Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng

Chương 65: Thiên đố hồng nhan, hương tiêu ngọc vẫn(*)




(*): trời đố kỵ người đẹp nên sắc mất người chết.

Ứng San, Bạch Trì và Mộc Tây đang ở phòng khách nhìn đồng hồ đã chỉ tám giờ đúng, Quý Nghiên lặng lẽ chào bọn họ rồi đi lên lầu.

Bạch Thắng không nói tiếng nào cũng đi theo sau.

Ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong mắt đều lộ ra cùng một suy nghĩ: Có vấn đề!

Ứng San nhìn Bạch Thắng, dứt khoát hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Con không biết." Bạch Thắng nói thẳng.

Nếu như anh biết thì cũng sẽ không có loại tình huống như bây giờ rồi.

Anh cũng đang rất buồn bực đây.

"Con đi lên xem một chút."

Bạch Thắng nói xong rồi đi về phòng.

Quý Nghiên không thèm thay quần áo liền trực tiếp nằm lên giường, kéo chăn lên thật cao, gần như sắp đắp kín cả đầu. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Bạch Thắng cởi áo khoác, nằm nghiêng ở bên kia, đối mặt với cô, đưa tay chạm lên người cô. "Đã xảy ra chuyện gì?"

Quý Nghiên không nhúc nhích.

Đang lúc Bạch Thắng chuẩn bị xoay người cô lại thì nghe thấy tiếng cô thật thấp truyền đến. "Em muốn yên lặng một chút."

Sau đó.

Hô hấp dừng lại hai giây.

Không khí im lặng lạ thường.

Quý Nghiên không nhìn thấy nét mặt Bạch Thắng, nhưng anh đã thu tay về, lật người nằm ở bên kia, cuốn chăn lên, hai người lưng đối lưng.

Suy nghĩ, đã trôi đi rất xa.

Quý Nghiên nhắm mắt lại, cầm điện thoại di động, vặn nhạc trong tai nghe đến mức lớn nhất. Cô nghe đi nghe lại mấy lần, nhưng trong đầu vẫn có một giọng nói không ngừng xông tới nói với cô, cô càng muốn đuổi tiếng nói đó đi, nó liền kêu càng ồn ào càng liều lĩnh hơn.

Không ngờ nó lại hoà với tiếng nhạc, không ngừng đan vào nhau, đối chọi.

Không ngừng giao chiến ở trong đầu cô.

. . . . . . Còn có một việc, không biết anh ấy có nói với cô chưa?

. . . . . . Lần đầu tiên của bọn tôi, rất tuyệt.

—— lại một lần bị tình yêu phản bội.

—— có thể thấy rõ tương lai hay không?

. . . . . . Đêm đó anh ấy rất nhiệt tình.

—— đi theo phương hướng sao băng rơi, có thể tìm được hạnh phúc hay không?

. . . . . . Có lẽ cô đã tạm thời an ủi trái tim trống vắng của anh ấy, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n sau đó làm cho anh ấy sinh ra một loại ảo giác tựa như thích.

. . . . . . Quý Nghiên, cô hiểu được anh Thắng sao?

—— càng sợ, càng cô đơn, rốt cuộc ai mới là người đã bỏ ra nhiều hơn?

—— càng lẩn trốn, càng yêu nhau, càng sợ thua thiệt.

. . . . . . Tôi quyết định dồn càng nhiều tình cảm, hầu ở bên cạnh anh ấy.

. . . . . . Tôi nghĩ đối với chúng tôi mà nói, đó đều là những kí ức cả đời khó quên.

—— càng lớn, càng nhớ lại, thời niên thiếu có bao nhiêu dũng cảm.

—— nếu đã từng cố gắng, đã từng yêu nhau, thì đã không đau khổ.

. . . . . . Không, còn có tương lai.

"Tít. . . . . ."

Tắt nhạc, nệm giường bên cạnh chợt nhẹ, hình như Bạch Thắng vén chăn lên đứng dậy.

Cô nghe trong phòng vang lên tiếng bước chân.

Không bao lâu sau liền dần đi xa.

Ngực Quý Nghiên hơi nặng lại, níu chặt chăn, cô không mở mắt, cũng không nhìn thấy anh đi đâu.

Nhưng trái tim, cũng đã theo anh rời đi, rõ ràng trống rỗng một mảnh.

