Bách Yêu Phổ 4

Chương 12




Phần 3: Tê Đạo

Chương 12

Đào Yêu đoán sai rồi.

"Trường Tư Các" phụng thờ phụ mẫu hai huynh đệ Ti gia hoàn toàn không có dáng vẻ mà một từ đường của nhà phú hộ nên có, không cao lớn không uy nghiêm, hoàn toàn là một chốn đào nguyên ở ngay trong Ti phủ. Đi dọc theo con đường đá trải dài đến cuối đoạn đường là một hàng rào tre bao quanh một nông trang. Nói là nông trang, nhưng lại thanh tao ưu nhã hơn những ngồi nhà ở nông thôn nhiều. Bể nước đặt trong vườn nhìn vừa cổ xưa lại rắn chắc, dưới đáy bò đầy rêu xanh tươi, chổi liềm và các loại công cụ khác được đặt ở nơi mà chúng nên đặt, còn kéo một sợi dây phơi quần áo thật dài, hoa mai trong vườn đang nở rộ, mùi thơm ngọt ngào lượn lờ trong gió, cộng thêm tiếng nước dịu dàng bên ngoài phòng, nhìn thế nào cũng giống với nơi ở của người sống yêu thích cuộc sống điền viên.

Quan trọng hơn là... Nơi này căn bản không có linh vị.

Đứng trong gian phòng không quá lớn, Đào Yêu nhìn trái ngó phải, quả thật tìm không được linh vị, chỉ có một gian phòng đơn giản mộc mạc làm bằng tre, thứ duy nhất dễ thấy nhất là một bức rèm dày màu trắng buông xuống ở vị trí chính giữa bức tường chính.

Rất nhanh, đám người trên dưới Ti phủ đều tập trung đông đủ trong phòng, cũng may chỉ có mấy chục người, cho nên cũng đủ chỗ.

Không có bất kỳ nghi thức rườm rà nào, thậm chí ngay cả tiền giấy và nến cúng cũng không, Miêu quản gia chỉ nhìn xem canh giờ, giờ ngọ vừa đến lập tức ra ý bảo hai lão bộc có thể bắt đầu rồi. Lão bộc một trái một phải vén rèm lên, đập vào mắt họ lại là một bức họa, trên giấy đã hơi ố vàng, là cảnh tượng tuyết rơi dày đặc, một cây hồng mai đang ngậm ngùi chờ ngày nở rộ, cách đó không xa là bóng lưng một nam một nữ, nam tử cao lớn, nữ tử thướt tha ôn nhu, hai người tựa vào nhau, tay trong tay đi về phía trước. Mặc dù chỉ là bóng lưng, bút pháp cũng cực kỳ đơn giản, nhưng mỗi một nét đều vô cùng lãng mạn hài hòa, cả bức tranh thể hiện ra sự thâm tình đồng sinh cộng tử, ngay cả người không hiểu tranh như Đào Yêu cũng có thể nhìn rõ ràng, đó là ma lực lớn nhất của bức họa này.

Hai người trong tranh, vừa khéo khớp với tưởng tượng của Đào Yêu đối với phụ mẫu của hai huynh đệ. Trên bàn vẽ trước bức tranh, bày một cái hộp gỗ đen dài hẹp, cũng không biết đặt cái gì bên trong.

Mọi người vừa nhìn thấy bức tranh này, cũng không cần Miêu quản gia dặn dò gì mà đồng loạt quỳ xuống.

Đào Yêu và Liễu công tử thấy thế, bốn mắt nhìn nhau, quỳ cũng không được mà không quỳ cũng không phải... Hai người lúc ở Đào Đô vốn rất ít quỳ gối với ai, bây giờ tới nhân giới, làm tạp dịch thì thôi đi, còn muốn họ quỳ nữa ư?! Miêu quản gia liếc mắt một cái nhìn thấy bọn họ trong đám người, chỉ nói: "Nhập gia tùy tục, đến Ti phủ thì phải tuân thủ quy củ của Ti phủ, tôn trọng cố nhân của Ti phủ."

Vậy... Vậy thì quỳ thôi. Đào Yêu kéo tay áo Liễu công tử, hai người đều không tình không nguyện quỳ xuống, ngay cả Cổn Cổn cũng bị bọn họ đè trên mặt đất không cho chạy lung tung.

Miêu quản gia gật đầu hài lòng, xoay người quỳ xuống, chắp tay nói với bức chân dung kia: "Qua một năm mới, Ti phủ bình an." Mọi người nghe thế thì đều chắp tay nói: "Qua một năm mới, Ti phủ bình an." Cả hai đều phải làm giống với tất cả mọi người.

Sau khi lặp lại ba lần, thì lễ kết thúc.

Mọi người lần lượt rời khỏi phòng, nên làm gì thì đi làm, chỉ để lại Đào Yêu và Liễu công tử cùng vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi. Không phải thờ cúng tổ tiên sao? Nhân loại không phải đều coi việc tế tự tổ tiên là một điều đặc biệt sao? Sao chỉ tùy tiện bái lạy, hét một câu, trước sau chỉ xảy ra trong chớp mắt, thế là xong rồi?”

"Chỉ......... hết rồi?" Đào Yêu đi tới phía sau Miêu quản gia, hắn vẫn đứng ở trước bàn, yên lặng nhìn chăm chú vào bức họa kia.

Nghe thấy giọng của Đào Yêu, lão quay đầu cười nói: "Năm nào cũng như vậy. Lão gia phu nhân xưa nay không thích ồn ào, sự hoài niệm và bái tế tốt nhất với họ chỉ cần một câu Ti phủ bình an là đủ rồi.”

"Ngay cả linh vị cũng không lập sao?” Liễu công tử kỳ quái nói: “Phong tục dân gian không phải đều phải lập tấm bảng gỗ kia cho người chết sao?"

Miêu quản gia lại cười: "Ti phủ là nơi sẽ tuân theo "phong tục dân gian" sao?”

Liễu công tử suy nghĩ một hồi, gật đầu: "Cũng đúng, cả nhà các ngươi chẳng có ai bình thường."

