Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 114: Thẩm Lý Và Phán Quyết




"Hoàn toàn không tán thành!" Liêu Giang liên tục khoát tay, hắn lớn tiếng la lên: "Trương Liêu Đại tướng quân, ngài đừng có nghiêm trọng như vậy, một trận chiến đánh gục nhiều tướng lĩnh của quân địch như vậy, nhất là Quan Vũ, Vu Cấm, đều là đại danh tướng, Tào Ngang lại là con trai trưởng Tào Tháo, thân thích của Tào Tháo lại càng tử thương vô cùng nghiêm trọng, không tìm thấy nhiều người nối nghiệp trong gia tộc, còn không coi vào đâu sao? Vậy tướng quân ngài còn muốn xuất binh đi bắt Tào Tháo sao?"

"Nói bậy!" Trương Liêu cho Liêu Giang một cái tát, hắn nói tiếp: "Tình hình lúc này, nếu chúng ta xuất binh truy kích, còn không phải làm cho quân Tào dốc sức liều mạng với chúng ta sao? Ai binh tất thắng ( quân đau thương tất chiến thắng, nghe nói qua chưa? Dựa vào tâm tình Tào Tháo bây giờ, một khi giao chiến, vậy chỉ có không chết không thôi! Hơn nữa một khi không có thành trì Huỳnh Dương này phòng hộ, chúng ta cũng chỉ có dựa vào thân thể máu thịt để đánh mà thôi!"

"Biết rõ, ta biết rõ, đừng đánh nữa!" Khi thấy Trương Liêu lại một lần nữa muốn xuất chưởng, Liêu Giang chỉ biết kêu to lui về phía sau!

"Biết rõ là tốt rồi! Thấy tốt thì phải tiếp thu, đây mới là điều một tướng lãnh nên chú ý. Đừng nghĩ đánh thắng trận, coi chừng vui quá hóa buồn!" Trương Liêu lại dạy dỗ hắn một câu!

"Hiểu rõ hiểu rõ!" Liêu Giang đáp mà chẳng hề để ý, hắn nói: "Chẳng qua chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc mà thôi! Tào Tháo là người không bình thường, dưới trướng hắn vẫn có mấy danh tướng Tào Nhân, Hạ Hầu Đôn, Hạ Hầu Uyên, Nhạc Tiến, Lý Điển, đám mưu sĩ Quách Gia đều không bị mất một cọng lông, chờ hắn lấy lại tinh thần, hơn nữa binh mã lại không có tổn thất bao nhiêu, còn không phải là một đối thủ khó đối phó sao?"

"Được rồi! Những nghi ngờ này bây giờ nói hơi sớm!" Trương Liêu lại nhìn hắn khoát tay áo, hắn móc từ trên người ra một phần sách lụa, nói: "Đây là từ Lạc Dương gửi đến, Tào Tháo một mực vây thành, người mang tin tức vừa mới đưa vào trong thành! Nghe nói ngươi đã từng đi qua Kinh Châu, rất quen đối với người ở nơi đó, có phải hay không?"

"Có thể nói như vậy! Có chuyện gì?" Liêu Giang cũng chẳng buồn cầm lấy cuốn sách lụa, hắn còn kém hơn cả so với Hứa Thành. Mà chữ vào thời đại này mà hắn có thể nhận biết cũng không đủ một đấu!

"Lần này Lưu Bị tới tập kích trọng địa Tư Châu của ta, ngoại trừ có Biệt giá Kinh Châu Khoái Lương đảm nhiệm Tham quân, Hoàng Trung cùng Trương Phi đảm nhiệm Đại tướng , nghe nói bọn chúng có thể thuận lợi mà đi qua Uyển Thành, là vì bên người Lưu Bị có một mưu sĩ tên là Thiện Phúc, cơ biến phi phàm! Ngươi có biết người này hay không?" Trương Liêu đọc sách lụa xong nhìn Liêu Giang hỏi.

"Chuyện Lưu Bị hỏi chúng ta làm gì? Không phải là địa bàn chúng ta phụ trách!" Liêu Giang không thật sự muốn trả lời, hắn cũng không thể biết hết mọi việc! Nếu để lộ ra thì nào ai biết Hứa Thành có muốn cái mạng nhỏ của hắn hay không? Nhưng hắn vẫn hỏi ngược lại!

