Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 124: An Bài




"Đừng vội làm tổn thương đồng bạn ta!" cùng với tiếng la lo lắng này, Hàn Đương từ sau lưng Hứa Chử lao đến, đại đao bổ xuống về phía cổ Hứa Chử! Lúc này, nếu Hứa Chử cố ý đánh xuống một đao kia, mặc dù hắn có thể tiễn đưa Trình Phổ vào Địa ngục, chính hắn cũng khó trốn tai họa đầu thân một nơi!

Có lẽ Hứa Chử rất bất mãn với hành vi cản trở bản thân mình lập công của Hàn Đương, tuy rằng Hứa Chử buông tha không tiếp tục đuổi giết Trình Phổ, thế nhưng, cúi đầu, hắn đại đao lại mãnh liệt được mượn nhờ sức eo uốn éo, chắn ngang lấy chém về phía Hàn Đương!

Hầu như chúng tướng Giang Đông cũng biết Hứa Chử lợi hại, thế nhưng trong tình cảnh sống chết ngay trước mắt, sao con người ta còn có thể suy nghĩ lo lắng? Theo thói quen, Hàn Đương vung đao ngăn cản một kích toàn lực của Hứa Trử!

"Đ...A...N...G...G!" "Hí!"

Đại đao của Hàn Đương không chịu được thần lực của Hứa Chử, bị giáng xuống, đập mạnh vào đầu chiến mã của hắn. Cú đập này khiến cho chiến mã của hắn bị kích thích, bắt đầu vung hai chân sau đá hậu! Trong khoảng thời gian ngắn Hàn Đương trở nên luống cuống tay chân!

Mà vào thời khắc nguy cấp này, đối thủ lại là đệ nhất mãnh tướng Tào doanh, vận mệnh của Hàn Đương thật sự không tốt lắm!

Chỉ một đao nhẹ nhàng, Hứa Chử đã chém bay đầu của Hàn Đương! Máu tươi phun ra!

"Nghĩa Công!" Trình Phổ kêu thảm một tiếng, hắn không để ý tới chính mình đã không còn chiến mã, nâng xà mâu lên, đâm tới chỗ Hứa Chử! Hành động của Trình Phổ giống như điên cuồng, khiến Hứa Chử nhất thời bị bức lui lại!

"Trình lão tướng quân, cứu. . ." tiếng la của Chu Thái truyền đến, Trình Phổ đánh ra một kích lăng, quay đầu thì đã nhìn thấy Chu Thái toàn thân đẫm máu, đang cùng Tôn Sách vừa đánh xông ra ngoài từ trong vòng vây hình thành bởi kỵ binh quân Tào, vừa phải liều chết chống lại ba gã tướng địch tay cầm đại đao bên người. Mà điều càng thêm khiến cho hắn cảm thấy giá lạnh trong lòng chính là, Tôn Sách cũng đúng toàn thân nhuốm máu, nhưng một tay Tôn Sách vẫn đang cầm thương!

"Đại công tử!" Trình Phổ bỏ qua Hứa Chử, lập tức chạy về phía hai người Tôn Sách.

"Chạy đi đâu! ?" Hứa Chử từ phía sau theo tới.

Quân Giang Đông rơi vào tình thế nguy cấp!

"Đại tướng quân!"

Nhưng vào lúc này, các tướng lĩnh quân Giang Đông, Lăng Thao, Chu Trị, Trần Vũ, Đổng Tập. . . cũng lao đến. Đi theo ở phía sau bọn hắn chính là các binh sĩ quân Giang Đông trong tình trạng lộn xộn.

"Đ...A...N...G...G!" Hứa Chử từ phía sau lưng bổ về phía Trình Phổ một đao lại bị Tôn Sách dùng một tay vung thương ngăn cản!

"Tiếp chiêu!" Liều mạng đánh lui ba viên Đại tướng Tào doanh, Tôn Sách đánh một thương về phía Hứa Trử. Lúc này cảm giác của mọi người chính là; Tôn Sách, hắn liều mạng!

"Điều các ngươi phải làm, không phải là nhiều hay ít binh sĩ địch nhân, cũng không phải giết đi bao nhiêu tướng lãnh của bọn chúng, mà chính là các ngươi phải giết Tôn Sách. Ít nhất, cũng phải làm cho hắn trọng thương, khó có thể tái chiến!" Lời nói của Tào Tháo lại vang lên bên tai, Hứa Chử thu hồi tâm tình, thoáng tránh được chỗ hiểm, không chú ý tới thương này của Tôn Sách, đại đao cũng mãnh liệt bổ ra ngoài, mục tiêu: Đầu Tôn Sách!

