Bách Niên Hảo Hợp

Chương 33





Chương 33: Rời bỏ (3)
 
“Ông già Chu” cảm thấy thật thất bại, đến điểm mấu chốt này lại không vượt qua được.

 
Triệu Tây Âm bị bệnh, anh cũng không dám xằng bậy, đặt người xuống liền rời khỏi phòng bệnh.
 
Chu Khải Thâm lại đi thăm Triệu Văn Xuân lần nữa, thấy ông ngủ ngon lành, thở oxy, trên tay còn cắm kim truyền. Sau khi chăm sóc cho hai người xong, anh mới đi ra ngoài gọi điện thoại. Thư ký đợi điện thoại của anh đã lâu, gần như một giây đã bắt máy.
 
Chu Khải Thâm hỏi: “Mọi chuyện xử lý xong hết chưa?”
 
“Xử lý xong rồi, Hòa Bình cũng đã gọi điện cho Minh tổng, mấy tài khoản vi phạm đáng nghi đã bị chặn. Vừa chuyển xong một số tiền nhất định, thư của luật sư cũng đã được ban hành bởi bộ phận pháp lý của công ty chúng ta. Hai trong số những người được ủy thác đã liên hệ với tôi, đại ý là xin tha thứ, hy vọng mở ra một con đường. Nghe Minh tổng nói, đều là sinh viên còn học đại học, bình thường dựa vào việc này để kiếm thêm trợ cấp.”
 
“Người trưởng thành, cũng nên chịu trách nhiệm với lời nói và việc làm của mình, đây là dạy dỗ.” Chu Khải Thâm lạnh lùng nói, thái độ truy cứu đến cùng vô cùng kiên định.
 
Thư ký đáp ứng từng việc, lại hỏi thêm: “Bên mẹ cô ấy thì sao?”
 
“Người phụ nữ này tầm nhìn thiển cận, đầu óc chỉ để trang trí.” Chu Khải Thâm cau mày, vô cùng ghét bỏ. Lúc trước Đinh Nhã Hà cũng nhiều chuyện không ít, âm thầm chê bai việc anh và Triệu Tây Âm kết hôn, không vừa ý với số người trong tiệc rượu và quy mô hôn lễ, lúc ấy Chu Khải Thâm cũng niệm tình cũ, vô cùng lễ phép đưa tiền biếu cho Đinh Nhã Hà, Đinh Nhã Hà cố tình tìm xương trong trứng, bắt đầu ra vẻ, điển hình của việc đạp lên mặt mũi.
 


“Chồng hiện giờ của bà ta là tổng giám đốc Nghê Hưng Trác của điện tử Vĩnh Hằng.” Chu Khải Thâm giọng điệu bình tĩnh.
 
Thư ký trả lời: “Tên Nghê Hưng Trác này rất trọng thể diện, vì chồng mình, Đinh phu nhân chắc chắn sẽ không tiếp tục gây rối nữa.”
 
Chu Khải Thâm cười lạnh một tiếng, “Chuyện này không phải bà ấy quyết định.”
 
Thư ký ngẩn người, “Sao thế?”
 
“Làm lớn chuyện hay không, truy cứu hay không, là người của tôi quyết định. Nếu Triệu Tây Âm muốn truy cứu trách nhiệm, bảo đoàn đội luật sư Kỳ Vũ Minh hỗ trợ trong suốt quá trình, nếu Triệu Tây Âm vẫn không hết giận, anh bảo Tiểu Lục đợi lệnh, mang theo người của cậu ta chuẩn bị nghedặn dòbất kỳ lúc nào.”
 
Thư ký nghe xong tim nhảy lên.
 
Kỳ Vũ Minh là người tư vấn pháp lý riêng của Chu Khải Thâm ba năm nay, lợi nhuận đầu tư trên danh nghĩa cá nhân anh cùng với tài sản cố định đều được luật sư Kỳ chịu trách nhiệm xét duyệt. Kỳ Vũ Minh nổi tiếng khắp khu vực phía bắc, công ty luật của anh ta nghiệp vụ nhanh gọn, am hiểu nhất là xử lý những vụ án hình sự kinh tế. Chu Khải Thâm mở miệng, nếu luật sư Kỳ thật sự ra mặt, gia đình Đinh Nhã Hà sẽ khó có ngày sống yên ổn.
 
Sau khi Triệu Tây Âm hạ sốt tỉnh lại, mở to mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, suy nghĩ hỗn loạn. Cô khát nước muốn uống, vất vả chống đỡ cơ thể ngồidậy, tay còn chưa với tới, Chu Khải Thâm đã đẩy cửa bước vào, nhanh chóng đến gần ngăn cô lại, “Để anh.”
 