"Nguyên nhân rất đơn giản! Hiện tại thiên hạ chiến loạn thay nhau nổi lên, cho dù tin tức tốt, tổng cũng có thể không thể truyền đến được các địa phương! Nếu như phát đi tin tức về đối phương, nói không chừng sẽ có thu hoạch cũng không nhất định! Đương nhiên đây cũng là có lựa chọn, có tin tức cần giữ bí mật, mà có tin tức lại không cần, nhất là như chuyện tìm người thì càng không cần dấu diếm người khác! Được rồi, nếu như ngươi không biết thì ta sẽ mang phong thư này công bố ra toàn quân để hỏi dò. Nếu như dân chúng Huỳnh Dương mà không bị dời đi, vậy thì sẽ tốt hơn!" Trương Liêu lắc đầu, hắn định bỏ đi ngay!

"Vậy ngươi hãy đi đi!" Liêu Giang cũng học hắn lắc đầu, hắn nói: "Ta chưa nghe nói qua người nào là Thiện Phúc! Hiện tại đứng sĩ tử có chút danh tiếng đang ở Kinh Châu có, người mà ta biết rõ cũng chỉ có Bác Lăng Thôi Châu Bình, Dĩnh Xuyên Thạch Quảng Nguyên, Nhữ Nam Mạnh Công Uy, lại có một người hình như là một người gọi là Từ Thứ Từ Nguyên Trực, người này bất thường nhất ở trong bốn người, nghe nói người này vào lúc thiếu niên không thích đọc sách, lại chỉ thích đấu kiếm, sau này vì báo thù mà giết người, để tóc dài bôi mặt mà trốn đi, sau đó hắn bị bắt, những binh lính bắt hắn cho người ta đến nhận diện hắn, nhưng những người khác đều không dám! Vì vậy, những binh lính trói hắn vào trên cây cột, khiến cho hắn phải dầm mưa dãi nắng. Về sau hình như là có người giúp hắn, hắn bỏ trốn, từ đó về sau vẫn mai danh ẩn tích, không biết đi nơi nào!"

"Không đúng! Cũng không giống!" Trương Liêu nghe Liêu Giang nói, hắn suy nghĩ một chút, nói: "Theo như lời ngươi nói, Từ Thứ này càng giống là một hiệp sĩ, không phải là Thiện Phúc này!"

"Vậy cũng không thể biết được!" Liêu Giang rụt rụt cổ, làm bộ không nên đối đầu cùng Trương Liêu, hắn nói: "Lúc thiếu thời Từ Thứ này là một hiệp sĩ, nhưng sau đó hắn cải tà quy chính, theo học danh sĩ Kinh Châu là Thủy Kính tiên sinh Tư Mã Huy, còn nghe nói hắn từng tới Dĩnh Xuyên học, bản lĩnh nghĩ không nhỏ!"

"Đã như vậy, ta sẽ báo tin tức về Từ Thứ Từ Nguyên Trực cho Lạc Dương, để cho bọn họ đi thăm dò!" Trương Liêu cũng không có nghi ngờ, hắn thuận miệng nói.

"Nếu thật sự người đó chính là Từ Thứ, có thể đi tìm người nhà của hắn. Nghe nói người này rất hiếu thuận với mẹ, quanh năm không nhà hắn càng sẽ cảm thấy mắc nợ rất nhiều đối với mẹ, cho nên, nếu có thể mang mẹ của hắn tới chỗ của chúng ta, vậy sẽ rất tốt!" Liêu Giang đề xuất đại kế!

"Đã hiểu rõ! Ta sẽ ghi trên thư!" Trương Liêu dần dần đi xa!

"Không tốt! Nếu như mẹ của Từ Thứ chạy đến bên mình mà tự sát thì phải làm sao? Hứa lão đại lại chính là gian tặc Đại Hán, tiếng xấu còn nhiều hơn Tào Tháo khi xưa mấy phần!" Nhìn Trương Liêu rời đi, đột nhiên Liêu Giang vỗ đầu một cái, hắn vội vàng đuổi theo Trương Liêu, nói: "Này, Trương tướng quân, nếu như gặp mẹ của Từ Thứ, cũng không thể làm cho bà ấy quá phản cảm đối với chúng ta! Nghe nói bà ấy chính là một người rất kiên cường, nóng nảy, nhất là không muốn nhìn thấy gian tặc. . . Ồ, đừng đánh người, ngài hãy nghe ta nói! . . ."

"Tướng quân! Nơi đây còn có một người còn sống! . . ." Dưới thành có giọng nói truyền lên!

**********************************

Ung Châu, dưới chân mấy ngọn núi nhỏ!

