Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 128: Dùng Mưu




"Từ tướng quân, lúc này tướng quân ngài cũng có thể hoàn toàn bớt buồn phiền, tên Lã Bố kia quả thật đã chết! Lần này, hắn rốt cuộc không thể sống lại được rồi!" Diêm Hành cười nói: "Trước tiên không nói về điều này, trước tiên mạt tướng giới thiệu cho Từ tướng quân một người!"

Nói xong, Diêm Hành đứng tránh sang một bên, để cho một người ăn mặc như nho sĩ phía sau hắn đi ra.

"Vị tiên sinh này là. . ?" Từ Hoảng với Cao Lãm cẩn thận hỏi.

"Ha ha, cũng không nhọc đến Diêm tướng quân, tại hạ tự giới thiệu một chút, kẻ hèn này là Chung Diêu, tên là Nguyên Thường, bái kiến Từ tướng quân, Cao tướng quân!" Nho sinh cười ha hả mà hành lễ với Từ Hoảng với Cao Lãm !

"Chính là danh sĩ Ung Châu, Chung Diêu Chung Nguyên Thường tiên sinh?" Cao Lãm cuối cùng cũng vẫn là người đi theo Viên Thiệu, mặc dù hắn chỉ là võ tướng, nhưng Viên Thiệu kết giao với danh sĩ , bản thân hắn là thuộc hạtương đối thân cận , hắn tự nhiên biết rõ thanh danh cực kỳ vang dội của Chung Diêu!

"Ha ha, chính là tại hạ!" Chung Diêu lại chắp tay, hắn cũng hơi khom người, xem như trả lời.

"Vì sao tiên sinh tới đây?" Từ Hoảng nhìn Chung Diêu hỏi: "Còn nữa Diêm tướng quân, rốt cuộc Lã Bố chết như thế nào?"

"Cái này, Từ tướng quân, tướng quân ngài để cho chúng ta đứng như này mà nói chuyện sao ?" Diêm Hành rất hiển nhiên rất cao hứng, vui đùa nói với Từ Hoảng .

"Ha ha, tại hạ thất lễ, trước tiên mời hai vị tạm ngồi, ta cho người ta chuẩn bị rượu và thức ăn, chúng ta nói chuyện rõ ràng, dù sao còn có rất nhiều thời gian!" Từ Hoảng phục hồi lại tinh thần. Nếu như lúc này Lã Bố thật sự đã chết, hắn chết như thế nào, cũng không cần gấp hỏi, trước tiên cần chiêu đãi Chung Diêu với Diêm Hành, hai người vừa đi một đoạn đường dài rồi nói sau!

"Lại nói tiếp, Lã Bố cũng thật là người không ra gì, một đám người bên cạnh hắn lần lượt rời bỏ hắn, Cao Thuận tướng quân bị hắn buộc phải bỏ đi, Tào Tính với Hác Manh thì khá tốt, ít nhất hai người cũng hiểu rất rõ ràng rằng chim khôn biết chọn cây mà đậu, bọn họ không âm thầm hạ độc thủ hắn, nhưng Hầu Thành lại không phải là thứ gì, Lã Bố phái hắn bí mật quay về Hán Trung đón thê tử con gái ra, Hầu Thành nửa đường quay về, hắn nói bị chúng ta ngăn chặn, không thể đi tiếp. Rồi sau đó hắn thừa dịp Lã Bố ngủ say, vụng trộm dắt ngựa Xích Thố, lại cầm theo Phương Thiên Họa Kích, còn Lã Bố thì hắn trói lại, muốn mang theo đi hiến cho Từ Vinh tướng quân tranh công! Về sau hắn lại sợ nửa đường gặp chuyện không may, mang theo Lã Bố thêm phiền toái nên giết Lã Bố, cắt lấy đầu, mang đi tìm Từ Vinh tướng quân!" Trên bàn rượu, Diêm Hành uống một hơi, thuật lại toàn bộ nguyên nhân cái chết của Lã Bố.

"Ai! Không thể ngờ, trước kia Lã Bố phản bội Đinh Nguyên, đi nương nhờ Đổng Trác, mưu đồ vinh hoa phú quý, về sau, vì một mỹ nữ, hắn lại giết Đổng Trác, đến cuối cùng, hắn cũng thành đá kê chân cho người khác bò lên, quả nhiên là báo ứng!" Từ Hoảng nghe xong Diêm Hành nói, hắn thở dài nói.

"Vậy Hầu Thành thì sao?" Cao Lãm ở một bên lại hỏi.

"Hừ! Đồ gian tặc bán chủ cầu vinh, há có thể tha cho hắn? Từ Vinh tướng quân đã giết hắn!" Diêm Hành nói.

"Ai da! Chúa công từng có nghiêm lệnh, không được tự ý giết người đầu hàng, hiện tại mặc dù Từ Vinh tướng quân là Thứ sử Ung Châu, không còn quân chức, nhưng cũng không thể làm trái với lệnh cấm này..! Hắn không thể giao cho chúa công sao? Cho dù chúa công không trách hắn, hắn cũng không qua được cửa Đình úy!" Từ Hoảng la lên.

"Ha ha ha, Từ tướng quân, ngài không cần phải gấp, Từ Vinh tướng quân đa mưu túc trí, há lại sẽ làm trái với cấm lệnh của chủ công? Chẳng lẽ Từ tướng quân lại sẽ vì một người như Lã Bố mà dùng bản thân mình bồi thường sao?" Chung Diêu uống một ngụm rượu, cười nói.

"Mời Nguyên Thường tiên sinh chỉ điểm!" Cao Lãm châm cho Chung Diêu một chén rượu, lên tiếng hỏi.

"Khi Hầu Thành dâng đầu Lã Bố lên, Từ thứ sử ( quan văn đều xưng hô Từ Vinh như vậy ) đưa thu xếp cho hắn ở dịch quán, đêm đó, Chấp Kim ngô Tào Tính tướng quân dẫn người tới tìm hắn, hai người cũng không biết đã nói những gì ở trong dịch quán, Tào Tính tướng quân vừa đi, Hầu Thành cũng không ở lại trong dịch quán nữa, hắn muốn xông ra khỏi cửa thành Trường An vào ban đêm. Kết quả, bị tướng sĩ thủ thành bắn trở thành tổ ong!" giọng nói của Chung Diêu mang hơi hướng trêu chọc.

"Ha ha! Hầu Thành không thể rằng bản thân mình tự tìm đường chết! Tuy rằng Tào Tính tướng quân rời bỏ Lã Bố, đi theo chúa công, nhưng nói thế nào đi nữa, là bởi vì hắn có tình bạn cố tri cùng chúa công, thứ hai, Lã Bố rất không được ưa chuộng, hơn nữa bại vong đang ở trước mắt, lương thần cần phải chọn chủ mà thờ! Nhưng Tào tướng quân luôn luôn có chút ít tình nghĩa với Lã, một trong những điều kiện để Tào Tính tướng quân quy hàng chúa công, chính là mời chúa công thả cho Lã Bố một con đường sống. Bằng không ngày đó chúa công bao vây tam lộ đại quân Ung Lương, vì cái gì chỉ thả duy nhất mấy người Lã Bố, mà những người khác đều bị bắt hết? Chẳng lẽ chúa công không biết Lã Bố là một đại địch sao? Cho dù là vì Cao Thuận tướng quân, chúa công cũng có rất nhiều biện pháp để đạt được mục đích, cần gì phải thả hổ về rừng? Hầu Thành giết chủ, chính là đã phạm vào kiêng kị của Tào tướng quân! Hơn nữa Từ Vinh tướng quân âm thầm gật đầu, hắn không động thủ mới là lạ, không tự mình động thủ giết Hầu Thành, chỉ cần nghĩ tới chuyện này hắn cũng đã vô cùng khổ sở!" Từ Hoảng chậm rãi nói, hắn đã nói ra một vài việc mà trước kia mọi người không biết! Bây giờ mọi người mới hiểu được, vì sao Hứa Thành yên lòng giao Trường An cho Tào Tính, một hàng tướng, thì ra Hứa Thành thật sự tin được Tào Tính hắn!

