Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 93: Phỏng Đoán




Vừa lúc đó, rốt cục Lã Bố cũng dẫn quân xông tới! Lúc này, Đao thuẫn binh quân Hứa Thành muốn đối phó với đại quân bộ binh Chu Tuyển , cung nỗ thủ rơi vào uy hiếp chính diện của Cự thuẫn binh, không còn có người có thể chiếu cố tới Lã Bố hắn và ba vạn kỵ binh! Có thể nói Lã Bố hắn nguyện ý đánh ai thì đánh người đó!

Lã Bố cũng rất khó xử! Đánh đội ngũ nào bây giờ? Thật sự rất khó lựa chọn! Nhưng mà Hứa Thành lại cho hắn một đáp án!

Chứng kiến Lã Bố đến, Hứa Thành, người đã tiến hành nghiên cứu Lã Bố cực kỳ thấu trieejy lại một lần nữa dùng tay ra hiệu cho Lã Bố từ phía xa!

Lập tức Lã Bố cũng nhớ tới vừa mới trải qua thất bại không lâu, sổ sách lớn nhất nên tính toán ở trên người Hứa Thành này, cho nên, hắn lập tức chỉ huy đại quân, thẳng tiến, đánh tới chỗ Hứa Thành đang đứng!

"Ha ha! Thật sự mãnh liệt! Lã Ôn Hầu quả nhiên là Lã Ôn Hầu!" Hứa Thành khẽ cười một tiếng, hạ lệnh: "Phát tín hiệu! Cờ tung bay!"

Cứ như vậy, "Bởi vì Đại tướng quân, Ôn Hầu Lã Bố dũng cảm dẫn đầu ba quân, tự mình dẫn đại quân công kích Hứa Thành, khiến cho Hứa Thành không thể không trốn tránh, cuối cùng, dẫn đến quân Hứa Thành tan rã lòng quân, một trận đại chiến, cuối cùng chấm dứt với thắng lợi nghiêng về đại quân triều đình!"

"Mà sau một trận đại chiến này, tuy rằng quân Hứa Thành quân kỷ ngay ngắn, nhưng có không ít binh sĩ chạy trốn tứ tán, Hứa Thành cũng không khỏi không lui binh về phương hướng Đồng Quan, nhưng mà, bởi vì vô cùng tự tin, đại quân mà Hứa Thành mang theo đại bộ phận đều là bộ binh, cho nên, Lã Ôn Hầu có thể đoạt trước một bước, đi đến Hoa Âm, ngăn cản con đường trở về của Hứa Thành, mà bởi vì đại bộ phận Cung nỗ thủ tử thương, thủ hạ binh lính không có bao nhiêu sĩ khí, cho nên, đối mặt với kỵ binh của Lã Bố, quân Hứa Thành không thể tiến hành đánh trận như lần trước, rơi vào đường cùng, hắn chỉ còn cách kích động sĩ khí còn sót lại, khơi dậy ý chí trong quân, cuối cùng rốt cục phá tan đại quân Chu Tuyển đang ngăn chặn ở phía sau, bỏ chạy vào bên trong Ung Châu!"

"Mà sau khi trải qua liên tục ba trận đại chiến, Hứa Thành vốn mang theo mười vạn đại quân, đi theo ở bên cạnh hắn đã không còn đủ năm vạn. Hơn nữa, những binh lính này còn đang không ngừng chạy trốn!"

***********************************************

Hứa Thành thất bại, ngoại trừ các quan lại triều đình Ung Châu, còn có Đại tướng quân Lã Bố, mấy người Lý Thôi, Quách Tỷ với Lương Châu Hàn Toại, Mã Đằng không có kinh nghiệm giao tranh thực tế cùng Hứa Thành, cũng không có người tin tưởng! Trong chuyện này, kể cả Chu Tuyển cũng không tin, nhưng Chu Tuyển phán đoán từ chiến tích thực tế mà tổng kết, căn cứ tướng sĩ quét dọn chiến trường báo cáo, đại bộ phận thương vong lại là binh mã quân mình, hơn nữa cộng thêm gần hai vạn kỵ binh của Lã Bố tử thương, quân mình thương vong chừng năm vạn, mà thi thể các binh sĩ quân Hứa Thành không có bao nhiêu, vẫn không đến một vạn! Điều này nói rõ chuyện gì? Chu Tuyển cho rằng trong chuyện này có quỷ, thế nhưng, sao Hứa Thành lại cố ý đại bại? Nên biết rằng, binh bại như núi đổ! Nếu sau khi binh bại, muốn một lần nữa tụ tập các binh sĩ, khó khăn trong chuyện này cũng không phải đơn giản nói tụ tập là được, khả năng có thể nói là hầu như không! Trừ phi lại xây dựng một đội quân khác, nếu làm như vậy thì còn dễ dàng một chút!