Vào ngày Hứa Thành thu phục được Cao Thuận, một Đại tướng có năng lực huấn luyện binh lính, chỉ huy tấn công siêu phàm, hắn đã cho Lã Bố một con đường sống! Nhưng hắn lại vẫn chơi trò chữ nghĩa trong ngôn ngữ, đám người Lý Thôi đều bị hắn giữ lại hết, hơn nữa những binh lính trên núi thật sự đói bụng tới tình trạng không còn chịu đựng được nữa, hầu như đều bị hắn dùng một ít đồ ăn mà chiêu hàng. Cuối cùng, ngoại trừ Lã Bố mang theo ba thủ hạ: Ngụy Tục, Hầu Thành, Thành Liêm với mười mấy thân binh vô cùng thê lương mà rời khỏi vòng vây, những người khác đều không ngoại lệ đầu hàng Hứa Thành hắn!

Hiện tại, Hứa Thành đang mở tiệc ăn mừng! Tuy rằng trong đám thủ hạ của hắn cũng có người phê bình kín đáo đối với việc mở tiệc ăn mừng này, nhưng đa số thắng thiểu số, nhất là số người đó cũng không thể tính là số ít, cho nên, tiệc ăn mừng vẫn bắt đầu!

Mà ở nơi này, trước khi tiệc ăn mừng bắt đầu, việc đầu tiên mà Hứa Thành muốn làm chính là tiến hành xử trí đối với những bại tướng dưới tay! Vốn Hứa Thành tính toán là đợi khi hắn đánh chiếm Trường An, hắn sẽ đồng thời xử trí bọn họ với đám người Lã Bố, Vương Doãn (hắn không có tính toán thu thập Chu Tuyển, lão tiểu tử kia đi theo Lư Thực, chính là lão ca, không dễ làm! ), tiến hành "Ung Châu Đại thẩm phán” mới lộ ra long trọng, có uy phong! Thế nhưng ý tưởng này của hắn lại bị Giả Hủ cố hết sức phản đối, nguyên nhân là chờ khi bọn hắn đánh chiếm Trường An xong, việc đầu tiên cần phải làm chính là yên ổn lòng người, mà không phải là giết người, bởi vì tuy nói trong những người này phần lớn đều bị trừng phạt đúng tội, vào lúc tiến hành giết bọn chúng, vẫn gây ra khủng hoảng nhất định. Vốn Ung Châu, dưới tình trạng ba bên hỗn chiến đã trở nên cực kỳ hỗn loạn tới mức không còn nhận ra hình dáng, căn bản không thể chịu được một trận rối loạn nữa! Hứa Thành cũng nói lý do của mình, nói mình căn bản cũng không có ý định giết người, cho nên khủng hoảng sẽ không nghiêm trọng! Nhưng lý do của Giả Hủ càng đầy đủ, theo như ý tứ của hắn: Hứa Thành ngươi, mặc dù là người thắng, thế nhưng vẫn cần phải chiếu cố tâm tình sĩ tử thiên hạ, đánh chiếm Trường An đương nhiên phải tiến hành xử trí cẩn thận đám người Vương Doãn. Theo như thương lượng trước đó, một không thể giết, thứ hai không thể vũ nhục! Bởi vì này đại bộ phận những người này, tuyệt đối không thể xem nhẹ danh vọng của bọn hắn trong thiên hạ, hơn nữa môn sinh khắp thiên hạ. Chỉ riêng điểm này càng không thể được, không thể chỉ vì khoa cử mà Hứa Thành ngươi đang tiến hành sẽ có cải biến nhưng ngươi lại để những người này cùng xét xử với đám người Lý Thôi, Quách Tỷ, chẳng phải là một hình thức vũ nhục những người này sao? Kẻ sĩ chết cũng không chịu nhục!

Sở dĩ Giả Hủ nói như vậy, bởi vì Giả Hủ hắn ở trong lòng Hứa Thành, chính là một trong Tam đại nhà tâm lý học chiến tranh cuối thời Đông Hán ( hai người khác là Quách Gia với Gia Cát Lượng, ba người này đều yêu thích đoán tâm tư người khác! Tư Mã Ý luôn đoán chỉ đoán tâm tư Chư Cát Lượng, không tính trong này! ), rốt cục Hứa Thành cũng phải gánh chịu thống khổ mà tiếp nhận suy nghĩ đó, vì vậy Hứa Thành tiến hành xử trí những hàng tướng kia trước!

Hiện tại, ở trong đại trướng Hứa Thành, dưới sự áp giải của các binh sĩ, người đầu tiên bị áp giải tới chính là ba người Lý Thôi, Quách Tỷ, Trương Tế lần thứ hai bị Hứa Thành bắt được, cùng với Phàn Trù, còn có một số bộ tướng của bọn hắn!