Nhưng những lời nói này của Từ Hoảng lại làm cho Diêm Hành nghe mà cảm thấy có chút mất hứng. Nói gì đi nữa hắn cũng là một trong những tù binh, hắn thậm chí còn không có cơ hội ra tay thì đã bị người ta bắt làm tù binh, mặc dù hắn hiện tại cũng là một thành viên quân Hứa Thành, nhưng chỉ cần nghĩ tới lần kia, lần bị đánh bại là hắn lập tức cảm thấy khó chịu, nhưng khó chịu này cũng chỉ tồn tại trong chốc lát mà thôi. Con người lúc nào cũng cần phải nhìn về phía trước. Hơn nữa, thất bại ở trong tay chúa công hiện nay của mình, cũng không tính mất mặt!

"Đúng rồi, Nguyên Thường tiên sinh, tại sao ngài lại đi tới nơi thâm sơn cùng cốc này?" Cao Lãm thấy chuyện về Lã Bố đã nói xong, hắn lại nhìn Chung Diêu hỏi.

"Hả? Ta truy kích Lã Bố, đi đến Ung Châu, trước hết đến Trường An bẩm báo Từ Vinh tướng quân, Từ Vinh tướng quân cho ta thuận tiện hộ tống Nguyên Thường tiên sinh đến đây!" Diêm Hành xen vào nói.

"Ha ha, tại hạ vốn theo chúa công tới Lạc Dương. Lần này chính chúa công đồng ý, trực tiếp vào trong quân mà ra sức!" Chung Diêu cười ha hả nói.

"Ha ha, Nguyên Thường tiên sinh, lời này của tiên sinh có gì đó không đúng!" Từ Hoảng cười hì hì nói: "Không phải là Từ mỗ khoe khoang, tấn công Hán Trung, chúa công vốn tin tưởng một mình bản tướng sẽ làm được, người sẽ không phái thêm người đến, bởi vì làm như vậy chỉ là lãng phí nhân lực. Cho tới bây giờ chúa công không bao giờ làm như vậy!" Nói một cách rất rõ ràng, khi nói xong lời này, đồng thời Từ Hoảng còn nghĩ xem có cần bắt giữ Chung Diêu này hay không, cho dù hắn nổi tiếng thiên hạ thì đã sao nào? Bọn họ, những tướng lãnh xuất thân quân Hứa Thành cũng không hòa thuận với danh sĩ! Cuối cùng, Từ Hoảng vẫn nghĩ rằng trước tiên cần phải nghe Chung Diêu này nói, nếu như không nói được điều gì, lúc này là thời kì phi thường, hắn cũng sẽ không khách khí! Tuy rằng loại khả năng không thể giải thích được rất là nhỏ!

"Ha ha ha, lúc đến chúa công đã nói với tại hạ rằng tất nhiên Từ Hoảng tướng quân ngài không cần tại hạ giúp đỡ, nếu như vậy thì tại hạ không cần phải tự mình chuốc lấy cực khổ, bởi vì. . ." Nói đến đây, Chung Diêu lại giảm giọng nói xuống thấp, giả bộ như có chút hèn mọn bỉ ổi, hắn nói với ba người: "Bởi vì Từ Hoảng tướng quân ngài từng nếm trải thiệt thòi từ Hà Thông đại nhân, bị buộc đi theo chiếu cố Hà đại nhân mấy tháng, tương đối mẫn cảm đối với những thám tử!"

"Phốc. . . !" ngụm rượu mà Từ Hoảng đang uống không trôi xuống được, bị bất ngờ nên lập tức toàn bộ rượi bị phun ra, phun vào mặt chính Chung Diêu đang ngồi đối diện với hắn! Hắn tuyệt đối không thể rằng Hứa Thành ở xa ngoài vạn dặm, lại vẫn có thể tìm ra người tới nơi này đùa cợt hắn, tiết lộ tai nạn xấu hổ trước kia của hắn ra ngoài!

"Ah! ? . . . Ha ha ha!" Cao Lãm với Diêm Hành thấy tình cảnh xấu hổ trước mặt, cả hai cùng sững sờ trong chốc lát, rồi cùng bật cười ha hả!

"Ai, chúa công nói không sai, quả nhiên tại hạ là tự mình chuốc lấy cực khổ! Ha ha ha!" Chung Diêu khí độ bất phàm, giơ tay lau rượu trên mặt, nở nụ cười.

"Không có ý tứ, thật sự là không có ý tứ, Nguyên Thường tiên sinh chớ trách, thật sự là Từ mỗ. . . Ha ha ha!" cục diện này mà lên tiếng giải thích cũng không hay, cuối cùng, Từ Hoảng cũng cười theo.

Cuối cùng mọi người ngưng cười, bắt đầu nói đến chính sự!

"Kỳ thật, lần này tại hạ đi vào đây chính là phụng mệnh lệnh chúa công đi vào hiệp trợ Từ tướng quân, nhưng chúa công cũng không yêu cầu tại hạ nhúng tay vào chuyện quân vụ. Kỳ thật, có Từ tướng quân với Cao, Diêm nhị vị tướng quân ở đây, tại hạ cũng cảm giác mình không có bất kỳ tác dụng nào ở phương diện này!" Chung Diêu thu thập xong quần áo, bắt đầu nghiêm nghị nói, nhưng hắn vẫn lên tiếng tâng bấc ba người Từ Hoảng đôi chút, khiến cho ba người nghe mà cảm thấy rất thoải mái.

"Như vậy, Nguyên Thường tiên sinh, chúa công giao cho tiên sinh nhiệm vụ gì?" Diêm Hành thiếu kiên nhẫn hỏi. Tuy rằng hắn một đường hộ tống Chung Diêu đi vào đây, nhưng Chung Diêu cũng chưa nói cho hắn biết.

"Lần này chúa công giao cho tại hạ hai nhiệm vụ, mà nhiệm vụ thứ nhất chính là chiêu hàng Trương Lỗ!" Chung Diêu khẽ cười nói.

"Khó! Khó khó khó!" Từ Hoảng nghe xong Chung Diêu nói, hắn lắc đầu liên tục rồi nói : "Ngày xưa khi chúa công bắt đầu yêu cầu Từ mỗ tới tấn công Hán Trung, ta chú ý nhiều hơn tới Trương Lỗ này! Trương Lỗ người này, là Thái thú Hán Trung, lại còn đứng đầu một giáo, mặc dù nói hắn chưa từng khởi binh tạo phản giống như Trương Giác, còn quy thuận triều đình trên danh nghĩa, nhưng người này lại là người có chút cố chấp, bằng không, trước kia khi hắn muốn thoát ly Lưu Chương tự lập, cũng sẽ không nghe người khuyên, không quan tâm tới việc người nhà vẫn còn ở Tây Xuyên lại muốn mạnh mẽ tự lập rồi. Kết quả, Lưu Chương cho giết hại người nhà của hắn, khiến Hán Trung cùng Tây Xuyên một mực thù hận nhiều năm!"

