Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 146: Sự Việc Nhỏ




"Chỉ đùa một chút, nào cần nghiêm túc như vậy?" Đoán việc như thần, Hứa Thành cười nói.

"Chúa công, ngài là chủ của mọi người chúng ta, kiểu vui đùa này không thể được, không ra thể thống gì!" Giả Hủ còn chưa kịp lên tiếng, Trần Cung ở bên cạnh biểu thị vẻ bất mãn đối với hành vi của Hứa Thành.

"Đã biết, sẽ không nói nữa sẽ không nói nữa!" Hứa Thành bất đắc dĩ, Trần Cung là một người cương trực, rất được lòng người, đương nhiên, cũng rát vui có được hắn thế nhưng, cái tính cương trực nóng nảy này luôn xuất hiện trên người thuộc hạ của mình thì cũng thật sự đôi chút khó xử.

"Đúng rồi, chúa công, ty chức còn có một việc chưa bẩm báo!" Giả Hủ vội vàng chuyển chủ đề, thế nhưng hắn vẫn chỉ gợi ý đầu đề, không tiếp tục nói tiếp nữa.

"Chuyện gì?" Hứa Thành hỏi.

"Chúa công, nghe nói Chung Nguyên Thường có một phong tấu, nói là mời chúa công ngài hạ lệnh xây dựng hai con đường lớn ở Ích Châu thông với Hán Trung và từ Hán Trung thông tới Ung Châu, không biết việc này có thật hay không?" Không đợi Giả Hủ nói tiếp, Trần Cung lại hỏi tiếp.

"Đúng vậy, từ Tây Xuyên đến Hán Trung, còn cả từ Hán Trung đến Ung Châu, tất cả chỉ là đường núi trùng điệp, thật sự rất khó khăn cho việc đi lại, cũng bất lợi cho Lạc Dương trong việc cai quản hai địa phương này, cho nên, ta đã đáp ứng, hơn nữa ta còn phân phó Chung Diêu phụ trách xây dựng tuyến đường đi từ Tây Xuyên đến Hán Trung, về phần tuyến đường đi từ Hán Trung đến Ung Châu, ta đang suy nghĩ xem cần phải để cho ai đi làm!" Hứa Thành trả lời.

"Việc này tuyệt đối không được, mời chúa công thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!" Hứa Thành vừa dứt lời, hai người Giả Hủ, Trần Cung liền quỳ xuống, cùng kêu lên thỉnh cầu.

"Đứng lên, đứng lên!" Hứa Thành vội vàng nâng hai người đứng dậy, hắn hỏi: "Làm sao vậy? Không phải chỉ là hai con đường sao? Có gì đáng sợ như vậy? Sao hai người các ngươi cũng phản đối!"

"Chúa công!" Trần Cung trịnh trọng nói nói: "Ngài có biết con đường núi giữa Tây Xuyên cùng Hán Trung dài bao nhiêu không?"

"Không biết, có lẽ có một ngàn dặm!" Hứa Thành nói.

"Ngàn dặm?" Trần Cung cười đến mức đôi chút khó coi, hắn nói; "Chúa công, ngài nói quá dễ dàng rồi, ngàn dặm, đây chính là đường núi! Một khi con đường dài như vậy thì ít nhất cũng phải chiêu tập mười vạn dân phu, làm không biết bao nhiêu ngày đêm, mặt khác, chúa công, ngài đừng quên, nơi đó toàn là núi non trùng điệp!"

"Chúa công, không nói đến hai con đường dài như vậy hao phí bao nhiêu tiền lương, ngài cũng biết, ngày xưa, Tần quốc bởi vì làm một kênh Trịnh quốc, thế nhưng đã phải lùi lại thời gian thống nhất thiên hạ thêm mười năm....! Chúa công, mười năm....! Kênh mương Trịnh quốc còn xa xa mới có thể sánh bằng hai con đường này ! Cho dù hai con đường này cũng chỉ mất thời gian mười năm, thì trong thời gian mười năm này, địch nhân của chúng ta cũng không phải như tình trạng hiện tại nữa rồi!" Tiếp theo Trần Cung, Giả Hủ cũng van nài khuyên nhủ.

"Thế nhưng sửa đường có lợi cho việc cai quản chỗ đó, hơn nữa có việc xuất binh cũng dễ dàng a...!" Hứa Thành tùy tiện đưa ra hai lý do!