"Lão gia phu nhân ở đây, cũng không chịu ăn nói cho đứng đắn một chút?" Miêu quản gia trừng hắn một cái, sau đó kéo hai người bọn họ lại gần bên cạnh, ngẩng đầu nhìn bức tranh, nói: “Lão gia phu nhân, Đào nha đầu và Liễu công tử là gia đinh mới trong phủ, hôm nay mang đến cho hai vị xem, đều là những đứa trẻ tốt, chỉ là miệng mồm hơi nhanh nhảu một chút, sau này nếu nói điều gì hai người không thích nghe thì kính xin hai ngươi bỏ qua cho, nể mặt bọn họ từng cứu hai vị thiếu gia.” Dứt lời, lại nói với hai người họ: "Bước lên chào hỏi lão gia phu nhân đi." Sau đó lão lại nhìn Cổn Cổn đang ở bên ngửi ngửi, bất đắc dĩ bổ sung một câu: "Lão gia phu nhân, còn có một con hồ ly mới tới, tất cả mọi người đều thích nó, hy vọng các ngươi cũng vậy. Nó không rụng lông nhiều, còn ăn chay... Cái đó... Cổn Cổn, hay là ngươi cũng đến bái lạy đi?"

Cổn Cổn căn bản không để ý tới hắn, chỉ lo phấn khởi chạy lung tung trong phòng.

Đào Yêu ôm lấy, giơ móng vuốt hồ ly của nó chắp tay với bức tranh: "Lão gia phu nhân, con người ta chỉ là miệng hơi nhanh nhưng tâm chính trực, xưa nay cực kỳ kính yêu đối với hai vị thiếu gia, cho nên ta nói xấu bọn họ thì họ cũng không tính toán, lời thật mất lòng mà! Hai vị ngàn vạn lần đừng giận ta, nhất định phải phù hộ cho ta sức khỏe tốt, bốn mùa phát tài, xinh tươi hơn hoa, muốn gì được nấy! Nhân tiện xin phù hộ cho bé hồ ly này mãi mãi không bị trọc đầu, mãi mãi nghe lời ta!”

"Đúng thật là ‘tâm thẳng miệng nhanh"..." Liễu công tử liếc mắt nhìn nàng một cái, nói với bức tranh: “Hai vị cứ coi như không nghe nàng ra nói gì đi, nữ tử này không thể tin được. Thật sự muốn phù hộ thì cũng phải phù hộ cho loại tài cao bát đấu(*), chịu thương chịu khó, lên được phòng khách xuống được nhà bếp như ta, quan trọng nhất là phù hộ ta sớm ngày hoàn thành một tập thơ làm khiếp sợ tam giới lưu danh bách thế!"

(*)Tài cao bát đấu: Hình dung người có tài văn chương.’

Miêu quản gia đỡ trán: "Hai người các ngươi...... haiz, đồng ngôn vô kỵ(*), nếu bọn họ thật sự nghe được, với tính khí của lão gia, không phạt các ngươi quỳ ván giặt mới là lạ.”

(*)Là lời trẻ con nói không kiêng kỵ gì, ưa chi nói nấy.

"Sẽ không đâu." Đào Yêu cười hì hì, lại nói với bức tranh: “Lão gia phu nhân, mặc kệ các ngươi phù hộ hay không phù hộ, chỉ cần ta ở Ti phủ một ngày, chỉ cần hai vị thiếu gia trả tiền công cho ta thì ta xin lấy nhân cách Đào Yêu cam đoan, không ai có thể khiến cho Ti phủ gặp nguy hiểm gì được!”

Liễu công tử lẩm bẩm."Có nàng ta ở đây, Ti phủ mới không bình an được thì có!"

"Ngươi lại lẩm bẩm cái gì đó?!"

“Ma mới tin ngươi!”

"Đúng thế đó, họ tin ta!”

Miêu quản gia quả thực dở khóc dở cười, bỗng hơi hối hận vì dẫn hai người họ tới đây. Khó khăn lắm hai người mới không náo loạn, ánh mắt Đào Yêu lại rơi xuống hộp gỗ đen trước mặt, tò mò nói: "Miêu quản gia, thứ trong hộp là gì thế?"

Miêu quản gia nhìn cái hộp kia, sảng khoái trả lời: "Trong hộp, là cây đàn vô huyền kia."

"Cây đàn vô huyền lúc trước gọi hồn Ti Tĩnh Uyên?" Đào Yêu thốt lên.

"Đúng vậy." Miêu quản gia gật đầu, ngẫm nghĩ một lát mới nói: “Các ngươi hẳn là đã sớm biết thân thể đại thiếu gia không khoẻ, năm mười ba tuổi người suýt nữa thì gặp chuyện, là nhị thiếu gia hao hết tâm tư ngày đêm bôn ba mới tìm được cây đàn này về, cứu tính mạng đại thiếu gia. Năm tháng sau, đại thiếu gia mỗi lần "phát bệnh", gần như đều phải dựa vào cây đàn này để cứu mạng.”

"Ta biết." Đào Yêu nhìn cái hộp đàn kia, bí mật “người nửa mạng” của Ti Tĩnh Uyên đột nhiên nhảy lên trong lòng nàng, mặc dù nàng không ít lần nói xấu hai huynh đệ kia, cộng thêm tính cách lúc nào cũng đào hố đẩy nàng xuống của hai tiểu diêm vương kia cũng khiến nàng ghét bỏ không ít lần nhưng hình ảnh đêm đó Ti Cuồng Lan gảy đến đầu ngón tay thấm máu, tận đến hôm nay vẫn để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc trong lòng. Hai người họ cùng nhau đến thế giới này, rất tự nhiên rằng không ai có thể thay thế cho nhau được, cho nên cây đàn này không chỉ bảo vệ mỗi Ti Tĩnh Uyên, mà nó còn bảo vệ cả Ti Cuồng Lan nữa, thứ huyết mạch tình như chân tay đồng sinh cộng tử không thể đoạn tuyệt này cũng là một phần không thể mất đi trong sinh mệnh hắn... Bởi vì ngoài vị huynh trưởng họ Ti này ra thì hắn không còn thân nhân nào khác nữa.

