Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng

Chương 66-2: Vì yêu mà dũng cảm (2)




Thì ra mấy năm nay, Phượng Vi Nhiên đều là dựa vào những thứ này mà chống đỡ được tới bây giờ sao?

Chỉ tiếc, hôm nay người và vật đã không còn, về sau anh ấy sẽ phải dựa vào cái gì để tiếp tục chống đỡ đây?

Quý Nghiên nhíu mày, đi tới bên Phượng Vi Nhiên, đưa cho anh ấy một cuốn vở. "Đây là em tìm thấy trong lúc dọn dẹp lại phòng của cô ấy."

Phượng Vi Nhiên dừng một chút, ngước mắt.

Quý Nghiên nói: "Xem một chút đi."

Thật lâu sau anh ấy mới nhận lấy, cầm ở trong tay, nặng trĩu, lại sợ mở nó ra.

Lật tờ thứ nhất, là tên của cô ấy, nét chữ xinh đẹp, còn vẽ một hình trái tim. Anh có thể tưởng tượng được bộ dạng của cô ấy lúc cầm bút vẽ lên những thứ này, chắc chắn là tràn đầy mong đợi, bởi vì cuộc đời của cô ấy sắp được ghi vào trong đó. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Vu Tư Ngọc vẫn luôn cảm thấy đây là một chuyện rất kỳ diệu, sau này khi già đi rồi lại lật ra xem một chút, còn có thể trong khi xem nhớ lại lúc đó mình đã có tâm trạng như thế nào?

Ngày 27 tháng 8.

Làm sao cũng không ngờ được, chúng ta lại gặp nhau, lại dưới tình huống bất ngờ không kịp đề phòng như vậy.

Hôm nay em đi tham gia tiệc mừng thọ của một vị tiền bối, cứ như vậy nhìn thấy anh. Phượng Vi Nhiên, năm năm rồi, quen biết nhiều người như vậy, thân có, không thân có, muôn hình muôn vẻ. Nhưng em vẫn là liếc mắt một cái liền nhận ra anh từ trong đám người đông đúc. Thật mỉa mai làm sao! Cho dù xảy ra chuyện như vậy, chỉ cần là nơi có anh xuất hiện thì trong mắt của em liền không thể chứa thêm bất kì ai được nữa, trước kia là vậy, bây giờ cũng như vậy.

Giống như nó đã trở thành bản năng, dù cho em có hận anh đến mấy, rất hận rất hận, thì tại sao, khi nhìn thấy anh xuất hiện ở trước mặt em với bộ dạng này, mặc dù cao ráo, đẹp trai, nhưng cũng gầy gò, tiều tụy thì lòng của em lại liền khổ sở như vậy? Anh đã từng dứt khoát kiên quyết vứt em đi để lựa chọn một cô gái khác, nhưng cô ấy lại cũng không có chăm sóc tốt cho anh. Phượng Vi Nhiên, đây rốt cuộc nghĩa là sao? Không cảm thấy quá buồn cười sao? Anh đặt anh ở vị trí nào? Lại đặt em ở vị trí nào? Anh bảo em, làm sao mà chịu nổi được đây?

Ngày 29, tháng 8, trời nhiều mây.

"Chúng ta ở bên nhau lần nữa đi, trở lại bên cạnh anh."

"Được."

Em không biết anh là dùng loại tâm trạng gì khi nói ra những lời này, nhưng nghe xong em lại không chút nghĩ ngợi mà trả lời như vậy, hình như anh cũng rất kinh ngạc. Mắt không hề chớp nhìn em chằm chằm, giống như đang xác nhận thực giả trong lời nói của em. Em cười, một nụ cười không mang theo chút tình cảm. Nhưng Phượng Vi Nhiên, chắc chắn anh không biết, khi đó trong lòng em có bao nhiêu đau khổ. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Anh thật bản lĩnh, chỉ một câu nói liền gần như phá vỡ hết phòng bị lạnh lùng mà em đã thật vất vả mới xây dựng được. Nhiều năm như vậy, em vẫn là bại bởi anh, quân lính liền dễ dàng tan rã. Em thật là ngu ngốc, biết rõ là thiêu thân lao đầu vào lửa, lại lần nữa nghĩa vô phản cố (*) nhảy vào, chỉ vì đó là anh…

(*) Ty Vy : làm việc nghĩa không được chùn bước.

Ngày 11 tháng 9, trời mưa.

Hôm nay, cực kỳ nhớ anh. Bảo bối, anh ở nhà, có phải là đang oán giận mẹ anh hay không? Thật xin lỗi, em không thể bảo vệ anh thật tốt!

Ngày 5, tháng 11, trời âm u.

Gần đây đa số đều bị người đặc biệt tính kế, bị người gài bẫy đến quán rượu, đối mặt với một đám cặn bã của xã hội, trong lòng tôi tràn đầy chán ghét. Có lẽ đây là nơi tôi ghét nhất trên đời. Trong lòng đột nhiên điên cuồng nhớ Phượng Vi Nhiên, nhưng mà, anh ấy sẽ không xuất hiện. A, đúng rồi, chúng tôi mới vừa gây gổ, bây giờ hẳn là anh ấy đang bị mẹ kéo đi xem mắt, giống như ở nơi này nhiều năm trước cũng trong hoàn cảnh tràn đầy bóng tối như thế này, em chỉ có thể nhớ đến anh, nhớ đến đau lòng.