Bách Niên Hảo Hợp

Chương 61: Núi không tới được tôi tự tới 3







Công tắc tổng vừa đóng, khung cảnh chợt trở nên hỗn loạn.Đủ loại âm thanh, anh va tôi, tôi va anh, bầu không khí mắng mắng mỏ mỏ.Mãi đến khi Chu Khải Thâm quay trở lại sàn nhảy thì đèn chiếu sáng khẩn cấp sáng lên, đã có thể nhìn thấy đường, hiện trường đã được kiểm soát. Nhưng không còn nhìn thấy bóng dáng Triệu Tây Âm và Sầm Nguyệt bên cạnh cây cột.“Xin lỗi nhé người anh em, hôm nay có chút lý do khiến nơi này trở nên hỗn loạn. Tôi biết, dẫu có giải thích thêm cũng không có tác dụng, cứ tính hết cho tôi đi, hư hỏng bao nhiêu, muốn bồi thường bao nhiêu, tôi chắc chắn không thiếu cậu một một xu.” Trong phòng nghỉ, Cố Hòa Bình đang thảo luận với ông chủ quán Bar.Ông chủ chưa tới ba mươi tuổi, ăn mặc rất phong cách, anh ta vịn vai Cố Hòa Bình lắc đầu nguầy nguậy, “Không cần phải nói những lời này, sau này Cố ca thường xuyên ghé là được rồi ạ. Chỉ là một bước nhạc đệm mà thôi, coi như khuấy động bầu không khí.”Vòng đi vòng lại, thật ra đều là người quen cả. Mấy người Chu Khải Thâm ra bên ngoài chơi đều tới những nơi của người quen, nhỡ có gì xảy ra cũng không cần phải lo lắng. Đối phương trọng tình trọng nghĩa, nhưng bọn họ cũng không tệ đến mức xem như chưa có chuyện gì xảy ra, sau đó Chu Khải Thâm ghi giấy nợ, gấp đôi số tiền quán bar kiếm được một ngày, lúc đi anh còn nói, tương lai có chuyện gì cần giúp đỡ, cứ việc nói.Sau khi giải quyết xong, cũng không còn hứng thú chơi nữa thế là lão Trình lái xe, chạy lên đường vành đai ba đi về phía cầu cạn(*), Cố Hòa Bình ngồi co quắp trên ghế phó lái, dụi dụi mắt, giận đùng đùng, “Hai con ngươi của tôi con mẹ nó đều bị cậu móc ra rồi, đến bây giờ vẫn còn chảy nước mắt nè, ngày mai tôi muốn đi kiểm tra thị lực, nếu tôi phải đeo kính thì cậu phải làm cho tôi cặp kính có khung vàng nguyên chất đấy.”(*) Một dạng cầu có nhịp cầu nhỏ.Vẫn chưa hết giận, thế là Cố Hòa Bình tiếp tục xoi mói: “Chu ca, tôi phát hiện tại sao con người cậu bạo lực như vậy hả? Nói chuyện không hợp liền đi đóng công tác tổng, trước kia chưa từng thấy nhá.”“Lại nói, cậu ghen tuông cái gì hửm, tiểu Tây người ta nguyện ý nhảy, khung cảnh kia xinh đẹp xiết bao, tôi nhìn cô ấy nhảy mà vui vẻ chết đi được.” Lúc Cố Hòa Bình nói ra câu này, người anh ta nghĩ đến là Sầm Nguyệt, trong đầu lặp đi lặp lại dáng vẻ cô ấy mới vừa múa, giọng cũng nhỏ dần.Chu Khải Thâm buồn bực chết đi được, “Cô gái bên cạnh cô ấy là ai vậy? Đưa cô ấy đi tới chỗ này làm gì hả.”Cố Hòa Bình ô hay một tiếng, “Con người cậu cũng thật thú vị ha, chỉ cho quan đốt lửa lại không cho dân chúng thắp đèn. Hai người bọn họ là bạn tốt, hai cô gái trẻ trung xinh đẹp đi tới đó giải trí thư giản thì sao nào? Chả phải cậu cũng chơi bài uống rượu ở quán bar đó sao? Làm đàn ông đừng có tiêu chuẩn kép như vậy nhó!”Lão Trình cười tủm tỉm, chen vào, “Chu ca nói một câu, cậu chọi lại mười câu, rốt cuộc là cậu đang lên tiếng vì ai vậy? Hai mắt cậu luôn cắm cọc trên người cô gái bên cạnh tiểu Triệu chứ gì?”Cố Hòa Bình ngồi thẳng hơn một chút, lớn tiếng: “Cút đi, là tôi ngứa mắt ông chủ Chu thôi!”Lão Trình hỏi: “Tiểu Tây đâu rồi, cậu đưa đưa cô ấy ra ngoài chưa?”