Nghĩ tới đây, Đào Yêu đột nhiên không biết nói gì hơn nữa.

"Đặt đàn vô huyền này đặt ở vị trí quan trọng như thế, chẳng lẽ là muốn lão gia phu nhân che chở, bảo vệ đại thiếu gia bình an vô lo sự sao?" Liễu công tử đánh giá xung quanh: “Cây đàn này đâu phải là phàm phẩm, người trên đời muốn có được nó hẳn cũng không ít, đặt ở chỗ dễ nhìn thế này không sợ người khác đỏ mắt sao?”

"Sương Đao Huyết Kiếm Vô Huyền Cầm." Miêu quản gia mỉm cười: “Mấy năm nay, ba bảo vật này của Ti phủ đã truyền khắp giang hồ rồi, cũng chẳng ai dám tới trước cửa ngó ngàng gì.” Lão quay đầu nhìn hai người họ: “Đồ của Ti gia, chỉ khi nằm trong tay Ti gia mới là bảo vật, người khác có lấy được chẳng qua cũng chỉ là đống gỗ vụn mà thôi. Đừng lo lắng.”

"Cũng đúng, chỉ riêng đàn vô huyền kia thôi cũng không phải là vật mà người bình thường có thể đàn được rồi, người bên ngoài cầm đi quả thực chỉ là một khúc gỗ mà thôi." Đào Yêu phục hồi tinh thần, lại nhìn trái ngó phải: “Không phải là ba bảo vật của Ti phủ sao, sao không bày cả đao và kiếm ra luôn?”

"Đao kiếm dính máu quá nhiều, chung quy vẫn là thứ mang sát khí, cả đời lão gia phu nhân mặc dù không tránh khỏi đao quang kiếm ảnh, nhưng cũng không phải là kẻ hiếu chiến, cho nên không bày ra, miễn làm hỏng sự thanh tịnh của bọn họ." Miêu quản gia nói như vậy, lại nhìn Đào Yêu: “Chỉ là chuyến đi lần trước ngươi với nhị thiếu gia đến Mộc Châu kia, cũng đã từng thấy huyết kiếm rồi nhỉ.”

Sao có thể quên được! Nhớ tới thanh kiếm bén như băng lạnh vùi máu kia, nàng lại nhớ tới con cá ghê tởm Độn Ngư kia, cùng với sự mất mặt nàng từng ném ở Mộc Châu... Đào Yêu lúng túng bĩu môi: "Đương nhiên là nhìn thấy rồi, bằng không cũng không thể lý giải vì sao không phải "Sương đao Tuyết Kiếm" mà là "Huyết Kiếm"."(*)

(*)Tuyết với huyết phát âm xue giống nhau ạ.

Miêu quản gia cười: "Khi hai vị thiếu gia còn nhỏ, ngoại trừ đọc sách viết chữ ra thì một người tập đao phổ, một người đọc kiếm quyết, đều cực kỳ không tình nguyện, đến lúc lão gia đen mặt giáo huấn một trận mới chịu học hành đàng hoàng." Nói xong, ánh mắt của lão rơi trở lại trong bức tranh trên tường, giọng điệu cũng chậm hơn một chút, giống như đang nói với người trong tranh: “Đáng tiếc thời gian hai người dành cho hai huynh đệ họ ít quá. Hiện giờ bọn họ đã trưởng thành, đã có thể một mình đảm đương một góc trời rồi, mặc dù cũng gặp phải đủ loại phiền toái, nếm qua muôn vàn khổ sở, nhưng cũng đều vượt qua cả rồi, hai người cứ yên tâm.”

Nếu không sao Đào Yêu lại thích Miêu quản gia nhất chứ. Nam nhân này trước giờ vẫn luôn thay thế phu phụ họ coi sóc cho Ti phủ, chăm sóc cho hai huynh đệ kia trưởng thành, rõ ràng là người vất vả nhất thế nhưng lại luôn chủ động đặt mình ở một vị trí không ai chú ý. Ơn cứu mạng của Ti lão gia đối với lão, lão thật sự đã dùng cả đời để báo đáp.

”Được rồi, trở về đi." Miêu quản gia lại vãi bức tranh kia ba vái rồi buông rèm xuống, trong phòng lại khôi phục dàng vẻ của một gian phòng bình thường, lão thoáng thở phào nhẹ nhõm: “Lại bình an qua một năm, thật tốt.”

"Đúng vậy, ngày cuối cùng rồi, thời gian còn lại chúng ta thoải mái ăn uống một bữa nào.” Liễu công tử duỗi thắt lưng, đang muốn đi ra ngoài thì đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn Đào Yêu: “Ngươi có thấy thiếu thiếu gì không?”

"Thiếu gì?" Đào Yêu sờ sờ Cổn Cổn trong ngực, cười hì hì nói: “Hôm nay ngươi có lộc ăn rồi.”

Miêu quản gia cũng dừng lại, nhìn chằm chằm vào Cổn Cổn trong vòng tay nàng, nhớ tới một câu hỏi bị lãng quên quá lâu: "Ma Nha đâu?”

Đào Yêu chớp chớp mắt: "Đúng, Ma Nha đâu?”

Liễu công tử thở dài: "Cảm giác tồn tại của tiểu hòa thượng chưa bao giờ được đề cao cả..."

Từ sau khi đuổi Ma Nha ra ngoài, bọn họ không hề gặp lại cậu, cũng không hề nghĩ tới......

"Chắc chạy ra ngoài chơi rồi." Đào Yêu chọc chọc đầu Cổn Cổn: “Chúng ta quên để ý tới cậu ta thì cũng thôi đi, ngươi cũng không để ý à? Nhìn thấy cây sâm già kia thì ngay cả tiểu hòa thượng mà ngươi yêu thích nhất cũng mặc kệ luôn hả?"

Cổn Cổn giãy từ trong ngực nàng ra, không phục kêu vài tiếng, sau đó nhanh như chớp chạy ra ngoài.