"Chúa công, chỉ cần thực lực quân ta đủ mạnh mẽ, dù Tây Xuyên cùng Hán Trung làm phản thì đã sao nào? Về phần xuất binh, chẳng phải Từ Hoảng tướng quân từng rất nhanh chóng đánh hạ Tây Xuyên sao? Cũng không từng nghe nói con đường mà Từ tướng quân đi rất tốt!" Trần Cung lập tức dùng tiền lệ thực tế biểu thị sự phản đối.

"Được, đừng lừa mình dối người nữa, các ngươi cũng không phải không biết là Từ Hoảng có nội ứng hỗ trợ, hơn nữa, khi hắn tiến vào Tây Xuyên, những binh mã mà hắn mang theo, tất cả đều đã từng được huấn luyện ở trên Thái Hành sơn nhiều năm....! Bằng không sao bọn hắn có thể di chuyển trên loại đường đó còn nhanh hơn so với Tây Xuyên binh? Chỉ có những thứ này, cộng thêm địa đồ của Trương Tùng, hắn mới có thể thuận lợi đánh hạ Tây Xuyên, đương nhiên, ta không phủ nhận, tất cả những điều này cũng không thể thiếu các chỉ huy cao minh của hắn, thế nhưng các ngươi cũng không thể phủ nhận là nếu như thiếu những yếu tố này, Từ Hoảng muốn đánh hạ Tây Xuyên thì tuyệt sẽ không dễ dàng như vậy!" Hứa thành lên tiếng phản bác.

"Thế nhưng chúa công, ngài có thể đợi sau khi thống nhất thiên hạ rồi hãy tiếp tục làm con đường này! Hiện tại con đường này sẽ làm chậm tốc độ tranh bá của chúa công ngài. Nếu như vì điều này mà khiến cho các chư hầu thừa cơ nổi lên, vô luận con đường này tốt như thế nào, hậu quả của nó cũng không phải là chuyện mà hai con đường này có thể gánh được! Kính xin ngài nghĩ lại!" Trần Cung tranh luận cùng Hứa Thành, thế nhưng hắn bất đắc dĩ chỉ có thể xuất ra một lý do cuối cùng cũng là lý do lớn nhất.

"Đúng là như thế, chúa công! Thiên hạ hôm nay mấu chốt là vung đất Trung Nguyên, nơi đây mới là địa phương mà chúa công ngài cần phải chú ý, Tây Xuyên giàu có và đông đúc, Hán Trung phì nhiêu, cũng chỉ là vùng đất Man Hoang vắng vẻ. Ít nhất, hiện tại nơi đó còn không đáng để ngài chú ý, hiện tại đó nơi đó chỉ trở thành hậu phương cung cấp lương thảo cho chúa công ngài!" Giả Hủ lại tiếp hai câu.

"Đợi một chút, ta mới nhớ tới, chuyện sửa đường này hình như không liên quan đến chuyện của các ngươi, hình như các ngươi quản quân vụ thì phải!" đối với bộ dạng than thở khóc lóc của hai thuộc hạ dưới trướng, hình như Hứa Thành hoàn toàn không có cảm giác gì cả!

"Chúa công, chúng ta cũng suy nghĩ vì nghiệp lớn của chúa công. Nếu như chúa công không vui, chi bằng trách tội, chẳng qua ty chức vẫn nói những lời này: xin ngài thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!" Trần Cung khấu đầu một cái đối với hắn, nói.

"Văn Hòa, ngươi cũng có ý nghĩ này?" Sớm đoán được Trần Cung sẽ có một câu như vậy, Hứa Thành lập tức chuyển mũi nhọn hướng về phía Giả Hủ.

"Chúa công, ty chức phải . ." đột nhiên Giả Hủ ngẩng đầu lên nhìn về phía Hứa Thành, hắn nói: "Kỳ thật chúa công ngài nhất định kiên trì, ty chức cũng không có biện pháp, vậy cũng chỉ đành phải nghe ngài mà thôi!"

"Giả Văn Hòa, ngươi. . ." câu nói này của Giả Hủ vừa ra khỏi miệng, Hứa Thành vẫn còn không có phản ứng, Trần Cung đã tức giận đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

"Ha ha ha, tốt rồi, Công Đài, ngươi đừng trách Giả Văn Hòa hắn!" Hứa Thành đột nhiên cười ha hả nói.