"Thời gian thay đổi, sự việc cũng thay đổi. Thời điểm khác nhau, con người cũng sẽ làm ra quyết định khác nhau!" Chung Diêu vuốt râu mỉm cười nói: "Khi Trương Lỗ tự lập, hắn đang nắm quyền hành Hán Trung trong tay, cản trở mà hắn gặp phải cũng chỉ là một Lưu Chương yếu đuối, nhu nhược mà thôi, hắn biểu hiện cường thế một chút tự nhiên cũng là chuyện khó tránh khỏi, nhưng hôm nay lại không thế, trước tiên hắn thất bại trong tay Lưu Bị, thân đệ Trương Vệ suýt nữa bỏ mình, binh lực tổn thất hơn phân nửa; lại bại trong tay Từ tướng quân ngài, liên tục mất đất. Lúc này, Dương Ngang ở trước Ki Cốc quan chỉ là giãy dụa cuối cùng mà thôi, chỉ cần Từ tướng quân có thể lại một lần nữa đánh bại đội quân Hán Trung này ở trước quan ải, Trương Lỗ nhất định sẽ cực kỳ kinh hoảng, hơn nữa kẻ thù truyền kiếp Lưu Chương ở một bên nhìn chằm chằm. Dưới tình thế như này, đương nhiên hắn phải biết lựa chọn như thế nào mới có thể đạt được kết quả tốt nhất!"

"Đánh bại Dương Ngang cũng không phải là một việc khó!" Từ Hoảng cười nhẹ một tiếng, nói : "Dương Ngang đã một lần thất bại trong tay quân ta, nhưng hắn cũng không có cẩn thận suy nghĩ một chút xem quân Hán Trung chênh lệch như thế nào so với quân ta! Hắn cho rằng bằng vào hai tòa doanh trại ở trước Ki Cốc quan là có thể ngăn cản quân ta, thật là tức cười!"

"Ồ? Thì ra Từ tướng quân sớm đã có kế sách phá địch sao? Điều này khiến cho tại hạ thật không ngờ" Chung Diêu ở một bên nói.

"Kỳ thật cũng không có gì là quá quan trọng! Thứ nhất, quân ta có chừng mười vạn, quân Hán Trung trong hai tòa doanh trại trước quan, tổng cộng có thể có năm vạn người là cao nhất, binh lực bọn chúng không bằng! Thứ hai, chiến lực của binh lính chênh lệch quá nhiều, binh sĩ quân Hán Trung căn bản không thể ngăn cản quân ta công kích! Hai quân giằng co, Dương Ngang hắn, một, không thể chiếm giữ địa lợi, thứ hai, không có ưu thế về số lượng, ba, binh lính không đủ tinh nhuệ, thực lực chênh lệch nhiều như thế, không những chỉ một thế ỷ dốc, cho dù hắn có nhiều hơn hai thế ỷ dốc khác, tướng sĩ quân ta cũng có thể toàn bộ bẻ gẫy!"

"Tốt, ah, đúng rồi, tại hạ còn có một phong mật tín của chúa công cho Từ tướng quân trong lúc nhất thời tại hạ suýt nữa đã quên!" Chung Diêu nghe xong Từ Hoảng nói, hắn đột nhiên nói rồi lấy từ trong vạt áo ngực ra một phong dùng xi phong kín miệng thư!

"Xin lỗi, ba vị!" Tiếp nhận thư, Từ Hoảng vừa nhìn xi hàn, trên xi hàn còn có dấu một con dấu riêng nho nhỏ của Hứa Thành, hắn đã biết rõ Hứa Thành không muốn cho người ngoài biết rõ phong mật thư này, vì vậy, sau khi tiếp nhận thư, hắn khách sáo nói mấy câu với ba người, đi đi ra bên ngoài đọc thư.

"Không biết có phải chúa công bày cho Từ tướng quân kế hay gì hay không?" Diêm Hành nói với thái độ đôi chút ghen ghét, hắn rất hâm mộ Từ Hoảng có thể nhận Hứa Thành làm chúa công sớm như vậy, chính mình gặp gỡ quá muộn. Lúc này được Hứa Thành giúp đỡ, Từ Hoảng tấn công Hán Trung chắc chắn sẽ càng thêm đơn giản! Nếu là sự thật, công lao này Từ Hoảng có thể đơn giản mà giành được vào trong tay!

"Ha ha ha! Hay lắm, hay lắm!" Ba người đang nói chuyện ở bên trong, ngươi một lời, ta một câu, tiếng cười ha hả của Từ Hoảng đột được truyền vào!

". . ." Nghe thấy Từ Hoảng cười cực kỳ ui vẻ, ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều nhìn thấy dáng vẻ vui mừng trên gương mặt của đối phương, Từ Hoảng vui cười, tự nhiên chính là bởi vì đại quân của mình có chuyện vui mừng, đại quân tốt, Cao Lãm với Diêm Hành thân là tướng lãnh, tự nhiên cũng sẽ tốt, mà Chung Diêu muốn hoàn thành nhiệm vụ, cũng phải dựa vào đại quân này, đương nhiên cuối cùng tất cả đều tốt! Nhưng trong lòng ba người cũng đều có một chút mơ hồ, đến tột cùng Hứa Thành viết điều gì trong thư gửi cho Từ Hoảng?

"Ba vị, theo như ý tứ của chúa công, xem ra, chúng ta vẫn phải tiếp tục ở lại Ki Cốc quan này thêm một thời gian nữa!" Sau khi quay trở lại, ngồi xuống trước mặt ba người, Từ Hoảng cười nói với ba người.

"Cái gì? Còn phải tiếp tục ở lại thêm một thời gian nữa?" Cao Lãm có chút không quá tình nguyện.

"Đúng vậy! Nhưng Cao tướng quân, tướng quân cũng không cần lo lắng sẽ không có trận chiến, ta cũng đã nói rồi ta cũng không tiếp tục muốn cho Dương Ngang diễu võ dương oai ở trước mặt chúng ta " Từ Hoảng còn nói thêm.

"Vậy thì tốt rồi, Từ tướng quân, chừng nào thì chúng ta bắt đầu?" Diêm Hành không thể dẫn người tự tay giết Lã Bố, tự nhiên ngứa ngáy chân tay, hắn cũng muốn tìm người mà bắt đầu ăn mặn!

"Nếu như muốn nhanh chóng có một kết quả, tự nhiên càng sớm càng tốt. Thời điểm phá địch chính là ngay tối nay!" Từ Hoảng cao giọng nói.

Đêm đó, lấy ba vạn cung nỗ thủ mà Từ Hoảng tự mình huấn luyện làm chủ lực, xuất phát từ Ki Cốc quan, giơ đuốc cầm gậy tiến công đại doanh quân Hán Trung ngăn cản trước quan ải.

Quân Hán Trung ở dưới sự chỉ huy của Dương Ngang, ở đằng sau rào sừng hươu trùng trùng, cự mã, hàng rào, cũng lập tức làm ra dáng dấp phòng ngự. Đương nhiên, bọn họ cũng dùng Cung nỗ thủ đứng ở phía trước.