"Đừng tổn thương chủ ta! A...!" Liều mạng sau lưng lại bị đánh Nhạc Tiến một đao, Chu Thái vẫn đang kịp thời dụng binh khí ngăn cản một đao giết người của Hứa Chử! Ngay khi đang trọng thương mà Chu Thái hắn vẫn làm được một việc mà bình thường không làm được, thật sự khiến cho người ta ngạc nhiên!

"Phốc!" Tôn Sách đâm thương vào đầu vai Hứa Chử!

"A...!" Hét lớn một tiếng, Hứa Chử trở tay đánh tiếp một đao. Lúc này, không ai có thể chặn đao này thay Tôn Sách, Chu Thái bị Nhạc Tiến ngăn cản ở một bên, Trình Phổ thì bị Tang Bá cuốn lấy, Hạ Hầu Uyên tạm thời chặn chúng tướng Giang Đông đang xông lại!

"Xoạt!" một đao kia của Hứa Chử mở ra một đường ở bụng Tôn Sách, một đao qua đi, hắn nhìn thấy rõ ràng ruột Tôn Sách đã xổ ra ngoài!

"Ai!" Tôn Sách cúi đầu nhìn, đột nhiên hắn hung hăng cầm mép chiến giáp quấn quanh phần bụng bị thương, bàn tay còn lại, đã bị thương, cử động khó khăn cũng chậm rãi nắm lấy cán thương! Trong đôi mắt hắn, không hiện lên bất kỳ biểu hiện nào, Tôn Sách vọt tới hướng Hứa Chử!

Giang Đông Tiểu Bá Vương, dũng mãnh như thế!

"Mau bỏ đi!" Nhạc Tiến là một viên tướng lãnh tỉnh táo nhất! Lúc này đại quân Giang Đông đã bắt đầu tiếp xúc cùng kỵ binh của bọn hắn, nếu ngươi không đi, bọn họ sẽ không đi được nữa!

"Tôn Sách hẳn phải chết không thể nghi ngờ, chúng ta rút lui!" Hạ Hầu Uyên trợ giúp Hứa Chử tạm thời ngăn cản Tôn Sách, kéo Hứa Chử xông ra bên ngoài!

"Chạy đâu!" Tôn Sách khàn giọng gào thét một tiếng, nhưng lúc này hắn đã không có đối thủ, khi nhìn thấy tướng lĩnh bên mình lao tới, tinh thần hắn buông lỏng, rốt cuộc không cầm được cán thương nữa, hắn té xuống. Trước khi chìm vào hôn mê, hắn chỉ nghe được tiếng la không ngừng: "Đại tướng quân!" "Đại công tử!" "Chúa công!" . . .

Từ khi "Hổ Báo kỵ" quân Tào xuất hiện, đến khi bọn hắn bỏ chạy, chỉ diễn ra trong khoảng thời gian ngắn ngủn một khắc, nhưng chỉ trong thời gian một khắc này, quân Giang Đông nhận tổn thương vô cùng trọng! Hàn Đương chết trận, Chu Thái trọng thương, điều càng khiến cho chúng tướng, binh sĩ Giang Đông thất vọng đau khổ chính là chủ công của bọn hắn, Tôn Sách, trọng thương bất tỉnh!

Vì thế, sau khi rút lui vào trong Bành thành quân, tình cảnh của Giang Đông vô cùng bi thảm! Thầy thuốc đã được mời tới xem tình trạng của Tôn Sách, chỉ một câu: trọng thương, tĩnh dưỡng! Thế nhưng, ai cũng biết, đây chỉ là vì thầy thuốc sợ gây tai hoạ mới nói như vậy, không nói một đao kia của Hứa Chử, chỉ cần những vết thương kia do ba tướng Hạ Hầu Uyên gây ra ở trên người Tôn Sách cũng đủ làm cho một người vô cùng cường tráng người chết mấy lần rồi!

"Làm sao bây giờ? Trình lão tướng quân, chúng ta làm sao bây giờ?" lúc này các tướng Giang Đông đều đã mất đi người đáng tin cậy, chỉ còn biết trông cậy vào người có uy vọng cao nhất, Trình Phổ!

"Ta. . . Ai!" Trình Phổ vẫn một mực canh giữ ở cửa phòng ngủ Tôn Sách, hắn rất may mắn, chỉ bị thương nhẹ vì té ngã, cũng không gặp trở ngại, nhưng Trình Phổ hắn đã mất đi ông bạn già mấy thập niên, hơn nữa Tôn Sách vẫn chưa tỉnh lại, hắn còn có thể biện pháp gì sao?