Vì có những nghi ngờ này, Chu Tuyển bất an trong lòng, vì vậy, hắn đã đi tìm Lã Bố đang muốn chuẩn bị đuổi bắt Hứa Thành!

"Ôn Hầu, lần này Hứa Thành chịu tổn thất rất ít thương vong, không có khả năng bại lui mà lại thoải mái như vậy. Ta cảm giác, cảm thấy trong chuyện này hắn tất có lừa dối!"

"Hừ! Thái úy đại nhân quá lo rồi! Nên biết rằng, sau khi đại bại, tổ chức quân đội căn bản gần như không có! Ít nhất, hiện đang không có! Cho nên, trong mắt của ta, Hứa Thành thật sự bại lui!" Lã Bố nói với Chu Tuyển.

"Hứa Thành có thể tung hoành nhiều năm, tuyệt đối không thể dễ dàng thất bại!" Chu Tuyển cũng không phải là người miệng lưỡi sắc bén. Tuy rằng hắn có cảm giác có chuyện gì đó không đúng, nhưng ngoại trừ việc quân Hứa Thành thương vong quá ít, hắn lại không có lý do gì để có thể thuyết phục người khác, mà lý do thương vong quá ít này có thể đơn giản bị bác bỏ!

"Ha ha, Thái úy đại nhân, có phải ngài cảm thấy quân Hứa Thành bại mà quá kỳ hoặc không?" Đúng lúc này, Ngụy Tục đi ra.

"Ngụy Tướng quân có thuyết pháp gì sao?"

"Đương nhiên là có!" Ngụy Tục dương dương tự đắc nói: "Thái úy đại nhân có lẽ cũng không biết, binh sĩ gia nhập quân Hứa Thành, hạng mục huấn luyện đầu tiên của chúng là cái gì không?"

"Là cái gì?"

"Ha ha, chỉ sợ mọi người không nghĩ tới, chính là chạy trốn!" Ngụy Tục nói.

"Chạy trốn?" Không riêng gì Chu Tuyển, mà ngay cả Lã Bố, Thành Liêm những người chưa từng đi tới trại huấn luyện quân Hứa Thành cũng nhao nhao biểu lộ thái độ ngạc nhiên!

"Đúng vậy!" Ngụy Tục cũng cảm thấy đắc ý vì lời nói của mình có thể làm cho nhiều người kinh ngạc một phen.

"Hứa Thành hắn điên rồi sao? Ngụy Tướng quân, không phải ngươi đang nói chơi đấy chứ?" Tống Hiến là người đầu tiên thể hiện sự nghi ngờ.

"Ta không có nói sai, các người không tin, có thể hỏi Cao Thuận! Nếu không phải Tào Tính với Hác Manh không có mặt, các người hỏi hai người bọn hắn cũng được!" Ngụy Tục nói.

"Xác thực như thế!" Cao Thuận thấy mọi người nhìn về phía mình, hắn cũng đành phải đứng ra xác nhận.

"Sao các người lại biết rõ những điều này?" Chu Tuyển ngạc nhiên nói.

"Bởi vì trước kia khi còn ở Lạc Dương, chúng ta, chính là ta, Cao Thuận, Tào Tính, Hác Manh, Trương Liêu năm người từng bị tên khốn Hứa Thành này mượn, giúp hắn luyện binh, cho nên, biết rõ những thứ này!" Ngụy Tục đáp.