Thế nhưng Dương Ngang hắn ở Hán Trung lâu ngày, cũng không rõ ràng Cung nỗ thủ quân Hứa Thành lợi hại như thế nào. Ở thành Huỳnh Dương, bởi vì hai người Trương Liêu với Liêu Giang cũng không có quá nhiều cung nỗ thủ, chỉ có hơn một vạn một chút, hơn nữa trong kế hoạch mà bọn họ lập ra cũng không tính toán dùng cung nỗ thủ đại quy mô để đột kích, mới để cho Lưu Duyên thể hiện một chút uy phong. Tuy rằng Lưu Duyên lập nên đại trận mấy vạn cung nỗ thủ, tạo nên uy thế không nhỏ, những theo như lời Từ Hoảng, người am hiểu nhất vận dụng binh chủng này dưới trướng Hứa Thành mà nói , thì vẫn chỉ là ở vào giai đoạn học việc ban đầu, Lưu Duyên vẫn chỉ coi Cung Tiễn Thủ như là một phương tiện áp chế chế địch nhân mà thôi, mà Từ Hoảng thì sao? Hăn sớm đã bắt đầu dùng những binh lính này làm phương tiện công thành nhổ trại! Tống Hiến ở trong thành Hoa Âm, chính là vật hi sinh đáng thương đầu tiên dưới chiến thuật này của Từ Hoảng.

Nhìn Dương Ngang suất lĩnh quân Hán Trung với dáng vẻ khẩn trương, sợ hãi, Từ Hoảng cưỡi trên chiến mã, có chút cảm giác buồn cười. Đã có đảm lượng mang binh ngăn cản, cũng cần phải chuẩn bị tư tưởng, thời điểm này mà sắc mặt trắng bệch, không phải quá muộn sao?

"Tướng quân, có cần tiến công không? Mạt tướng nguyện làm tiền phong!" Diêm Hành ở bên cạnh hắn, lên tiếng thỉnh cầu.

"Ha ha, Diêm tướng quân, khi chúng ta tiến công, nào còn cần dùng cái gì gọi là tiên phong sao?" Từ Hoảng cười nói.

"Không cần tiên phong?" Diêm Hành quay đầu nhìn nhìn bên cạnh binh sĩ, nói: "Tướng quân, không phải là tướng quân ngài muốn dùng những cung nỗ thủ này tiến công quân Hán Trung chứ?"

"Ha ha ha, Đúng vậy!" Từ Hoảng cười to.

"Từ tướng quân, không phải tướng quân đang nói đùa đấy chứ?" Cao Lãm và Diêm Hành là vì quân Hứa Thành nhất thời chiếm cứ quá nhiều địa phương, cần Đại tướng, cho nên cả hai cũng chưa kịp đi tới trại huấn luyện do Lệ Phương chủ quản tham gia "Đào tạo sâu" một phen, cũng không biết sở trường của từng binh chủng trong quân Hứa Thành.

"Đương nhiên không! Hai vị tướng quân, tạm thỉnh xem chiến, sau khi quân ta công phá doanh trại phòng ngự quân Hán Trung, hai vị có thể thi thố tài năng rồi!" Từ Hoảng nói xong, hắn quay người nhìn lính liên lạc bên người nói: "Truyền lệnh xuống, hình thức bao trùm, từng tầng tiến lên trước! Sáu lượt tên, ba lượt đầu xạ kích bình thường, ba lượt sau dùng hỏa tiễn!"

"Vâng!" Lính liên lạc quay người đi truyền lệnh cho tướng lĩnh các cấp.

Chỉ chốc lát sau, lính liên lạc quay lại bẩm báo, tất cả bộ phận đã chuẩn bị hoàn tất!

"Bắn tên!" Từ Hoảng lạnh lùng hạ lệnh.

Dương Ngang nhìn đại quân Từ Hoảng ở đối diện, hắn có cảm giác giống như mình đã làm rất nhiều chuyện sai! Khi hắn trúng mai phục, bị bắt ở trước cốc, tuy rằng Từ Hoảng có nhân số đông đúc, di chuyển thành hàng dài, nhưng khi đó bởi vì tâm tư của hắn không chú trọng về phương diện đó, hắn cũng không quá chú ý tới sự khác nhau giữa ba năm vạn với mười vạn, nhưng hiện tại thì lại hoàn toàn khác, Từ Hoảng cơ hồ đã dốc toàn bộ lực lượng, toàn bộ tập trung phía trước đại doanh quân Hán Trung, đông nghịt, hầu như tất cả đều là quân Hứa Thành, hơn nữa, quân Hứa Thành tạo ra một khí thế vô hình, khiến cho quân Hán Trung bên cạnh hắn vừa mới trải qua một trận thất bại bắt đầu có chút run rẩy. Tất cả những điều này đều là nguyên nhân khiến cho Dương Ngang bắt đầu cảm thấy hối hận. Hắn vốn tưởng rằng dùng thế ỷ dốc, có thể làm cho Từ Hoảng tạm thời lùi bước, nhưng hôm nay xem ra, những bố trí này của hắn hình như là một trò chê cười.

"Mặc kệ, cùng lắm thì chết mà thôi!" Nghĩ tới đây, Dương Ngang bắt đầu bình tĩnh lại, âm thầm tăng thêm một chút sức lực cho bản thân, dốc sức liều mạng!

"Các tướng sĩ, sau lưng các người, chính là Hán Trung chúng ta, chỗ đó có phụ lão huynh đệ của các ngươi, có thân nhân của các ngươi, chẳng lẽ các người cứ giương mắt nhìn những cường đạo trước mặt này chém giết bọn họ sao? Các người cứ giương mắt nhìn đám cường đạo này đến nhà của các ngươi gian dâm cướp bóc sao? Nam nhi Hán Trung, đều là bọn hèn nhát sao?" Làm xong công tác tư tưởng của mình, Dương Ngang nhìn các binh sĩ quân Hán Trung hô lên.

"Không phải, chúng ta không phải là bọn hèn nhát!" Đáp lại lời của Dương Ngang chính là thân binh của Dương Ngang. Khi làm bất kỳ chuyện gì, cũng phải có người dẫn đầu, đặt ở tình huống hiện đại, những thân binh này, còn có một loại tên khác, gọi "Kéo" .

Không nói những thân binh của Dương Ngang hô như thế nào, dưới sự cổ động của đám thân binh, quả thực cũng khiến đám binh sĩ quân Hán Trung lấy lại tinh thần không ít, hầu như tất cả binh sĩ đều hô lên theo đám bọn hắn.

"Tốt, hãy cho những người kia thấy quân Hán Trung chúng ta lợi hại thế nào! Thấy uy phong của nam nhi Hán Trung chúng ta! Giết. . . !" Dương Ngang la lớn.

"Giết! giết! giết! . . ." Hàng loạt tiếng kêu giết, khiến cho các tướng sĩ quân Hán Trung lâm vào một trạng thái cuồng nhiệt, cả đám đều như nhiệt huyết sôi trào, chỉ cần đợi đến lúc mệnh lệnh của Dương Ngang vang lên, sẽ lập tức đi tìm người mà chém! ( tại sao phải nhanh như vậy? Mọi người đã quên sao? Binh sĩ buân Hán Trung phần lớn là tín đồ "Ngũ Đấu Mễ Giáo", cái này chính là cái gọi: cuồng nhiệt tôn giáo! )

"Vèo!" "Vèo!" "Vèo!" . . .