"Trình lão tướng quân, chúng ta lúc này chỉ có triệt binh một đường, ngài là trong quân lão tướng, hay là xin ngài hạ lệnh!" Hoa Hâm và các mưu sĩ đều yêu cầu!

"Không được!" Trình Phổ nghe xong lời này đến dựa cho bác trở về, nếu không phải sợ nhao nhao gặp Tôn Sách, chỉ sợ hắn sẽ gào thét đứng lên, hắn nói: "Đại công tử trọng thương, không thể chịu được lắc lư trên đường, không thể hành quân!"

"Nhưng nếu quân ta không đi, quân Tào tiến đến, chúng ta sẽ không đi được nữa!" Hoa Hâm nói: "Chẳng lẽ Trình lão tướng quân ngài nhẫn tâm nhìn cơ nghiệp Tôn thị do Tôn Văn Đài tướng quân bắt đầu sáng tạo nên từ nay về sau rơi xuống đường cùng sao?"

"Mặc kệ thế nào, ta nói không được là không được!" Trình Phổ chết cũng không đồng ý.

"C-K-Í-T..T...T úi chà!" cánh cửa phòng ngủ Tôn Sách được mở ra! Người thấy thuốc kia một mực ở bên trong chăm sóc Tôn Sách đi ra, hắn nói: "Chư vị, Tôn đại tướng quân đã tỉnh lại, có thể tiến vào!"

". . ." Mọi người sững sờ, sau đó tất cả đều xông vào bên trong!

"Không thể đi vào nhiều người như vậy!" Thầy thuốc tàn khốc nói.

"Ta đi!" Trình Phổ có thân phận thích hợp nhất, vì vậy, hắn đi theo thầy thuốc vào bên trong.

"Đại công tử!" Tiến vào phòng ngủ, Trình Phổ lập tức quỳ đi đến trước giường Tôn Sách. Khi nhìn thấy hai mắt Tôn Sách sáng ngời, hắn rốt cục khóc , nói: "Lão thần vô năng ...! Khiến công tử chịu trọng thương như thế!"

"Cái này. . . Không phải do ngươi!" Tôn Sách khó khăn cười nhẹ một tiếng, hắn nói; "Tình thế. . . Thế khẩn cấp, ngươi nhanh chóng. . . Nhanh chóng gọi. . . Gọi Chu Du trước. . . Đi vào lĩnh quân!"

"Đại công tử!" Trình Phổ nghe xong lời này, hắn chỉ biết rơi lệ!

"Truyền. . . Truyền ngôi. . . Tới Nhị đệ Trọng Mưu, " Tôn Sách mặc kệ hắn, nói tiếp.

"Đại công tử! Không cần phải nói như vậy, không nên nói lời không may, công tử nhất định sẽ khá hơn. . ." Trình Phổ vội la lên.

"Báo cho biết trọng. . . Trọng Mưu, sự tình bên trong hỏi. . . Tử Bố, chuyện bên ngoài. . . Quyết. . . Hỏi Công Cẩn!"

"Nhanh chóng rút lui. . . Quân, không thể quay về. . . Thọ Xuân, từ. . . Hồng trạch. . . Hồ. . . Lui về Giang Đông!"

"Dương. . . Dương Châu không. . . cần tiếp tục phòng thủ!"

"Truyền lệnh. . . Lữ Mông, bảo vệ chặt. . . Hợp. . . Hợp Phì!"

Lời nói đứt quãng, rốt cục Tôn Sách nói xong những lời mình cần nói, sau đó, hắn lại cười cười với Trình Phổ, lại ngất đi!

Trình Phổ không dám tiếp tục ở lại lâu, hắn lại nhìn Tôn Sách thật lâu, dặn dò thầy thuốc cẩn thận chăm sóc Tôn Sách xong liền rời khỏi phòng ngủ đi ra ngoài, sau đó, dựa theo các hạng mệnh lệnh của Tôn Sách, Trình Phổ bắt đầu tiến hành phân công nhiệm vụ.

Trên thực tế, mặc dù Tôn Sách bị trọng thương, nhưng phân tích tình huống của hắn có thể nói là hết sức chính xác. Hiện nay, tình huống như vậy, đừng nói tiến công thành Từ Châu, quân Giang Đông cũng không thể nán lại Bành thành! Chỉ cần đám người Hạ Hầu Uyên mang theo đại quân từ bên trong thành Từ Châu tiến tới đây, quân Giang Đông đã không có chủ soái, đã không có chiến hồn, tuyệt đối không phải là đối thủ!

