Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 53: Nữ Nhân




"Ta muốn trở thành Kỳ chủ Chính Hồng kỳ " Khi một nữ nhân mặc quần áo dân tộc và trang sức xinh đẹp xuất hiện trước mặt Hứa Thành, nói ra thỉnh cầu của nàng, Hứa Thành chỉ cảm thấy không còn lời nào để nói.

"Thật thích hợp" hắn âm thầm trầm trồ khen ngợi: "Ô ô ô, thấy hai má, xem vóc người, xem thần sắc, nữ nhân này căn bản chính là chuẩn bị cho ta mà" nhìn nữ nhân trước mặt này, Hứa Thành chỉ cảm thấy có một loại cực kỳ cảm giác quen thuộc, giống như là. . . Hứa Thành thích loại nữ nhân như này sao? Mọi người tự mình suy đoán nhưng ai cũng biết rằng xuân tâm của hắn ngủ yên lâu nay rốt cục cũng bắt đầu nảy nở.

"Tiểu thư, xin hỏi, ta có thể biết rõ phương danh không?" Không để ý Hà Thông, Lư Dục, hai chuyên gia về xử lý công việc của các bộ tộc phương bắc đang đứng ở một bên với dáng vẻ kinh hãi, biểu hiện lúc này của Hứa Thành tuyệt đối không có phong độ một thân sĩ.

"Mộ Dung Yến" nữ nhân xinh đẹp bị hắn nhìn đến mức chột dạ trong lòng, biểu hiện của Hứa Thành hoàn toàn không giống như bất kỳ tình huống nào mà nàng đã từng suy đoán trong lòng trước đó.

"Tên rất hay" Hứa Thành khen một tiếng, hắn quay đầu nhìn về phía Hà Thông.

Bản thân là một hảo thủ về quan sát sắc mặt, Hà Thông biết rõ Hứa Thành muốn hỏi cái gì, hắn trả lời: "Mộ Dung phu nhân là tộc trưởng Tiên Ti tộc, bộ tộc Vũ Văn".

Tiên Ti tộc cực kỳ lợi hại, ở trong lịch sử Trung Quốc, có địa vị hết sức quan trọng, Thác Bạt thị từng thành lập vương triều Bắc Ngụy. Mộ Dung thị từng thành lập trước sau hai vương triều Đại Yên, còn có một số bộ tộc như Vũ Văn thị, Uất Trì thị, Vệ thị. . . ,, mà ngay cả tổ mẫu của Đường Thái Tông Lý Thế Dân cũng là người của Tiên Ti tộc, Độc Cô thị, mà hoàng hậu của Lý Thế Dân, cũng là người Trưởng Tôn Thị;

"Cái gì?" Hứa Thành sững sờ, sao lại liên quan đến bộ tộc Vũ Văn hả? "Ta không hiểu, lão Hà, ngươi nói lại lần nữa"

"Hãy để cho ta nói thay" Mộ Dung Yến nói. Nói gì thì nói nàng tới đây để thỉnh cầu, hung danh của Hứa Thành, ở chỗ các nàng, lan truyền còn kinh khủng hơn so với "Thương lang" Bàng Bái. Tuy nàng tự xưng là can đảm hơn người, lần này trực tiếp đến gặp Hứa Thành thỉnh cầu ngôi vị Kỳ chủ, nhưng trong lòng luôn tồn tại đôi chút lo lắng.

"Hả? Có thể nghe nữ sĩ xinh đẹp nói chuyện, thật sự là vinh hạnh của ta, mời nói" giọng nói Hứa Thành đông cứng, lưu manh cùng với vẻ bề ngoại phong độ thân sĩ khiến người khác nghe mà có cảm giác nổi da gà về sau, cũng khiến cho người ta vô cùng ngạc nhiên: "Nữ sĩ” là có ý gì? Xem bộ dáng là đang nói nữ nhân, nhưng sao nghe cứ như có gì không đúng, có cách nói này sao?

"Ta vốn là người của Mộ Dung gia tộc, về sau gả cho Vũ Văn Các con thứ ba của tộc trưởng Vũ Văn tộc, chồng của ta, sau khi lão tộc trưởng chết, đoạt được vị trí tộc trưởng, nhưng hắn bởi vì một lần cùng đừng tộc tác chiến bất hạnh trọng thương, sau đó chết, ta thay hắn làm tộc trưởng. Nhưng mà bởi vì ta ưa thích mọi người gọi ta là Mộ Dung phu nhân, cho nên mọi người cũng đều gọi như vậy" Mộ Dung Yến nói.