"Ta mắc lừa?" Trần Cung nhìn nhìn chính bản mình, tuy trong lòng hắn rất giận, thế nhưng Hứa Thành vừa mới ngắt lời của hắn, hiện tại hắn cảm thấy rất mờ mịt trong lòng.

"Ha ha, Công Đài, xem ra chúa công không sẽ cải biến chủ ý, chúng ta hãy trở về đi!" Rất hiển nhiên Giả Hủ không muốn nói ra ý nghĩ của mình, thế nhưng lời này của hắn cũng không được Trần Cung hưởng ứng.

"Được rồi, Văn Hòa, ta sẽ nói suy nghĩ của ta cho ngươi nghe, ngươi lại nói cho Công Đài, xem như nhận lỗi!" Hứa Thành nói xong, liền đi đến bên tai Giả Hủ, nhỏ giọng nói tiếp, mà Trần Cung ở một bên đang vô cùng "Mờ mịt khó hiểu ", lại chỉ có thể đứng ở một bên, không biết nên làm thế nào cho phải. Hắn chỉ có thể nhìn Hứa Thành nói với mặt mày hớn hở, mà hai con mắt Giả Hủ cũng bắt đầu không ngừng tỏa ánh sáng.

"Đến cùng là xảy ra chuyện gì?" Trần Cung nhức đầu.

Trong chốc lát sau đó, Hứa Thành đã rời miệng khỏi bên tai Giả Hủ.

"Cái này, cái này. . ." Lúc này Giả Hủ mang một dáng vẻ cực kỳ kinh hãi, căn bản là khác một trời một vực với biểu hiện trầm ổn lúc bình thường.

"Ngươi đã hiểu rõ chưa?" Hứa Thành cười hỏi.

"Ty chức đã minh bạch, chúa công đại tài, thật sự làm cho người phải bội phục, ty chức không dám một lần nữa phiền nhiễu chúa công, ty chức cáo lui!" Sau khi nhắm mắt lại suy nghĩ một lát, nói xong câu đó, Giả Hủ liền đi ra ngoài.

"Chúa công! ?" Trần Cung nhìn về phía Hứa Thành, hiện tại hắn cảm thấy cả người choáng váng. Không phải tới khuyên chủ công của mình không nên hao người tốn của sao? Tại sao hiện tại lại đi tới một bước này rồi hả?

"Công Đài, nếu như ngươi có nghi vấn thì ngươi có thể đi hỏi Văn Hòa, ta có thể đảm bảo, lo lắng của ngươi sẽ không trở thành sự thật!" Hứa Thành cười híp mắt nói.

"Chúa công, ngài nói là sự thật?" Trần Cung có đôi chút không quá tin tưởng, hắn nhìn khuôn mặt tươi cười của Hứa Thành rồi hắn lại cảm thấy có thể yên tâm. Trong cơn nóng vội, bất chấp nói cáo lui với Hứa Thành, hắn liền đuổi theo Giả Hủ.

Hứa Thành nhìn bóng lưng của hai người, âm thầm đắc ý. Việc có thể trấn trụ hai nhân vật bực này thật sự hoàn toàn không dễ dàng, nhất là Giả Hủ. Người này luôn luôn có một phong cách: "Thái Sơn sụp ở trước mặt mà sắc không thay đổi", hơn nữa, hắn còn dùng một chiêu nhỏ mà lừa được Giả Hủ. Giả Hủ này, cũng dám ở trước mặt hắn nói cái gì mà "Ty chức cũng không có biện pháp, cũng chỉ phải nghe ngài mà thôi", tuy câu nói này rất phù hợp với tính tình bản thân hắn, nhưng hắn cũng không thể nói rõ ràng như vậy. Hiện tại, Hứa Thành hắn lại để cho Trần Cung, một người có tính cách "Chết" cũng không lùi, hơn nữa còn có đôi chút “cứng nhắc ' cuốn lấy Giả Hủ hắn, đủ để hắn hao tổn thời gian, tự ngươi hãy nói những điều kia. Không phải Giả Hủ ngươi có thể hiểu rất nhanh sao? Trần Cung sẽ phải phí một ít công sức đi mở đường, ha ha!

