Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng

Chương 85: Âm hồn không tiêu tan




"A?" Sương sửng sốt một chút, nhìn sang bên cạnh, quả nhiên không thấy bóng dáng Quý Nghiên.

Rõ ràng vừa rồi vẫn còn ở đây.

Cho đến lúc đụng phải người đàn ông này, lực chú ý của Sương liền chuyển đến trên người người đàn ông cùng Bạch Thắng, Quý Nghiên lúc nào thì không thấy cũng không phát hiện ra.

Sương gãi đầu."Có phải đi vệ sinh hay không."

Nói ra đến mình còn cảm thấy không tin.

Quý Nghiên không phải người tư dưng biến mất, coi như đi vệ sinh, lấy tính cách của chị ấy, nhất định sẽ nói với mọi người một tiếng.

Ánh mắt lợi hại của Bạch Thắng trầm xuống, lạnh lùng chuyển về phía người đàn ông tỏ tình kia, âm thanh giống như từ chỗ sâu nhất của địa ngục truyền đến."Người nào phái ngươi tới?"

Người đàn ông kia hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, bị ánh mắt Bạch Thắng nhìn một trận khiếp đảm, ở trong đó hội tụ giông bão, chưa từng thấy mắt người nào như thế, nhận thức không được. Hắn còn là lần đầu tiên, bị một người đàn ông nhìn gần như vậy, chỉ một cái, để cho người ta cảm thấy khắp cả người rét run.

"Tôi... Tôi không biết anh đang nói cái gì." Người đàn ông lắp bắp nói, giọng điệu không giống như lúc trước, hơi run rẩy. Nhưng hắn lại cố trấn định nói: "Tôi chỉ vừa mới thấy anh, liền bị anh mê hoặc, tôi muốn anh ở cùng với tôi. Nếu như... anh bây giờ không nguyện ý, coi như xong."

Sắc mặt Bạch Thắng rét lạnh, quả đấm nắm thật chặt, chỉ kém không có xông lên níu lấy cổ áo người đàn ông. Anh mở miệng, âm thanh trầm thấp chậm rãi gằn từng chữ: "Tôi cho anh một cơ hội, hoặc là nói, hoặc là chết."

Từ trước đến nay luôn là người đàn ông ôn nhu nho nhã giờ phút này giống như bị người khác chạm đến danh giới cuối cùng, cả người tản mát ra khí thế cường đại, khí phách vô cùng. Đồng thời cũng mang cho người ta cảm giác bị áp bức to lớn.

Người đàn ông lúc này mới thật ý thức được, mình chọc phải người không nên chọc.

Phong mặt không biểu tình từ bên hông móc ra khẩu súng, một câu dư thừa cũng không có, trực tiếp giơ súng nhắm ngay mi tâm người đàn ông. Chốt an toàn mở ra, nhất thời hai chân người đàn ông mềm nhũn, thiếu chút nữa co quắp té xuống đất. Đây là lần thứ hai trong tối nay hắn bị người ta dùng đồ chơi này, chẳng lẽ bọn họ không biết đây là một sinh mệnh sao?

Người đàn ông cũng không suy nghĩa nhiều nữa, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, nhìn nét mặt bọn họ không giống như nói đùa. Người đàn ông run rẩy nói: "Chuyện không liên quan đến tôi, là người khác ép tôi làm như thế, hắn muốn tôi... Muốn tôi đem anh ngăn ở nơi này, nếu không liền giết tôi. Tôi cũng vạn bất đắc dĩ..."

Vẻ mặt Bạch Thắng không có chút dao động nào, người đàn ông muốn khóc lên, thật là đáng sợ! Hắn hôm nay ra cửa không xem lịch, phía trên khẳng định viết, ra cửa cẩn thận! Ô ô...

"Cút."