“Đi rồi.” Chu Khải Thâm nói: “Lúc tôi đi về phía sàn nhảy, đã không thấy cô ấy đâu cả.”“Cậu yên tâm?” Lão Trình trêu chọc, “Gọi điện thoại hỏi thăm đi.”Chu Khải Thâm im lặng hồi lâu, cầm di động mà cứ như cầm củ khoai lang nóng bỏng tay vậy, cuối cùng nói: “Lát nữa tôi sẽ gọi cho bố cô ấy.”Quán bar là địa bàn của người quen, kinh doanh nghiêm túc nên sẽ không xảy ra tình huống bẩn thỉu. An toàn của cô gái đã được bảo đảm vì thế một bầu trời xung động của Chu Khải Thâm cũng vơi dần.Đi qua cầu cạn xe trở nên ít dần, lão Trình đương tính tăng tốc thì nghe thấy tiếng motor gầm rú truyền tới từ phía sau. Âm thanh này lão Trình quen quá đi chớ, chơi xe nhiều như ăn muối mà lị. Vừa khéo đèn đỏ nên xe lần lượt dừng lại. Chiếc xe máy kia rầm rầm rầm ngênh ngang lướt qua cửa sổ trước, dừng lại trước mặt bọn họ.Lão Trình tiện thể nhìn, và chính cái nhìn này khiến anh ta choáng váng.Một con tiểu Mậu cb400(*) phối tông màu trắng xanh kinh điển, nhìn số phụ tùng đã được cải tạo, chí ít cũng phải sáu con số, ngầu bá cháy.(*) Theo BYY tìm hiểu thì đây là một dòng xe phân khối của Honda, tiểu Mậu chỉ là tên gọi để phân biệt với đại Mậu.Người điều khiển là hai cô gái, tay nhỏ nhắn chân thon dài, cả hai đều đội mũ bảo hiểm nặng trịch.Lão Trình nhìn kỹ hơn, thậm chí nói cà lăm rồi, “Kia, kia không phải là tiểu Tây sao?”Pet cưng của Sầm Nguyệt dị không thôi, lúc trở lại Bắc Kinh từ Sơn Tây cô ấy còn đặc biệt ký gởi một con motor qua đây. Sau khi hai người họ ra khỏi quán bar, Sầm Nguyệt nói dẫn cô đi xem cái này. Một con motor cực ngầu đỗ ở bãi đậu xe, là bạn bè ở Bắc Kinh lái nó từ trạm hậu cần(*) tới đây giúp cô.(*) Có hai hình thức vận chuyển ở TQ, một cái là chuyển phát nhanh, một cái là công ty hậu cần, chủ yếu vận chuyển hàng nặng và cồng kềnh trên 30kg.Mới đầu Triệu Tây Âm không dám ngồi, là Sầm Nguyệt tự tin nói cô ấy có giấy phép lái xe, có thể đi trên đường một cách hợp pháp.Buổi tối ở Bắc Kinh, vào đầu tháng một gió lạnh thấu xương, rất khoa trương, cũng rất kí.ch thích. Triệu Tây Âm ngồi ở đằng sau, lạnh tới mức ôm Sầm Nguyệt run cầm cập, nhưng lúc gió lạnh xuyên qua chiếc áo khoác lông, chui vào trong xương, không hiểu sao lại có một cảm giác tự ngược chạy khắp cơ thể, có hơi khó chịu, cũng có chút thoải mái. Dăm ba dây thần kinh đang kéo căng đột nhiên đứt phựt, sau đó bay theo gió, một lượt khí oxy mới mẻ bổ sung vào chỗ khuyết khiến cho phần ủ rũ và suy sụp ngo ngoe sống lại, trồi lên khỏi mặt đất.Triệu Tây Âm ôm eo Sầm Nguyệt, cũng không biết đang nói cái gì, cô bật cười khúc khích.Lão Trình tính thò đầu ra kêu cô thì bị Chu Khải Thâm ngăn lại, “Đừng kêu cô ấy, chỗ này xe đông, đừng dọa cô ấy.”Cũng phải, bọn họ không biết vị tài xế của tiểu nha đầu kia có phải là tốt mã giẻ cùi hay