Nghĩ tới đây, Hứa Thành vừa liếc nhìn nơi mà hai người Giả Hủ vừa biến mất, vừa âm thầm cân nhắc, hắn thầm nghĩ: "Không phải là tên Giả Văn Hòa này cố ý chơi ta đấy chứ? Gã này chỉ vì mấy câu của ta mà giật mình sao? Cho dù là một con rồng hiện ra ở trước mặt hắn, chỉ sợ hắn cũng sẽ không nhăn mày"

Lắc đầu, Hứa Thành không nghĩ tới những chuyện không liên quan nữa.

Thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi xử lý xong các hạng sự việc, Hứa Thành liền mang theo Hắc Long vội vàng từ trong nhà chạy ra ngoài. Vốn Hồng Phong cùng Điển Vi cũng muốn cùng đi, nhưng hai người bọn hắn, tên tuổi cùng dáng người quá nổi danh, rất dễ dàng lòi đuôi, hắn cũng chỉ đành phải khiến cho bọn họ ở lại nhà.

Hiện tại, trong nhà của hắn có năm nữ nhân, hắn nghe nói, thủ hạ của hắn đang thương lượng lấy cho hắn một người thứ sáu. Đám thủ hạ nói là trong hạu viện của hắn có quá nhiều hồ nữ, ít nhất phải có ba Hán ba Hồ thì mới cân bằng, thật sự là phiền....! Vốn trong số hai người cũ cũng đã có một con cọp cái rồi, bây giờ có thêm ba người, hai công chúa Tiên Ti tộc thì còn tốt, tuy không ngoài dự liệu của Hứa Thành, tính tình của hai người cũng rất cương liệt, nhưng vẫn còn kém Văn Thu, vẫn còn trị được, thế nhưng hai cô công chúa xinh đẹp này lại nhận Văn Thu làm đại tỷ, khiến tình cảnh hắn càng thêm chút khó khăn. Tuy thỉnh thoảng các nàng cũng ồn ào gây chuyện, để đối phó với chuyện này, hắn tuyệt đối theo phương châm "Tam vị nhất thể", ngoại trừ hai người này, Chân Mật rõ ràng lại muốn thưởng thức cùng hắn cái gì gọi là thi từ ca phú, đây không phải rõ ràng muốn lấy mạng người ta sao? Thật ra không có tiếng nói chung cũng không có chuyện gì, hiện tại hắn, Hứa đại lưu manh cũng không sợ, thế nhưng tuổi Chân Mật còn chưa lớn, rõ ràng nàng cảm thấy rất hứng thú với việc hàng ngày dùng mấy thứ văn vẻ gì đó làm khó hắn, mỗi ngày đều cho hắn "Đi học", thoáng chốc nàng bắt đầu nghiện làm lão sư, khiến cho hắn cả ngày không ngẩng đầu lên được ở trước mặt nữ nhân, mà nàng lại có Mi thị làm chỗ dựa. Ai kêu Chân gia cùng Mi gia đều là dân buôn bán. Không phải ai ai cũng nói Chân Mật này là một nữ hài tử rất điềm đạm nho nhã? Sao lúc này nàng lại cũng biết gây chuyện như này, chẳng lẽ tiểu nữ nhân này không từng học qua "Tam cương ngũ thường", không phải chứ?

Vì vậy Hứa Thành, người luôn luôn theo chủ nghĩa đại nam tử, rốt cục phát hiện, chính hắn, một đệ nhất anh hùng thiên hạ lúc này khi ở trong nhà thật sự không được coi là cái gì cả, cho nên, mỗi ngày hắn đều tận dụng khả năng xuất hiện trước mặt chư vị phu nhân của mình càng ít càng tốt, trước hết để cho mấy vị phu nhân mới nạp trải qua cảm giác mới lạ khi dễ lão công. Dù sao, ngay cả Văn Thu sau một thời gian gây chuyện với hắn, cũng không còn khó đối phó như lúc ban đầu.

Mà rời khỏi nhà, đám người của Hứa Thành đi dạo trên đường trong chốc lát, cũng không cảm thấy hào hứng.

"Tìm một chỗ, Tiểu Hắc, ngươi tới dẫn đường!" Hứa Thành nói.

"Chúa công, đi chỗ nào?" Hắc Long hỏi.

"Nếu có thì còn phải nói với ngươi sao? Ngươi dẫn đường, tùy tiện đi tới một chỗ!" Hứa Thành tức giận nói.

"Vậy về nhà?" Hắc Long nói ra chủ ý của mình.