Cho nên, lúc này ở trước mặt quân Giang Đông chỉ có một con đường, đó chính là, rút lui!

Quân đội Giang Đông rút quân mấy ngày liền từ Bành thành, đến Linh Bích, lại đến Hạ Thái! Trong mấy ngày đó quân Giang Đông, không tốn sức chút nào mà cướp lấy thành trì, lại không mang theo bất kỳ vật gì, bỏ thành mà đi!

Mà đang trong thời khắc Tôn Sách bị trọng thương bất tỉnh, ở nơi hắn xuất phát, chung quanh Thọ Xuân Dương Châu, cũng bí mật xuất hiện một quân đội!

Tướng phòng thủ Giang Đông trong thành Thọ xuân là Chu Hoàn, tuy rằng thành Xuân Thọ được Tôn Sách phái người nghiêm chỉnh thống trị, còn cho dời đến một ít nhân khẩu, nhưng dù sao cũng cần phải nói rằng tình cảnh thành Thọ Xuân lúc này vẫn kém xa khi xưa, cho nên, việc mà Chu Hoàn cần phải làm cũng không nhiều, hơn nữa hắn cũng thật không ngờ, ở ngya bên cạnh của mình sẽ xuất hiện quân địch. Trong mắt của Chu Hoàn hắn, có chủ công của mình ở phía trước không ngừng mà công thành chiếm đất, chính mình, ở hậu phương lớn, nên rất an toàn, cho nên, hắn yên lòng giao nhiệm vụ của mình cho hai gã phó tướng: Phan Chương cùng Mã Trung.

Đêm!

Quân đội đã mai phục ở bên ngoài thành Thọ Xuân xuất hiện bên ngoài thành!

Dưới ánh trăng, chỉ thấy một mảng người đông nghịt, tạo thành phương trận chỉnh tề sau đó không ngừng tiến tới gần phía tường thành Thọ Xuân!

"Có quân địch!" binh sĩ tuần hành trên đầu thành kịp thời phát hiện tình huống này, dùng chiêng báo động. Âm thanh dồn dập mà vang lên, trong khoảng thời gian ngắn, bên trong thành Xuân Thọ gà bay chó chạy! Lại qua một hồi lâu, trên tường thành bắt đầu xuất hiện nhiều đội quân coi giữ!

"Xuỵt!" Mới vừa chui ra từ trong chăn tiểu thiếp, Chu Hoàn thở phào một hơi, nhìn hai gã phó tướng của mình, nở nụ cười nói: "Vậy tuần thành tiểu binh không tệ, tận trung cương vị công tác, cần phải ngợi khen!" .

"Đúng vậy, Đúng vậy!" Phan Chương với Mã Trung cũng có vẻ mặt nhẹ nhõm, tuy rằng hai người rất có phê bình kín đáo đối với việc Chu Hoàn không thể tận trung cương vị công tác, nhưng chủ tướng này đối xử với hai người mình còn không có gì không tốt, lúc này, bên mình kịp thời phát hiện quân địch đột kích, ỷ vào tường thành Thọ Xuân cao, dày, hơn nữa có vẻ như kẻ thù cũng không có quá nhiều người, cũng chỉ vào khoảng mấy vạn người, đánh lui bọn chúng là chuyện quá khó khăn "Lưu Duyên tướng quân, cần dựa vào ngươi rồi!" trong lời nói của Tào Nhân, ẩn chứa sát cơ rất nặng, hảo huynh đệ Tào Hồng chết thảm, thế hệ con cháu tử thương nhiều người, chúa công Tào Tháo bệnh nặng, tất thảy những điều này khiến cho hắn cảm thấy vô cùng bi thương. Hơn nữa ở thời điểm này, Giang Đông Tôn Sách lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, bỏ đá xuống giếng, cho dù là một người giỏi nhẫn nhịn cũng khó có thể chịu được, huống chi Tào Nhân hắn, một võ tướng thường xuyên muốn chém giết, tính cách quyết đoán!

"Ừ!" Lưu Duyên cũng không nhiều lời, hắn giục ngựa đi đến trước trận, chậm rãi giơ tay phải lên!

"Toàn quân nghe lệnh, bắn tên!" các Cung nỗ thủ quân Tào khi ở thành Huỳnh Dương cũng không phát huy nổi nhiều tác dụng, lúc này đây, lại có thể chân chính tỏ rõ uy phong!

"Vèo!" "Vèo!" "Vèo!" . . .

"Ha ha, cũng không biết là kẻ thù nào mà dám lớn lối như vậy, đánh lén cũng dám công khai như này!" Phan Chương cười nói với Chu Hoàn.