"Phiêu Kỵ Đại tướng quân tha mạng!" Người vừa được áp giải tới, mới vừa tiến vào đại trướng, Hứa Thành còn chưa kịp lên tiếng, điều làm cho người ta không ngờ tới nhất chính là Lý Thôi là người đầu tiên lập tức quỳ xuống, dập đầu, đồng thời hô to "Tha mạng" ! Tiếp đó, Quách Tỷ cũng có phản ứng, động tác giống nhau cùng trình diễn. hai người Lý Quách là ví dụ điển hình của cái gọi là dẫn dắt, lại có một số võ tướng nhát gan tiếp tục bắt chước! Nhưng mà loại hành vi này của bọn hắn chỉ nhận được tiếng quát tháo, mắng mỏ của binh sĩ áp giải bên cạnh! Bởi vì đám người vẫn chưa đi đến nơi nên quỳ xuống! Bọn hắn quỳ sớm, ngăn cản đường đi của người phía sau!

"Cái này. . . Lão Lý! Ồ, còn có lão Quách! Nói gì đi nữa tất cả mọi người đã từng là cộng sự một thời gian ngắn, tình nghĩa vẫn phải có. Ta thật không muốn chém đầu của các ngươi, các ngươi làm gì như vậy?" Đối mặt với tình cảnh này, Hứa Thành dở khóc dở cười, hắn đành phải ngăn lại những binh sĩ đang định đánh người, lên tiếng nói với hai người từ xa.

"Đại tướng quân thật không muốn giết chúng ta sao?" Suy bụng ta ra bụng người, Lý Thôi không thể ngờ rằng trên thế giới này thậm chí có chuyện tình cảm quá đơn giản như này, lại có người mở một bên lưới cho kẻ thù của mình! Vì không thể tin vào điều này, hắn nhịn không được lại hỏi một tiếng, hy vọng Hứa Thành có thể trả lời. Nếu vẫn là như thế thì cái mạng nhỏ của hắn thì càng thêm bảo đảm một chút! Mà những người kia ở bên cạnh hắn cũng đều ngẩng mặt lên với một dáng vẻ trông mong!

"Chúa công!" Mấy người Dương Nhị cũng không khách khí, lập tức lên tiếng nói: "Đám người Lý Thôi chính là tiểu nhân vong ân phụ nghĩa. Ngày xưa, chúa công không ân oán cùng bọn hắn, nhưng bọn hắn lại muốn tính toán chúa công, dùng mưu đoạt binh quyền của chúa công. Nếu không phải chúa công nhìn thấu gian kế kia, dùng diệu kế mà phá, chỉ sợ sớm đã gặp phải độc thủ của bọn hắn! Chúa công vốn đã niệm giao tình nhiều năm cùng làm thủ hạ của Đổng Trác, tha cho bọn hắn không chết, thả bọn chúng vào Ung Châu, thế nhưng mấy người này, cũng dám liên hợp với đám giặc Lã Bố, một lần nữa động thủ với chúa công, thật sự là cực kỳ đáng chết, cho nên, ty chức đề nghị chúa công lập tức xử trảm bọn người kia, cũng miễn cho bọn hắn lại giở trò với chúng ta!"

"Đúng vậy! Chúa công, bọn ty chức cũng có ý kiếnđó!" Chúng tướng nhao nhao ủng hộ Dương Nhị, yêu cầu Hứa Thành lập tức giết đám "Khốn nạn" Lý Thôi! Trong lúc nhất thời, trong đại trướng vô cùng hỗn loạn!

"Hắn ***, các người, diễn kịch cũng đừng có hăng say như vậy chứ? Nhao nhao cả lên!" Hứa Thành lắc đầu, ra vẻ vắt óc suy nghĩ, giống như hắn đang buồn rầu trong lòng vì có nên giết mấy người Lý Thôi với Quách Tỷ hay không! Trên thực tế hắn chỉ muốn nhìn xem tên nào có giọng to nhất, về sau làm cho người này đến dưới thành Trường An chiêu hàng!

"Cái này. . ." Hứa Thành giống như rơi vào thế khó xử, nhất thời không thể có chủ ý!

"Chúa công, không cần suy nghĩ thêm! Xin ngài hạ lệnh, giết bọn chúng đi!" Dương Nhị biểu hiện rất xuất sắc, lại một lần yêu cầu làm thịt người!