"Ngươi là người bộ tộc Mộ Dung thị?" giọng nói của Hứa Thành trở lại bình thường, nét mặt của hắn cũng làm cho đám người Hà Thông thả lỏng tâm trạng. Xem ra Hứa Thành đã phục hồi lại tinh thần. Nữ nhân đối diện này thật đúng là một hồ ly tinh, không thể phớt lờ. Nàng có thể khiến chúa công mê người đi, dù chỉ trong một giây lát, cũng cực kỳ khủng khiếp. Từ trước tới nay chưa thấy chúa công có thể bị nữ nhân nào khiến cho phải hành động như thế.

"Không phải, ta là người bộ tộc Vũ Văn" Mộ Dung Yến nói.

Hứa Thành đã hiểu rõ ý của nàng. Một khi nữ nhân gả ra ngoài, đối với người du mục phương bắc mà nói, chính là tài sản của người ta. Nhưng mà Mộ Dung Yến còn có thể để cho người ta xưng hô tên họ ban đầu của mình, lại có thể lên làm tộc trưởng bộ tộc Vũ Văn, khẳng định không đơn giản. Nàng dựa vào cái gì? Không phải là. . . Hứa Thành nổi giận. Sao nữ nhân này lại không biết tự trọng như vậy?

"Mộ Dung phu nhân tới đây vì có chuyện gì sao?" trong lời nói của Hứa Thành đã không còn vẻ nhiệt tình như vừa rồi. Thế nhưng hắn lại đang động tâm tư. Làm tình nhân, không biết có được hay không. Nếu không được quả thật là đáng tiếc. Trước sau lồi lõm, hai chân dài, dáng người như này ở thời đại này tìm ở chỗ nào đây?

"Ta đã nói rồi, ta muốn trở thành Kỳ chủ Chính hồng kỳ trong nội bát kỳ" Sắc mặt Mộ Dung Yến có vẻ căng thẳng. Hứa Thành này chỉ trong chốc lát mà đã nhiều lần thay đổi sắc mặt, tâm tư liên tục thay đổi. Vừa rồi nhìn dáng vẻ của hắn hình như là có chút mê luyến đối với mình, nhưng chỉ trong giây lát lập tức lại trở nên tỉnh táo, thật sự quá nhanh. Nàng vừa định dựa vào tình huống vừa rồi để định ra một phương châm hành động, bởi vì quân kỳ của Hứa Thành có màu đỏ như máu, cho nên Chính hồng kỳ ở trong bát kỳ, dưới con mắt của các bộ tộc , được coi là một kỳ cao quý nhất trong bát kỳ, giống như là Chính hoàng kỳ trong bát kỳ Mãn Thanh.

"Theo ta được biết, thế lực bộ tộc Vũ Văn không nhỏ. Tại sao lại không thể trở thành kỳ chủ?" Hứa Thành hỏi.

"Đúng bởi vì chúng ta có thực lực quá mạnh mẽ, cho nên mới không thể làm Kỳ chủ" Mộ Dung Yến nói: "Bộ tộc Vũ Văn chúng ta có hơn ba vạn tộc nhân, trong đó tráng niên có thể ra trận thì có gần tám ngàn. Số lượng này ở trên thảo nguyên chúng ta mà nói, chính là một lực lượng cực kỳ cường đại. Bọn chúng sợ thế lực của chúng ta lớn mạnh hơn nữa, khi dễ bọn chúng, cho nên không đồng ý cho chúng ta làm Kỳ chủ"

"Ngươi rất thẳng thắn. Nhưng mà ta cũng không có biện pháp nào cả. Vốn ta quy định chính các người tự mình lựa chọn kỳ chủ, bản thân ta cũng không thể đổi ý" Hứa Thành bày tỏ thái độ lực bất tòng tâm của mình.

"Chúa công" Hà Thông đã cắt đứt sự thưởng thức của Hứa Thành đối với Mộ Dung Yến, nói: "Vốn dĩ Kỳ chủ Chính Hồng kỳ được tuyển chọn chính là Mộ Dung phu nhân"

"Nói như vậy là bọn hắn đổi ý" Hứa Thành hỏi.

"Đúng vậy" Mộ Dung Yến gật đầu nói: "Ta đến là vì muốn yêu cầu tướng quân có thể cho chúng ta có được một kết quả công bằng, đưa ta lên ngôi vị kỳ chủ"

"Ta sẽ không nhúng tay vào trong công việc nội bộ các bộ tộc các ngươi” Hứa Thành lắc đầu. Nếu hắn làm như vậy thì sẽ khiến cho các bộ lạc du mục vừa mới dựa vào hắn sinh ra cảm giác không tín nhiệm hắn, được không bù mất.