Ngay khi các binh sĩ quân Hán Trung lâm vào trong trạng thái chiến tranh cuồng nhiệt, Cung tiễn thủ quân Hứa cũng càng không chờ đợi được nữa.

Cái gì gọi là tấn công phủ đầu? Cái gì gọi là dội vào đầu một chậu nước lạnh?

Có thế chứ!

Ba vạn mũi tên, ở trong nháy mắt chúng đánh trúng mục tiêu, không chỉ hoàn thành nhiệm vụ sát thương địch nhân, còn thuận tiện lấy, còn giội tắt nhiệt tình chiến tranh của các tướng sĩ quân Hán Trung vừa mới khơi dậy trong chốc lát, vô tình đè ép dục vọng chiến đấu của quân Hán Trung xuống.

"Má ơi!" "Chạy mau!" "Cứu mạng!" . . .

Cái gì gọi là cường đạo? Cái gì gọi là bắt người cướp của? Hiện tại cũng không quan trọng!

Nhưng ở tại nơi này, cái mạng nhỏ đang đứng trước nguy hiểm cực độ, còn có thể suy nghĩ nhiều sao? Đánh cường đạo hay là bảo vệ cái mạng nhỏ?

Đương nhiên bảo vệ tánh mạng là quan trọng nhất!

Quân Hán Trung bắt đầu rơi vào tình trạng hoảng sợ lui về phía sau!

Quân Hứa Thành lần lượt bắn sáu lượt tên theo phương thức bắn bao trùm, hầu như cày nát một lần nửa đại doanh quân Hán Trung, tướng sĩ quân Hán Trung chạy trốn chậm, không chết thì cũng bị thương! Đương nhiên, cũng có những người có vận khí tốt, ngay cả một mảnh da cũng không mất!

Tiếp sau đó chính là ba lượt hỏa tiễn, càng làm cho đại doanh quân Hán trung lâm vào trong một biển lửa. Ai bảo lúc này chính là giữa cuối mùa thu, chính là thời điểm phóng hỏa tốt nhất!

"Ha ha! Hai vị, bây giờ là lúc các người ra tay! Lần này, ta cần phải bắt tù binh!" Từ Hoảng cười nói với Cao Lãm, Diêm Hành.

"Giá!" Hai người Cao, Diêm nhìn quân Hán Trung bị mấy mưa tên bắn cho vô cùng chật vật, đã sớm cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, sau khi nghe xong Từ Hoảng hạ lệnh, bọn hắn nào còn có thể kiềm chế, cả hai cũng không đáp lời, vỗ chiến mã, giống như hai mãnh hổ xuống núi, dẫn quân phóng tới đại doanh địch quân .

"Cung nỗ thủ kết thành trận hình tròn, chậm rãi đi về phía trước!" Từ Hoảng để cho hai người Cao, Diêm mang binh lao lên trước, hắn lại hạ lệnh.

"Giết..!"

Chứng kiến đại doanh quân Hán Trung ở trước Ki Cốc quan xảy ra hoả hoạn, quân Hán Trung ở núi Định Quân cũng không vui!

Ỷ dốc, ỷ dốc! Tự nhiên là muốn ngươi giúp ta, ta giúp ngươi! Giống như hai cái sừng, đánh một cái này, một cái khác sẽ trợ giúp ngươi, đánh hai mặt, hai mặt cùng chống đỡ! Nhưng loại trận thế này cần một điều kiện tiên quyết, đó chính là quân coi giữ trận thế ỷ dốc có thể giữ vững vị trí của mình, ít nhất cũng phải có thể kiên trì đến khi quân đội bạn đến, mới có thể hình thành ỷ dốc chính thức!

Thế nhưng, quân Hán Trung ở trên núi Định Quân tuyệt đối không ngờ rằng, quân đội bạn mà bọn họ phải trợ giúp, đã sớm thất bại! Không chỉ có thất bại, hơn nữa ngay cả chống cự cũng không có!

Nhưng điều này cũng không trở thành chướng ngại cho đại quân ở trên núi Định Quân, tuy rằng quân đội bạn của bọn họ thất bại, hơn nữa đang bị Cao Lãm với Diêm Hành đuổi giết! Nhưng bọn họ lại thấy một quân đội mà có thể làm cho bọn họ "Kiếm tiện nghi", đội quân này kết thành trận thế hình tròn, người người tay cầm cung nỏ, vừa nhìn cũng biết là một đội ngũ cung nỗ thủ.

"Xông lên! Diệt bọn hắn!" mệnh lệnh của tướng quân chỉ huy vang lên, các tướng sĩ quân Hán Trung trên núi Định Quân bắt đầu tiến công quân đội đang tiến tới này!

"Mở vòng ngoài, để cho bọn chúng tiến vào!" Từ Hoảng lạnh lùng hạ lệnh.

Căn cứ theo mệnh lệnh của hắn, đại trận Cung nỗ thủ nhanh chóng xuất hiện một lỗ hổng, theo cái này lỗ hổng, quân Hán Trung chỉ biết thẳng tiến không lùi mà tiến vào bên trong. ( không tiến lên không được, mấy vạn người, xông lên, chỉ ngừng một lát để suy nghĩ cũng không thể ngừng, trừ phi kẻ đó có nguyện ý thành thịt nhão! )

Sau đó, vây kín!

Ở tầng bên trong các Cung nỗ thủ buông Trường Cung, nỏ cứng, rút chiến đao ra! Một ngày luyện vung đao mấy ngàn lần, khó khăn lắm mới có cơ hội một lần thử tay nghề, bọn họ chém cực kỳ vui vẻ!

Các Cung nỗ thủ ở vòng ngoài tự nhiên cảm thấy cực kỳ khó chịu đối với các đồng bạn ở tầng trong có cơ hội luyện tập, cho nên, bọn họ không chút khách khí ra sức dùng cung tên bắn vào chính giữa, thực hành giải phẫu miễn phí ở trên người các tướng sĩ quân Hán Trung!

Không thể phủ nhận, các binh lính Hán Trung rất mạnh, đương nhiên, nói một cách chính xác là bọn họ rất kiên cường! Thế nhưng, ở trong tình trạng xấu mà không hề có phần thắng, cộng thêm tánh mạng có nguy cơ mất đi, cuối cùng bọn họ, cũng chỉ có quỳ xuống đất đầu hàng!

***********************8

Bờ hồ Hồng Trạch!

Đại doanh quân Giang Đông!

Các tướng Giang Đông dưới sự dẫn dắt của Trình Phổ, ở trong đại trướng nghênh đón Chu Du đến. Về phần Tôn Sách, trước khi Chu Du đến, theo như cách của người mang tin tức của Chu Du nói, đám người Trình Phổ đã bí mật tách hắn ra khỏi đại quân, mệnh lệnh cho hơn mười người thủ hạ thân tín, đưa hắn đến chỗ Lỗ Túc đang chờ ở bên bờ sông Hoài ! Đám người Trình Phổ cũng biết, quân Tào vẫn một lòng theo đuổi không bỏ, hơn nữa Hạ Hầu Uyên không ngừng dẫn quân xâm nhập, nếu tiếp tục để cho Tôn Sách lắc lư đi theo đại quân, hắn có thể còn sống trở lại Giang Đông hay không cũng là một vấn đề, dù hiện tại hắn đã chết hơn phân nửa, nhưng ít nhất cũng phải lúc hắn về đến nhà vẫn còn một hơi thở!