"Không biết, nhưng xem ra có thể là đại quân của Tào Tháo! Cũng chỉ có bọn chúng mới ở gần chúng ta nhất!" Mã Trung ở một bên nói.

"Vậy cũng không nhất định, Lưu Biểu cảm thấy như nghẹn ở cổ họng đối với việc chúa công chiếm giữ Dương Châu! Mã Tướng quân, sao ngươi có thể xác định người đến không phải là đại quân Lưu Biểu?" Chu Hoàn thân làm chủ tướng, tự nhiên không thể lộ ra mình cũng có con mắt hẹp như bộ hạ!

"Ha ha, Chu Tướng quân nói rất đúng!" Phan Chương cùng Mã Trung cùng lên tiếng nói, dù sao nơi này cũng không phải người ngoài, nịnh nọt hai câu thì có sao?

Mà lúc này, cơn mũi tên quân Tào đến rồi!

"Không tốt, mau tránh ra!" Chu Hoàn nhìn thấy trên đầu một mảnh mưa tên giống như mây đen, hắn lớn tiếng la lên.

"Mau tránh ra!" Phan Chương với Mã Trung cũng lớn tiếng thét lên với bộ hạ! Mà chính bọn hắn, tức thì theo chân Chu Hoàn tranh thủ thời gian tiến vào bên trong lâu thành, tạm thời tránh né mưa tên ùn ùn kéo đến!

Thế nhưng, rất hiển nhiên, tiếng hô của bọn hắn cũng không tạo nên tác dụng gì, Thọ Xuân vốn là thành lớn, tường thành vừa dài vừa rộng, mà bởi vì cảnh báo "Kịp thời ", quân Giang Đông coi giữ bên trong thành Xuân Thọ hầu như đều đã đi tới trên tường thành, mặc dù chỉ là một mặt, nhưng bởi vì Chu Hoàn cũng có mặt ở đây , trên mặt tường thành này chính là nơi tụ tập quân Giang Đông coi giữ nhiều nhất. Dưới con mưa tên của quân Tào, bọn hắn lại chưa kịp chuẩn bị khí cụ vật phẩm đề phòng mũi tên, chỉ còn kêu đau chấp nhận hết thảy!

"Lại bắn tiếp ba lượt, sau đó xuất kích!" Tào Nhân hờ hững hạ lệnh!

"Vâng!" Lưu Duyên tiếp lệnh, hắn lại tiếp đó chỉ huy cung nỗ thủ bắn tên! Hắn không hỏi Tào Nhân tại sao phải lại bắn ba lượt mũi tên, bọn hắn có mấy vạn cung nỗ thủ, mà ở trong thành này dù sao cũng không phải như thành Huỳnh Dương, quân coi giữ lại không chuẩn bị cẩn thận dụng cụ phòng hộ. Ba lượt mũi tên đủ để cho tất cả sinh vật ở trên tường thành cùng với trên mặt đất phụ cận hoàn toàn diệt tuyệt! Hắn biết rõ, Tào Nhân muốn phát tiết, phát tiết phẫn nộ trong lòng, còn cả bi thương nữa!

"Cái này. . . Cái này. . . !" ba người Chu Hoàn nhìn cảnh tượng thê thảm trên tường thành, rốt cuộc không nói ra lời. Trên tường thành cao lớn, ngoại trừ hơn mười người đi theo ba người bọn hắn trốn vào bên trong lâu thành, sau mấy cơn mưa tên của quân địch vậy mà không còn bất kỳ một người còn có thể lại đứng lên! Nói một cách khác, các tướng sĩ còn lại đều chết hết, ít nhất, chẳng khác gì là đã chết!

"Tướng quân, kẻ thù xông lên rồi!" Mã Trung vẫn là người đầu tiên phục hồi tinh thần lại, hắn nhìn thấy quân Tào đối diện bắt đầu khởi xướng tiến công lên thành Thọ Xuân!

"Móa nó, Lão Tử liều mạng với bọn chúng!" Hét lớn một tiếng, rút bảo kiếm ra, Chu Hoàn đi ra khỏi chỗ bí mật!

"Tướng quân, không thể, chúng ta. . . đã thất bại!" Phan Chương âm thầm đổ máu trong lòng, hắn nói: "Chúng ta chỉ có cách thu nạp tướng sĩ phòng thủ trên mặt tường thành khác, chiến đấu trên đường phố cùng quân địch, mới có thể có cơ hội thắng ...!"