"Ah! Ta cũng nghĩ ra rồi!" Lã Bố nói, hắn gần như đã quên chuyện này! Đúng là có một lần, đúng là khi Tào Tháo hành thích Đổng Trác, bị Hứa Thành khám phá, Hứa Thành có công cứu Đổng Trác, Hứa Thành thừa cơ đề nghị với Đổng Trác, muốn năm viên Đại tướng thủ hạ của Lã Bố đi hỗ trợ huấn luyện tân binh! Nghĩ tới đây, Lã Bố cũng nhớ tới chuyện bị Hứa Thành kiếm cớ lấy mất Trương Liêu, giận dữ trong lòng! Lúc này đây, hắn chỉ hận không thể lập tức giết Hứa Thành!

"Chư vị tướng quân, nói chuyện gì cao hứng như vậy?" Mấy người đang nói thì lại có người đến. Mọi người quay nhìn, thì ra là Công Dã Kiền ở hậu phương phụ trách áp chế vận lương thảo!

Vì vậy, mọi người liền nói cho hắn chuyện mọi người vừa thảo luận!

"Ừ! Trước tiên huấn luyện binh sĩ chạy trốn, có thể khiến cho các binh sĩ cảm thấy chủ tướng chính là một người thương lính như con mình, tất nhiên có thể ở trong khoảng thời gian ngắn nhất giành được lòng trung thành mà kính yêu của các binh sĩ, hành động này của Hứa Thành coi như không tệ!" Công Dã Kiền giả vờ giả vịt nói. Sao hắn có thể không biết những điều này?

"Hừ, cái gì mà không sai? Trong mắt của ta, chỉ là tự chui đầu vào rọ. Lúc này không phải Hứa Thành hắn đã phải gánh chịu hậu quả của huấn luyện sao? Các binh sĩ tử thương không nhiều lắm, không ít người đang bỏ trốn! Ha ha ha!" Hầu Thành cười nói.

"Hầu tướng quân, cũng không thể nói như vậy. Chuyện này chỉ có thể nói là Hứa Thành dụng binh vẫn chưa đến nơi đến chốn, bằng không. . . Ai da! Không tốt!" Công Dã Kiền đột nhiên kêu to!

"Công Dã, làm sao vậy?" Lã Bố bị tiếng kêu to này của Công Dã Kiền làm cho giật mình hoảng sợ, nhất định đã xảy ra chuyện! Hắn nghĩ như vậy! Lúc này, hắn cực kỳ tin tưởng vào Công Dã Kiền!

"Ôn Hầu, còn có Thái úy đại nhân, có phải các người muốn chỉnh quân truy kích Hứa Thành không?" Công Dã Kiền hỏi.

"Đúng vậy!" Lã Bố đáp!

"Hỏng rồi! Hỏng rồi!" Công Dã Kiền nghe xong, lập tức kêu lên!

"Công Dã, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Lã Bố cũng kêu lên, đừng vô duyên vô cớ dọa người được không!

"Hứa Thành có mười vạn đại quân, thương vong không lớn, vì sao lại đại bại? Vì sao hắn biết rõ bên ta kỵ binh đông đúc, cũng không mang theo kỵ binh đến tác chiến? Theo như ty chức được biết, Hứa Thành dụng binh luôn luôn cẩn thận, hắn tuyệt đối sẽ không tự đại như vậy!" Công Dã Kiền nói mà khiến cho tất cả mọi người cảm thấy sau lưng như có một cơn gió lạnh thổi tới, hắn đang lúc mọi người trong suy nghĩ, nhất là trong lòng các tướng thủ hạ của Lã Bố, người nhiều mưu trí rất có địa vị, bởi vì tín nhiệm Công Dã Kiền hắn, khiến cho Lã Bố với chúng tướng thủ hạ cũng lo lắng vì lời nói của hắn.

"Binh lính dưới trướng Hứa Thành, theo như tin tức thám báo báo về đã không còn đủ năm vạn, vẫn còn đang không ngừng chạy tứ tán! Hừ! Theo ta thấy, hắn chính là muốn chia binh!"

"Chia tách ra? Có ý tứ gì?" Ngụy Tục hỏi.

"Chư vị, hãy thử nghĩ một chút, Trường An còn thừa lại bao nhiêu binh mã, hơn nữa còn có Đại tướng trấn thủ không?" Công Dã Kiền hỏi.

"Không tốt!" Lần này, Lã Bố với Chu Tuyển cũng kêu lên!