"Chu tướng quân ( thời điểm này Chu Du cũng không phải thủy sư đô đốc hồ Phàn Dương Đông Ngô, càng không phải là Đại đô đốc Đông Ngô ), Đại tướng quân từng bảo lão phu nghe theo hiệu lệnh của tướng quân. Hiện tại, xin mời Chu tướng quân ngồi ở ghế trên, bắt đầu ra lệnh!" Trình Phổ có thể là đôi một chút hiểu rõ tài năng của Chu Du nhưng đó cũng không phải chỉ năng lực lãnh binh của Chu Du, Trình Phổ hắn lại là lão tướng, khi Tôn Sách lâm nguy, Tôn Sách lại không để cho hắn, đệ nhất gia tướng Tôn thị chỉ huy đại quân, ngược lại từ ngàn dặm xa xôi, vất vả bao công sức đều đến Chu Du, một người trẻ tuổi mà ở trong suy nghĩ của hắn không khác gì là một "Tiểu bạch kiểm", điều này làm cho hắn rất không cao hứng trong lòng, may mà hắn cũng không muốn làm trái quân lệnh của Tôn Sách, lúc này mới không cam lòng tình nguyện để Chu Du ở vị trí thứ nhất, giao nộp quyền chỉ huy với giọng nói không hoàn toàn thoải mái, nhưng trong lòng của hắn lại đang muốn nhìn xem Chu Du đến cùng có bản lãnh gì mà ở trong hoàn cảnh tứ phía đều địch, chỉ huy đại quân Giang Đông bình yên lui lại!

"Tại hạ đi quá giới hạn rồi!" Chu Du nghe thấy hơi lửa từ trong giọng nói của Trình Phổ, từ trong mắt của các tướng, hắn cũng nhìn thấy một thái độ không tín nhiệm. Điều này cũng không thể trách bọn họ, trước đây, hắn ở dưới trướng Tôn Sách, đa phần đều chỉ có vai trò mưu sĩ, hơn nữa cơ hội thể hiện tài năng cũng không nhiều. Dù sao bọn họ ở Giang Đông, cũng không có kẻ thù quá lợi hại, một mình Tôn Sách cũng có thể đủ đối phó được! Nhưng lúc này không giống với lúc trước, bởi vì hiểu biết của hắn đối với các tướng Giang Đông, hắn biết rõ, vào lúc này, Giang Đông, ngoại trừ hắn ra, tuyệt đối không còn ai có thể mang đại quân này quay về! Cho nên, hiện tại hắn cũng không cần thể hiện thái độ khiêm tốn!

"Chư vị tướng quân!" Đứng ở trên vị trí chủ tướng, Chu Du nói.

"Có" Các tướng Giang Đông nhất tề đáp lại, do câu trả lời của bọn hắn có thể thấy được, quân kỷ mà Tôn Sách để lại vẫn rất tốt, ít nhất các tướng sẽ không nảy sinh lòng làm phản!

"Hiện tại, quân ta ở vào tình cảnh khó khăn, tuy dưới sự chỉ huy của Trình lão tướng quân, chúng ta tạm thời bỏ qua đại quân của Tào Tháo, đi tới bờ hồ Hồng Trạch, thế nhưng, bởi vì sự việc xảy ra bất ngờ, Giang Đông cũng không chuẩn bị sẵn sàng, tuy rằng Thủy Quân đã xuất động toàn thể, nhưng bởi vì còn phải thu thập thuyền để có thể chở mười vạn đại quân của chúng ta, cho nên, bọn họ tạm thời còn không tới được! Mà tướng lĩnh quân Tào cũng phản ứng rất nhanh, không lâu sau nữa bọn chúng sẽ đuổi tới đây, cho dù binh lực của chúng ít hơn so với chúng ta, tạm thời chúng sẽ không giao chiến cùng chúng ta, chờ tới thời điểm chúng ta lên thuyền, bọn họ cũng sẽ thừa cơ hội phát động tấn công, hơn nữa, đằng sau quân Tào còn có Tào Tháo cùng binh lính phòng thủ Từ Châu, cho nên hắn còn có binh lực đến tiếp ứng đang đến! Như thế, nếu chúng ta vẫn tiếp tục ở bên bờ hồ Hồng Trạch, chúng ta chỉ biết bị đánh một cách thụ động!" Chu Du phân tích nói.

"Thế nhưng, theo như mệnh lệnh của Đại tướng quân, chúng ta phải quay về Giang Đông từ hồ Hồng Trạch, Chu tướng quân, tướng quân muốn cho chúng ta rời khỏi hồ Hồng Trạch, chẳng lẽ tướng quân muốn chúng ta đi theo đường bộ trở về sao?" Lăng Thao nôn nóng hỏi.

"Lăng tướng quân xin an tâm, chớ vội!" Chu Du phất tay ngăn cản các tướng lĩnh Giang Đông đang nhấp nhổm như muốn tiếp tục lên tiếng, hắn quay người chắp tay với Trình Phổ, hỏi: "Trình lão tướng quân, không biết lão tướng quân có ý kiến gì đối với tại hạ không?"

"Cái này. . ." Trình Phổ có một ưu điểm sâu sắc, đó chính là tuy rằng hắn yêu thích bày tỏ tư cách lão làng của mình, nhưng hắn cũng không thích lấy thế đè người, hơn nữa luôn luôn biết sai mà sửa! Kỳ thật, từ lúc trước khi Chu Du đến, hắn đã ý thức được những điều này giống như Chu Du, chẳng qua là hắn không thể nghĩ ra biện pháp giải quyết, cộng với sau khi quân Tào thấy bọn hắn tiến tới bờ hồ Hồng Trạch, tốc độ truy kích bọn họ đã chậm lại mà tiếp đó quân Tào dùng kỵ binh lúc nào cũng có thể tập kích bọn họ. Hạ Hầu Uyên cũng không tiếp tục xuất hiện! Điều này khiến cho hắn tạm thời trì hoãn trong chốc lát. Khi không còn áp lực, suy nghĩ lại, đương nhiên hắn cũng nghĩ qua quay đầu lại quay giáo một kích, nhưng tướng sĩ quân Giang Đông từ khi Tôn Sách bị trọng thương, sĩ khí rớt xuống ngàn trượng. Loại tình hình này, đối mặt với quân Tào cũng không ít hơn năm vạn, thắng bại cũng chỉ ở mức độ năm mươi năm mươi, nếu chỉ một chút không cẩn thận toàn quân Giang Đông cũng đừng nghĩ trở lại Giang Đông, vậy hắn nhưng là xong tội nhân thiên cổ của Giang Đông.

Lúc này, sau khi nghe thấy câu hỏi của Chu Du, tuy rằng trong lòng Trình Phổ vẫn có chút cảm giác không được tự nhiên, thế nhưng làm Chu Du có thể tỉnh táo suy nghĩ nhận ra vấn đề khiến cho hắn cảm thấy thoáng an ủi!

"Đúng vậy, Chu tướng quân phân tích không sai! Lão phu cũng có những ý nghĩ này, thế nhưng lão phu ngu muội, không thể nghĩ ra biện pháp giải quyết, ai!" Trình Phổ nói khiến cho tâm tình phản đối của chúng tướng Giang Đông đối với Chu Du bị đè ép xuống, trong trướng vô cùng yên tĩnh!