Hai chữ ngắn ngủi mà vô tình, nghe vào trong tai người đàn ông, giống như đột nhiên cứu được một mạng. Hắn cũng không có do dự, thật nhanh đi sát qua người bọn họ hướng ra ngoài cửa chạy đi, rất sợ chậm một bước Bạch Thắng sẽ đổi ý.

Như một làn khói đã không thấy bóng dáng.

"Thủ lĩnh, làm sao bây giờ?" Phong hỏi.

Chuyện này quá bất ngờ, Quý Nghiên làm sao mà bị người khác để mắt tới? Đối phương có thể sớm biết trước để cho người đàn ông kia ngăn ở đây, chứng mình đã sớm biết bọn họ hôm nay hành động, cũng biết bọn họ muốn bắt Thôi núi lớn, chẳng lẽ Cửa ngầm làm? Nhưng ở bên ngoài, quan hệ Bạch Thắng cùng Quý Nghiên vẫn rất hạn chế, Cửa Ngầm làm sao biết? Hơn nữa thời gian ngắn ngủn mấy câu nói bên trong yên lặng không tiếng động mang Quý Nghiên đi đã là một chuyện vô cùng khó khăn, mà bản lãnh không đủ mạnh căn bản không thể làm được. Cửa Ngầm cũng không có lý do bắt Quý Nghiên, nếu như bọn họ biết đội chống khủng bố tối nay sẽ đến đánh bất ngờ, trực tiếp thay đổi địa điểm giao dịch là được.

Hoàn toàn không cần thiết làm điều thừa.

Phong nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra, Bạch Thắng chau mày nói: "Giữ nguyên kế hoạch hành động."

Bọn họ bước nhanh đi về phía trước, Sương không biết lại từ đâu chui ra, ở đó hét lên: "Thủ lĩnh, em mới vừa tìm một vòng, cũng không phát hiện bóng dáng chị dâu. Tôi còn đi phòng vệ sinh nhìn, xác định chị ấy không ở đấy, quá kỳ lạ... A, người đâu?"

Sương vừa nói xong, mới phát hiện chỗ này căn bản không có người nào, chỉ còn một mình cô. Sương nhìn chung quanh một lần, vừa đúng lúc nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc cách đó không xa sắp biến mất ở khúc quanh, Sương vội vàng đuổi theo, vừa hô: "Uy, chờ em một chút!"

Một khắc kia cửa phòng bao bị Sương đẩy ra, Thôi núi lớn đang cùng mấy người đàn ông trò chuyện vui vẻ, trong ngực còn ôm tiểu thụ Lan Hoa Chỉ yêu kiều, tiểu thụ một cái tay khác ở trên ngực hắn vẽ vòng, trên mặt vẻ mặt mang theo trêu đùa. Nghe được động tĩnh, mọi người nhất trí cùng nhìn cửa ra vào.

Bạch Thắng nhàn nhạt nhìn vòng quanh một vòng, trong phòng bao lớn như thế, chỉ có mấy người đàn ông ngồi ở trên ghế sa lon hoan khoái vui đùa, trên khay trà bày rất nhiều chai rượu cùng đồ ăn vặt. Còn có xúc xắc, cũng không có những thứ khác thường nào.

"Lục soát."

Bạch Thắng ra lệnh một tiếng, thành viên đội chống khủng bố sớm chờ ở bên ngoài lập tức tràn vào, Phong đi lên trước, ở trước mặt mọi người lấy ra giấy chứng nhận, lạnh nhạt nói: "Đội chống khủng bố Cục Quốc An, hoài nghi các ngươi ở đây tiến hành giao dịch ma túy phi pháp, xin phối hợp."

"A, tôi tưởng là ai đây, thì ra là Bạch thiếu gia." Tầm mắt Thôi núi lớn xuyên qua Phong thẳng tắp nhìn Bạch Thắng .

Tiếp, hắn đẩy tiểu thụ bên cạnh ra, sửa lại tây trang của mình, đứng dậy hướng Bạch Thắng đi tới.