"Đúng vậy, minh tu sạn đạo (*giả bộ đã sửa xong con đường đang bị hư), ám độ trần thương (*)!" Công Dã Kiền quả quyết nói: "Ôn Hầu với Thái úy đại nhân đuổi bắt Hứa Thành, kỳ thật, theo suy nghĩ của đối phương, ngược lại Hứa Thành muốn dùng chính bản thân mình làm mồi nhử, dẫn dụ hai vị, khiến cho hai vị đại nhân rời xa Trường An, mà đại quân giả vờ chạy tứ tán kia của hắn, chỉ sợ dưới sự chỉ huy của Đại tướng thủ hạ của Hứa Thành, thừa cơ công kích Trường An!"

"Nhưng. . . Trường An chính là một tòa thành kiên cố! Sẽ không dễ dàng bị công phá!" trong lời nói của Tống Hiến rõ ràng rất thiếu tự tin.

"Chư vị cũng đừng quên, lần này những người đi theo Hứa Thành đến chính là ai?" Công Dã Kiền nói.

"Lệ Phương, Dương Nhị!" Ngụy Tục hung hăng nói. Lúc trước hai người còn là những tiểu nhân vật còn phải lãnh giáo mình, lúc này, cũng đã nổi tiếng Đại tướng thiên hạ, quả thật khiến cho người ta không chịu nổi!

"Hoàn toàn không sai, hai người này chính là cao thủ dụng binh!" Công Dã Kiền nói: "Ôn Hầu, Thái úy đại nhân, còn nhớ ngày đó trên triều đình quyết định xuất binh, chúng ta đã suy đoán thế nào không?"

"Hứa Thành dám lấy mười vạn quân đội đánh tới Ung Châu, chỉ vì trong thành Trường An khả năng có nội gian!" Lã Bố nói từng chữ từng câu.

"Không sai! Hiện tại, ta càng xác định suy đoán này!" Công Dã Kiền nói.

"Ta lập tức suất quân quay về Trường An!" Chu Tuyển quyết định thật nhanh nói. Dù sao, Trường An mới là trọng yếu nhất!

"Có muốn chúng ta cũng trở về không? Vậy cần phải đối phó Hứa Thành như thế nào?" Hầu Thành hỏi.

"Ôn Hầu, ngươi hãy chỉ huy kỵ binh tiếp tục truy kích Hứa Thành, mặt khác, hãy phái người thông báo cho đám người Lý Thôi, Quách Tỷ, còn có Hàn Toại, Mã Đằng, để cho bọn họ cũng nhanh chóng phái kỵ binh đến. Lúc này đại quân Hứa Thành đã mất nhiều cung nỗ thủ, chúng khó có thể đối kháng được với đại bộ phận kỵ binh, nhưng bên cạnh hắn vẫn còn có mấy ngàn kỵ binh thân vệ, cho nên, chúng ta cũng phải dùng kỵ binh để truy hắn!" Chu Tuyển nói.

"Đúng vậy, Hứa Thành kém cỏi, đáng lẽ hắn không nên dùng chính mình hãm vào hiểm địa, chỉ cần hắn xảy ra điều gì sai lầm, cho dù người của hắn có thể công phá Trường An, cuối cùng, thất bại nhưng sẽ là của bên hắn!" Công Dã Kiền nói.

"Tốt, hãy do Thái úy đại nhân tự mình dẫn bộ binh quay về viện binh Trường An, mà ta, tức thì phụ trách truy kích Hứa Thành! Hừ, ta nhất định phải làm cho hắn biết rõ sự lợi hại của ta!" Lã Bố kêu gào nói.

"Ha ha, kỳ thật, Hứa Thành còn phạm vào một sai lầm. Lúc này chung quanh hắn đều đối địch, đám người Viên Thiệu Tào Tháo nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này. Cho dù hắn cuối cùng có thể chạy khỏi Ung Châu, chỉ sợ lúc đó đã là chuyện không biết bao nhiêu lâu mới xảy ra, mà Lạc Dương lại như rắn mất đầu, cho dù hắn để lại không ít binh lực, cũng khó có thể chống lại mấy đại quân toàn lực tiến công cùng một lúc, bởi như vậy, cuối cùng thất bại, chỉ có thể là hắn!" Công Dã Kiền còn nói thêm.