"Tại hạ có cùng suy nghĩ với Trình lão tướng quân, vậy tại hạ an tâm!" Chu Du bán thể diện cho Trình Phổ rồi hắn lại nói tiếp: "Tình thế như thế này, cũng chính như này, chúng ta có thể xác định được mục đích chúng ta cần phải đạt được trong hành động của chúng ta, thứ nhất kế sách của Đại tướng quân là theo đường thủy rút về Giang Đông từ hồ Hồng Trạch sẽ không thay đổi! Thứ hai, chúng ta cần phải trước khi thủy quân của chúng ta tiến đến đât, cần phải đuổi đánh quân Tào đang theo sát chúng ta, hoặc là . . Tiêu diệt! Như vậy mới có thể bảo đảm an toàn cho quân ta lui lại!"

"Chu tướng quân, quân Tào đi theo phía sau chúng ta có năm vạn người, hơn nữa, tướng lĩnh lãnh binh chính là danh tướng Hạ Hầu Uyên với Nhạc Tiến dưới trướng Tào Tháo! Muốn bỏ qua bọn chúng đã khó, chớ đừng nói tới muốn tiêu diệt bọn chúng!" Chu Trị tố khổ nói.

"Đúng vậy! Chu tướng quân, theo như thám tử của chúng ta báo lại, Tào Tháo phái thủ hạ là Đại tướng Tào Nhân tiến công Thọ Xuân, cũng không biết hiện tại Thọ Xuân thế nào, nếu sau khi Tào Nhân chiếm lĩnh Thọ Xuân, hắn cũng tham gia vào trong hàng ngũ truy kích chúng ta, chúng ta phải làm thế nào? Đây chính là một người nổi tiếng vì luôn luôn tính toán cẩn thận!" Từ Thịnh đi qua phương bắc một lần, nên hắn đôi chút hiểu rõ tướng lĩnh quân Tào!

"Đối với Tào Nhân, mọi người cũng không phải quá mức lo lắng, hắn tiến công Thọ Xuân, chính là vì muốn ngăn chặn đường lui của chúng ta, hơn nữa Thọ Xuân là thành lớn, ba vị tướng quân Chu Hoàn, Phan Chương, Mã Trung cũng có năng lực, cho dù hắn có thể đánh hạ thì cũng sẽ tổn thất không nhỏ, hơn nữa thành Thọ Xuân không có Đại tướng trú đóng là không được, hắn sẽ không đi truy kích chúng ta!" Chu Du đáp: "Về phần Hạ Hầu Uyên với Nhạc Tiến, bọn chúng truy kích quân ta, cũng không phải là muốn tiêu diệt chúng ta, mà chỉ muốn ngăn chặn chúng ta, tiêu hao lương thảo của quân ta, sau đó một kích mà phá. Trình lão tướng quân, nếu như tại hạ nói không sai, lương thảo quân ta ở trên đường lui lại, tất nhiên tổn thất không ít, chỉ sợ lúc này đã không có khả năng chống đỡ được bao nhiêu ngày. Có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân khiến lão tướng quân sớm thối lui đến bên bờ hồ Hồng Trạch?"

"Đúng vậy, đúng vậy! Ai!" Trình Phổ vừa cao hứng, lại vừa khó chịu, hắn cao hứng chính là Chu Du có năng lực vượt qua suy nghĩ của hắn, đoán đúng sự việc đến tám chín phần mười, hơn nữa xem ra thái độ tin tưởng mười phần, xem ra lúc này đại quân có hi vọng chạy trốn! Điều khiến hắn khó chịu chính là bản lĩnh của mình có hạn, mới để cho quân Giang Đông rơi vào một hoàn cảnh xấu hổ như thế này!

"Ai! Lão tướng quân khổ cực. Kỳ thật, nếu không phải lão tướng quân ngài cùng các vị tướng quân đồng tâm hiệp lực, sau khi Đại tướng quân bị thương, không được bao lâu đại quân Giang Đông ta sẽ rơi vào tình trạng chạy tán loạn! Tại hạ thay Bá Phù tạ ơn lão tướng quân cùng các vị tướng quân!" Nói xong, Chu Du cúi người thật sâu hành đại lễ với chúng tướng ở trước mặt, hành động này của Chu Du khiến những người này luống cuống tay chân! Ai dám chịu nhận? Chu Du thay Tôn Sách hành đại lễ, lễ này quá lớn ..!

Nhưng hành động này của Chu Du ngược lại đã khiến cho chúng tướng Giang Đông trở nên dễ bảo, cảm giác tín nhiệm cùng hòa hảo của mọi người đối với Chu Du đều tăng nhiều!

"Vậy theo Chu tướng quân, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Ngài hãy cho chúng ta một lời chắc chắn!" Lăng Thao lên tiếng hỏi trước tiên.

"Ha ha, chư vị, mời xem!" Chu Du quay người chỉ vào địa đồ mà thân binh vừa mới treo lên ở phía sau hắn, nói tiếp: "Chúng ta hiện ở vào bên trái hồ Hồng Trạch, mà ở bên trái chúng ta chính là đại quân Tào thị do Hạ Hầu Uyên và Nhạc Tiến chỉ huy, thế nhưng, bọn chúng chỉ lo truy kích quân ta, đã quên một việc, đó chính là Từ Châu trống rỗng!"

"Hay...!" Những người đang ngồi ở đây đều là tướng già kinh nghiệm sa trường, Chu Du chỉ cần nhắc nhở một câu, lập tức tất cả đều bừng tỉnh đại ngộ, tinh thần chấn động! Thừa dịp Từ Châu trống rỗng, dùng một chiêu hồi mã thương, nhất định đánh cho Hạ Hầu Uyên đi theo Nhạc Tiến trở tay không kịp, lại có thể thu thập lương thực ở Từ Châu!

"Chư vị, chư vị!" Chu Du mỉm cười ngăn chúng tướng lại, hắn nói tiếp: "Chư vị không nên cao hứng quá sớm! Hạ Hầu Uyên và Nhạc Tiến đều là danh tướng đương thời, không giống kẻ hèn mọn này. Hơn nữa Hạ Hầu Uyên am hiểu nhất là sử dụng kỵ binh, không lâu trước đây quân ta đã từng bị hắn quấy rối mà trở nên quá hoảng sợ. Lúc này, chúng ta muốn bình yên bỏ qua quân Tào, cũng thuận lợi mà tiến công Từ Châu, Hạ Hầu Uyên và quân kỵ binh do hắn chỉ huy, chính là trở ngại lớn nhất của chúng ta, cho nên trước tiên chúng ta phải từ bỏ chúng!"

"Nhưng điều này không dễ dàng. Chu tướng quân, " Trình Phổ, sau khi cơn cao hứng qua đi, hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, cắt ngang lời Chu Du nói: "Không nói đến Hạ Hầu Uyên và quân kỵ binh do hắn chỉ huy, cho dù chúng ta có thể đánh chiếm được thành Từ Châu, đối mặt với quân Tào ùn ùn kéo đến, sao chúng ta có thể đủ thong dong trở lại? Hơn nữa, nếu như chúng ta đụng phải đại quân mà Tào Tháo phái tới trợ giúp Hạ Hầu Uyên, lại rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan...!"