Bạch Thắng tắm rửa sạch sẽ, lúc đi ra thấy Quý Nghiên vẫn còn giữ tư thế lúc trước. Anh đến gần cô, Quý Nghiên nhắm chặt mắt lại, hô hấp nhẹ nhàng chậm rãi, cặp mắt đẹp đôi mày thanh tú kia, từ đầu đến cuối vẫn khép lại. Tại sao cho dù là ở trong mộng, em cũng có nhiều ưu sầu như vậy?

Bạch Thắng đưa tay, vuốt lên mi mắt cô, vén những sợi tóc tán lạn trên mặt cô ra sau tai, lại vừa vặn đụng phải vành tai của cô. Anh quay đầu nhìn, lấy cả dây tai nghe và điện thoại di động ra, đặt ở trên tủ đầu giường. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Sau khi Quý Nghiên tiến vào giấc ngủ thì luôn là ngủ say như chết, Bạch Thắng ôm lấy cô, nhẹ nhàng đặt một cái hôn lên trán cô, sau đó cất bước đi vào phòng tắm.

****

Hôm nay Mộc Tây hiếm khi cột tóc đuôi ngựa, mái tóc màu rượu đỏ rực rỡ toả ra sức sống thanh xuân. Cô ấy nhấp một hớp cà phê, lười biếng hỏi người ngồi đối diện. "Rồi sao, cậu định làm thế nào?"

Quý Nghiên khuấy đều chất lỏng trong ly, lòng không yên nói: "Không biết, mình muốn tự nhủ với mình đừng để ý, giống như trước đây, ở bên Tiểu Bạch thật yên ổn, nhưng trong lòng lại luôn là cực kỳ buồn bực."

"Ừ, mình thấy."

". . . . . ." Quý Nghiên nhìn cô ấy.

Mộc Tây hắng giọng nói: "Cậu nha, mỗi lần tâm trạng không tốt thì cứ giống như bị người ăn quịt mất mấy chục triệu vậy, không lộ vẻ gì, cũng không nói chuyện, vẽ mặt trang điểm lại bật thêm một cây đèn pin chỉa vào mặt nữa là có thể trực tiếp vào đoàn phim đóng vai ma rồi."

Quý Nghiên: ". . . . . ."

Thật là hình tượng ví dụ độc đáo.

"Quý tiểu Nghiên (MT cố tình gọi như vậy, biệt danh), nói thật nha. Cuối cùng cậu là để ý đến quan hệ trước đây của Bạch Thắng và cô gái kia, còn có những chuyện mà bọn họ đã làm với nhau. Hay là cậu lo lắng cô ấy sẽ cướp Bạch Thắng đi?" Mộc Tây nhìn cô hỏi.

Quý Nghiên nói: "Đó đã là chuyện quá khứ, khi đó bọn mình còn không quen biết chứ nói gì tới chuyện để ý hay không để ý, tóm lại có chút không thoải mái."

Chính cô cũng có quá khứ, đây là chuyện không thể nào lựa chọn, Bạch Thắng sẽ không bắt cô xóa đi đoạn quá khứ không thuộc về anh kia, tương tự, cô cũng sẽ không bắt anh làm như vậy. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Đây là chuyện bọn họ đều không thể thay đổi, đương nhiên cũng sẽ không dùng cái này yêu cầu đối phương cái gì, điểm này Quý Nghiên vẫn là hiểu rất rõ.

"Được rồi, loại bỏ điều thứ nhất, chỉ còn lại điều thứ hai thôi." Mộc Tây nói. "Cậu đừng nói với mình cậu là sợ bọn họ sẽ nối lại tình cũ nha?!"

Mộc Tây gần như là cắn răng nghiến lợi nói.

Quý Nghiên ngẩn người, ngược lại bị nét mặt này của cô ấy dọa sợ, Mộc cô nương mạnh mẽ trước sau như một! Cô như đứa bé bị người nhìn thấu tâm sự, không hiểu sao có chút chột dạ.

Mộc Tây chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Mẹ nó, Quý tiểu Nghiên, cậu có tiền đồ cho mình chút đi. Có gì phải sợ chứ? Phóng ngựa vượt mặt là được, cậu còn sợ giành không lại cô ta sao?"