"Đúng vậy, Chu Tướng quân!" Mã Trung cùng Phan Chương cùng kép Chu Hoàn đi xuống dưới thành, hắn cũng nói: "Quân địch không có khả năng đều có loại tập kích từ ba mặt tường thành còn lại, mỗi mặt tường thành còn lại ít nhất chúng ta cũng còn hơn một vạn tướng sĩ, chỉ cần chúng ta lại phát động dân chúng trong thành, đủ để làm trọng thương quân địch!"

"Các người! . . . Mà thôi, " dưới sự khuyên bảo của hai gã phó tướng, Chu Hoàn cuối cùng cũng phục hồi lại tâm tình từ trong tình trạng bi phẫn, tự trách mình cực độ. Hắn cắt răng khiến môi bật máu, hung hăng nói: "Mệnh lệnh toàn thể tướng sĩ, toàn bộ triệt hạ khỏi tường thành, chiến đấu cùng địch trên đường phố! Hừ! Bọn chúng có Cung Tiễn Thủ, chúng ta cũng có, để cho cung nỗ thủ của chúng ta hung hăng đánh, bất kể là đánh lén, bắn công khai, chỉ cần có thể sát thương nhiều quân địch thì đều được!"

"Vâng!"

Dựa theo phân phó của Tôn Sách, không thể Thọ Xuân vượt qua! Trình Phổ suy tư đôi chút rồi rút ra kết luận rằng với năng lực của Tào Tháo, nếu như Tào Tháo đã dự đoán được dùng phương pháp đánh lén Tôn Sách mà có thể bức lui đại quân Giang Đông, như vậy, hắn nhất định cũng sẽ phái người đi ngăn chặn đường lui của đại quân mình, đến lúc đó, tiền hậu giáp kích, đại quân Giang Đông đi đánh thành Từ Châu này sẽ rơi vào tình cảnh là lên trời xuống đất đều không có lối đi!

Đến tận đây, Trình Phổ, viên lão tướng này, rốt cục thể hiện bản lãnh của mình. Trước tiên hắn dựa theo con đường tiến công lúc trước, lui lại theo hướng tây nam, một mực rút lui đi đến Hạ Thái cách thành Thọ Xuân không xa, khiên cho đám người Hạ Hầu Uyên dẫn quân truy kích ở phía sau bị mất phương hướng, sau đó, hắn lại đột nhiên chuyển hướng, tiếp tục đi về hướng đông, bởi vì sự tình xảy ra bất ngờ, Trình Phổ lại thừa dịp lúc ban đêm di chuyển, cũng để lại một số đội quân nhỏ mê hoặc quân Tào, khiến cho khi đám người Hạ Hầu Uyên kịp phản ứng, bắt đầu truy kích, Trình Phổ đã cách hồ Hồng Trạch không xa!

Mà ngay trong ngày hôm ấy nhận được phân phóủac Tôn Sách, Trình Phổ lập tức sai người cưỡi cưỡi ngựa truyền tin về Giang Đông! Một, thông báo Thọ Xuân cẩn thận phòng ngự quân Tào đột kích, tuy rằng lúc thông báo đến nơi, khả năng thành Thọ Xuân còn không bị tập kích là rất nhỏ, nhưng tóm lại vẫn còn tốt hơn so với không thông báo! Thứ hai, thông báo Trương Chiêu lưu thủ Giang Đông, nhanh chóng gọi Chu Du, chỉ huy Thủy Quân tiến về hồ Hồng Trạch chờ tiếp đại quân quay về! Ba, Hợp Phì chính là cánh cửa của Giang Đông, thông báo Lữ Mông tướng phòng thủ Hợp Phì, chú ý phòng thủ, cẩn thận địch tập kích! Bốn, Đại công tử Tôn Sách bệnh tình nguy kịch, đám người Trương Chiêu nhất định phải làm tốt việc ổn định Giang Đông, chuẩn bị để Nhị công tử Tôn Quyền tới Kiến Nghiệp, bất kỳ lúc nào chuẩn bị —— tiếp vị trí!

Hành động của Trình Phổ, biểu hiện hắn gặp nguy không loạn, điều hành có phong độ của một Đại tướng! Thế nhưng, người hắn phải đối mặt cũng không phải nhân vật bình thường, tuy rằng hành động của hắn có thể lừa gạt đối phương lúc nhất thời, nhưng cũng không thể nói địch nhân của hắn không có biện pháp ứng đối!