Bạch Thắng cũng đi về phía trước mấy bước, dừng ở trước mặt Thôi núi lớn, thành viên đội chống khủng bố trừ đang lục soát, những người khác đều đem tầm mắt nhìn về phía bọn họ.

Thôi núi lớn cười nói: "Thế nào? Tôi cùng với mấy vị bằng hữu tụ tập, tìm mấy tiếp viên nam, cũng phạm pháp? Còn làm phiền Bạch thiếu đích thân đến."

Thôi núi lớn cũng không cao, không đến1m70, hơn ba mươi tuổi đã có bụng bia, tròn vo. Đứng ở trước mặt Bạch Thắng, khí thế yếu đi một ít, nhưng hắn lại không có chút nào khiếp sợ, trên mặt vẻ mặt cũng rất tự nhiên, vừa nhìn đã biết người từng trải bị xã hội rèn luyện qua.

Ánh mắt Bạch Thắng quét qua trên người mấy người đang ngồi kia, cũng không nhìn Thôi núi lớn, bình tĩnh nói: "Có phạm pháp hay không, tra xét mới biết."

"Bạch thiếu cứ yên tâm đi, chúng tôi điển hình là công dân tốt, chuyện phạm pháp chắc chắn sẽ không làm. Anh xem một chút, không khí này, thấy thế nào cũng là một cuộc tụ tập bình thường, bạn cũ thật lâu không gặp, muốn ra ngoài buông lỏng một chút, giải quyết áp lực trong cuộc sống, không thành vấn đề chứ?" Thôi núi lớn theo tầm mắt Bạch Thắng cũng nhìn về một hàng người trên ghế sa lon kia, mọi người cũng rất có ăn ý hướng Bạch Thắng vẫy tay, nhìn qua quả thật rất bình thường cũng rất tầm thường.

Sương không nhịn được nhảy ra nói: "Phi, mày mà là công dân tốt, mày giết người phóng hỏa cái gì mà không dám làm? Buôn lậu súng ống dạn dược, buôn bán thuốc phiện, phàm cái gì trái luật pháp, mọi thứ mày đều làm. Cứ như vậy là công dân tốt, thua thiệt cho mày thế mà cũng nói ra miệng, da mặt đủ dày để xây tường thành? Chị chuột Thôi dầu gì cũng bắt mày đã nhiều năm như vậy, mày giả bộ cũng giả bộ giống một chút được không? Trí thông minh quá thấp kém."

Sắc mặt Thôi núi lớn không thay đổi, trả lời: "Tiểu cô nương, bây giờ là xã hội pháp chế, cái gì cũng cần phải có chứng cớ. Cô nghĩ tôi thừa nhận, muốn đẩy tội danh trên đầu tôi, được, lấy bằng chứng ra trước rồi hãy nói."

"Cầm thì cầm, lục soát tất cả các ngươi trong phòng bao có dấu ma túy sau đó xem mày còn phản đối gì lời của tao! Mày cho rằng mày còn có thể ung dung tự tại được bao lâu? Hừ, đúng rồi, chị dâu chúng tao không thấy, chuyện này với mày có quan hệ đúng không? Tao khuyên mày tốt nhất thành thực khai ra, nếu không đạn của chị sẽ phục vụ." Sương không nhìn nổi dáng vẻ người khác bình chân như vại như vậy, giống như cô là một vai ở trong vở kịch, một chút cũng không tôn trọng người. Tính tình cô vừa xúc động, tính khí bình thường bị nâng lên cũng sẽ không suy tính nhiều như vậy. Chính trực rất dễ dàng bị người khác nắm khẽ hở.

Thôi núi lớn nói: "Cái gì chị dâu? Cô nói lời này ngược lại tôi nghe không hiểu, chẳng lẽ Bạch thiếu đã có người yêu? Tôi thế nào chưa nghe nói qua, hơn nữa người này không thấy làm sao nghĩ đến trên người tôi vậy?"