"Người tới, đánh hắn!"

"Không không không, không trở về nhà!" Hắc Long vội vàng khẩn cấp đổi giọng, hắn vừa dùng ánh mắt uy hiếp mấy người đồng bạn của mình.

"Vậy còn không đi trước dẫn đường?" Hứa Thành không nhịn được nói.

"Vâng, ty chức tuân mệnh!" Hắc Long đảo mắt, âm thầm nở nụ cười.

Một đám người, bắt đầu đi theo Hắc Long đi thẳng về phía trước.

Rất nhanh, bọn hắn đã đến mục đích của mình.

Hứa Thành nhìn hai chữ to "Tú trang" trên đỉnh đầu mà cảm thấy cực kỳ ngỡ ngàng.

"Đây là địa phương nào?" từ trong mắt Hắc Long, Hứa Thành nhìn thấy một dáng vẻ tiểu lưu manh gạt người.

"Tú trang ..., chủ. . . Chủ tử, đây chính là nơi tốt, ngài nhất định sẽ hài lòng!" Nhìn dáng vẻ Hắc Long như một tên ma cô, Hứa Thành càng khẳng định tiểu tử này đang giở trò quỷ.

"Vậy vào đi thôi!" Gió đông thổi, trống trận đánh, thế giới này ai sợ ai? Ngay cả Tào Tháo còn bị mình khiến cho bị giày vò, còn có thể sợ một Tú trang sao? Hứa Thành vừa nhấc chân, bước nhanh vào trong, phía sau hắn là đám người Hắc Long vừa cười gian vừa đi theo.

"Thì ra là kỹ viện! Cái gì mà là Tú trang?" Hứa Thành vừa bước vào trong là hắn đã biết mình đã đến địa phương nào, đối với mấy chuyện nam nữ ấp ấp ôm ôm này hắn đã từng trải qua từ đời trước, không muốn biết cũng không được. Thế nhưng từ lúc đám người bọn hắn tiến vào vẫn không có ai ra vào, nghĩ tới đây, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Hắc Long, khiến tiểu tử này sợ tới mức đứng sững người, lúc này Hứa Thành mới thản nhiên tìm một vị trí ngồi xuống.

"Có ai không! Ta nói, sao không có ai mở cửa?" sau khi Hứa Thành ngồi xuống, Hắc Long cẩn thận hầu hạ rồi hắn liền kêu lên, dáng vẻ kiêu ngạo, giống như hắn mới là đại gia.

"Người nào ở chỗ này hô to gọi nhỏ?" Rất nhanh, đã có người đáp lại lời Hắc Long. Tiếp theo, có một nữ nhân kiều diễm trang điểm như một quý phụ nhân, niên kỷ chỉ ước chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi đã đi tới.

"Chủ tử chúng ta ở chỗ này, hãy nhanh tìm các cô nương của các ngươi đến bồi rượu. Nhớ kỹ, phải xinh đẹp nhất đấy!" Hắc Long hung hăng nhìn chằm chằm vào bộ ngực của nữ nhân này, nói với nàng.

"Thật có lỗi, mấy vị đại gia, " nữ nhân kiều diễm này cũng không để ý gì tới Hắc Long, mà ả chỉ nói với Hứa Thành nói: "Hôm nay, nơi đây của chúng ta chỉ sợ không có cô nương có thể chiêu đãi các ngươi rồi, ngươi xem có phải hay không. . . ?"

"Đừng ở chỗ này nói hưu nói vượn, đừng khi dễ Lão Tử không biết giá ở nơi này của các ngươi" Hắc Long nhìn thấy Hứa Thành không có ý định nói gì, bản thân hắn phải ra mặt nói: "Nơi này của các ngươi cho tới bây giờ đều buôn bán cả ban ngày cùng trong đêm, sao sẽ không có nữ nhân?"

"Bởi vì..., các cô nương ở chỗ chúng ta đều đã được người bao hết rồi!" nữ nhân kiều diễm cười nói.

"Bao hết? Người nào có tiền như vậy?" Hắc Long thất kinh hỏi, bất chợt, hắn lại tiến đến bên tai Hứa Thành, nhỏ giọng nói: "Nữ nhân nơi đây đều rất đẹp, cho nên người tới nơi này hưởng lạc đều phải là người rất nhiều tiền! Người bao hết nơi đây, chỉ sợ gia tài phải tương đương với mấy gia đình trung đẳng!"