"Công Dã nói không sai, ha ha ha!" Lã Bố cười to.

Vì vậy, ở Ung Châu lại bắt đầu diễn ra một trận truy kích chiến, Lã Bố suất lĩnh ba vạn kỵ binh còn sót lại, mà Hứa Thành thì mang theo mấy ngàn kỵ binh cộng thêm mấy vạn bộ binh. Lúc mới bắt đầu, Hứa Thành còn chống lại Lã Bố mấy trận, ngẫu nhiên còn giành được chút ưu thế. Thế nhưng, kết quả sau cùng vẫn nằm trong dự liệu của Lã Bố. Bên chạy trốn vẫn là Hứa Thành. Hơn nữa, binh sĩ của Hứa Thành cũng có không ít người thừa dịp loạn chạy tứ tán! Điều này càng khiến cho Lã Bố tin tưởng mười phần vào suy tính của Công Dã Kiền, cho rằng Hứa Thành muốn dùng bản thân để dẫn dụ sau đó hắn lại một lần nữa thu nạp những loạn binh này, thừa dịp Trường An trống rỗng, hơn nữa còn có nội ứng, một lần hành động tập kích phá Trường An! Cho nên, Lã Bố hắn càng tăng cường truy kích Hứa Thành. Nhưng mà nhiều ngày qua đi, bên cạnh Hứa Thành chỉ còn lại có mấy ngàn kỵ binh, sự tình lập tức trở nên không tốt như trước! Bởi vì Hứa Thành không cần bận tâm tới bộ binh nữa, hắn hoàn toàn có thể tự do chạy trốn! Đều là kỵ binh, ai chạy nhanh hơn ai nào?

Mà lúc này đây, đám người Lý Thôi, Quách Tỷ còn chưa dẫn viện binh tới, điều này làm cho Lã Bố vô cùng căm tức, cho nên, hắn sai người thảo mấy lá thư dùng ngôn từ mạnh mẽ, gửi cho bọn người kia, sau đó hắn còn ném thư của Viên Thiệu, Tào Tháo gửi tới cho hắn vào một bên, hắn tự nhận là đã biết mưu kế của Hứa Thành, nào còn có thể để những lời khuyên bảo đó ở trong lòng? Về phần thư của Lưu Bị, hắn càng không thèm nhìn, trực tiếp ném vào trong chậu than đốt đi!

Lã Bố suất quân truy kích Hứa Thành, Chu Tuyển cũng trở về viện binh Trường An, để ngừa quân Hứa Thành tập kích bất ngờ! Mà Hoa Âm, Lã Bố cũng dựa theo đề nghị của Công Dã Kiền để lại Tống Hiến suất quân hai vạn canh giữ, để ngừa viện quân của Hứa Thành!

Ngay khi sau vài ngày Lã Bố truy đuổi Hứa Thành đến mức chỉ còn lại kỵ binh, trong thành Hoa Âm, Tống Hiến cũng đã nhận được tin tức này! Kết quả, hắn rất phiền muộn! Không sai, chính là cảm giác này!

"Đáng giận! Hứa Thành thằng này, ngày bình thường được người ta thổi lợi hại như vậy, không ngờ hắn lại vô dụng như vậy!" Trong đêm, ở đại sảnh, Tống Hiến nói với phó tướng, một người tên là Vương Kỳ.

"Cũng không phải như vậy. Đối đầu với Ôn Hầu, còn có mấy tướng quân các vị, có mấy người có thể chống đỡ đây!" Vương Kỳ nịnh nọt nói, hai con mắt gã híp lại chỉ còn lại có một đường nhỏ.

"Nói nhảm cái gì vậy? Ngươi cho ta mù hay sao? Ôn Hầu? Hừ!" Tống Hiến cười nhạt nói: "Nếu không phải nhờ có Hãm Trận doanh với giáp sắt binh của Cao Thuận, hơn nữa đại quân của Chu Tuyển, hừ! Năm vạn kỵ binh chỉ sợ ngay cả cọng lông của người ta cũng không thể làm tổn thương đến mấy cái!"