Đám người Hạ Hầu Uyên phát hiện quân Giang Đông ở trước mặt mình chẳng qua chỉ là một đội quân ngụy trang không có thực lực thật sự, lập tức ý thức được đối phương muốn rút quân từ đường thủy, vì vậy, bọn hắn rất nhanh đã có phản ứng! "Hổ Báo kỵ" do Hạ Hầu Uyên chỉ huy lập tức xuất kích, liên tiếp xâm nhập hướng đông nơi đại quân chủ lực Giang Đông đang rút lui, làm chậm trễ tốc độ hành quân của đối phương! Mà Nhạc Tiến tức thì suất lĩnh đại quân truy kích từ phía sau, cũng nhanh chóng gia tăng tốc độ hành quân, nhất định trước khi Thủy Quân Giang Đông đến nơi, tiêu diệt đại quân Giang Đông ngay trên đất Từ Châu!

"Công Cẩn, với năng lực của Tào Tháo, đám mưu sĩ Quách Gia nhiều trí, chúng ta muốn thuận lợi tiếp Đại tướng quân quay về, cũng không phải là chuyện dễ dàng ..!" Chu Du nhận được tin tức truyền về, một mặt hắn phái người đi tới truyền tin cho Tưởng khâm, Từ Thịnh chỉ huy Thủy Quân tiến về hồ Hồng Trạch, chính bản thân hắn thì cùng với Lỗ Túc, đi trước chỉ huy một đội tàu nhỏ, tiến về Từ Châu!

"Ai! Vốn tưởng rằng Bá Phù khó có thể thủ thắng, cũng có thể toàn thân trở ra. Không thể ngờ, không thể ngờ!" Chu Du không ngừng thở dài. Tuy rằng trên mặt hắn không có bất kỳ biểu hiện gì, nhưng lo lắng cùng bi ai của hắn căn bản vẫn không thể dấu diếm được Lỗ Túc!

"Kỳ thật, ta cũng có một kế có thể tiếp Đại tướng quân quay về, cách thức thực hiện đôi chút hiểm, khả năng thành công cũng là rất lớn!" Lỗ Túc còn nói thêm.

"Hả? Tử Kính mau nói đi!" Chu Du nghe có thể tiếp quay về Tôn Sách, tinh thần không khỏi chấn động!

"Hô. . ." Lỗ Túc thở dài một hơi, ổn định tâm tình. Hắn biết rõ, mưu kế này của mình cực kỳ hiểm độc, nhưng làm như thế, đối với một người trọng thương rồi lại phải chịu đựng nỗi khổ lắc lư như Tôn Sách mà nói, nói không chừng cũng là chuyện tốt, Lỗ Túc nói: "Hãy cho Đại tướng quân rời khỏi đại quân, do thân tín bảo vệ, hóa trang mà đi, chúng ta chỉ cần phái ra một chiếc thuyền nhỏ, có thể đưa Đại tướng quân quay về Giang Đông!"

". . ." Chu Du không trả lời, hắn như đang đám mây mây bay trên trời mà cảm thấy hứng thú, hai mắt nhìn chằm chằm lên không trung!

"Công Cẩn. . . Ngươi hãy nói đi! Thời gian khẩn cấp, nếu như đợi hợp với đại quân rồi cùng quay về, tổn thương của Đại tướng quân. . ." Lỗ Túc ở trước mặt Chu Du, tính nhẫn nại của hắn luôn luôn không tốt lắm! Có lẽ là bởi vì Chu Du là bạn tốt của hắn, hơn nữa lại là một người tính tình rất nóng nảy!

"Địa đồ!" hai chữ ngắn ngủn này mà lại làm cho Chu Du đã hao hết khí lực toàn thân mới có thể nói ra được. Biện pháp này của Lỗ Túc là một chiêu hay, nhưng nguy hiểm gặp phải trong đó không cần nói cũng biết, bởi vì, nếu như Tôn Sách rời khỏi đại quân, dù là vẫn có thân tín bảo vệ, cũng khó trốn khỏi bị một tiểu quan đuổi bắt, dù đối phương chỉ là một Đình trưởng, cũng đủ để có thể bắt được Tôn Sách Đại tướng quân hắn! Mà một khi Tôn Sách xảy ra vấn đề, mọi người Giang Đông sẽ không bỏ qua cho Lỗ Túc, thậm chí cả Chu Du hắn! Thế nhưng, theo như trong thư của Trình Phổ, thương thế của Tôn Sách vô cùng nghiêm trọng. Nếu như vẫn để Tôn Sách phải gánh chịu nỗi khổ lắc lư khi hành quân, hắn có thể còn sống mà trở lại Giang Đông hay không cũng là một vấn đề! Trong tình huống nan giải này, cũng có thể hiểu được khó khăn tới mức nào khi phải đưa ra một quyết định,!