Sương tin lời của hắn mới là lạ, cô đoán chừng Thôi núi lớn đang giả bộ, nhưng lúc cô còn muốn nói điều gì, Bạch Thắng lại mở miệng trước cô."Sương, lui ra."

Âm thanh mát lạnh nhiều phần ra lệnh cùng nghiêm túc, Sương không cam lòng bĩu môi, thối lui ra sau lưng Bạch Thắng.

"Tốt lắm, nếu Bạch thiếu muốn tra, tôi tự nhiên sẽ phối hợp với công việc của các anh. Chỉ cần đi cũng vững mà ngồi cũng ngay, thì không có gì phải sợ, có đúng không?" Thôi núi lớn nhìn về phía đám bằng hữu của hắn, mọi người nhất thời cùng kêu lên phụ họa nói: "Đúng."

"Chúng tôi chỉ tụ tập mà thôi, lại không làm chuyện gì mất mặt, có gì phải sợ."

"Tra thì tra, tốc độ nhanh một chút, tra xong đi nhanh là được rồi. Đừng làm trở ngại chúng tôi tiếp tục cuồng hoan..."

"..."

Mấy người cùng một lời nói ra, Thôi núi lớn thu hồi tầm mắt, lần nữa nhìn về phía Bạch Thắng, vuốt tay nói: "Xem đó, chúng tôi để tùy tiện các anh tra, về phần có tra ra thứ gì hay không, vậy thì để cho các anh thất vọng rồi."

Mặt mày hắn toát ra thần thái không sao cả, không giống làm bộ, thật không sợ bọn họ tra. Phảng phất rất có tự tin coi như bọn họ lật cả gian phòng bao cũng sẽ không lục soát ra cái gì. Quang cảnh này, có thể xác định, Thôi núi lớn quả thật đã biết chuyện đội chống khủng bố hôm nay hành động.

Nhưng hắn làm sao mà biết, có phải hắn mang đi Quý Nghiên hay không, thì không biết được.

Thật ra thì trong lòng Bạch Thắng mơ hồ đã có đáp án, anh không lên tiếng, trầm mặc chờ bọn Phong lục soát xong. Cho đến Phong hai tay trống trơn trở lại bên cạnh anh, trầm giọng nói: "Không có."

Bạch Thắng cũng không có bất kỳ ngoài ý muốn, mặt của anh vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ có cặp mắt kia càng ngày càng sâu, mới tiết lộ tâm tình của anh.

Khóe miệng Thôi núi lớn vui vẻ mở rộng, vốn là ánh mắt đã híp lại càng thêm chỉ còn một đường may, hắn nhìn Bạch Thắng nói: "Trưởng quan, tôi không có lừa anh chứ. Nói chúng tôi tuân theo pháp luật thật là người dân tốt, tại sao có thể có vật ma túy này, lần này anh nên tin đi?"

Chết tiệt! Sương giận đến nghiến răng, thật muốn trực tiếp đá trên mặt hắn, nhưng ở trước mặt Bạch Thắng, cô không có lá gan đó, mình muốn làm cái gì thì làm cái đó. Cũng chỉ có thể ở trong lòng mắng cho hả giận.

Bạch Thắng nhẹ nói: "Rút lui."

Mọi người cho dù không cam lòng, cũng không thể không nghe lệnh rút lui ra khỏi gian phòng. Thôi núi lớn thân thiện nói: "Bạch thiếu nếu đã tới, dứt khoát nể mặt tôi, chớ đi nhanh như vậy, lưu lại cùng chúng tôi mọi người cùng nhau chơi đùa một chút như thế nào?"

"Không cần, tôi còn có việc." Bạch Thắng bình thản cự tuyệt, âm thanh cũng không dao động, chỉ nói với Phong Sương "Đi", liền xoay người rời khỏi phòng bao.

Hai người cùng đi theo sau lưng anh.

Thôi núi lớn nhìn bóng lưng cao lớn kia đi mất, ánh mắt bỗng trầm xuống, nụ cười trên mặt không còn nữa, hắn lấy điện thoại di động ra, bấm mã số.