Miêu quản gia nhớ lại gì đó, vỗ đầu nói: "Đúng rồi! Trước giờ ăn trưa, ta có gặp cậu ấy ở ngoài nhà bếp, thấy đang cầm một cái bánh bao đi ra ngoài, ta hỏi cậu ta đi đâu, cậu ta nói ra chợ mua gì đó. Hôm nay ta bận quá nên cũng không hỏi nhiều, vừa chớp mắt đã quên mất chuyện này.”

"Trong phủ gì chẳng có, cậu ta đi mua gì chứ?" Đào Yêu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời âm trầm, dường như lại sắp có tuyết rơi, gió bắc cũng càng thêm lạnh thấu xương.

Liễu công tử cũng thấy vậy: "Đúng vậy, trước nay nó vốn vô dục vô cầu... Hơn nữa tiền công cuối năm nay còn chưa phát.”

Miêu quản gia không khỏi lo lắng: "Ta phái mấy người đi tìm thử. Tết dứt đến nơi rồi, phải mau về nhà mới được.”

"Không cần." Đào Yêu nhìn ngoài cửa sổ chu miệng: “Đã có hồ ly kia đi tìm nó rồi.”

Miêu quản gia kinh ngạc nói: "Cổn Cổn còn có bản lĩnh này sao?”

"Cũng chỉ có chút bản lĩnh này." Đào Yêu vỗ vỗ cánh tay lão: “Ông cứ an tâm ở nhà chuẩn bị bữa cơm tất niên tối nay đi, để ta và Liễu công tử đi một chuyến là được.”

"Vậy các ngươi đi mau về mau! Sắc trời không tốt lắm, đi đường cẩn thận.” Miêu quản gia dặn dò: “Nhất định phải về trước bữa ăn, thiếu các ngươi thì không ăn cơm.”

"Biết rồi."

“Phải chờ chúng ta về mới ăn đấy!!!”

“Được rồi! Ra ngoài mặc thêm y phục và ô đi! Ta thấy tuyết rơi dày lắm!”

"Chúng ta không lạnh đâu. Đừng lo. Đi thôi.”

Hai người vội rời khỏi Trường Ti các, đuổi theo Cổn Cổn ra khỏi Ti phủ. Những bông hoa tuyết lẻ tẻ bay xuống, trận tuyết lớn nhất năm nay vẫn đang âm thầm ấp ủ.

*

Từng cơn gió lạnh lẽo không ngừng nối tiếp nhau thổi đến, cánh lá rụng bị cuốn lên thỉnh thoảng gõ vào ô cửa sổ chực lung lay, giấy mỏng trên ô cửa sổ tự như có thể bị xé rách bất cứ lúc nào.

Bóng đen giống như nước mực bị pha loãng, di chuyển qua trên từng ô cửa sổ, kèm theo tiếng rít quái dị giống như một người bị bóp cổ nhưng vẫn còn cố cười ra tiếng, giống người lại không giống như người.

Chiếc bóng kia di chuyển qua lại không ngừng thế nhưng lại không thể tiến vào một bước, rõ ràng đối với nó mà nói thì cửa sổ và cửa ra vào đều không đáng để vào mắt.

Bức tượng sơn thần đã có mùi năm tháng, màu sơn loang lổ, trên gương mặt lão gia gia ngàn năm như một vẫn luôn treo nụ cười, mặt mày hiền lành nhìn chăm chú vào mỗi kẻ đang dừng lại trước mặt ngài, thế nhưng cũng chỉ có thể an ủi được về mặt tâm linh, dù sao cũng chỉ là một bức tượng gỗ khắc thôi, không giết được địch cũng không cứu được người.

Cũng khó trách mấy năm nay càng ngày càng ít người đến cung phụng.

Trước tượng thần, bày một đ ĩa sứ đặt vài trái cây và bánh ngọt, đại khái không hợp khẩu vị của chuột bản địa nên chúng nó chỉ cắn lộn xộn mấy cái, vẫn chưa ăn xong. Hai chiếc đèn dầu ở chân hoa sen sáng, cũng không biết người cuối cùng đến thắp sáng nó là lúc nào. Trên hai cái bồ đoàn cũ đến mức nhìn không ra màu sắc vốn có kia, một bên là Ma Nha, một vị trí khác, ngồi là một nam tử đầu đội nón, vóc người gầy gò, dung mạo nhìn cũng nhã nhặn thuận mắt, tầm khoảng ba mươi tuổi, y phục mỏng màu trắng không phù hợp với mùa này, cộng thêm người đang ở nơi xung quanh không có chút gió nào lọt vào, ánh mắt rơi xuống trên người hắn chẳng khác gì rơi vào hầm băng, thật sự không muốn để cho người ta nhìn hắn nhiều hơn một cái. Người này không nói một lời, hai tay chỉ nắm chặt một cái túi vải nhỏ cũ đến sứt chỉ.

Ma Nha quả thật cũng không có thời gian nhìn hắn, hai tay cậu chắp lại, Phật châu cũng tháo xuống quấn quanh ngón tay, nhắm mắt lặng lẽ niệm cái gì đó, mồ hôi trên trán chảy ra từng giọt, nóng quá... Hoặc là khó chịu quá.

Một cô nhóc bảy tám tuổi, áo xanh váy trắng, búi tóc hai bên đã hơi tán loạn, một bên váy cũng rách nát, gương mặt trắng nõn. Giờ phút này đang cau mày đứng trước người nam tử và Ma Nha, trong tay nắm một thanh đoản đao lấp lánh, ánh mắt sáng ngời không ngừng đuổi theo bóng đen không ngừng di chuyển bên ngoài cửa sổ. Cẩn thận đánh giá một hồi, thì thấy cô nhóc kia có vài phần giống với nam tử, xem tuổi tác thì hẳn là mộ cặp cha con.

Nhưng mà nhìn tư thế này, lại giống như nàng ta đang bảo vệ Ma Nha và nam tử kia vậy.