". . . . . . Sao nói giống như giành rau cải ngoài chợ quá vậy?" Quý Nghiên 囧囧 mở miệng.

Đáng thương cho Bạch thiếu gia.

"Đừng đánh trống lảng, rốt cuộc cậu đang sợ cái gì hả?" Mộc cô nương thô bạo bưng cà phê lên, mới vừa đưa đến khóe miệng, lại đặt xuống. "Tâm tư của Bạch Thắng rõ ràng vẫn còn đặt ở trên người cậu, ba mẹ anh ấy cũng đã xác định là đứng ở bên phía cậu rồi, cậu nha, núi dựa sau lưng cậu cứng rắn như vậy, sét cũng đánh không bể còn lo lắng vớ vẩn cọng lông à!"

Quý Nghiên trầm ngâm.

Những thứ này cô đều biết.

Chỉ là, không an lòng được.

Kể từ lần đầu tiên cô và Quý Nhu tranh đấu lại rơi vào cái kết thúc thảm bại kia trở đi thì giống như đã định trước, mỗi một lần, khi cô quen bạn mới, sau đó Quý Nhu nhúng tay vào, không bao lâu sau, cô cũng chỉ có thể im lặng xoay người rút lui. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Nhất là lần đó về chuyện Vu Tư Ngọc, giống như là theo quán tính, cô đã không còn lòng tin, một khi hai người biến thành ba người, cô sẽ càng ngày càng im lặng, tuy nhiên điều đó không chút quan trọng với đối phương, giống như cô mới là người ngoài cuộc. Đợi đến khi trong lòng tích tụ ngày càng nhiều, vượt qua mức độ gánh nặng có thể chịu được thì cô chỉ có thể từ từ rút khỏi thế giới của các cô ấy, như Quý Nhu mong muốn.

Lần nào cũng đều là như thế, cô không thèm để ý Quý Nhu tranh đoạt, cô để ý đó là thái độ của người kia, nhưng cô rời đi, mãi mãi không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì cho đối phương. Đây mới là điều làm cô đau lòng nhất, rồi đến Mạnh Thiếu Tuyền, loại tâm trạng này càng thêm đạt tới cực điểm.

Ông trời thật là lần nào cũng không thèm quan tâm đến cô.

Từ nhỏ đã tích lũy ám ảnh, bây giờ cũng sắp cắm rễ ở trong đầu cô. Cô cũng muốn cho mình dũng cảm một chút, dũng cảm hơn chút nữa, nhưng chỉ là mong muốn thôi.

Mộc Tây nói: "Càng là lúc như thế này thì càng không thể im lặng. Im lặng thì được cái rắm ý, cậu cho rằng mắt ai cũng bị mù sao. Ngộ nhỡ trong số những bạn bè trước kia của cậu, có một người ở giữa cậu và Quý Nhu thật ra thì nghiêng về phía cậu hơn thì sao? Nhưng lại bởi vì cậu im lặng và xa lánh làm cho trong lòng cô ấy sinh ra nghi ngờ đối với ý nghĩ của cậu, cô ấy cho là cậu không thích cô ấy, không muốn ở bên cạnh cô ấy nữa? Điều này tương đương với tự cậu đẩy cô ấy đến bên cạnh Quý Nhu, cậu như vậy chính là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, mỗi lần thật vất vả bước ra một bước lại không chịu bước xa hơn chút nữa, rối rắm tới rối rắm đi ngược lại cái gì cũng mất hết."

Cô ấy nhấp một hớp cà phê, tiếp tục nói: "Lần này cũng giống như vậy, không phải bảo cậu đi đánh lộn chém giết mà là muốn cậu chủ động bảo vệ một thứ gì đó của mình. Chứ không phải im lặng chắp tay nhường anh ấy cho người ta, mình hỏi cậu, nếu cậu suốt ngày không nói chuyện với Bạch Thắng, cứ như vậy gạt anh ấy ra, anh ấy dỗ dành cậu lần một lần hai còn được, nhưng lâu dài thì có thể không? Mấu chốt là anh ấy còn không biết cậu vì chuyện gì mà thành như vậy, tinh thần không bị rối loạn đã là rất tốt rồi. Huống chi giữa các cậu còn có một Vân Song Chỉ đang đưa mắt nhìn chằm chằm, chắc chắn cô gái kia nằm mơ cũng đang mong đợi giờ phút này, cô ta giỏi lợi dụng sơ hở, còn cậu mới là người cho người ta cơ hội, hiểu không?"