"Đại tướng quân, tha mạng! Mấy người mạt tướng thật sự không muốn đối đầu cùng Đại tướng quân! Thật sự là vì cẩu tặc Lã Bố cùng đám người Mã Đằng, Hàn Toại dùng binh lực bắt buộc, chúng ta cũng không thể làm gì khác!" Lý Thôi nằm rạp xuống tiến về phía trước, đi đến cách Hứa Thành không xa, hắn ngẩng đầu lớn tiếng khóc la lên đối với Hứa Thành: "Lần kia, trong Đồng Quan, Đại tướng quân tha tính mạng, mạt tướng sớm đã mang ơn đối với Đại tướng quân, không dám lại động thủ đối với Đại tướng quân, điều này thật sự là oan uổng..! Đại tướng quân, ngài nhất định phải minh giám!"

"Đúng là như thế!" Mặc dù Quách Tỷ không làm ra dáng vẻ khiến cho người ta buồn nôn như Lý Thôi, nhưng cũng không kém bao nhiêu, hắn cũng quỳ đi về phía trước vài bước, khóc rống chảy nước mắt mà khẩn cầu Hứa Thành: "Đại tướng quân, ngày xưa ở trước Đồng Quan, Đại tướng quân binh uy vô cùng hùng mạnh sớm đã thâm nhập trong lòng chúng ta. Từ ngày đó về sau, chúng ta càng không có ý định đối nghịch cùng Đại tướng quân. Nếu không có Lã Bố cùng đám người Mã Đằng bức bách, chúng ta há lại sẽ tự tìm đường chết, vạn mong Đại tướng quân minh giám!"

"Đúng là như vậy! Đều là vì mấy người Lã Bố bức bách chúng ta!" Lý Thôi rất hiểu rõ đạo lý mọi người cùng ở trên một thuyền thì phải đồng lòng, hắn vội vàng ở một bên bày tỏ vẻ cực kỳ đồng ý! Hắn và Quách Tỷ lại tiếp tục tiến hành một "Đại hội tố khổ ", nội dung tự nhiên là lên án "Hành vi phạm tội” của đám người Lã Bố, Mã Đằng, không có mặt ở nơi này hiện nay.

Hứa Thành ngẩng đầu nhìn hai bên, chứng kiến đám thuộc hạ của mình đều có ánh mắt cực kỳ miệt thị đối với mấy kẻ đang khóc lóc kể lể này.

"Đồ đần! Cái này gọi là co được dãn được. Nhớ ngày đó Lão Tử làm lão đại đã từng chơi không biết bao nhiêu lần, hơn nữa còn chơi cực kỳ hay! Lũ khốn các ngươi không thừa cơ học tập lấy một chút mà ngược lại còn xem thường người ta. Tuy rằng hai người này biểu diễn thật sự kém cỏi, nhưng các người cũng thật sự là. . . Này!" Hứa Thành tức giận mà nhìn đám thủ hạ của mình, nhưng hắn vẫn tương đối hài lòng đối với biểu hiện của các thủ hạ, dù sao không có người nào hy vọng thủ hạ của mình thường xuyên biết cách "Co được dãn được ", nếu không, không phải bản thân mình sẽ không còn an toàn sao?

Nghĩ tới đây, Hứa Thành liếc mắt nhìn lại, hắn nhìn thấy mấy người vẫn một mực đứng ở nơi đó, không nói một lời, một người trong đó từ khi tiến trướng vẫn chỉ liên tiếp cười nhạt, Trương Tế!

"Trương Tế tướng quân!" Hứa Thành hơi ngửa người về sau, ưỡn ngực, mỉm cười hỏi: "Tại sao ngươi lại không nói một câu? Hẳn là ngươi muốn đi tìm cái chết sao?"

"Họ Hứa kia, một khi Trương Tế ta đã đến nơi này, ta cũng không có ý định còn sống trở về, ngươi không cần giở các loại thủ đoạn của ngươi, muốn cho ta mất mặt như hai tên ngu ngốc này, hừ! Không có cửa đâu!" Trương Tế bình tĩnh nói, vươn đầu, dáng vẻ hùng hồn như anh hùng sẵn sàng hy sinh!

"Trương Tế, ngươi muốn chết sao? Dám vô lễ như thế đối với Phiêu Kỵ Đại tướng quân? Còn không nhanh nhanh bồi tồi với Đại tướng quân!" Người lên tiếng nói chuyện chính là Lý Thôi, hắn đến cùng với Trương Tế nhưng lại không muốn bị Trương Tế làm liên lụy, lời này của hắn chỉ là muốn phủi sạch quan hệ cùng Trương Tế!

"Ngu ngốc!" Trương Tế thầm mắng một tiếng, hắn cũng không để ý tới Lý Thôi, trong mắt hắn, đám người đang quỳ trên mặt đất kia chính là một đám đã người chết rồi, hắn chẳng thèm quan tâm!