"Cứ thế này mãi cũng không phải cách." Cô nhóc âm thầm cắn răng, tiến về phía trước một bước: “Ta vẫn nên đi giải quyết thứ đồ chơi kia đây. Tiểu hòa thượng, ngươi trông hắn giúp ta.”

Ma Nha không dám mở mắt, chỉ sợ mất sức, lời nói phát ra từ kẽ răng: "Không được! Nếu như ngươi đánh thắng được thì lúc nãy đã đánh thắng rồi! Bây giờ đi ra ngoài sẽ mất mạng đó!"

Cô nhóc quay đầu lại trừng mắt nhìn cậu: "Nhưng ngươi lại có thể ngăn được đến bao giờ? Ta thấy ngươi chỉ biết sử dụng mỗi một chiêu này thôi, đã thế cũng gần hết sức rồi, dài lắm cũng chỉ có thể chịu đựng qua nửa nén nhang nữa thôi, thứ đồ kia rồi vẫn sẽ giết vào đây thôi. Còn chẳng bằng bây giờ ta lao ra ngoài chém giết một trận cho thống khoái.”

"Ta ít nhất vẫn còn có thể chống đỡ được trong thời gian một nén nhang.” Ma Nha không phục thở gấp.

Cô nhóc mỉm cười: "Và sau đó?"

Sau đó... Sau đó cậu cũng không thể tụng kinh cầu xin đối phương mở lòng từ bi tha cho họ được chứ? Ma Nha không lên tiếng.

Cô nhóc quay đầu lại nhìn cái bóng đang lướt qua lướt lại trên cửa sổ, thu lại khuôn mặt tươi cười: "Cho dù tan xương nát thịt, ta cũng không thể để thứ đó được thành công. Đợi lát nữa ta sẽ cố đánh lạc hướng nó, ngươi lanh lẹ chút, dẫn hắn chạy trốn, có thể trốn bao xa thì trốn bao xa, dù sao cũng không thể để hắn rơi vào trong tay đối phương.” Nói rồi, trên mặt nàng lại hiện ra chút ái ngại: “Không ngờ lại lôi ngươi vào chuyện này, xin lỗi. Lỡ như mà trốn không thoát.... thì kiếp sau ngươi hãy đầu thai thật tốt nhé.”

Ma Nha gấp đến độ mồ hôi túa ra như mưa, thế nhưng lại không dám mở mắt, cậu chỉ đi chợ mua đồ thôi mà, còn chưa đến một canh giờ nữa thế mà đột nhiên lại giẫm lên bờ vực sinh tử tồn vong luôn rồi. Thật là ngàn tính vạn tính cũng không thể tính ra được ngày cuối cùng của năm lại có thể tồi tệ đến mức này.

Túi vải...... Chính là cái túi vải cũ trông không bắt mắt chút nào kia! Nếu như người thợ kia không vội vàng đi ngang qua họ rồi đụng trúng vào mình thì chiếc túi vải đó cũng sẽ không rơi xuống trước mặt cậu, cậu cũng sẽ không đuổi theo hai người kia. Nếu như họ đi chậm một chút để cậu kịp trả lại cái túi kia thì bây giờ cậu đã bình ann trở về Ti phủ rồi, cũng không đến mức vội đuổi theo họ đến cái chỗ miếu sơn thần không một bóng người này, càng sẽ không vừa khéo gặp phải cảnh tượng con người liều chết chiến đấu với quái vật như thế này.

Đó là thứ gì thế? Từ xa nhìn thấy đã thấy ghê tớm, trong gió trước mặt đều tràn ngập mùi thối rữa. Ngay từ đầu còn là dáng vẻ con người, đánh nhau một chặp lập tức biến thành một con sâu cao gần hai người, nhìn giống như con giun đất màu đen, lại sinh ra tám chân như nhện, trên bụng còn lộ ra một khuôn mặt người trắng bệch không có huyết sắc, một cái miệng dính đầy đám sương đen, có trời mới biết giây tiếp theo nó sẽ phun cái thứ gì ra ngoài.

Cậu trốn sau một gốc cây không dám tùy tiện bước lên, thầm nghĩ đôi cha con này sao lại gặp phải con yêu quái thế này. Yêu quái kia mặc dù cậu không biết, nhưng vừa nhìn đã biết không phải là thứ gì hiền lành, cặp cha con kia là đối thủ của nó sao?

Cậu quan sát trận đầu đến một nửa mới đột nhiên phát hiện ra là từ đầu đến cuối đều là tiểu cô nương tay cầm một thanh đoản đao tầm thường kia chiến đấu với yêu quái, phụ thân nàng ta lại chỉ đờ đẫn đứng một bên, không hề hỗ trợ, cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, hoàn toàn giống như người đứng ngoài cuộc. Đoản đao của tiểu cô nương bay lên chém xuống nửa ngày thế nhưng lại không hề chiếm thế thượng phong, thời gian càng dài nàng càng rơi vào thế yếu, yêu quái phun ra thứ sương đen dính vào góc váy của nàng, vừa dính vào là ngay lập tức thủng một lỗ, nếu dính vào da thịt thì thật sự không biết phải làm sao!

Ma Nha thấy thế mà lòng như trống đánh, tuy rằng cậu không biết đánh nhau ẩu đả, nhưng đi theo Đào Yêu và Liễu công tử nhiều năm như vậy, nhìn bọn họ giáo huấn rất nhiều yêu quái, ít nhiều cũng rèn luyện được nhãn lực, cô nhóc này chỉ có thể đánh thêm gần mười chiêu nữa hẳn là phải chết trong tay thứ yêu vật kia.

Làm sao bây giờ, cậu cũng đánh không lại, có bước ra ngoài thì cũng là đi chịu chết mà thôi. Nhưng, giả vờ không nhìn thấy rồi chạy trốn, như thế còn khó hơn ra ngoài chịu chết... A Di Đà Phật, Phật Tổ phù hộ!