"Bao Gạo đã từng nói một câu, ‘có chuyện là phải nói ra, đừng chờ đối phương đi tìm hiểu, bởi vì đối phương không phải bạn, không biết bạn muốn cái gì, đợi đến cuối cùng chỉ có thể là đau lòng và thất vọng, nhất là trong chuyện tình cảm’. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Quý tiểu Nghiên sau này cậu học khôn khéo một chút, đừng luôn để những tiện nhân kia đùa bỡn, nhìn bọn họ được như ý chẳng lẽ rất dễ chịu à? Người chịu khổ không phài là chính cậu sao, hãy học tập mẹ chồng của cậu đi kìa, mình xem bác ấy chính là một nữ vương điển hình, chắc chắn lúc còn trẻ đã chỉnh không ít người."

Một ly cà phê đã uống đến thấy đáy, Mộc Tây để ly xuống, dựa vào ghế, liếc Quý Nghiên một cái. "Sao cậu không nói lời nào?"

Quý Nghiên đặc biệt tự nhiên nói: "Mình đang suy nghĩ."

Mộc cô nương hếch mày phượng, có chút hả hê nói: "Hôm nay mình nói có chiều sâu như vậy sao?"

Đáng cho cô nghĩ lâu như vậy.

Quý Nghiên lắc đầu. "Không phải, mình là đang suy nghĩ, có phải mấy ngày nay cậu bị tai nạn xe cộ hay không, hoặc là không cẩn thận bị sét đánh ..., sau đó có người trọng sinh vào trong người cậu rồi?"

"Phụt. . . . . . Khả năng suy nghĩ của cậu có thể phong phú thêm chút nữa không hả."

Một giây, hai giây, ba giây. . . . . .

Mộc Tây: "Không đúng, cậu đây là đang vòng vèo kỳ thị tình cảm của mình!"

Em gái cậu (câu chửi, tương tự má nó).

Cô ấy vỗ bàn một cái, đột nhiên phản ứng kịp.

Quý Nghiên cười khẽ một tiếng.

Chỉ là, cô cũng thật sự có suy nghĩ những lời Mộc Tây nói, chỉ là cô còn chưa kịp đi ra khỏi ngõ cụt thì đột nhiên lại truyền đến một tin dữ.

"Biết tin gì chưa? Siêu sao Vu Tư Ngọc đang “hot” hiện nay thì ra là vợ sắp cưới của Phượng Vi Nhiên- thiếu gia của tập đoàn họ Phượng, lúc học cấp 3 hai người họ đã ở bên nhau."

"A? Vậy cái người nắm tay cô ấy trên báo trước kia thì sao? Không phải cô ấy được bao nuôi sao?"

"Cái đó hả, nghe nói là Vu Tư Ngọc đã cứu ông ấy, người nọ vì trả ơn mới giới thiệu Vu Tư Ngọc vào công ty đại diện hiện nay của cô ấy, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n ban đầu ông ấy còn muốn dốc hết sức nâng Vu Tư Ngọc lên, nhưng lại bị Vu Tư Ngọc từ chối. Vợ ông ấy cũng đứng ra giải thích, bây giờ chuyện này truyền ra rất rộng."

"Cho nên nói, bây giờ cô ấy có được tất cả thật ra đều là dựa vào cố gắng của mình mà lấy được."

"Chứ còn gì nữa. Ai, nhưng đáng tiếc, bây giờ nói những thứ này cũng vô ích, người đã không còn nữa rồi. . . . . ."

Trong lúc làm việc, có mấy đồng nghiệp được rãnh rỗi một chút sẽ lại bắt đầu tán gẫu chuyện của Làng Giải Trí, lúc trước Quý Nghiên đều là nghe một chút liền thôi, rất ít khi tham gia vào.

Nhưng lần này, Quý Nghiên lại dựng lỗ tai lên, càng nghe càng cảm thấy có gì đó không đúng, cho đến khi nghe khúc sau thì trái tim cô đột nhiên lộp bộp một hồi, sắc mặt xoạt một cái cũng trở nên tái nhợt.