Mới vừa từ phòng bao ra, Sương tức giận bất bình nói: "Thủ lĩnh, chúng ta cứ như vậy đi? Cơ hội khó có được như vậy, chỉ cần hạ lệnh, nhất định có thể bắt được Thôi núi lớn. Đến lúc đó đem ném hắn vào trong ngục giam, 48 bộ khốc hình liên tiếp ra trận, tại sao phải sợ hắn không chịu bắt? Cứ rút lui như vậy quá uất ức a!"

"Nào có chuyện đơn giản như thế? Có thể làm như vậy, đã sớm làm, còn chờ cậu nói." Phong nghiêng đầu liếc Sương một cái, nói: "Cậu an tĩnh một chút, ầm ĩ chết đi được."

Sương vốn còn muốn phản bác, Phong chọc cô một cái, dùng ánh mắt ra hiệu nhìn về phía Bạch Thắng, Sương theo tầm mắt của hắn nhìn lại, nghĩ đến cái gì, lúc này mới ngoan ngoãn ngậm miệng.

Nhưng vẫn rất không hết tức giận trợn mắt nhìn Phong một cái.

Phong thì làm như không thấy, Bạch Thắng nói: "Liên lạc với Vũ, cho hắn hai phút điều động nội bộ tìm vị trí Quý Nghiên. Sương cô đi chuẩn bị máy bay trực thăng."

Phong không dám chậm trễ, lập tức theo Bạch Thắng nói, bắt đầu cùng Vũ trò chuyện.

Sương không hiểu hỏi: "Thủ lĩnh, chuẩn bị máy bay trực thăng làm gì?"

Chẳng lẽ chị dâu đã bị mang ra khỏi đây rồi?

Nhưng mọi người còn không có tìm ra, thủ lĩnh tại sao có thể xác định?

Bạch Thắng: "Hắn tới."

"Người nào a?" Sương càng không nghĩ ra được.

Bạch Thắng mím môi nói: "Đừng hỏi nhiều, làm theo là tốt rồi."

"Nga."

Sương không chần chờ, hiện tại tìm Quý Nghiên quan trọng hơn. Cô quả quyết đi chuẩn bị máy bay.

Bên kia, khi Quý Nghiên tỉnh lại, đầu còn có chút đau, cô theo bản năng lấy tay ấn đầu, không biết xảy ra chuyện gì, trong đầu hiện tại trống không.

Đỉnh đầu đột nhiên có âm thanh truyền đến."Đã tỉnh rồi hả?"

Âm thanh rất hoa lệ rất khêu gợi, không khỏi có chút quen tai, Quý Nghiên xoa huyệt thái dương, nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra một gương mặt không tính là quen thuộc, lại cảm thấy không thể nào. Cô nhớ cô đang cùng Bạch Thắng đến GAY đi bắt Thôi núi lớn.

Sau đó bọn họ đi về phía phòng bao, đụng phải một người đàn ông, nhưng người nọ mới vừa mở miệng nói gì, Quý Nghiên liền có cảm giác bị người ta lôi đi, tiếp đến miệng cũng bị người ta che, cô không phát ra được âm thanh nào. Sau đó, cũng không còn ý thức...

Không phải lại bị người ta bắt cóc chứ?

"Có muốn uống nước hay không?" Âm thanh kia lần nữa vang lên.

Quý Nghiên thích ứng được ánh sáng, ngẩng đầu nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, đầu tiên đập mắt là chiếc cằm bóng loáng của người đàn ông thon gầy, sau đó là cánh môi nho nhỏ hấp dẫn (sexy), sống mũi điêu khắc, con ngươi màu tím mênh mông mà mị hoặc, mày kiếm nhẹ nhàng giơ lên, như nhuộm mực... Theo thứ tự đập vào đáy mắt, cho đến khi thấy rõ cả khuôn mặt hắn, Quý Nghiên ý thức hỗn độn mới trong nháy mắt tỉnh lại, mặt liền biến sắc, cảnh giác hỏi: " Tại sao anh lại ở này.”