Cậu đột nhiên lấy sức, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía miếu sơn thần, vừa chạy vừa hét: "Tiểu cô nương! Mau vào trong miếu! Cô nhóc kia thấy trong vòng chiến đột nhiên xuất hiện một tiểu hòa thượng, tự nhiên lại sinh ra một sự tín nhiệm mơ hồ, hoặc có lẽ chính nàng cũng rõ ràng mình thật sự không thể ngăn được nữa, ngay lúc vừa đá một cước khiến yêu quái kia lảo đảo, nàng lập tức túm lấy nam tử kia nhanh vội vào miếu sơn thần.

Ma Nha đóng cửa miếu lại, không kịp giải thích quá nhiều, chỉ nói: "Để ta thử xem có thể ngăn lại hay không!" Đồng thời vội lấy ra túi vải trong ngực ra ném cho nàng: "Của các ngươi."

Dứt lời cậu vội ngồi lên bồ đoàn, tháo Phật châu quấn quanh ngón tay, chắp hai tay lại, nhắm mắt niệm chú hộ thân Liễu công tử dạy cho cậu. Liễu công tử từng vô số lần muốn dạy cậu các loại kỹ năng đánh chết yêu quái, đương nhiên là đều bị cậu cự tuyệt, yêu quái cũng là chúng sinh, cậu không muốn đánh, càng không muốn giết. Bị Liễu công tử ép đến nóng nảy, cậu không thể không vạch trần đủ loại chuyện lớn nhỏ mà Liễu công tử vi phạm quy củ Đào Đô ra để chống cự, lúc đó mới khiến Liễu công tử hoàn toàn từ bỏ ý niệm bồi dưỡng cậu thành sát thủ yêu quái... Nhưng có một câu nói của Liễu công tử vẫn đánh vào lòng cậu, ngươi không đánh ngươi không giết, nhưng người khác muốn đánh ngươi giết ngươi, ngươi cũng phải giữ lại được cái mạng của mình chứ.

Cho nên cậu miễn cưỡng đồng ý bảo Liễu công tử dạy cậu chú phòng thân, đây xem như là thuật pháp đơn giản hiệu quả nhất, chỉ cần thiết lập một vòng kết giới xung quanh khiến từ thân thể đến thuật pháp của đối phương đều không thể tới gần, đầu tiên là giữ mạng đã, thứ khác từ từ nói sau. Đáng tiếc cậu thực sự không có thiên phú ở phương diện thuật pháp, thậm chí là cực kỳ ngu xuẩn, kinh văn có dài đến đâu cậu cũng có thể học thuộc lòng không sai một chữ, khẩu quyết chú hộ thân cậu lại chẳng thế học thuộc được, phải dùng thời gian rất lâu mới có thể vất vả học thuộc, thế nhưng lúc sử dụng lại thường xuyên không có hiệu quả, ngay cả một con chim nhỏ cũng có thể dễ dàng đột phá kết giới của cậu, thật sự là tức quá... Suốt một khoảng thời gian dài, cậu cuối cùng cũng từ bỏ, nói sống chết có số, không cưỡng cầu nữa, hơn nữa chỉ cần bên người còn có hai tên kia thì phỏng chừng cũng không đến phiên yêu quái khác đến ăn thịt cậu.....

Nhưng cậu lại không ngờ, luôn luôn có một hai giây phút như vậy, bên cạnh cậu thực sự không có họ.

May mắn duy nhất chính là, cậu vẫn chưa quên chú hộ thân dùng như thế nào.

Thực sự chỉ có thể thử!

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, chú ngữ lặng lẽ đọc ra, cậu liều mạng dùng toàn bộ tín ngưỡng của mình đối với Phật Tổ, liều mạng dùng toàn bộ bản năng cầu sinh, chỉ cầu miếu sơn thần có thể trở thành cơ hội cuối cùng của ba người bọn họ.

Bùm một tiếng vang lên, cổng miếu bị đánh đến run rẩy, nhưng ngoài ý muốn lại không thể đánh hỏng, nó vẫn vững vàng ngăn cách hai thế giới trong ngoài.

Ngoài cửa truyền đến âm thanh phẫn nộ, tất cả những nơi có thể vọt vào, cửa ra vào, cửa sổ, thậm chí vách tường liên tiếp phát ra tiếng va chạm kinh tâm động phách.

May mắn thay, tất cả đều ổn định.

Ma Nha không dám mở mắt, không dám làm bất kỳ động tác dư thừa nào, trong cơ thể dường như có luồng khí nóng, chú lực càng sâu khí nóng kia càng như biến thành lửa chạy lung tung trong cơ thế cậu, cậu hoàn toàn không cảm giác được khí lạnh mùa đông nữa, chỉ cảm thấy nóng đến khó chịu. Ngọn "lửa" kia cũng rất khó khống chế, lục phủ ngũ tạng dường như bị thiêu đốt, không biết là đang cảm thấy đau hay vì gì khác.

Cô nhóc rất bất ngờ về bản lĩnh của cậu, còn nam nhân kia từ đầu đến cuối vẫn là vẻ mặt trống rỗng, tựa như kẻ vừa mới trốn thoát khỏi tai họa không phải là hắn, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm túi vải trong tay cô nhóc, sau đó vươn tay ra.

“May mà không vứt đi." Cô nhóc đặt túi vải vào tay hắn, lại dìu hắn ngồi trên bồ đoàn nghỉ ngơi, tuy rằng hắn hình như cũng không phải là người cần nghỉ ngơi.

Nam nhân nắm chặt túi vải, dường như cả thế giới chỉ có một mình hắn ta.

Thế nhưng, kết giới của Ma Nha dường như cũng sắp đổ rồi.

Cô nhóc quyết định sẽ đánh nhau một trận, lại quay đầu nhìn cậu mỉm cười: "Mặc kệ như thế nào thì đều rất cảm ơn cậu, cái túi vải kia rất quan trọng đối với hắn mà nói." Dứt lời, nàng nhảy lên bay về phía cổng miếu.

“Đứng lại!” Ma Nha cố gắng hết sức hét lên: “Còn có một cách!"

Cô nhóc khựng lại, nghi ngờ nhìn cậu.

Ma Nha cắn răng nói: "Trên người ta có mấy tờ giấy, ngươi mau lấy chúng ra!"

