Khắc Sơn đã không có binh khí, dù sao hiện tại hắn chỉ một lòng muốn đánh chết tên giảo hoạt khốn khiếp này ngay tại chỗ!

"Công Tôn Tướng quân đã thật sự nổi giận!" Triệu Vân cười nói. Hắn vừa mới nhìn thấy Công Tôn Chỉ bức đứt dây quấn ngựa, liền thu lại cung tên. Trong mắt của Triệu Vân hắn, chỉ cần Công Tôn Chỉ không rơi vào khốn cảnh, Hoắc Khắc Sơn này chỉ có một con đường chết!

"Đó là đương nhiên, cho dù ta cũng không dám thật sự chọc giận người này. Ngươi có biết hắn làm thế nào có được danh xưng ‘ đệ nhất lực sĩ Tịnh Châu ’ không?" Bàng Bái ở một bên hỏi.

"Mạt tướng tới chậm, cũng không biết rõ!" Triệu Vân chắp tay đáp.

"Tử Long, ta đã sớm nói với ngươi rồi, không nên dùng những nghi thức xã giao này! Ngươi xem Công Tôn người ta, rõ ràng địa vị thấp hơn ta, nhưng cho tới bây giờ hắn không coi ta là quan trên, chúng ta ngược lại khá thân thiết! Kỳ thật, chúa công chúng ta với thủ hạ, có rất nhiều người cũng đều không thích những nghi thức xã giao này, làm vậy không chân thật, vẫn nên thân thiết một chút, tùy tiện một chút, đúng không?" Bàng Bái chứng kiến Triệu Vân chắp tay hành lễ với mình, hắn nói với vẻ không tự nhiên.

"Vâng, mạt tướng đã biết!" Triệu Vân không hề hành lễ. Đương nhiên biết rõ những "Tật xấu " của các tướng lãnh quân Hứa Thành chẳng qua hắn nhất thời vẫn không quen với việc này!

"Chúng ta nói đến chỗ nào rồi hả?" Bàng Bái lại hỏi.

"Nói đến Công Tôn Tướng quân dùng biện pháp nào để đạt được danh tiếng ‘ đệ nhất lực sĩ Tịnh Châu ’!" Triệu Vân đáp.

"Đúng, chính là chỗ này!" Bàng Bái nói: "Trên thực tế, Công Tôn người này đạt được danh này còn sớm hơn so với việc ta giành được danh tiếng ‘ Thương lang ’ này, đó là khi chúng ta vừa tới nơi này trấn thủ không lâu, Công Tôn Chỉ này một mình dẫn theo hơn một ngàn binh sĩ đi ra ngoài, đến ở tạm trong một bộ tộc, tộc trưởng bộ tộc này biểu hiện rất nhiệt tình đối với hắn, thế nhưng gã lại âm thầm phái người liên hợp mấy bộ tộc ở phụ cận, cũng mượn binh lực của các bộ tộc này, muốn bao vây Công Tôn Chỉ sau đó giết hắn! Kết quả, đợi đối phương tụ tập đủ, Công Tôn Chỉ này, vốn đã nhận được tin tức trước đó, hắn thừa dịp đối phương còn không hình thành vòng vây, mạnh mẽ phát động công kích, chính hắn xông thẳng tới giết mấy tộc trưởng kia! Ngươi biết kết quả thế nào không?"

"Công Tôn Tướng quân đại thắng?" Triệu Vân nói. Dĩ nhiên thái độ của hắn là hoàn toàn tin tưởng đáp án này, nhưng chỉ sợ như thế vẫn không thể khiến cho Công Tôn Chỉ đạt được danh hiệu kia của hắn!

"Cái gì mà đại thắng?" Bàng Bái thấy Triệu Vân không trả lời được, đắc ý khoát tay chặn lại, hắn nói tiếp: "Hắn vốn muốn thắng, thế nhưng, không ai dự đoán được vào lúc đó thậm chí có một đội quân hơn vạn người Hung Nô muốn đi đánh lén Tịnh Châu chúng ta, vừa vặn xông vào chiến trường!"

"Hả?"