"Cái này, ha ha, tướng quân nói rất đúng! Nói rất đúng!" Vương Kỳ không thể ngờ Tống Hiến cũng dám nói xấu Lã Bố, hắn chỉ cảm thấy run lên, nhưng hắn vẫn phụ họa theo Tống Hiến. Nói gì đi nữa vẫn là hiện quan không bằng hiện quản!

"Lúc này, biết rõ Hứa Thành sẽ không toàn lực đánh với hắn, đương nhiên hắn có thể muốn đánh thế nào thì đánh thế ấy! Kết quả, người ta chỉ thấy hắn đánh cho mấy vạn đại quân của Hứa Thành tan tác không còn, nào sẽ dự đoán được Hứa Thành chủ động chia tách ra? Như thế rất tốt, mấy người Ngụy Tục, Hầu Thành, đương nhiên là lập chiến công lớn, ta lại chỉ có thể ở thành nhỏ Hoa Âm này, hừ!" Rốt cục Tống Hiến nói ra nguyên nhân phẫn hận của mình.

"Cái này. . . Tướng quân, ngài còn sợ không có cơ hội lập công sao? Đến lúc thu thập Hứa Thành, đại quân đông tiến, tấn công hai châu Tư Tịnh, vậy công lao sẽ ít sao? Ngài nhất định sẽ mạnh hơn so với hai người Hầu Thành, Ngụy Tục!" Vương Kỳ nói.

"Ngươi biết cái gì!" Tống Hiến hoàn toàn không niệm tình Vương Kỳ đang an ủi hắn, hắn lớn tiếng mắng: "Ngươi tưởng hai châu Tư Tịnh dễ đánh như vậy sao? Không nói tới Đồng Quan ở đằng kia đã được Giả Hủ với Hồng Phong sửa chữa, lúc này còn khó tấn công hơn cả Hổ Lao quan, ngay cả thành Hoằng Nông, thành Lạc Dương, không nơi nào không phải là thành kiên cố? Hơn nữa, Bàng Bái, Từ Vinh dưới trướng Hứa Thành còn Tịnh Châu. Ở chỗ Bàng Bái còn có hơn mười vạn kỵ binh, Từ Vinh ngày xưa cũng là tướng quân có năng lực hạng nhất trong số thủ hạ của Đổng Trác, còn có Bát kỳ gì đó! Lão Tử ta trước kia cũng là người Tịnh Châu, những người Hồ này rất khó đối phó, ngươi cho ta không biết sao? Hứa Thành có thể thu phục bọn chúng, sao ngươi biết bọn chúng sẽ không tham gia với quân Hứa Thành đối phó chúng ta?"

"Cái này. . . Tiểu tướng không thể ngờ trong chuyện này lại có nhiều việc cần phải cân nhắc, tướng quân đúng là đại tài!" Vương Kỳ thật sự bị lời nói của Tống Hiến làm cho hoảng sợ, hắn cũng không biết mình đang nói cái gì nữa, chẳng qua hắn cảm thấy về sau quyết không thể gương cho binh sĩ nữa!

"Hừ! Đó là đương nhiên, không có chút bản lĩnh, có thể đảm nhận chức Thượng tướng quân sao?" Tống Hiến lại không cảm thấy điều gì!

"Loảng xoảng!" Cánh cửa phòng vốn đã bị Tống Hiến đóng kỹ bị người mở ra, một tên lính quèn vọt vào, đi theo sau hắn là mấy tên thân binh đang cực kỳ kinh hoàng!

"Khốn khiếp, ai kêu ngươi vào!" Tống Hiến giận dữ, những lời nói bực tức vừa rồi cũng chỉ có thể nói với phó tướng mà thôi, nếu như để cho tiểu binh truyền đi thì sẽ như thế nào? Lã Bố không róc xương lóc thịt hắn mới là lạ! Cho nên, hắn có tâm tư giết người diệt khẩu!

"Đem. . . Tướng quân, địch. . . Địch. . . Địch tập kích!" Sau khi vất vả nói xong, tên tiểu binh nghiêng đầu sang bên, đã chết! Lúc này, Tống Hiến mới phát hiện ra trên người tên lính quèn này cắm vài mũi tên! Mà từ xa xa, cũng truyền đến từng hồi tiếng kêu!

"Địch tập kích! ? Các người không nghe thấy sao?" Tống Hiến la lên, lửa giận lập tức chuyển dời đến trên người mấy tên thân binh, vậy mà chúng không đến báo cáo!