Ngôn Quyết nhíu mày, khẽ cười nói: "Đây là chỗ của tôi, tôi dĩ nhiên ở chỗ này."

"Cái gì?" Quý Nghiên sửng sốt một chút, nhìn hoàn cảnh chung quanh, gian phòng rất hào hoa, sáng chói mắt, xa xỉ không tưởng tượng được.

Đây không phải là GAY.

Cũng không phải là tổng bộ NSA.

Càng không phải là bất kỳ nơi nào mà cô biết.

Quý Nghiên hỏi: "Đây là nơi nào?"

"Đông Hải."

"Cái gì?" Quý Nghiên lần nữa kinh ngạc kêu thành tiếng.

Đùa gì thế? Cô ngủ một lúc, làm sao có thể đã đến Đông Hải?

"Chúng ta đang ở trên du thuyền." Ngôn Quyết không nhanh không chậm nói.

Sắc mặt Quý Nghiên vừa biến đổi, ánh mắt cũng lạnh xuống, cô nhìn Ngôn Quyết, trầm giọng hỏi: "Anh dẫn tôi tới đây?"

"Nếu không còn có ai?" Ngôn Quyết làm như chuyện đương nhiên hỏi ngược lại.

Không thể không biết hành động như vậy có bất cứ vấn đề gì.

Quý Nghiên tức giận, nhưng bây giờ cả người không có một chút khí lực, đánh không đánh lại hắn. Cô xuống giường, lảo đảo lắc lư đi ra ngoài, Ngôn Quyết muốn đi đỡ cô, bị Quý Nghiên gạt ra. Lặp đi lặp lại mấy lần, Ngôn Quyết không miễn cưỡng nữa, vòng tay ôm ngực nhìn cô lảo đảo nghiêng ngã đi về phía trước, du thuyền vốn có chút lay động, Quý Nghiên nhiều lần thiếu chút nữa ngã nhào, thật may kịp thời ổn định.

Cô ra khỏi gian phòng, đi lên boong thuyền, gió mát mẻ thổi tới, cuốn vạt áo của cô lên, tóc ở trong gió bay múa. Vào lúc này một mảnh bóng đêm đen như mực, cùng biển rộng mênh mông vô bờ. Tối nay không có ánh sao, chỉ có trăng rằm chiếu rọi nhợt nhạt, mặt biển trong veo, so với ban ngày xanh thẳm, biển ban đêm, lộ vẻ thâm thúy cùng an tĩnh hơn.

Ngôn Quyết không có lừa gạt cô, cô thật đang ở Đông Hải.

Tại sao có thể như vậy?

Quý Nghiên vịn lan can, khó có chút tiêu hóa. Lúc này Ngôn Quyết đi tới, tựa vào trên lan can, một đối mặt với biển, một đưa lưng về phía biển, Ngôn Quyết nghiêng đầu nhìn cô nói: "Đi ăn một chút gì đi, em vừa ngủ dậy chắc đã đói bụng."

"Anh xác định là ngủ một giấc, mà không phải bị anh đánh thuốc mê sao?" Quý Nghiên nhàn nhạt trả lời.

Cô bây giờ tứ chi còn vô lực, đi bộ cũng đi không được ổn.

Cô hỏi: "Anh đã làm cái gì với tôi?"

Ngôn Quyết miễn cưỡng nói: "Câu hỏi như vậy rất dễ dàng làm người ta nghĩ khác, em chỉ phương diện nào? Nếu như tôi muốn phương diện kia, tôi chỉ có thể thật đáng tiếc nói cho em biết, cái gì cũng không làm. Nhưng nếu như em nghĩ vậy, tôi còn rất thích theo đến cùng."