"Tướng quân chế định ra chế độ Bát kỳ. Nếu như được thực thi thì sẽ đại biểu cho quyền uy của tướng quân. Thế nhưng ngay từ ban đầu đã bị phá vỡ quy củ, sau này lời nói của tướng quân, còn có uy tín gì ở trên thảo nguyên sao?" Mộ Dung Yến bắt đầu khích tướng. Nhưng mà điều này tuyệt đối không thể xảy ra đây đối với Hứa Thành. Lời nói ác độc nhất của người cổ đại chính là mắng người, ở trong mắt người hiện đại, một chút lực sát thương đều không có. Huống chi chẳng qua chỉ là nói bóng nói gió một chút mà thôi.

"Quyền uy của ta là do quân lực của ta quyết định, không phải một chế độ Bát kỳ nho nhỏ " Hứa Thành trực tiếp nói rõ ràng: "Phu nhân muốn có được ngôi vị kỳ chủ, cũng đừng nói với ta là muốn nhận được một đãi ngộ công bằng" Hứa Thành thay đổi chủ đề.

"Ta muốn dùng điều này để phát triển bộ tộc của ta, có cái gì không đúng sao?" Mộ Dung Yến đột nhiên nở nụ cười. Trong lúc nhất thời, cả phòng đều bừng xuân sắc, khiến cho tất cả mọi người đều rùng minh trong lòng: "Chẳng phải tướng quân đang cố gắng phát triển bản thân mình sao? Theo ta thấy, chế độ Bát kỳ này của tướng quân khiến cho tất cả bộ tộc gia nhập bát kỳ đều cột vào trên chiến xa của tướng quân, thậm chí còn. . ." Nói đến đây, nàng lại liếc mắt nhìn Hứa Thành, lại không có bất kỳ thu hoạch nào. Mộ Dung Yến không cam lòng, nhưng vẫn nói tiếp: "Thậm chí còn, đến lúc tướng quân đã bình định chiến loạn Đại Hán xong, dụng binh đối với phương bắc, bọn chúng cũng sẽ trở thành tiên phong của tướng quân. Ta nói không đúng sao? Tướng quân không phải là sợ ta một người tiểu nữ tử thế lực "

"Làm sao ngươi biết ta có thể bình định chiến loạn Đại Hán? Ngay bản thân ta cũng không tự tin " Hứa Thành cũng cười cười nói. Nữ nhân này có chút ý tứ.

"Chiến lực, quân lực, sức dân kỳ thật cũng chính là một từ: thực lực" Mộ Dung Yến thu lại dáng vẻ tươi cười, làm cho người ta có cảm giác giống như đột nhiên trải qua một giấc mộng. Nhưng mà Hứa Thành không có cảm giác này. Không phải có một câu nói: những nữ minh tinh nổi tiếng nhất Trung Quốc của những năm ba bốn mươi đi đến thời kỳ hiện đại thì ngay cả làm một tiểu nha hoàn cũng không đủ tư cách. Nói cách khác, mỹ nữ thời hiện đại nhiều lắm. Tuy rằng nói như vậy có đôi chút khoa trương. Tất nhiên ở đây cũng có vấn đề chụp ảnh hoặc kỹ thuật quay phim cùng trang điểm cùng với từng phương diện khác nhau so với thời trước, nhưng có một sự thật: mỹ nữ, thời hiện đại tuyệt đối không thiếu, mọi người cũng thấy quá nhiều, cho nên, tuy rằng Mộ Dung Yến rất đẹp, nhưng cũng chỉ khiến cho Hứa Thành động tâm trong giây lát mà thôi. Hắn nhìn thấy mỹ nữ còn nhiều hơn nhiều so với người bình thường. Tới khi hắn bình tĩnh lại, tất cả cũng không thành vấn đề.

"Thực lực?" Hứa Thành nhìn về phía cái này xinh đẹp, trong lòng hắn đang thầm so sánh nàng cùng những mỹ nữ mình đã thấy. Đại khái Thái Văn Cơ có lẽ có thể so đấu cao thấp cùng nàng ở trên phương diện mỹ mạo, nhưng khí chất của hai người căn bản khác nhau. Thái Văn Cơ có một phong thái tao nhã của người trí thức. Cũng chính vì loại khí chất này mà khiến cho hắn sau khi gặp mặt Thái Văn Cơ cảm thấy cực không thoải mái. Hai người căn bản không có điểm chung, cho nên khi tiếp xúc với nhau mới không hợp nhau, mà Mộ Dung Yến lại khác. So sánh với Thái Văn Cơ, một người có thể ở trong bộ tộc du mục phương bắc đoạt được vị trí tộc trưởng một bộ tộc, lại có thể khiến cho bộ tộc khác e ngại đến mức không dám để cho nàng đảm đương chức vị kỳ chủ thì có thể nhìn ra sự mạnh mẽ của nàng.