"Người có thể bao chúng ta nơi đây đấy, đương nhiên không phải người bình thường rồi!" nữ nhân kiều diễm cũng không có ý tứ tiết lộ bí mật của khách nhân.

"Tiểu Trùng, trả thù lao!" Hứa Thành đột nhiên lên tiếng.

"Tiểu Trùng?" Người ở chỗ này đều sững sờ, rất nhanh, Hắc Long đã hiểu rõ. Đó là Hứa Thành nói hắn, ai kêu ở bên trong tên hắn có một chữ long? Đó chính là một con rắn siêu cấp...!

"Này!" Hắc Long rất không tình nguyện mà móc tiền từ trên người ra, đưa cho nữ nhân kia.

"Không dám, tiểu nữ tử cũng không dám thu! Đây là quy củ của nơi này của chúng ta!" Mà vượt qua dự kiến của Hứa Thành, nữ nhân kiều diễm kia thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn số tiền kia, ả chỉ vén áo thi lễ đối với hắn mà cự tuyệt.

"Chẳng qua ta muốn hỏi một chút, người nào bao hết nơi đây mà thôi, không thể không nể tình như vậy!" Hứa Thành đứng lên, tóm lấy Hắc Long đẩy qua một bên, cầm xâu tiền đồng trên tay Hắc Long ném qua một bên, hắn lại móc từ trên người ra một thỏi vàng đưa cho nữ nhân kia, đồng thời hắn liên tục mắng nhiếc Hắc Long, thật sự là một con trùng, không phải nói nơi đây tiêu dùng rất cao sao? Sao một xâu tiền đồng cũng lấy ra được? Thật sự là mất mặt.

"Không dám, vị tiên sinh này " đại khái khi thấy Hứa Thành không giống với Hắc Long đám người, xưng hô của nữ nhân kiều diễm đối với Hứa Thành lập tức thay đổi, thế nhưng ả vẫn không tiếp nhận tiền, chỉ nói: "Ngài vì sao không hỏi là ai bao nơi này của chúng ta?"

"Vẫn còn rất cẩn thận!" Hứa Thành nhận thấy nữ nhân trước mặt này đại khái chính là nữ lão bản của nơi này, thế nhưng, rõ ràng lại lấy ra một lí do thoái thác. Hắn nói tiếp: "Tại hạ chẳng qua cảm thấy hiếu kỳ mà thôi! Là ai mà lại có tiền như vậy, quả thật rất giàu có ...!"

"Giàu có?" nữ nhân kiều diễm cười cười, nói "Vị đại gia này cũng không chỉ giàu có, mà còn phú quý!"

"Hả? Thế thì tại hạ càng muốn biết. Nói không chừng, còn có thể bái kiến một chút!" Nói xong, Hứa Thành lại đưa thoi vàng tới trước mặt nữ nhân này.

"Vị tiên sinh này không cần phải khách khí!" Nữ nhân lại một lần vượt quá djw liệu của Hứa Thành, vẫn không thu tiền, ả chỉ nói: "Kỳ thật, tên của vị đại nhân bao nơi đây của chúng ta cũng không phải bí mật gì, chẳng qua không thể nói lung tung bí mật của khách hàng chúng ta đối với người khác. Điều này chính là quy của của Tú trang chúng ta! Nếu như tiên sinh muốn gặp vị đại nhân này, cũng rất dễ dàng. Bây giờ vị đại nhân đó đang ở hậu viện, một đám người rất đông, bằng không, chúng ta cũng không cần phải cho nhiều cô nương đi hầu hạ!"

"Vậy đa tạ đã cho biết, chúng ta cũng đi nhìn một cái!" Nói xong, Hứa Thành nhét thoi vàng vào trong tay nữ nhân sau đó hắn lập tức mang theo đám người Hắc Long đi về phía hậu viện Tú trang, vừa đi hắn còn vừa nghĩ: "Ở nơi này là Tú trang, căn bản giống như tiểu thư khách sạn cấp năm sao, còn không lấy tiền loạn, ha ha, cũng là có vài phần ' tố chất chuyên nghiệp ' !"