"Tốt, Trương Tế quả nhiên có gan!" Hứa Thành cũng âm thầm bật cười, nhưng hắn biết rõ nhược điểm của Trương Tế, mới không sợ hắn tiếp tục ngang ngạnh. Hứa Thành nói: "Ngươi sẽ không sợ ta khiến cho Trương gia của ngươi tuyệt hậu, giết Trương Tú, cháu ngươi sao?"

"Ngươi dám!" Trương Tú chính là điểm yếu trí mạng của Trương Tế, hắn hoàn toàn không muốn Trương Tú gặp chuyện không may!"Hứa Thành, nếu như ngươi làm hại một sợi tóc của cháu ta, ta dù có chết, hóa thành Lệ Quỷ cũng không buông tha ngươi!"

Nghe xong lời này, Dương Nhị đưa mắt nhìn Từ Hoảng, ý là lần này ngươi nên xuất mã áp chế địch nhân kiêu căng! Nhưng Từ Hoảng nhìn thấy ánh mắt của Dương Nhị hắn, lại quay đầu đi, như không hề nhìn thấy, khiến cho Dương Nhị hắn căm tức vạn phần. Hắn nào có dự đoán được Từ Hoảng vốn sinh ra đã kém cỏi hơn Trương Tế, bởi vì Trương Tế vừa mới hạ sính lễ, còn chưa kịp cưới tiểu thiếp Trâu thị, thì đã bị Từ Hoảng hoàn mỹ tiếp thu. Lúc này, mặc dù trong lòng Từ Hoảng ngàn nguyện vạn nguyện Hứa Thành giết Trương Tế, nhưng nếu bảo Từ Hoảng hắn châm ngòi thì hắn tuyệt đối không thể làm được! Huống chi hắn biết rõ hôm nay căn bản Hứa Thành cũng không có ý định khai đao, cho nên lời này thì hắn càng không thể nói!

"Thúc phụ đại nhân, chết thì chết, sợ cái gì! Trương Tú ta không phải là tiểu nhân tham sống sợ chết!" Trương Tú cũng là một trong những tướng lĩnh Tây Lương bị bắt, tuy rằng hắn không đói bụng đến mức không thể chịu được, nhưng vì hắn gặp phải tình cảnh bị mấy viên Đại tướng thủ hạ của Hứa Thành vây công, muốn chạy cũng không chạy được! Hắn đã bị Lệ Phương bắt sống!

"Tiểu tử không biết trời cao đất rộng, chờ khi ngươi thật sự phải chết thì ngươi sẽ biết sợ!" Đám người Lý Thôi nghe Trương Tú nói mà cảm thấy chói tai, nhưng bọn hắn cũng chỉ có thể âm thầm phản bác trong lòng!

"Chúa công! Thời gian không còn sớm, chúa công nên quyết đoán!" Dáng vẻ Giả Hủ rất thoải mái, thời gian có hạn, đằng sau còn có chúng tướng Tây Lương cũng đều cần xử trí, cho nên hắn không thể không nhắc nhở Hứa Thành!

"Trương Tế! Nói thật, ta không muốn giết ngươi, còn cả cháu ngươi nữa!" Hứa Thành mím môi, hai bàn tay xoa cằm, chậm rãi nói.

"Vậy ngươi muốn thế nào?" Trương Tế nghe nói mạng sống mình còn có hi vọng, nhất mầm non mà gia tộc dùng để nối dõi tông đường không gặp nguy hiểm tánh mạng, giọng nói của hắn không tự chủ được đã chậm lại! Dù sao tánh mạng chính là thứ đáng quan trọng nhất, mỗi người chỉ có một cơ hội, vẫn có thể cứu được thì vẫn nên cứu thì mới hay!

"Ta thả ngươi tự do, tha cho ngươi giữ lại gia tài, nhưng từ nay về sau ngươi không thể lại tiếp tục làm tướng lãnh. Về phần Trương Tú, ta muốn hắn đi phương bắc, hiệp trợ Cao Thuận tướng quân giao chiến! Ngươi nên tin tưởng Cao Thuận tướng quân!" Hứa Thành vừa gật đầu với Cao Thuận, vừa nhìn về phía Trương Tế!