"Tiểu Thiên, cô nói không còn người là có ý gì? Vu Tư Ngọc thế nào?" Quý Nghiên lẩm bẩm hỏi.

Giọng nói rất nhẹ, rất vô lực.

Còn có chút run rẩy.

Cô gái được gọi là Tiểu Thiên nghe tiếng nhìn về phía Quý Nghiên, kinh ngạc nói: "A, Nghiên Nghiên cô không có xem báo à? Lúc Vu Tư Ngọc đến Thượng Hải làm từ thiện không may bị lây bệnh, một tuần trước liền bị đưa đi cách ly, nhưng kết quả cũng không mấy khả quan. Hai ngày trước tin tức truyền ra nói cô ấy không chữa được bỏ mình, Tthiếu gia nhà họ Phượng đưa xác cô ấy đi hỏa táng ở Thượng Hải, sau đó ngày hôm qua phóng viên có chụp được hình Phượng Vi Nhiên cầm hủ cốt của Vu Tư Ngọc trở về. . . . . . Nghiên Nghiên. . . . . . Cô làm sao vậy. . . . . . Nghiên Nghiên. . . . . ."

Trước mặt Quý Nghiên bỗng tối sầm, thiếu chút nữa ngất đi. Đồng nghiệp đều hốt hoảng vây quanh, bên tai cô truyền đến các giọng nói lo lắng an ủi, Quý Nghiên cái gì cũng nghe không lọt, thật là loạn, thật là loạn, trong đầu cô trống rỗng.

Trái tim, cũng thắt lại thật chặt.

Tại sao lại như vậy?

Tại sao lại như vậy?

Lần trước lúc cô liên lạc với Phượng Vi Nhiên anh ta còn nói đã gặp được Vu Tư Ngọc rồi, sắc mặt cô ấy tốt hơn anh ta tưởng tượng, chú Joy đang cố hết sức cấp cứu cho cô ấy. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Sau đó cô lại nói chuyện điện thoại mấy lần, Phượng Vi Nhiên nói tình hình của Vu Tư Ngọc có chuyển biến tốt, nói không chừng là ông trời phù hộ, thật sự có thể tốt lên.

Cô cũng tin tưởng tay nghề của chú Joy.

Nhưng mà, tại sao bây giờ lại thành ra như vậy?

Chẳng lẽ bọn họ vẫn luôn lừa cô sao?

Nước mắt một giọt tiếp một giọt rơi xuống, tầm mắt phía trước hoàn toàn bị nhoè đi, Quý Nghiên không thể kiềm chế được đau lòng.

Tại sao, tại sao lại gạt cô chứ?

Cô không tin.

Quý Nghiên đột nhiên đứng dậy, lung tung lau nước mắt mấy lần, sau đó lướt qua mọi người chạy ra ngoài công ty.

Cô muốn tận mắt xác nhận, cô không tin đây là sự thật! Chắc chắn không phải thật! Không phải vậy! Làm sao Vu Tư Ngọc có thể chết được chứ? Cô ấy chịu nhiều khổ sở như vậy, còn chưa kịp khỏe lại hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc thì làm sao cô ấy có thể chết được chứ, cô ấy còn có một quãng đường dài như vậy phải đi.

Quý Nghiên lảo đảo nghiêng ngã chạy đi, ngã xuống, rồi lại bò dậy. Đụng vào người cũng không kịp nói xin lỗi, chỉ biết bất chấp tất cả chạy về phía trước.

Mật mã phòng trọ vẫn như cũ không thay đổi, cánh cửa chính màu đen vẫn lẳng lặng đứng thẳng ở đó, bước chân Quý Nghiên đột nhiên có chút mềm nhũn, lần đầu tiên cảm thấy, khoảng cách mười mấy cm, lại xa xôi như vậy.

Xa xôi đến mức làm cho cô tiêu hao hết hơi sức nửa đời.

Cửa mở ra, bên trong trống rỗng, mọi thứ vẫn giống y như lần cuối cùng cô tới. Cái bồn hoa trên bệ cửa sổ kia vừa vặn đã nở hoa, cho dù đã lâu không có ai chăm sóc mà nó vẫn cố gắng tiếp tục sinh tồn. Cho nên làm sao mà Tư Ngọc có thể sẽ xảy ra chuyện gì được chứ?

Sẽ không, chắc chắn là họ đã nghe nhầm rồi.