"Chính Hồng kỳ có những bộ tộc nào?" Hứa Thành nghĩ tới đây, đột nhiên nhìn Hà Thông hỏi.

"Ngoại trừ bộ tộc Vũ Văn gia tộc, cũng chỉ có Vệ thị nhất tộc theo như phân chia gia tộc, những bộ tộc khác, đều là tự mình thành tộc. Nhưng mà lần này sau khi lựa chọn Mộ Dung phu nhân, bọn chúng lại đề cử Trát Bản Hòa, tộc trưởng bộ tộc ở đó làm kỳ chủ" Hà Thông phát hiện ra hắn nghĩ mãi mà không hiểu lần này chúa công muốn làm gì, vậy sao hắn có thể phối hợp?

"Trát Bản Hòa? Lại là lão gia hỏa này?" Hứa Thành lẩm bẩm nói.

"Nguyên lai tướng quân cũng biết Trát Bản Hòa, lão gia hỏa này. Nếu như lão gia hỏa này biết rõ tướng quân cũng biết hắn, chỉ sợ lão sẽ sợ tới mức không đứng lên được" Mộ Dung Yến trêu đùa. Bất kỳ ai cũng nghe ra nàng rất bất mãn đối với Trát Bản Hòa. Xem ra, nàng cũng từng bị lão gia hỏa này khiến cho chịu thiệt thòi.

"Lão gia hỏa đó là một người rất biết chiếm tiện nghi, rất chán ghét" Lư Dục nhớ tới lần đó Trát Bản Hòa kích động các bộ tộc khác tìm phiền toái cho mình, lập tức hắn cảm thấy khó chịu trong lòng.

"Theo như lời Lư đại nhân, đúng là tất cả người trong bộ tộc chúng ta đều rất hiểu con người Trát Bản Hòa. Xem ra, Lư đại nhân cũng rất không hài lòng với con người Trát Bản Hòa" Mộ Dung Yến nói với Lư Dục.

Hứa Thành với mọi người nhìn nhau. Nữ nhân có chuẩn bị mà đến. Tuy rằng Lư Dục chính là người phụ trách đàm phán lần đó, nhưng chỉ cần liếc mắt đã nhận ra hắn, điều này nói rõ nữ nhân này đã bỏ ra không ít công sức. Nếu không phải những ngồi ở chỗ nầy tuyệt đối đều gian ngoan, giảo hoạt, mạnh hơn nhiều so với công lực của nàng, làm cho nàng vẫn luôn không thể phát huy được, chỉ sợ ngôi vị kỳ chủ Chính Hồng kỳ thực sự sẽ bị nàng đoạt mất.

"Mộ Dung phu nhân, chúng ta không thể cho phu nhân vị trí đó. Đây là công việc nội bộ của các người, chúng ta không thể nhúng tay vào" Hứa Thành đột nhiên đưa ra kết luận, khiến cho người khác căn bản không kịp phản ứng.

"Tốt lắm" Mộ Dung Yến đứng lên. Ngay khi tới đây nàng đã biết khả năng thành công rất mong manh. Nàng ở trên thảo nguyên, vô luận là sắc đẹp hay tâm trí, đều một mực chiếm thế thượng phong, nắm giữ tất cả mọi người ở trong tay. Hiện tại, Hứa Thành luôn tránh nặng tìm nhẹ. Nàng vừa ra chiêu, hắn lập tức chuyển chủ đề đi sang một hướng khác, khiến nàng có cảm giác đánh hụt một quyền, cực kỳ chán ghét. Còn cả thủ hạ của hắn, không một ai nhìn tới mỹ mạo của mình. Điều này thật khó có thể tưởng tượng nổi.

"Tiểu nữ tử cáo từ" Mộ Dung Yến quay người đi ra ngoài. Khi nàng đi tới cửa, lại xoay người lại, nói: "Lần này Hứa tướng quân biểu hiện không được tốt lắm. Ta cùng bộ tộc của ta cũng chỉ có thể rời khỏi Tịnh Châu. Mâu thuẫn cùng những bộ tộc khác khiến cho chúng ta không thể tiếp tục đứng ở chỗ đó. Thứ cho chúng ta muốn rời khỏi bát kỳ"