"Thứ nhất, tôi khẳng định không phải cùng anh nói một phương diện, không cần dụng tâm nghĩ. Thứ hai, đối với anh nói phương diện kia, chúng ta cái gì cũng không làm, tôi một chút đều không tiếc nuối, ngược lại rất may mắn, cũng tuyệt đối không thể nghĩ muốn làm cái gì, cám ơn." Quý Nghiên một câu không vòng vo tiếp lời của hắn.

Cô một chút đều không muốn cùng Ngôn Quyết có bất kỳ quan hệ gì.

Thái độ đối với cô, Ngôn Quyết tựa hồ đã thành thói quen, vẻ mặt cũng không thay đổi một cái. Người da mặt dày cũng có chỗ tốt, Ngôn Quyết như không có chuyện gì xảy ra nói: "Cảnh đêm nơi này như thế nào?"

Quý Nghiên thầm nghĩ, cô bây giờ làm gì có tâm tình thưởng thức cảnh đêm.

Không biết Tiểu Bạch đang làm gì? Có bắt được Thôi núi lớn không? Phát hiện không thấy cô anh nhất định sẽ lo lắng.

Càng nghĩ càng loạn, vì vậy cô tức giận nói: "Vốn không có gì đẹp mắt, hơn nữa có anh, thì càng không có gì để thưởng thức."

Ảnh hưởng tâm tình.

"Tôi phát hiện em có thành kiến đối với tôi rất sâu."

Trầm mặc.

Coi như Quý Nghiên không nói, hai người cũng đều biết đáp án.

Ngôn Quyết làm như không hiểu nói: "Bảo bối, tôi tựa hồ không có làm chuyện gì tội ác tày trời để cho em như vậy ghét tôi. Tôi rất hiếu kỳ, em có thể cho tôi biết lý do sao?"

Quý nghiên mím môi."Ghét một người cần lý do sao?"

"Dĩ nhiên." Ngôn Quyết bình tĩnh nhìn cô, khóe miệng nở một nụ cười yếu ớt."Tựa như trước khi quan toà xử tử hình một người cũng phải nói cho hắn biết lý do tại sao. Em để tôi ở bên ngoài thế giới của em mà xa lánh, cũng phải cho tôi biết nguyên nhân, tại sao tôi lại bị như vậy?"

"..."

Nếu như để tìm được nguyên nhân mà nói, tôi thuần túy đối với anh không ấn tượng tốt được không? Quý Nghiên ở trong lòng âm thầm trách mắng, tính toán Tiểu Bạch cũng chọc người đã đủ ghét, còn thương hại tới hắn, càng thêm không thể tha thứ. Giọng nói hắn tùy tiện, bao gồm câu "Bảo bối" buồn nôn như vậy cũng làm cho cô đối với hắn không thích được, thật ra mà nói, cũng không phải không có nguyên nhân. Nhưng Quý Nghiên đang suy nghĩ, cô tại sao nhàm chán cùng Ngôn Quyết thảo luận cái vấn đề này chứ?

Hiện tại chủ yếu làm thế nào để rời khỏi chỗ quỷ quái này, trở lại bên người Tiểu Bạch mới là chuyện quan trọng?

Quý Nghiên đột nhiên nghĩ đến cái gì, làm bộ đưa tay vén tóc, lại nhân cơ hội lặng lẽ chạm vào lỗ tai của mình, cảm giác được vòng tai vẫn còn, cô trong nháy mắt thở phào nhẹ nhỏm. Chỉ cần vòng tai vẫn còn, Tiểu Bạch rất nhanh có thể tìm được cô.

Cô chỉ cần nữa trì hoãn chút thời gian là tốt rồi, hi vọng Ngôn Quyết không phát hiện bí mật trên lỗ tai cô.

Quý Nghiên đang suy nghĩ, đột nhiên nghe được âm thanh Ngôn Quyết."Em đang suy nghĩ gì?"

Quý Nghiên sợ hết hồn, phản xạ "A?" một cái. Ý thức thoáng qua trở về, lập tức thu lại vẻ mặt của mình, tận lực tự nhiên nói: "Không có gì."