"Kết quả đương nhiên là khi thấy thời cơ không ổn, hắn lập tức rút lui!" Bàng Bái nói lên tai nạn xấu hổ của Công Tôn Chỉ, thái độ của hắn rất cao hứng. Hắn nói tiếp "Hình như Hung Nô binh người ta không muốn bỏ qua, chúng tiện tay diệt mấy bộ tộc kia, vẫn theo đuổi không bỏ! Hắn và bộ hạ thì lại vừa mới trải qua một cuộc chiến đấu, không mang theo nhiều ngựa, lại mệt mỏi, sợ sau khi bị người Hung Nô đuổi theo không có khí lực đánh tiếp, cho nên tìm một cao điểm tạm thời nghỉ ngơi một chút, không lâu sau đó người Hung Nô quả nhiên đuổi tới!"

"Lúc đó Công Tôn Tướng quân thế nào?" Triệu Vân bắt đầu nổi hứng thú, hắn cũng mặc kệ Công Tôn Chỉ đang hung ác dùng sức giày vò Hoắc Khắc Sơn vừa mới lấy lại được Hoàn thủ đao, hắn nhìn Bàng Bái hỏi.

"Còn có thể làm sao? Sau này hắn nói với ta, làm người mà phải tìm chỗ khoan dung mà độ lượng. Đám người Hung Nô này không giảng đạo lý, hắn đã chạy còn không buông tha, cho nên, hắn nổi giận! Thừa dịp người Hung Nô cũng nghỉ ngơi, hắn mang theo mười mấy thân binh xông tới chém giết tướng lãnh người Hung Nô!"

"Đám người Hung Nô kia đều là một đám đám ô hợp, chiến lực không tệ, nhưng bọn hắn nào có thể dự đoán được khi chúng còn không nghỉ ngơi bao lâu thì đã có người lao xuống núi chém giết? Hơn nữa, ngựa của Công Tôn Chỉ lại là ngựa tốt được đặc tuyển, rất nhanh! Chiến mã của hắn mang theo hắn bỏ qua mười mấy thủ hạ, cuối cùng biến thành tình huống một mình hắn tấn công địch doanh!"

"Khá tốt, hộ vệ của tướng lĩnh Hung Nô phản ứng rất nhanh, chúng lập tức lên ngựa, muốn ngăn cản Công Tôn Chỉ. Nhưng thế thì sao nào? Chúng không thể ngăn cản! Mấy chục người che chắn mà chỉ trong chốc lát cũng không thể ngăn cản hắn vọt tới!"

"Mà vào lúc này tướng lĩnh Hung Nô cũng đã lên ngựa, khi nhìn thấy tình hình này, hắn còn không chạy sao? Chuyện cứ như vậy diễn ra, hắn chạy, Công Tôn Chỉ truy đuổi ở phía sau, đằng sau lại là đám hộ vệ, cuối cùng, lại là hơn một vạn Hung Nô binh. Đi cuối cùng chính là binh mã Công Tôn mang theo, một nhóm lớn, ai cũng không buông tha ai, chỉ biết dùng sức truy đuổi! Ha ha ha!" Bàng Bái nói xong, nghĩ đến tình cảnh thú vị đó, hắn nở nụ cười!

"Ha ha! Chắc chắn cũng không phải muốn truy đuổi, chẳng qua là tướng lĩnh Hung Nô không chạy thì sẽ bị công Tôn Tướng quân giết chết, mà Công Tôn tướng quân nếu không truy đuổi, cũng sẽ bị địch quân ở phía sau đuổi theo. Nói gì đi nữa một người cũng không đánh lại một vạn người, mà hơn một vạn Hung Nô binh lại không thể không xông lên bảo vệ tướng lãnh của bên mình. Cũng như thế những binh sĩ bên ta đuổi theo ở phía sau cũng phải đi tới trợ giúp Công Tôn tướng quân. Như vậy xem ra, trên thực tế bọn họ đều rơi vào tình cảnh bất đắc dĩ mới đúng!" Triệu Vân cũng không ngờ rằng sẽ có chuyện thú vị như này. Quả thật đã khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi!