"Trình lão tướng quân lo lắng rất đúng!" Chu Du cười nói: "Tào Tháo nhất định sẽ phái viện quân tới trợ giúp Hạ Hầu Uyên. Dù sao, hắn không thể đặt tất cả hy vọng lên chuyện quân ta thiếu lương thực, thế nhưng, Từ Châu địa bàn rộng rãi, muốn vây khốn mười vạn đại quân của ta, há lại dễ dàng như vậy sao? Hồ Hồng Trạch tiến về đông, còn có mấy quận Quảng Lăng, Đan Dương, một mảnh đất lớn như vậy, đủ cho quân ta rong ruổi!"

"Theo như ý tứ của tướng quân, nói là. . ." Trình Phổ giống như bắt được cái gì đó, nhưng hắn vẫn không thể nói nên lời.

"Ha ha, không tệ, mục đích của chúng ta, mặc dù nói là phải đánh lại Từ Châu, nhưng phần lớn vì muốn mang theo quân Tào đi theo chúng ta vài vòng, mà chỉ cần chúng ta không lâm vào vòng vây của đối phương là được rồi!" Chu Du nói.

"Hành quân không có mục đích?" trong đầu Trình Phổ xuất hiện một câu nói như vậy, nhưng hắn cũng không tiếp tục nói nữa. Kỳ thật, hắn cũng không có cảm giác có gì không ổn!

"Đã như vậy, Chu tướng quân, theo như cách nói của tướng quân, trước tiên chúng ta cần phải đánh bại Hạ Hầu Uyên với kỵ binh của hắn, vậy chúng ta cần phải làm gì? Mạt tướng đã sớm muốn giết người kia rồi!" Đổng Tập la lên.

"Đúng vậy! Chu tướng quân, ngài có biện pháp gì tốt, hãy nhanh chóng quyết định!" Chúng tướng đều kêu lên theo Đổng Tập. Trước kia bọn hắn bị Hạ Hầu Uyên đánh cho thiệt thòi không ít, lại có thêm mối thù của Tôn Sách, cũng khó trách bọn hắn đã muốn lấy mạng của Hạ Hầu Uyên!

"Hừ! Chỉ cần quân ta chuyển hướng tiến về Từ Châu, Hạ Hầu Uyên và Nhạc Tiến nhất định cũng không ngồi yên nữa, tất nhiên Hạ Hầu Uyên cũng sẽ cố dùng kỵ binh để làm chậm tốc độ hành quân của quân ta, khi đó, chính là thời điểm cho chúng ta hành động!" Chu Du bình tĩnh nói.

***************

"A..., Tử Nghĩa tướng quân, tướng quân có đỡ hơn không?" Liêu Giang cẩn thận hỏi Thái Sử Từ.

"Khá tốt! Ôi!" Thái Sử Từ kêu lên một tiếng, hắn nói tiếp: "Liêu tướng quân, ngài có thể không sờ vào miệng vết thương của ta không?"

"Được được, tốt! Tướng quân hãy an tâm dưỡng thương, không ai có thể đoạt công lao của tướng quân, tướng quân hãy yên tâm!" Liêu Giang an ủi hắn.

"Thế nhưng. . ." Thái Sử Từ hiện tại chịu rất nhiều nỗi ủy khuất!

Uyển Thành đã bị hạ!

Vương Uy, sau khi Lý Thông bị trọng thương trở về, ngay lập tức hắn cho tăng cường phòng thủ thành! Đại quân trong thành phân chia thành hai ca luân phiên phòng thủ thành, trên tường thành, cung nỗ thủ, thuẫn bài thủ đầy đủ mọi thứ!

Sau khi Liêu Giang chỉ huy Ngụy Duyên và Thái Sử Từ tới phụ cận Uyển Thành, cũng không dừng lại lâu! Ba người đều là người trẻ tuổi, cũng đều có tính nôn nóng, chỉ nghỉ ngơi đôi chút rồi ngay trong ngày đầu tiên đã bắt đầu công thành!

Thân là đệ tử đích truyền của Trương Liêu, trình tự tấn công Uyển Thành cũng giống như khi Liêu Giang đi theo Trương Liêu tấn công Huỳnh Dương, vốn là một vạn cung nỗ thủ cường lực bắn tập kích!

Đầy trời mưa tên, nhanh chóng hoàn toàn bao trùm lâu thành Uyển Thành.

Thế nhưng, lực sát thương không được!

Đối mặt với tên trận lợi hại như thế này của quân Hứa Thành, Vương Uy sớm có đối sách! Hơn nữa, đối sách của hắn còn rất đơn giản, đó chính là, toàn thể binh sĩ —— gục xuống! Tất cả cùng sử dụng tấm chắn che chắn trên thân thể!

Như vậy thứ nhất, bởi vì có lỗ châu mai ngăn cản, cường lực tên nỏ bắn không vào được, mà cung tên bắn tới lâu thành bởi vì có tấm chắn ngăn cản, lực sát thương Kinh Châu binh đã bị hạn chế rất nhiều!

"Đám giặc này!" Liêu Giang nhìn cơn mưa tên qua đi, từ trên lâu thành Uyển Thành lại xuất hiện không ít người, hắn tức giận mắng to một tiếng!

"Liêu tướng quân, xem ra chỉ dùng cung tên khó có thể đạt thành hiệu quả...!" Thái Sử Từ ở bên cạnh nói.

"Hừ! Nào có dễ dàng như vậy?" tuy rằng ngoài miệng Liêu Giang nói là để cho Thái Sử Từ với Ngụy Duyên chủ trì đánh công thành, nhưng rốt cuộc hắn vẫn là người trẻ tuổi, thiếu kiên nhẫn. Lúc này, nhìn thấy phương pháp của mình không thể dùng được, hắn đã đôi chút nóng nảy, nghĩ tới dùng một chiêu khác.

"Cung nỗ thủ áp chế, va chạm cửa thành!"

"Vâng!" Ngụy Duyên đáp.

Rất nhanh, một màn giống với cuộc chiến tấn công thành Huỳnh Dương lại xuất hiện, thế nhưng điều làm cho người ta ủ rũ chính là cửa thành Uyển Thành hình như rắn chắc hơn nhiều so với cửa thành Huỳnh Dương. Sau khi các binh sĩ đụng cửa thành không chịu không nổi rui lui lại sau, cửa thành vẫn không suy chuyển!

"Móa, chẳng lẽ họ Vương này dùng sắt làm cửa thành hay sao?" Liêu Giang tức giận đến mức giậm chân mắng to!

"Tướng quân, mạt tướng nghĩ, nhất định Vương Uy đã cho chặn cửa thành từ bên trong, hoặc là nói dùng chốt thép giữ cửa, có thể hoàn toàn đúc kim loại chốt cứng rồi. Cho nên chúng ta mới không thể phá nổi!" Ngụy Duyên nói.

"Ai!" Liêu Giang đột nhiên thở dài một hơi, hắn nói: "Ta đã nói ta không được mà! Được rồi, giao cho hai người các ngươi, ta trao quyền lực điều binh khiển tướng cho các người, các người cứ xử lý! Ta trở về tìm công tượng, chờ các người quay lại làm xe bắn đá, thuận tiện quay về trướng nghỉ ngơi một chút! Hắn ***, ta cũng không tin, hắn chống đở được trường tiễn, có thể lại chống đở được cự thạch! Ồ, đúng rồi, nếu các người không trở lại, vậy xe bắn đá cũng không cần làm!"