Cô nhóc sửng sốt.

Cổn Cổn không chút do dự bước vào một khu rừng hoang vu.

Đào Yêu vẫn bình tĩnh đi theo nó bỗng bước chậm lại, nhíu mày.

"Ấy, ngươi lại bốc khói kìa!" Liễu công tử bên cạnh nhìn chằm chằm đỉnh đầu nàng: “Ai lại sốt ruột tìm ngươi đến khám bệnh như vậy, thật sự chẳng chọn đúng thời điểm gì cả.”

Đào Yêu lườm hắn, đưa tay quạt lung tung l3n đỉnh đầu vài cái, mắng: "Ngang ngược không coi giấy của ta ra gì, tưởng là đốt củi chắc! Lãng phí đáng bị trời phạt!"

"Mắng ai đấy?" Liễu công tử kỳ quái nói: “Kẻ lần trước đốt giấy khiến ngươi bốc khói như vậy là Thục Hồ nhỉ, lần này là ai mà lại chơi lớn như thế? Sốt ruột tìm ngươi như vậy, hay là đi khám bệnh trước đi? Tiểu hòa thượng để lại cho ta được rồi.”

Đào Yêu giương mắt nhìn Cổn Cổn sắp biến mất ở rừng cây bên kia, lông mày càng nhíu chặt hơn: "Ma Nha đốt, nói cậu ta sắp không xong rồi."

"Hả?!" Liễu công tử biến sắc.

"Miếu sơn thần trên sườn núi." Đào Yêu tung người nhảy lên, dùng ra tốc độ nhanh nhất đuổi theo Cổn Cổn.

Lúc đi theo Cổn Cổn đến nơi, bọn họ qua thực đã đi qua một tảng đá lớn khắc hai từ "dốc Mạo Đầu", địa thế cao hơn những nơi khác, một con đường hoang vắng không người hơn phân nửa đều chôn trong khu rừng cây khô héo này, Cổn Cổn không chút do dự chạy về một hướng, thấp thoáng có thể thấy được một tòa miếu nhỏ tiêu điều.

Xem ra tiểu hòa thượng thực sự là đang cầu cứu.

Lúc hai người chạy vội tới miếu sơn thần thì đã nhìn thấy Cổn Cổn đang nhe răng trợn mắt với một vật xấu xí trước cửa, ngay cả lông trên người cũng dựng đứng lên, xoay mông về phía họ dáng vẻ như định xông vào đánh.

Nhưng thứ xấu xí kia chỉ nhìn Cổn Cổn một cái rồi xoay người đi, không thèm để ý tới nó nữa, chỉ lo đi tới đi lui trước cửa miếu, tất cả sự chú ý chỉ đặt ở mục tiêu trong miếu kia. Mà Cổn Cổn vọt tới trước mặt nó, sau đó lại lấy một móng vuốt che mũi nhảy ra, sau đó đứng cách đó không xa hùng hùng hổ hổ với nó, nhìn giống như không muốn tới gần nữa.

Thấy thế, Đào Yêu đứng sau gốc cây chợt thở phào nhẹ nhõm, lại âm thầm cắn răng: "Tên nhóc phá của, chỉ thế này thôi cũng đáng đốt nhiều giấy như thế!”

Liễu công tử thò đầu ra từ phía sau cây nhìn một chút, tâm trạng cũng thả lỏng hơn rất nhiều, nhỏ giọng nói: "Đây là.... giun đất Mặc Dẫn phải không?"

"Ừm." Đào Yêu gật gật đầu: “Con này cũng lớn đất, mặt người cũng lộ ra rồi, ít nhất cũng có tu vi lớn hơn mấy trăm năm, sương độc này cũng có thể độc chết người. Chẳng qua vẫn là ngu xuẩn muốn chết.”

Dứt lời, nàng lại lén lút đi qua phía miếu sơn thần, nhìn từ cửa sổ bị hỏng vào bên trong, không khỏi bật cười.

Liễu công tử đi theo hỏi nàng cười cái gì, nàng chỉ vào bên trong: "Tiểu hòa thượng là đang anh hùng cứu mỹ nhân, ngươi xem cái đầu nó đổ mồ hôi kìa, giống như đi ị không ra vậy."

Liễu công tử nhìn vào trong, lại đưa tay nhẹ nhàng chạm vào tường, khóe miệng chợt nhếch lên: "Thật không dễ dàng, tiểu hòa thượng lại có thể sử dụng hộ thân chú, không uổng công ta dạy hắn nhiều lần như vậy." Nói xong lại trừng mắt nhìn Đào Yêu một cái: “Ngươi không vui cho nó còn cười nhạo hắn, thật chẳng có nghĩa khí gì cả!”

"Kết giới mỏng hơn cả giấy, có gì đáng mà khen ngợi chứ, điều này chứng tỏ tên sư phụ tạm thời như ngươi cũng chẳng ra làm sao." Đào Yêu bĩu môi, lại thò đầu ra khỏi góc tường nhìn động tĩnh của yêu quái kia, nói: “Chỉ là một con giun đất nào đáng để ta ra tay, vẫn là ngươi lên đi, một ngụm là xong ấy mà.”

"Ai lại ăn một thứ kinh tởm như vậy! Ta phải để bụng ăn bữa tất niên nữa.” Liễu công tử từ chối, lại nhìn vào trong, lẩm bẩm: “Sao lại ở cùng hai người xa lạ này, nhìn dáng vẻ của tiểu cô nương kia cũng chẳng dể chọc lắm, còn cầm đao, không phải là bị bắt cóc đó chứ.”

"Ngươi có đi hay không? Còn nói nhảm thì tiểu hòa thượng thật sự không chịu nổi nữa đâu, nền tảng của nó kém như vậy, miễn cưỡng lắm cũng chỉ có thể duy trì chú lực một chốc nữa thôi, như thế sẽ làm tổn thương đến thân thể nó đó nhé.” Đào Yêu nhắc nhở hắn.