Không nói đến suy nghĩ phức tạp của Hứa Thành, quy mô rộng lớn của Tú trang này vượt quá dự kiến của Hứa Thành, mấy người tha tốt một vòng to mới tìm được cái gọi là "Hậu viện". Lúc này, quả nhiên trong nội viện đã đầy ắp người, xung quanh có mười mấy cái án, mỗi một án đều có hai người ngồi, hơn nữa ở bên cạnh còn có cô nương Tú trang hầu hạ, quả nhiên là người rất nhiều, hơn nữa bên cạnh còn có rất nhiều người đang vây quanh.

Mà người giàu có hơn nữa còn quý theo như lời nữ nhân kia vừa nói, Hứa Thành liếc mắt đã nhận ra hừ! Dĩ nhiên là Nhị cữu tử của hắn, Mi Phương!

Lúc này Mi Phương đang ngồi thủ tọa, bên người có hai cô nương xinh đẹp hầu hạ, mà hai bàn hai bên trái phải cũng đều là chỉ có một người người, hai người kia, một người mặc đạo bào, một người khác, không có biểu hiện gì đặc biệt, không sai biệt lắm cùng những người khác ở nơi này. Nói thẳng ra là, thì ra là gương mặt của số đông, không có gì thần kỳ.

"Chủ tử, Nhị cữu gia đang làm gì đó?" giọng nói của Hắc Long vang lên bên tai Hứa Thành.

"Có thể làm gì? Ngay cả hắn, giúp lão đại của hắn cai quản coi như cũng được. Theo ta thấy, thằng này trên căn bản là đầu óc choáng váng!" Hứa Thành bĩu môi, khinh thường nói, cũng không phải hắn có thành kiến đối với Mi Phương, mấu chốt là vị Nhị gia Mi thị này xác thực năng lực có hạn, bằng không với địa vị của hắn, sao hắn có thể mai một trước mặt Hứa Thành như vậy?

"Đầu óc choáng váng? Ha ha, chủ tử, có muốn khi trở về nói cho phu nhân biết hay không?" Hắc Long lại nhỏ giọng hỏi.

"Ngươi đến phía trước nghe xem gã này đang làm gì đó!" Hứa Thành phân phó nói.

Hắc Long lĩnh mệnh mà đi. Chỉ chốc lát sau, Hắc Long đã nghe được. Thì ra hai người bên cạnh Mi Phương, một người là người học đạo, một người khác, là tin Phật, một lần hai người có cơ hội ngẫu nhiên gặp nhau cùng Mi Phương ở bên trong Tú trang này. Lúc ấy hai người không đủ tiền, kết quả Mi Phương quá thiện tâm, giúp đỡ hai người bọn họ thanh toán, kính mời hai người uống rượu. Không ngờ khi đang uống rượu, hai người kia lại tranh giành với nhau, một người nói Đạo gia tốt, người khác thì lại nói Phật mới là chính đạo, cuộc tranh giành kéo dài vài ngày, hai người cũng tài năng bất phàm, tranh cãi khiến càng ngày càng nhiều người đến nghe, cũng không thiếu người cũng tham gia, Mi Phương cũng nghe thấy rất có ý tứ hắn liền dứt khoát bao Tú trang một tháng, ủng hộ tranh luận của bọn hắn, đây chính là nguyên nhân vì sao hiện tại ở bên ngoài Tú trang này chỉ có mấy cô nương tiếp khách.

"Khốn nạn, có tiền thì như vậy sao? Phá gia chi tử!" Hứa Thành nghe xong Hắc Long giảng giải, hắn thầm giận. Kỳ thật hắn không phải phẫn nộ Mi Phương xài tiền bậy bạ, mặc dù hai bên là thân thích, thế nhưng tiền cuối cùng cũng không phải là của Hứa Thành hắn, hắn cũng không đau lòng, chẳng qua hắn phẫn nộ Mi Phương rõ ràng lại gây ra tranh cãi Phật đạo, đây không phải rõ ràng lại để cho hắn tức giận sao? Hai nhà này thì có làm được cái gì?

"Ngươi đi nói cho đồ khốn nạn kia, nói ta có việc tìm hắn, không được chậm trễ!" Nói xong, Hứa Thành quay người lại, rời đi, để lại Hắc Long đứng yên tại chỗ, tròn mắt nhìn.