Quý Nghiên cố gắng nở một nụ cười cứng nhắc, không ngừng tự nói với mình, giả, đều là giả. Bởi vì nếu Tư Ngọc chết thật thì Phượng Vi Nhiên không thể không nói cho cô biết. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Hơn nữa nếu như ngày hôm qua anh ta đã trở về thì làm sao có thể không ở trong phòng trọ chứ? Nơi này là nhà của bọn họ mà.

Vu Tư Ngọc sống lang thang lâu như vậy, khát vọng duy nhất chính là có một gia đình yên ổn.

Quý Nghiên bởi vì mất hồn, không có chú ý đến đồ điều khiển ti vi dưới chân, vừa lúc gót giày đạp lên làm cho cô trượt một cái, lập tức cả người mất đi thăng bằng, ngã nhào trên đất. Cùi chỏ bị đập có hơi đau, cô giơ tay lên, vuốt vuốt, vừa vặn thấy TV trước mắt. Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu cô, Quý Nghiên ngẩn ngơ, đưa tay, thật chậm thật chậm đến gần nút mở máy.

Tay cô đang run rẩy.

Lòng đang co rút lại, càng ngày càng gấp gáp, hô hấp ngưng đọng, rất hồi hộp rất hồi hộp.

Giống như trái tim cũng dừng đập theo.

Rè rè ——

Trắng đen lần lượt thay đổi rồi loé lên.

Hình ảnh hiện ra, vừa lúc đang phát tin tức.

TV nhà Vu Tư Ngọc giữ cố định ở kênh giải trí.

Quý Nghiên híp mắt, lẳng lặng nhìn, cho đến khi chiếu đến cảnh sân bay đầy người ồn ào, người đàn ông mặc áo đen kia tay nâng hủ tro cốt, dưới sự bảo vệ của một đám vệ sĩ, sải bước đi về phía trước. Sắc mặt của anh ta rất lạnh, không cảm nhận được một tia nhiệt độ, chung quanh có phóng viên giơ micro điên cuồng xông lên, nhưng đều bị vệ sĩ ngăn lại ở ngoài tường người, rất nhiều người, sân bay bị vây đến nước chảy không lọt.

Phóng viên, minh tinh, người hâm mộ, người đến xem náo nhiệt. . . . . . Tiếng khóc, tiếng hỏi, ồn ào thành một mảnh. . . . . .

Phượng Vi Nhiên lại làm như không thấy, bước chân không ngừng đi về phía trước.

Đột nhiên, có một phóng viên hỏi: "Phượng thiếu gia, nghe nói anh và Vu Tư Ngọc lúc học cấp 3 là bạn bè trai gái, nhưng bởi vì mẹ anh mà làm cho tình cảm của hai người bị trở ngại. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Sau đó cô ấy lại nhận tiền của mẹ anh, rời khỏi anh, rồi trèo cành cây cao khác có phải không?"

Tít ——

Không khí ngưng trệ.

Xung quanh nhanh chóng yên tĩnh lại, chỉ còn lại một mảnh tiếng hít không khí.

Không khí rất lạnh.

Phượng Vi Nhiên chợt dừng bước chân lại, đôi mắt nghiêm ngặt chậm rãi nhìn người phóng viên kia, phóng viên kia sửng sốt một chút, có chút khiếp sợ, nhưng vẫn không lùi bước.

Phượng Vi Nhiên đi tới trước mặt cô phóng viên kia, giống như Tu La bước ra từ địa ngục, rét lạnh như băng nói: "Cô lặp lại lần nữa."

"Lúc đầu cô ấy nhận tiền của mẹ anh, rời khỏi anh, đưa đến chuyện hai người chia tay. Sau này hai người gặp lại, rất nhanh lại ở bên nhau, nhưng có tin đồn là anh đã có vợ sắp cưới, Vu Tư Ngọc có phải là người thứ ba hay không? Là cô ấy chủ động quyến rũ anh sao?" Người phóng viên cả gan hỏi lần nữa.

Sắc mặt Phượng Vi Nhiên trầm xuống, quanh người tản ra hơi thở lạnh chết người, giao hủ tro cốt cho vệ sĩ bên cạnh, sau đó đột nhiên tung một đấm, hung hăng nện vào mặt người phóng viên kia.