"Tin!" Đối mặt với biện pháp xử trí này, Trương Tế không do dự, có thể nói là Hứa Thành đã thả cho hắn một con đường sống! Lần trước hắn cùng đám người Lý Thôi muốn hãm hại Hứa Thành, sau khi thất bại Hứa Thành không giết bọn hắn. Lúc này đây Hứa Thành vẫn thả hắn, lại không cảm thấy hắn thật sự hết thuốc chữa! Chính bản thân hắn dù có ném đi chức quan cũng không có vấn đề gì. Khi hắn vừa mới vào trong trướng hắn đã nhìn thấy Cao Thuận ngồi ở phía trước, không xa Hứa Thành, có thể được ngồi gần Hứa Thành như vậy, đồ ngốc cũng biết Cao Thuận được Hứa Thành coi trọng tới mức độ nào. Trương Tú có thể đi theo Cao Thuận, có thể nói là lựa chọn cực kỳ tốt. Hắn đương nhiên càng thêm rõ ràng bản lĩnh và cách làm người của Cao Thuận, hơn nữa hai người đều là xuất thân hàng tướng, cũng coi như có tiếng nói chung, nên càng thêm dễ dàng ở chung, Trương Tú sẽ không chịu ủy khuất!

Sau khi hiểu rõ, Trương Tế cũng mặc kệ bản thân mình vừa mới có thái độ là cực kỳ ác liệt đối với Hứa Thành, rốt cục hắn vẫn quỳ xuống trước Hứa Thành, còn lôi kéo Trương Tú cùng quỳ xuống. Trương Tế nói; "Đa tạ Phiêu Kỵ tướng quân ân điển! Trương Tế vô cùng cám ơn! Trương Tế ở chỗ này thề, cuối cùng cả đời ta, nếu như lại còn có hai lòng đối với Phiêu Kỵ tướng quân, tất sẽ chết không có chỗ chôn, Trương thị nhất tộc, cũng chắc chắn từ nay về sau bị tiêu diệt!"

"Đại tướng quân, chúng ta thì sao?" Chứng kiến Trương Tế đã nhận được ưu đãi lớn như vậy, đám người Lý Thôi cũng nở hoa trong bụng, Trương Tế còn có thể nhận được đãi ngộ như vậy, chính mình biểu hiện tốt như vậy, nhất định không quá kém!

"Lý Thôi, Quách Tỷ, hai người các ngươi làm cho người ta rất chán ghét, nhưng ta còn không muốn giết các người. Sau khi ta chiếm lĩnh toàn bộ Ung Châu, ta sẽ thả các ngươi, nhưng bây giờ các ngươi vẫn phải ở trong doanh tù binh được thành lập cho các ngươi!" Ngay khi hai người Lý Quách chưa kịp có phản ứng, Hứa Thành đã vung tay lên, cho người ta kéo bọn hắn đi ra ngoài!

"Dương Phụng!" Hứa Thành lại chọn một tướng lãnh! Nghe cái tên này, Từ Hoảng lại khẽ run rẩy, tại sao lại là một người mà hắn thiếu nợ tình cảm!

"Có mạt tướng!" Dương Phụng đang lo lắng bất an trong lòng, nhưng bởi vì Trương Tế cùng đám người Lý Quách bị xử trí mà không có liên quan gì đến biểu hiện, hắn cũng không dám loạn bày tỏ điều gì!

"Ngươi còn biết mặt hắn không?" Hứa Thành dùng ngón tay chỉ vào Từ Hoảng! Từ Hoảng càng không nhịn nổi co rụt người lại!

"Vị này chính là. . ." Dương Phụng âm thầm bồn chồn trong lòng, hắn nào có nhận ra Từ Hoảng. Khi Từ Hoảng bị Hứa Thành khoét chân tường khoét thì chỉ là một Đô bá, chính là Thập nhân trưởng. Với địa vị của hắn lúc đó, hắn nào có thể chú ý tới một tiểu nhân vật như vậy! Vì vậy, hắn không nhịn mà suy nghĩ hỗn loạn. Không phải mình giết thân nhân của người này đấy chứ? Chẳng lẽ Hứa thành muốn báo thù giúp thủ hạ?

"Mạt tướng Từ Hoảng từ Công Minh, bái kiến Dương Tướng quân! Mạt tướng vốn từng đảm nhiệm chức Đô bá ở dưới trướng Dương tướng quân, về sau mới theo chúa công! Cho nên chủ công nhà ta mới có câu hỏi như thế! Kỳ thật, chức Đô bá của mạt tướng vẫn là do Dương Tướng quân tự mình trao tặng! Chỉ có điều về sau tướng quân ngài lại quên!" Sự việc đã như vậy thì vẫn nên hào phóng một chút, vì vậy Từ Hoảng nói ra lai lịch của mình!