"Tướng quân, là ngài. . . Ngài nói, không để bất luận kẻ nào tiến vào!" Một thân binh ngập ngừng nói.

"Ngươi ***!" Tống Hiến rút kiếm chọc cho tên thân binh này một cái, còn nói không để bất luận kẻ nào tiến vào, chẳng phải tên tiểu binh tới báo tin này đã vào được sao?

Nhưng mà thời gian cũng không cho phép hắn đi truy cứu chuyện này. Nghe thấy tiếng kêu, rất hiển nhiên quân địch đã vào trong thành! Tình thế khẩn cấp, Tống Hiến hắn cũng chỉ có thể lập tức sai người đi tới chiêu tập đội ngũ, tập hợp hướng khác ở trong thành Hoa Âm, trước khi tiếp xúc cùng kẻ thù, tranh thủ thời gian chỉnh quân! Nhưng mà thành Hoa Âm nhỏ, quân địch tiến nhanh, sức ép nặng nề, cuối cùng, Tống Hiến không thể không từ bỏ ý nghĩ chỉnh quân!

Mà nhìn thấy quân Tống Hiến lui về phía sau, quân tấn công thành thừa cơ truy kích, cho đến tận khi đuổi quân đội của Tống Hiến ra khỏi thành, mới đình chỉ truy kích, thế nhưng đối phương cũng chỉnh quân bày trận. Từ tình hình này rõ ràng đối phương muốn đánh một trận chiến đường hoàng cùng quân Tống Hiến!

Chỉnh quân hoàn tất, hai quân tiếp cận!

"Người đến là người phương nào?" Tống Hiến đã sớm thấy được đối phương mặc trang phục quân Hứa Thành, nhưng mà hắn muốn hỏi tướng lãnh lãnh binh của đối phương là người phương nào!

"Hà Đông Từ Hoảng!" Theo tiếng nói, một đại hán cưỡi con ngựa cao to, tay cầm búa chiến, người mặc liên hoàn chiến giáp từ trong quân Hứa Thành đi ra.

"Từ Hoảng?" Tống Hiến nghĩ nửa ngày, hắn cũng không nhớ ra có người nào tên là Từ Hoảng! Nhưng nếu trong bốn người Cao Thuận, Ngụy Tục, Tào Tính với Hác Manh, có một người ở đây, chỉ sợ lập tức sẽ yêu cầu Tống Hiến lui binh! Mấy người này từng có khoảng thời gian không ngắn tiếp xúc cùng Từ Hoảng, đương nhiên biết rõ Từ Hoảng luôn luôn mang theo quân đội kiểu gì! Đó là một đại quân, toàn bộ do cung nỗ thủ tạo thành, đều có thể đánh viễn, cận chiến! Mà thôi, đội quân do Tống Hiến chỉ huy này, nếu giao chiến cùng quân đội Từ Hoảng, chỉ sợ cũng chỉ có thể đành bó tay lần lượt bị giết!

"Hừ!" Từ Hoảng nhìn thấy phản ứng của đối phương, giận dữ trong lòng. Coi như mình xuất chiến ít, nhưng nói gì đi nữa bản thân mình cũng là một trong ngũ đại tướng trong quân Hứa Thành! (ngũ đại tướng quân Hứa Thành: Dương Nhị, Lệ Phương, Vương Việt, Từ Hoảng, Trương Liêu ) thế mà đối phương hình như hoàn toàn không biết mình, thật sự không thể nhẫn nhục!

"Khai chiến!" Búa chiến vung lên, mấy vạn tên nỏ lập tức bắn thẳng về hướng Tống Hiến với binh lính của hắn!

"Không tốt!" Mặc dù là trong đêm, nhưng nhiều người như vậy, vẫn có có không ít bó đuốc, cho nên, Tống Hiến vẫn tinh tường nhìn thấy không ít tên nỏ bay về hướng của hắn, không kịp trốn tránh. Hơn nữa, vì biểu hiện uy phong của kẻ làm tướng, hắn vẫn ngồi trên lưng ngựa, hắn có thể trốn đi đâu? Cho nên, trong lòng quýnh lên, Tống Hiến liền giang tay ôm cả người Vương Kỳ đang cưỡi ngựa ở bên cạnh, đẩy lên phía trước, che chắn trước người hắn!