không, nhỡ là kẻ học nghệ chưa tinh thì trong lúc bối rối sẽ dễ gây ra sai lầm.Thế là, hai cô gái chạy đằng trước, mà từ đầu đến cuối xe bọn họ luôn theo sát ở phía sau. Lá gan Triệu Tây Âm lớn hơn, không tiếp tục ôm Sầm Nguyệt nữa, giang rộng hai tay đón gió.Sầm Nguyệt hơi tăng tốc, thế là cô lại lật đật ôm cứng cô ấy. Mũ bảo hiểm cô đội có màu hồng phấn, rất lớn, nhìn từ xa trông như một cây nấm phát sáng nho nhỏ.Chu Khải Thâm không nhịn được cười tủm tỉm, lão Trình ghen tị tới nỗi cả người nổi rặc da gà, đương tính nói với Cố Hòa Bình thì trông thấy anh ta cũng cười như thằng dở.Lão Trình bị hai người này chọc cho phát ói, “Tôi cảm thấy tôi có thể tắt điều hòa rồi.”Cố Hòa Bình: “Tại sao chứ?”“Không phải hai người đang động tình sao, đều nóng tới ra đầy mồ hôi rồi nhở?” Lão Trình từ tốn nói.Sầm Nguyệt và Triệu Tây Âm đuổi theo gió suốt một buổi tối, ngầu thì ngầu thật, sảng khoái cũng sảng khoái thật, nhưng sư bà nó lạnh eo ôi! Chạy được tầm hai mươi phút thì hai người gác kiếm. Lúc bước xuống khỏi motor, Triệu Tây Âm dứt khoát quỳ trên mặt đất, cũng mặc kệ dơ hay không dơ, cứ thế mà ngồi bệch trên bậc thang cấp kết đầy vụn băng.Cỡi mũ bảo hiểm ra, hai cô gái nhìn nhau cười xòa.Thời tiết quá lạnh, chắc chắn Sầm Nguyệt sẽ không lái xe về song cô ấy rất bình tĩnh, gọi một cú điện thoại, sau đó bắt xe về với Triệu Tây Âm.“Ơ? Cậu không cần xe nữa sao?” Triệu Tây Âm không hiểu mô tê gì sất.Sầm Nguyệt nói không sao, “Chốc nữa sẽ có người tới lái nó về cho tôi.”Nửa đêm rét mướt nhưng vẫn có thể gọi người tới bất cứ lúc nào. Triệu tây Âm chưa từng hỏi han chuyện gia đình của cô ấy, nhưng bây giờ xem ra, chắc chắn điều kiện nhà Sầm Nguyệt không phải giàu bình thường, chẳng những giàu, có lẽ còn có chút mạng lưới quan hệ ở Bắc Kinh.Taxi đi vòng, chở Triệu Tây Âm về nhà trước. Sau khi Triệu Tây Âm xuống xe, hai chân nhũn tới nỗi cô không thể đứng thẳng thế là cô duy trì một dáng đứng rất dị, đi chậm về phía hành lang.Chân run như sợi mì, thậm chí còn bị gió thổi cho lảo đảo. Triệu Tây Âm đang hối hận thì cánh tay bị xiết lấy, cơ thể được một cỗ sức mạnh tiếp vững. Trông Chu Khải Thâm không quá vui vẻ, chau mày nói: “Có phải em đã quên hai ngày trước mình bị sốt rồi không?”Vừa nhìn thấy anh, Triệu Tây Âm lập tức vui vẻ. Chỉ tập trung cười, như một nụ hoa xuân gặp được nước ấm thì nở rộ. Khoảnh khắc đó, Chu Khải Thâm lập tức ôm chặt cô hơn.Triệu Tây Âm giãy ra, “Anh luôn thích xuất quỷ nhập thần, lúc nào cũng thích trêu ngươi người khác. Anh còn không biết xấu hổ dám nhắc lại chuyện em bị sốt hả, hôm đó em đến tận nhà đưa tiền lì xì cho anh, ngày hôm sau anh đã chạy mất dạng.”Chu Khải Thâm vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ là ánh mắt sâu hơn một chút, “Vội đuổi theo máy bay, bay đến Thâm Quyến công tác.”