Tầm mắt Ngôn Quyết quét về phía sau mặt cô, ánh mắt lóe lên, cũng không nói gì.

Quý Nghiên nói: "Mang tôi tới nơi này làm gì?

"A, nếu như tôi nói tôi nhớ e, muốn dẫn em đi nhìn cảnh đêm, hưởng thụ một chút thời gian chỉ có hai người chúng ta. Em tin không?" Ngôn Quyết vươn tay, đem tóc cô bị gió thổi loạn thuận đến sau tay, đầu ngón tay thon dài làm như trong lúc lơ đảng chạm được vòng tai cô, trong lòng Quý Nghiên giật mình, theo bản năng lui về phía sau tránh một chút.

Ngôn Quyết lại làm như chuyện gì cũng không phát sinh, thu hồi tay như không có chuyện gì xảy ra.

Quý Nghiên hơi có chút hoảng hốt, không biết hắn có phát hiện cái gì không, nhưng sợ bị Ngôn Quyết nhìn ra. Cô cắn cắn môi, giống như vô ý nói: " Anh làm như vậy coi là mời sao? Rõ ràng là cướp đoạt trắng trợn, nào có người nào mời không cần trải qua đối phương đồng ý? Ngôn Quyết, anh có phải từ sao Hỏa tới không? Tôi phát hiện suy nghĩ của anh cùng người Trái Đất căn bản không giống nhau."

Thật không biết tính cách hắn làm thế nào mà trưởng thành được?

Ngôn Quyết không hổ là người sao Hỏa, đối với bất mãn của Quý Nghiên không chỉ có không có bất kỳ biểu hiện gì, cũng đừng nhắc tới xem xét lại mình. Hắn nói một cách tự nhiên: "Mời em khẳng định sẽ không đồng ý, thay vì lãng phí nước miếng, cuối cùng còn không có được kết quả mình muốn. Như bây giờ thật tốt, trực tiếp dứt khoát, em liền ở bên cạnh tôi, không phải sao?"

Quý Nghiên đã vô lực rồi.

Cô đột nhiên nghĩ đến một khả năng, không khỏi có chút không tin được."Anh chẳng lẽ đã sớm cùng Thôi núi lớn thông đồng, cố ý để lộ tin tức ra hắn tối nay muốn đến GAY tiến hành giao dịch ma túy, để cho Tiểu Bạch dẫn người đi bắt hắn. Sau đó nhân cơ hội đem tôi cướp đi? Chỉ vì để cho tôi cùng anh ngắm cảnh đêm..."

Tâm tính kia của hắn là có nhiều trạng thái thay đổi? Từ trên trình độ nào đó nói, đã vượt qua người thường có thể tưởng tượng được không...

Không trách được lão Hàn Niệm nói hắn biến thái, suy nghĩ Ngôn Quyết quả nhiên là người bình thường không cách nào hiểu được.

Không tồi, Ngôn Quyết cuối cùng lắc đầu một cái, nhẹ nhàng nói hai chữ: "Ngẫu nhiên."

Giao dịch Thôi núi lớn vừa bắt đầu đã xác định, bất quá sau khi hắn nói ra địa điểm đề nghị, thuận tiện vì tìm phúc lợi cho mình thôi...

Khóe miệng Quý nghiên co rút, như vậy cũng đã rất biến thái được không...

Rốt cuộc kiếp trước Ngôn Quyết là người như thế nào? Mới có thể để cho kiếp ngày hắn ta không muốn bỏ qua cho mình như vậy, trăm phương ngàn kế cũng phải đem người bắt được bên người...

Đơn giản là âm hồn bất tán.

Quý nghiên không nhịn được nói: " Ngôn Quyết, từ nhỏ anh nhất định là thiếu chăm sóc thiếu canxi mà lớn lên. Thật, người bình thường nuôi trong nhà không ra đứa bé biến thái như vậy."