"Cái gì?" Không chỉ có Dương Phụng, tất cả cựu tướng quân Đổng Trác hiện còn ở lại trong trướng Hứa Thành, đều vô cùng kinh hãi! Bọn hắn nào có có thể nghĩ rằng Từ Hoảng một trong ngũ đại danh tướng quân Hứa Thành, lại có xuất thân là một Đô Bá nhỏ nhoi trong quân Tây Lương, điều này hoàn toàn khác với hai người Dương Nhị với Bàng Bái, hai người kia chính là nguyên lão, theo Hứa Thành ngay từ đầu, tự nhiên không tính! Mà điều khiến cho bọn hắn rất kinh ngạc chính là Từ Hoảng còn xuất thân từ thủ hạ của Dương Phụng!

"Cái này. . . Cái này. . . !" Dương Phụng đột nhiên cảm thấy cực kỳ hối hận, sao một nhân tài như vậy lại bị Hứa Thành đục mất? Thiệt thòi..! Thiệt thòi quá! Đã sớm nghe nói Từ Hoảng lợi hại, Tống Hiến cũng được coi như là Đại tướng dưới trướng Lã Bố, bị Từ Hoảng hắn lăn qua lăn lại một chút mà đã mất mạng. Nếu có một người như thế tại bên người, mình sẽ không thể rơi vào hoàn cảnh như này!

"Cho nên vì nể Công Minh,Ta sẽ không làm khó ngươi. Từ lúc này ngươi tự do!" Hứa Thành hào phóng nói.

Tiếp đó, Hứa Thành tiến hành xử trí đám người Phàn Trù, bởi vì Phàn Trù không có nhiều tiếng xấu, lại rất có dũng lực, Hứa Thành bổ nhiệm hắn làm Thái thú Lũng Tây, đối phó những dân tộc thiểu số mà lúc này cũng không phải rất an ổn. Tướng lĩnh phụ tá cho Phàn Trù hắn chính là Dương Phụng với một gã tướng lĩnh khác gọi là Đoàn Ổi, đương nhiên, đây chỉ là an bài trước mắt, nhưng phải sau khi Hứa Thành chiếm lĩnh toàn bộ Ung Châu bọn hắn mới có thể nhậm chức! Thủ hạ, binh sĩ cùng quan quân trung hạ cấp cũng đều do Hứa Thành an bài!

Cuối cùng, Hứa Thành lại xử lý đám người Mã Đằng đi theo Hàn Toại. Tuy rằng Mã Đằng có mối thù giết con cùng Hứa Thành, nhưng nói thế nào đi nữa, đã qua đã nhiều năm như vậy, lòng báo thù của Mã Đằng hắn đã sớm phai nhạt. Thứ hai, Hứa Thành đã bắt hầu như cả nhà bọn chúng, Mã Đại, Mã Thiết cũng đã trở thành tù binh, dùng một tính mạng đã mất đi đổi ba mạng trong nhà, vẫn rất có lợi! Về phần Hàn Toại, Hứa Thành rất muốn giết hắn bởi vì Hàn Toạn từ đầu đến chân là một kẻ mưu mô, tiểu nhân! Hàn Toại giết không biết bao nhiêu người lãnh đạo trực tiếp mới có địa vị cùng thực lực hôm nay, nhưng cuối cùng Hứa Thành vẫn phải thừa nhận, nói gì đi nữa Hàn Toại ở lực ảnh hưởng không nhỏ Lương Châu, thậm chí còn mạnh hơn so với Mã Đằng, còn có Diêm Hành, con rể của hắn cũng không đơn giản, võ nghệ binh pháp đều hơn người một bậc. Nếu như Hứa Thành hắn có thể sử dụng thì đương nhiên vẫn phải sử dụng, hơn nữa, Hứa Thành còn nhận được chiến báo của Bàng Đức cùng Từ Vinh, nói là thành Thiên Thủy của Hàn Toại rất khó đánh hạ, mấy vạn đại quân tấn công mạnh nhiều ngày vẫn không thể đánh hạ! Cho nên, hắn còn cần phái người mang theo người này đi chiêu hàng!

Trong cả quá trình, Hứa Thành không một lần vung đao, rốt cục khiến cho những hàng quân hoàn toàn tiêu tan nghi ngờ, Hứa Thành cũng để lại một ít hàng tướng trợ giúp, thuận lợi chỉnh biên hai mươi mấy vạn đại quân này, bắt đầu tiến quân về hướng Trường An!

***************************

Ký Châu, Nghiệp Thành!

Mặt trời vừa mới lên cao ba cây sào, cửa thành cũng không có bao nhiêu người ra vào! Chỉ có thưa thớt mấy tiểu binh canh phòng tụ họp cùng một chỗ, dùng cánh tay kẹp thương, hai tay bắt vào nhau, nhún nhảy, có vẻ như muốn giữ chút hơi ấm trong cái lạnh của đầu xuân!