"Chính là như vậy mà!" Nghe Triệu Vân nói, Bàng Bái quát to một tiếng nói tiếp: "Tử Long, ngươi thực là tri âm của ta! Rõ ràng là mọi người đều không thể không làm như vậy, nhưng đến cuối cùng, sau khi Công Tôn Chỉ này trở về, lập tức truyền thành chuyện một mình hắn truy đuổi hơn một vạn Hung Nô binh phải chật vật bỏ chạy, hắn còn nhận được danh tiếng‘ đệ nhất lực sĩ Tịnh Châu ’, tên tuổi của hắn còn vang dội hơn so với cả chủ tướng là ta. Như vậy còn có công bằng hay không?"

"Cái này. . ." Triệu Vân thấy Bàng Bái lại dùng tới chiêu thức ấy mà dở khóc dở cười, nhưng xuất phát từ tính công bình, hắn vẫn nói: "Nói gì đi nữa, dám chỉ đem mấy chục người trùng kích đại doanh vạn người, thật sự là chuyện mà người bình thường hoàn toàn không thể làm được! Công Tôn Tướng quân vẫn rất giỏi!"

"Rất giỏi? Còn lợi hại hơn cả ngươi khi ngươi có thể xông thẳng tới lấy đầu tướng địch ngay trong hơn mười vạn đại quân sao? Cho nên Tử Long, ta cho rằng, ngươi mới là ‘ đệ nhất lực sĩ Tịnh Châu ’. Đợi đánh xong trận chiến này, ngươi hãy hảo hảo giáo huấn Công Tôn Chỉ một chút, ta trợ uy cho ngươi!" Bàng Bái không thèm để ý xem hành vi này của mình bây giờ hèn hạ đến cỡ nào! Hắn vẫn hùng hồn nói.

"Đã sớm biết ngươi rắp tâm bất lương!" Triệu Vân thầm nghĩ, hắn hiểu Bàng Bái chỉ muốn nhìn xem hắn và Công Tôn Chỉ rốt cuộc là ai lợi hại hơn ai. Thế nhưng bởi vì trước kia hai người luận bàn đều đến điểm dừng là ngừng lại, chưa từng phân ra thắng bại, khiến cho kẻ gọi là chủ tướng này đứng ở một bên xem đã sớm nóng nảy!

"Mạt tướng vẫn cho rằng công Tôn Tướng quân vẫn lợi hại hơn, cho nên, danh tiếng ‘ đệ nhất lực sĩ Tịnh Châu ’ này danh cho Công Tôn tướng quân vẫn thích hợp hơn!" Như là đã xuyên thủng Bàng Bái bất lương rắp tâm, tự nhiên Triệu Vân là sẽ không bị lừa!

"Ngươi. . ." Bàng Bái còn muốn khích lệ thêm một chút, tranh thủ sớm ngày nhìn thấy một trận long tranh hổ đấu chính thức, thế nhưng, trên chiến trường đột nhiên xuất hiện một thanh âm khiến cho hắn đành phải nuốt câu nói kế tiếp vào trong bụng!

"Còn ai tới?" Chỉ thấy Công Tôn Chỉ một tay giơ cao Hoắc Khắc Sơn lên, một mặt giương giọng khiêu chiến, một mặt hung hăng ném Hoắc Khắc Sơn xuống mặt đất, hắn quay nhìn về phía sau mệnh lệnh một tiếng: "Trói lại! Mang về kéo bột cho ta!"

Thì ra ngay khi Bàng Bái với Triệu Vân đang nói chuyện với nhau, Công Tôn Chỉ cũng đã chơi đùa với Hoắc Khắc Sơn một hồi, bởi vì không muốn dễ dàng tha cho người này, hắn đập xuống mấy mâu, cho đến tận khi nện cho xương cốt Hoắc Khắc Sơn không biết đã đứt bao nhiêu khúc, hắn mới cầm ngang người Hoắc Khắc Sơn, dùng một cánh tay giơ lên dương oai! Về phần xương cốt Hoắc Khắc Sơn đã đứt, hắn còn có thể kéo xay bổ hay không thì lại là chuyện khác. Hắn vẫn thật sự chưa nghĩ tới điều này. Thế nhưng thớt ngựa gầy còm của Hoắc Khắc Sơn, nằm ngoài dự đoán của mọi người lại là một chiến mã thượng đẳng thì hắn tuyệt đối sẽ không buông tha, đương nhiên, còn có cây bảo đao!