"Phốc!" "Phốc!" Liên tiếp vài thanh âm vang lên. Đến lúc Tống Hiến nhìn lại, trên người Vương Kỳ đã cắm tầm mười mũi tên, nhưng điều đáng ăn mừng chính là, hắn không trúng tên!

"Hừ! Ngươi chính là đại tướng thủ hạ của Lã Bố? Xem ra, ngươi so với những người khác dưới trướng Lã Bố kém hơn không chỉ nửa phần mà là hẳn một phần!" Từ Hoảng hạ lệnh ngừng bắn tên, nhưng lúc này, mũi tên đuôi lông vũ dày đặc đã sát thương hơn phân nửa quân Tống Hiến!

"Ngươi. . . Ngươi dám đánh một trận cùng ta không?" Tống Hiến thực hiện hành động giãy dụa cuối cùng. Không sai lúc này Tống Hiến đã đến bước cuối cùng rồi! Hai vạn người của Tống Hiến khi bị Từ Hoảng dẫn quân tập kích thành cũng đã tử thương không ít, sau đó lại trải qua lễ tẩy rửa của cơn mưa mũi tên đuôi lông vũ, bây giờ những người vẫn còn có thể đứng, cũng không quá mấy ngàn người mà thôi! Đương nhiên Tống Hiến cũng đã nhìn thấy được những điều này, hắn cũng được chứng kiến cung nỗ thủ quân Hứa Thành lợi hại ra sao, nhưng mới rồi rõ ràng đứng ở phía trước trong quân đối phương rõ ràng là một đám Trường đao thủ! Cũng đành chịu thôi, hắn biết rõ nếu như hắn dẫn quân chạy trốn, cung nỏ của đối phương nhất định sẽ tổ chức tiệc tiễn biệt mình, mà nếu như đầu hàng, Tống Hiến hắn còn không có ý nghĩ này, cho nên, Tống Hiến muốn dùng tự mình dùng võ nghệ để chấn áp đối phương.

"Đến đây đi!" Từ Hoảng vui mừng, hắn ngứa tay lâu lắm rồi!

"Giết!" Một tiếng hét lớn , trường thương vung lên, Tống Hiến nhìn Từ Hoảng vọt tới.

"Ai! Thì ra cũng chỉ thường thôi!" Từ Hoảng tiện tay ngăn cản một chiêu này của Tống Hiến, hứng thú của Từ Hoảng lập tức giảm mạnh. Vốn hắn cho rằng thủ hạ Lã Bố cũng có chút đáng xem, không ngờ chỉ là dạng đầu thương bọc nến, trông thì ngon mà không dùng được!

"YAA.A.A..!" Tống Hiến lại không nghĩ nhiều như vậy, một thương sau nhanh hơn một thương trước, chỉ muốn chọc một lỗ trên người Từ Hoảng!

"Nhận lấy cái chết!" Không kiên nhẫn được nữa, Từ Hoảng hét lớn một tiếng , búa chiến bổ nghiêng xuống!

"Đ...A...N...G...G!" Tống Hiến vác thương kiên cường chống đỡ!

"A.... . . !" Tiếng kêu thảm thiết lập tức truyền khắp chiến trường! Búa của Từ Hoảng giống như đại đao của Bàng Đức, xuất từ hai bàn tay Phùng Đông lão nhân trong quân Hứa Thành, vô cùng sắc bén, cán thương của Tống Hiến bị một búa chém đứt, sau đó, chiến búa vẫn không ngừng lại, bổ xuống đầu Tống Hiến rồi tiếp tục trượt xuống một bên vai!

Tin tức Hoa Âm bị tập kích, Tống Hiến chết trận không lâu sau truyền đến Trường An! Chu Tuyển kinh hãi, phòng ngự thành Trường An lại tăng cường mấy tầng! Đương nhiên hắn sẽ không thiển cận như Tống Hiến, không biết Từ Hoảng là ai. Chỉ có điều, điều làm hắn nghi hoặc chính là không phải Từ Hoảng ở Uyển thành sao? Nếu như hắn cũng đi đến Ung Châu, vậy bên trong Uyển thành hiện tại là người nào?