Thế nhưng một khi đã có nhiệm vụ, tự nhiên phải hết sức hoàn thành. Lập tức, Hắc Long giang hai tay, đẩy hết một số người ngăn ở trước mặt khiến nhao nhao lui về phía sau, lập tức hành động này của hắn gây ra một hồi chửi bới, thế nhưng, những người mắng chửi kia sau khi bị Hắc Long nhìn lướt qua, lập tức không dám nói nữa. Không thể trách được vị Hắc tiên sinh này tuy không đến mức hùng vĩ bất phàm như Hồng Phong, Điển Vi, thế nhưng cũng chính là lưng hùm vai gấu, hơn nữa với sức lực kia, những người tới nghe biện luận đều chỉ có tay chân lèo khèo, nào dám chơi cùng hắn?

Mà lúc này Mi Phương ở bên trong đang nghe hai người bên cạnh mình biện luận một cách hứng thú. Kỳ thật, bản thân hắn cũng không có hứng thú để tổ chức trận biện luận này, chẳng qua hắn cảm thấy ngày bình thường văn nhân sĩ tử tới nơi này không ít, hơn nữa, còn đều là người có chút ít thân phận, cho nên, hắn muốn thừa cơ hội này đề cao bản thân một chút. Dù sao, tuy Mi gia bọn hắn bây giờ là thân gia Hứa Thành, thế nhưng cuối cùng vẫn chỉ là xuất thân thương gia, vẫn đang bị một số người xem thường. Hiện tại tổ chức tổ chức thảo luận học thuật, lại có một số người có chút thân phận tới vây xem, điều này vẫn có giúp trợ nhất định đối với việc cải thiện diện mạo của Mi gia.

Mà sau khi trải qua những ngày này nghe giảng, hắn phần nào thấu hiểu những điều hai người kia đang nói, cũng có thể tiếp tục ngồi nghe, chẳng qua trong lúc hắn đang nghe một cách thú vị, bên ngoài lại truyền vào một hồi âm thanh huyên náo, hình như là có người đến gây chuyện. Sao lại xảy ra chuyện này, có người dám không bán thể diện của Mi Phương hắn, muốn làm gì vậy? Không biết Nhị gia Mi thị là ai chăng?

Mà khi hắn ngẩng đầu, chứng kiến một người chui ra từ trong đám người, hắn cũng không dám nói lung tung nữa. Hắc Long thì hắn biết, người hầu cận của Hứa Thành, cho dù hắn là nhị cữu tử của Hứa Thành, hắn cũng không thể tùy tiện đắc tội với người này.

"Ngươi là người phương nào, thật không ngờ vô lễ, không biết nơi này chính là chỗ chúng ta biện luận sao?" Mi Phương không nói chuyện, ngược lại đã có người lên tiếng nói chuyện. Người lên tiếng nói chuyện chính là người đang ngồi ở trước án gần Mi Phương nhất.

Thế nhưng, Hắc Long không để ý tới người nọ, hắn đi thẳng tới chỗ Mi Phương, điều này làm cho người vừa mới nói kia vô cùng khó chịu, "Vụt" một cái, người nọ đứng lên, muốn triển khai công kích đối với Hắc Long.

"Nhị cữu gia!" Hắc Long chào hỏi Mi Phương trước, mà hắn vừa nói xong, người đứng lên kia, lập tức cúi đầu trở về ngồi. Người có thể gọi Mi Phương là "Nhị cữu gia", ngoại trừ đương kim chủ nhân Lạc Dương, còn có thể là ai? Cho dù trước mặt nhìn thế nào đều không giống như là Phiêu Kỵ tướng quân, cũng nhất định là có quan hệ, cho nên, tuyệt đối không thể gây chuyện.

"Tiểu Hắc, tìm ta có chuyện gì?" Mi Phương cũng đứng lên, Hắc Long là thân vệ số một của Hứa Thành, địa vị gần với Trung lĩnh quân Hồng Phong, Trung hộ quân Điển Vi, cho dù hắn là nhị cữu tử của Hứa Thành, cũng không thể quá vô lễ.

"Chúa công có mệnh, mời Nhị cữu gia đến!" Hắc Long nói xong, hắn lại đi về phía trước vài bước, thản nhiên ghé sát vào lỗ tai Mi Phương, thì thào: "Nhị gia, không phải tiểu nhân nói ngài, chúa công hình như rất không cao hứng, ngài cũng phải cẩn thận một chút!"

"Đã biết! Đa tạ!" toàn thân Mi Phương rịn mồ hôi. Không thể nào, chính mình đâu có phạm vào kiêng kị? Không có mà.