Triệu Tây Âm giống như được vớt lên từ trong nước, sốt cao nhiệt độ vẫn chưa hoàn toàn hạ xuống, cơn lạnh trong xương thấm ra ngoài từng trận, người vẫn vô cùng khó chịu, cũng không sĩ diện từ chối, uống nước xong, cô nói: “Cảm ơn anh.”
 
Chu Khải Thâm cũng không nói gì, đợi cô hết khó chịu, mới hỏi: “Có muốn đi thăm thầy Triệu không?”
 
Mí mắt Triệu Tây Âm như bị bỏng, đôi mắt óng ánh nước, giống như con nai nhỏ trong rừng nhìn anh. Chu Khải Thâm mỉm cười, nói: “Đi thôi, đi thăm ba.”
 
Triệu Văn Xuân cũng đã tỉnh, bác sĩ vừa đo nhiệt độ, thêm thuốc cho ông xong. Chu Khải Thâm không đi vào cùng cô, đóng cửa lại, nhường không gian riêng cho hai cha con. Anh đứng trước cửa, dựa lưng vào tường, cơ thể hơi gục xuống. Lăn lộn một ngày, thân thể mệt mỏi rã rời, cơn đau đầu lúc chiều kéo tới, anh cố gắng chống đỡ không dám nghỉ ngơi. Chu Khải Thâm ước tính thời gian, đến chỗy tá xin một hộp thuốc Ibuprofen.
 
Cô y tá nhỏ nói: “Để tôi lấy cho anh một cốc nước.”
 
Chu Khải Thâm cúi đầu, khéo léo mở bao bì và màng nhôm ra, lấy hai viên bỏ vào miệng. Sau khi nhai hai cái thì nuốt xuống.
 
Cô y tá nhỏ không kịp kêu lên, “Này! Anh uống thuốc không uống nước à? Như vậy rất dễ tổn thương thực quản đấy.”
 
Chu Khải Thâm tập mãi đã thành thói quen rồi, uống thuốc nhiều, cũng không để ý nhiều đến vậy, “Không sao, cảm ơn cô.”
 
Quay người lại, anh thấy Triệu Tây Âm đã đứng cách đó không xa.
 
Chu Khải Thâm sững sờ, “Ra sớm vậy?”
 

Triệu Tây Âm ừ một tiếng, “Chỉ nhìn ông một chút.”
 
Chu Khải Thâm nhanh chóng bước tới, giơ tay lên, làm tư thế che chở, “Đừng đứng ngoài gió, cơn sốt vẫn chưa hết hoàn toàn, về nghỉ ngơi nhé.”
 
Khi đến phòng bệnh, anh lại nhận điện thoại, lúc trở vào, trên bàn đã có thêm nửa cốc nước ấm. Triệu Tây Âm chỉ chỉ, cổ họng vẫn còn hơi khàn, “Anh uống nước đi.”
 
Chu Khải Thâm đứng yên không nhúc nhích, không trả lời lại.
 
Triệu Tây Âm lớn tiếng nhắc lần nữa, giọng nói càng khàn hơn, “Uống thuốc xong không uống nước, anh không bỏ được thói quen này sao?”
 
Cô gái tức giận.
 
Chu Khải Thâm vẫn còn cảm giác được dư vị.
 
Thói quen xấu này quả thật từ nhỏ anh đã có, sống trong gia đình như vậy, ấm no cũng là vấn đề, càng không kể đến những cái nhỏ nhặt như phải sống thế nào cho thoải mái. Chu Bá Ninh cũng không quản anh, ông ta say rượu, nghiện cờ bạc. Khi còn bé Chu Khải Thâm sức khỏe không tốt, suy dinh dưỡng, thường xuyên bị bệnh. Sau khi mẹ anh trốn nhà đi, không còn ai hỏi han quan tâm anh. Năm đó bị thủy đậu, ở nhà sốt đến sắp chết, vẫn là hàng xóm phát hiện, hoảng hốt đưa anh đến trung tâm y tế.
 
Chu Bá Ninh trách anh phí tiền,bỏ mặcanh trong một thời gian dài, sau đó mua bừa một ít thuốc mang về nhà.
 
Lúc nhỏ không chết là nhờ mạng lớn. Chu Khải Thâm luôn nghĩ như vậy.
 