"Nơi đây, Dĩnh Thủy đổ vào cùng sông Hoài, đi ngang qua Thọ Xuân, sau đó rót vào hồ Hồng Trạch, nếu muốn để cho Bá Phù có thể an ổn, sớm ngày trở lại Kiến Nghiệp, chúng ta nhất định phải cho Bá Phù đi theo đường thủy, từ hồ Hồng Trạch xuôi nam, thẳng vào Trường Giang, đi ngang qua Khúc A, lại đến Kiến Nghiệp! Thế nhưng, muốn tránh thoát đại quân của Hạ Hầu Uyên, vừa muốn né tránh quân đội Tào Tháo đến tập kích Thọ Xuân, còn phải tránh thoát ánh mắt của quan viên địa phương, rất khó....!" Chu Du nhìn địa đồ, thì thào nói.

"Công Cẩn, hai quân giao chiến, trong tình huống bình thường, có rất nhiều dân chạy nạn, còn nếu là. . ." Lỗ Túc nhắc nhở.

"Đúng! Dân chạy nạn! Trong số dân chạy nạn, chắc chắn sẽ có người bị thương nặng! Thứ nhất hãy để cho Bá Phù giả mạo dân chạy nạn, giải quyết xong vấn đề thân phận, thế nhưng, nếu muốn để Bá Phù bình an ở trên thuyền cũng không dễ dàng...! Hiện tại, bọn người Hạ Hầu Uyên nhất định đã biết Trình lão tướng quân muốn rút quân từ đường thủy. Nếu như vậy, bọn chúng nhất định sẽ phái người tiến dọc theo bờ hồ Hồng Trạch, thậm chí là sông Hoài, phái ra trinh kỵ, không ngừng dò xét. . ."

"Cái này chưa hẳn là rất khó!" Lỗ Túc âm thầm thở dài một hơi, Chu Du không muốn Tôn Sách rơi vào tình thế quá nguy hiểm, thế nhưng, căn cứ vào tin tức mà đám người Trình Phổ truyền về, Tôn Sách nhất định đã bị thương nặng tới mức không thể chữa trị, bằng không, sao hắn còn nói ra cả vị trí người nối nghiệp?

"Chúng ta có thể thông báo Trình lão tướng quân để cho lão tướng quân đưa Đại tướng quân tới hướng nam, đồng thời, chúng ta phái người, ngược dòng từ trên sông Hoài xuống, chỉ định một điểm, tiếp Đại tướng quân quay về, sau đó, xuôi dòng, thẳng vào hồ Hồng Trạch, cho dù quân Tào có nhiều hơn nữa, cũng không thể ngăn được!" Lỗ Túc còn nói thêm.

"Nhưng như vậy, từ trên sông Hoài xuống, quân Tào nhất định rất nhiều. . ." Chu Du khó khăn nói.

"Có thể cẩn thận một chút là được, cùng lắm thì vứt bỏ thuyền, đến lúc đó lại đi theo một đường khác là được, mặt phía nam sông Hoài thì quân Tào nhất định cũng không khống chế được!" Lỗ Túc lớn tiếng nói: "Nếu như ngươi lo lắng, không an tâm, cùng lắm thì ta tự mình đi là được!"

"Tử Kính!" Chu Du không biết nên nói cái gì cho phải. Lỗ Túc đi chuyến này, không khác gì với việc đùa giỡn với tính mạng!

"Tốt rồi, Công Cẩn, ngươi càng thêm nguy hiểm, muốn triệt hồi đại quân từ trong sự truy đuổi gắt gao của quân Tào, còn nguy hiểm không biết gấp bao nhiêu lần so với chuyến đi này của ta, nhất là Thủy Quân còn còn chưa tới, mà sĩ khí quân ta lại xuống rất thấp, khó có thể tái chiến cùng quân Tào...!" Lỗ Túc còn nói thêm.

"Cái này cũng không đáng sợ, té ngã từ nơi này, đứng lên từ nơi đó! Tào Tháo hắn có thể tính toán quân Giang Đông ta, ta cũng có thể tính toán bọn chúng, muốn một mực ăn đại quân Giang Đông ta, nghĩ sướng vãi! Ai thắng ai thua còn chưa biết đâu!" Chu Du nói, trong giọng nói, tràn đầy tự tin!

"Tốt, nếu như thế, ta đi tiếp Đại tướng quân quay về, còn ngươi, phải tiếp được đại quân chúng ta trở về!" Lỗ Túc nói xong, hắn lập tức đưa tay ra!

". . . Tốt! Một lời đã định!" Nhìn thật sâu vào trong mắt hảu hữu, Chu Du cũng vươn tay của mình, bàn tay hai người cùng nắm chặt!