“Nói dối.” Triệu Tây Âm vạch trần anh, “Tết ta người người đều nghỉ, anh công tác cái gì hả? Nếu anh thật sự đi công tác, vậy bây giờ anh còn có thể đứng ở đây sao?”Tiểu nha đầu thông minh rồi, phân tích rõ ràng đâu ra đấy nên không còn dễ lừa nữa. Chu Khải Thâm bình tĩnh quay mặt sang chỗ khác, di chuyển tầm mắt, nói: “Tôi không lừa em đâu, tôi đến Thâm Quyến giải quyết chuyện nhà cửa.”Triệu Tây Âm phản ứng chậm nửa nhịp, “Anh, phá sản rồi ạ? Anh muốn bán nhà sao?”Chu Khải Thâm không nhịn được cười xòa, gật đầu như đúng rồi, “Sắp rồi.”Triệu Tây Âm rút tay lại, ghét bỏ lùi về sau một bước dài, vân vê cổ họng giọng bén ngót, “Ôi chao, anh là ai vậy, tôi không quen anh tới.”Ý cười của Chu Khải Thâm càng thêm đượm, từ tốn nói: “Tôi đã mua một căn nhà ở Thâm Quyến, trước đó các thủ tục vẫn chưa được hoàn tất, hợp đồng được ký vào hôm tết Nguyên Đán. Sau đó tôi phải ra nước ngoài một chuyến trong suốt mấy ngày nghỉ Tết, còn dây dưa nữa không biết sẽ kéo dài tới lúc nào.” Chu Khải Thâm kiên nhẫn giải thích, giống như đang nói tôi quả thật không lừa em đâu.Căn nhà nằm ở bán đảo Polis, là một khách hàng hợp tác nhiều năm nhượng lại cho Chu Khải Thâm. Đó là một căn nhà duplex rộng hơn bốn trăm mét vuông, thật ra nội thất và cách thức trang trí bên trong ngôi nhà không phải kiểu Chu Khải Thâm yêu thích. Chủ yếu tầm nhìn ra biển khá tốt, đứng ở phòng khách có thể nhìn thấy cầu vịnh Thâm Quyến nối liền Hồng Kông, Trung Quốc. Chu Khải Thâm không thật sự muốn mua căn nhà này cho lắm, song lúc ăn cơm với khách hàng có nghe đối phương nói, nhiệt độ ở Thâm Quyến vừa tầm, không khí trong lành, thích hợp để người già dưỡng lão. Thế là Chu Khải Thâm động tâm.Người đầu tiên anh nghĩ đến chính là Triệu Văn Xuân.Cả đời thầy Triệu cần kiệm, tuổi trẻ của ông đều dâng hiến cho ba thước bục giảng, khi đó điều kiện không thể bì với bây giờ nên hít khá nhiều bụi phấn, cuống phổi luôn đau. Viêm họng gì gì đó, mười mấy năm rồi nên khó chữa khỏi, cứ thu sang đông đến là ông lại ho tới sưng cả phổi.Tất nhiên, Chu Khải Thâm sẽ không nói những suy nghĩ này cho Triệu Tây Âm, chỉ nghiêng đầu, nhìn cô mà không nói gì, con người đen như mực tàu.Đột nhiên mũi Triệu Tây Âm cay cay, sau đó nói với giọng mũi: “Chu Khải Thâm, anh ôm em đi, em lạnh.”Trong đêm rét mướt, hai người lặng lẽ ôm nhau.Triệu Tây Âm ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc trên người anh, cầm lòng không đậu muốn khóc. Hai tay cô bấu chặt vai anh, một trái tim chìm chìm nổi nổi như con thuyền nhỏ chu du trên đại dương, rốt cục cũng nhìn thấy cảng.Chu Khải Thâm xoa tóc cô, giữ lấy gáy cô, dùng sức ôm chặt cô vào lòng.Có xe đi qua, đèn pha sáng choang không hề tắt, đặc biệt chói mắt.Triệu Tây Âm lập tức rời khỏi vòng tay của anh, dịch sang bên cạnh, khẽ nhường đường.Một con Passat màu đen dừng lại, cửa sổ xe trượt xuống, Diệp Thao ngồi ở trong xe, lúng túng chào, “Em gái tiểu Triệu, trễ lắm rồi sao em chưa về nhà vậy?”Mặt Triệu Tây Âm đỏ bừng, mặc dù bình thường cô và Diệp Thao không hay liên lạc với nhau nhưng những người hơi quen biết bọn họ đều biết Diệp Thao có cảm tình với cô. Chắc chắn cái ôm vừa rồi đã bị anh ta nhìn thấy, không phải cô chột dạ, chính là cứ cảm thấy ngại ngùng.Triệu Tây Âm nở một nụ cười cứng nhắc, “Về, về chứ ạ.”Diệp Thao rất có phong độ của một quý ông, gật gật đầu, cứ như người ngoài cuộc, “Được, vậy chú ý an toàn nhé.”Cửa xe được kéo lên, nhấn chân ga rời đi.Triệu Tây Âm gần như thở phào nhẹ nhõm, giọng Chu Khải Thâm âm u, “Em sợ cậu ta?”