Sau này thành công, có một số thói quen đã được nuôi dưỡng, uống thuốc tùy tiện, nhai khô như nhai kẹo sau đó nuốt sống. Khi kết hôn, Triệu Tây Âm luôn là người đưa nước, đông ấm hè mát, dịu dàng mềm mại. Chu Khải Thâm say mê cô từ trong xương cốt, không phải dung nhan, không phải tính cách. Chẳng qua là cánh chim bay mỏi trở về tổ, mặt trời và mặt trăng luân phiên trên bầu trời, là chút ánh sáng và an ủi ít ỏi trong cuộc đời cô độc của anh.
 
Chu Khải Thâm ngoan ngoãn uống hết nửa ly nước, Triệu Tây Âm mới ngồi bên giường, vẻ mặt vẫn trong trạng thái lơ lửng.
 
“Chú Triệu nói thế nào?” Chu Khải Thâm ngồi xổm xuống, hơi ngẩng đầu chăm chú nhìn cô.
 
Mặt mày Triệu Tây Âm rất bình yên, không nhìn thấy chút cảm xúc xao động nào, cô nói đều đều: “Họ đã giế.t chết sự hiền lành của ba em.”
 
Có thể thế nào, còn có thể như thế nào?
 
Vừa rồi trong phòng bệnh, Triệu Văn Xuân đau ốm mệt mỏi, nếp nhăn trên trán lại sâu hơi vài phần, Triệu Tây Âm vừa nhìn thấy dáng vẻ này của thầy Triệu, ngọn lửa căm thù, không cam tâm trong lòng liền tan biến một nửa.
 
Triệu Văn Xuân chỉ nói một câu, “Con gái, quên đi con.”
 
Cái gọi là dàn xếp ổn thỏa, chẳng qua là lo con gái mình làm chuyện ngốc nghếch. Đinh Nhã Hà tội ác tày trời, nhưng đó cũng là mẹ ruột của cô, nếu làm lớn chuyện, sẽ phải chịu thành kiến không đáng có của người đời, Triệu Tây Âm sẽ có thanh danh không tốt.
 
“Còn em, em nghĩ thế nào?” Chu Khải Thâm đã biết suy nghĩ của Triệu Văn Xuân từ trước, cũng không ngạc nhiên.

 
Triệu Tây Âm im lặng hai giây, giọng nói vẫn bình tĩnh như trước, “Em muốn họ sẽ bị trừng phạt xứng đáng với việc họ đã làm.”
 
Chu Khải Thâm dứt khoát, “Được.”
 
Trái tim Triệu Tây Âm đập mạnh, lông mi chớp chớp, đối diện với ánh mắt của anh.
 
Chu Khải Thâm mỉm cười, “Không sao đâu, có anh ở đây.”
 
Cũng thật kỳ lạ, anh nở một nụ cười, Triệu Tây Âm đã cảm thấy vô cùng an tâm. Cảm giác này phải hình dung như thế nào, bạn giết người có người đưa dao,bạn báothù có người bắc cầu, bị bắt nạt có người làm chỗ dựa cho mình.
 
Triệu Tây Âm không phải thánh mẫu tốt bụng, được Chu Khải Thâm ủng hộ, ý chí càng kiên định hơn.
 
“Cần luật sư, anh sẽ giúp em giới thiệu, cần người, anh sẽ giúp em tìm. Chuyện trong đoàn em không cần lo lắng, đợi cơ thể hồi phục, muốn trở về thì về, không ai dám làm khó dễ em. Triệu Tây Âm không sai, Triệu Tây Âm làm tốt lắm.” Chu Khải Thâm phủ lên mu bàn tay cô, vỗ nhẹ, sau đó nhanh chóng thu tay lại.
 
Mũi Triệu Tây Âm cay cay, nhanh chóng cúi đầu, giọng nói nghèn nghẹn gọi anh, “Chu Khải Thâm.”
 
“Anh đây.”
 
Đêm khuya yên tĩnh, ngay cả hơi thở giữa hai người cũng như hạt bụi rơi xuống.
 
Triệu Tây Âm khẽ hỏi: “Hai năm qua bên cạnh anh có người khác không?”
 
Chu Khải Thâm nhướng mày, cũng không trả lời ngay, anh đứng dậy một cách khó hiểu. Thái độ này khiến Triệu Tây Âm lo lắng không giải thích được, vừa hối hận mình nói sai, vừa thật sự lo lắng.
 
Sự im lặng khiến người ta suy nghĩ xa xôi, Chu Khải Thâm vừa nghĩ ra một kế hay. Trước khi đi, anh đột nhiênđể lại một câu, “Không có người khác, chỉ nhớ người của mình.”
 
Cánh cửa đóng lại, người đi rồi, cơn gió lùa qua cánh cửa phả vào mặt Triệu Tây Âm.