“Một chút ạ.” Triệu Tây Âm nói thật: “Anh ấy tốt nghiệp khoa Toán trường Bắc Đại, hiện đang là giảng viên môn Toán của trường đại học C, lúc em còn đi học, thành tích môn Toán không được tốt nên lúc nào cũng bị bắt đi học kèm vì thế đã hình thành bóng ma tâm lý, thật ra anh tiểu Diệp là người tốt.”Chu Khải Khải Thâm “à” một tiếng, “Anh tiểu Diệp.”Vừa nghe là Triệu Tây Âm hiểu ngay, cô nghiêng đầu, đôi mắt lấp lánh ánh sáng nhìn anh chăm chú, “Em nhớ ra rồi, lần trước anh thi đu xà với Diệp Thao, anh đã thua anh ấy nhỉ?”Chu Khải Thâm chau mày nói: “Có thể so sánh hả, lần trước tôi mới xuất viện được mấy ngày hả, đổi lại thử ngay bây giờ xem?”Triệu Tây Âm lè lưỡi, không mấy chú ý nói, “Anh ấy chơi rubik giỏi lắm ạ, em từng xem anh ấy chơi rồi, anh ấy có thể khôi phục lại dáng vẻ của khối rubik trong hai mươi giây đấy.”Chu Khải Thâm bình bình tĩnh tĩnh hỏi: “Có phải bố rất thích cậu ta không?”“Thích ạ.” Triệu Tây Âm nói: “Thầy Triệu thích những đứa trẻ ngoan.”Đến đây đề tài xin phép kết thúc, hai người nhìn nhau, im lặng một chốc, Triệu Tây Âm gãi gãi chóp mũi, “Em lên đây ạ.”Chu Khải Thâm liếc cô một cái, không nói gì.Triệu Tây Âm mới xoay được nửa người thì bị Chu Khải Thâm kéo vào trong ngực, lần này không giống với lần trước. Cái ôm này, chủ động, chắc chắn, mạnh mẽ, yêu thương triền miên, hối hận sâu sắc.Chu Khải Thâm dán mặt vào cổ cô, hiếm khi thấy giọng anh yếu đuối, giữa răng và môi có hương chanh nhè nhẹ, anh nói: “Tây nhi, sau này tôi cũng sẽ ngoan ngoãn.”Triệu Tây Âm mơ mơ màng màng đi lên lầu, mỗi một lần bước lên bậc thang cấp đều giống như bước lên mây. Bồng bềnh, lúc lắc, giống như chưa tách ra khỏi tình ý nồng nàn của vừa rồi. Có hơi lơ lửng, cũng đã nếm được tí ti ngọt ngào.Vừa mới tra chìa khóa vào ổ, còn chưa xoay thì bên trong đã “cạch” một tiếng, cửa nhanh chóng được mở ra!Triệu Tây Âm bị dọa tới nhảy dựng lên, lập tức nhìn thấy Triệu Văn Xuân hùng hổ đứng ở cửa.Thầy Triệu chống hông, mặc mày hung dữ, nhìn dáng vẻ kia đoán chừng ông đã đợi rất lâu rồi, đặt biệt bắt cô lại, “Triệu Tây Âm! Ban ngày ban mặt lại ôm ôm kéo kéo, con là con gái nhưng không sợ xấu hổ hả!”Triệu Tây Âm đã hiểu, “Thầy Triệu, ngài lại nằm bò trên cửa sổ nhìn trộm ạ?”“Cái kia không gọi là nhìn trộm!” Triệu Văn Xuân tức xanh ruột.Triệu Tây Âm nén cười, không giấu nổi hạnh phúc trong nụ cười, giải thích cẩn thận: “Không phải người khác ạ, là Chu Khải Thâm ạ.”“Chu Khải Thâm thì sao? Chu Khải Thâm là có thể ôm con gái của bố hả? Cùng lắm thì thằng bé chỉ là chồng trước, mà chồng trước thì vẫn là người khác!” Thầy Triệu nói như vậy đó.