Liễu công tử hung hăng trừng nàng, vươn một ngón tay ra: "Thêm một chuyện nữa, ghi lại cho ta!" Dứt lời, hắn nghênh ngang đi ra ngoài, tiện tay nhặt một viên đá nhỏ, ném lên đầu con giun, hét một tiếng: "Này!”

Viên đá ném vào đầu còn giun đất, nó chậm rãi xoay người, liếc mắt nhìn Liễu công tử một cái, sau đó lại không chút hứng thú xoay người lại, thỉnh thoảng còn lấy chân chạm vào vách tường, xác định xem tầng kết giới kia có còn hay không.

"Ngu xuẩn." Liễu công tử lắc đầu, chợt hiện nguyên hình.

"Này!”

Hắn hét lên một lần nữa.

Gium đất lại chậm rãi xoay người thì thấy một con cự xà vảy xanh mắt đỏ đang đứng gần trong gang tấc quan sát nó, khè khè đầu lưỡi. Dưới khí thế áp đảo của Liễu công tử, giun đất gần như cứng đờ ngay tại chỗ, duy trì dáng vẻ xoay người một nửa nhưng không quay trở lại được vô cùng buồn cười.

"Vừa bẩn vừa thối, lăn cho ta!” Liễu công tử lạnh lùng nói, thuận tiện để lộ hai răng nanh sắc bén.

Sau đó cũng không biết yêu quái này bị đến dọa choáng váng hay là ngu xuẩn thật, thế mà lại nằm xuống lăn đi thật... Còn lăn rất nhanh, hai ba cái đã biến mất trong rừng cây nơi hoàng hôn đang dần dần mọc lên.

Liễu công tử hừ một tiếng, hài lòng khôi phục lại hình người.

Đào Yêu đi tới nháy mắt với hắn: "Muốn dọa một con yêu quái xấu xí đi, quả nhiên cần một con xấu hơn, vất vả rồi."

Mí mắt Liễu công tử giật giật: "Ngươi thật sự cảm thấy ta không có bản lĩnh ăn thịt ngươi sao?"

Đào Yêu cười hì hì, đưa một tay đẩy cổng lớn ra.

Tiểu cô nương bên trong vẫn đang cầm đoản đao, vẻ mặt lại rất bình tĩnh, trên mặt nhìn không ra chút sợ hãi nào, chỉ Ma Nha nói: "Phương pháp của ngươi quả thật hiệu quả."

Ma Nha mở mắt ra, buông hai tay cầm Phật châu xuống, cả người giống như sắp đổ xuống, buồn bã nói với Đào Yêu và Liễu công tử: "Các ngươi tới rồi..."

Cổn Cổn nhào tới, nhảy đến trước người cậu vừa ngửi vừa li3m, mà Ma Nha ngay cả sức ôm nó cũng không có, thở d ốc nửa ngày mới miễn cưỡng treo Phật châu lên cổ.

Liễu công tử đi qua đỡ hắn dậy, sờ sờ chiếc đầu trọc của cậu: "Bây giờ biết ta là vì tốt cho ngươi rồi chứ."

Ma Nha lau mồ hôi: "Nhưng ngươi đâu có nói dùng một chú lại mệt hơn cả leo mười ngọn núi thế này."

"Đó là do nền tảng của ngươi không đủ, hơn nữa ngươi còn ăn chay, sức lực vốn yếu. Hay là ngươi đổi thành ăn thịt đi?" Liễu công tử cười tủm tỉm đề nghị.

"Tội lỗi, cho dù yêu quái có ăn ta thì ta cũng không thể ăn thịt. Ngươi nhanh dẹp cái cách tồi tệ kia đi.”

“Cách của ngươi mới tồi tệ ấy!” Đào Yêu búng vào ót Ma Nha một cái, oán hận nói: “Phung phí của trời sẽ bị trời phạt đó!" Nói xong lại nhìn tiểu cô nương và nam tử kia một cái, đau lòng nói: “Ngươi đốt mấy tờ giấy!!"

Ma Nha ôm ót, ấp úng nói: "Hai........."

"Nói bừa! Hai tấm có thể làm ta bốc khói sao!!" Lông mày Đào Yêu dựng thẳng lên: “Xuất gia không phải là không được nói dối sao!"

"Hai........" Ma Nha chột dạ, giọng càng ngày càng thấp: “Bốn... năm sáu tờ..."

Đào Yêu che ngực: "Hào phóng quá nhỉ!!!!! Ngươi không biết giấy của ta bây giờ bao nhiêu một tờ sao?"

"Vậy..." Ma Nha lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn nàng: “Không phải là tình huống khẩn cấp sao! Nếu các ngươi không đến thì yêu quái ở cửa kia sẽ giết chúng ta!”

Đào Yêu hừ một tiếng: "Chỉ có loại người lương thiện lại không có đầu óc như ngươi, tùy tiện một người nào đó ở đầu đường cũng đều có thể làm thịt ngươi."

Ma Nha lại cúi đầu xuống, lẩm bẩm: "Không oán không thù thì người ta làm thịt ta làm gì?"

“Còn cãi!” Đào Yêu làm bộ muốn vặn lỗ tai cậu, lại bị một bàn tay nhỏ bé nắm lấy cổ tay, sức lực rất lớn.

"Ta biết ngươi là ai." Cô nhóc nhìn chuông vàng trên cổ tay nàng: “Nhưng ta chưa từng mua giấy của ngươi, cho nên không biết giá của nó bao nhiêu, nếu không ngươi cứ tính với ta, ta sẽ bồi thường cho ngươi. Ngươi đừng mắng tiểu sư phụ nữa.”

Biết nàng là ai còn dám trực tiếp cản trở nàng giáo huấn người...... Đào Yêu nhìn chằm chằm ánh mắt không chút e ngại của tiểu cô nương, cười cười: "Ta còn tưởng lúc này ngươi phải quỳ xuống cảm tạ ta chứ."

Tiểu cô nương buông tay ra, nghiêm túc nói: "Ta rất ít khi quỳ xuống, nhưng nếu quỳ với ngươi thì có thể trả mấy tờ giấy kia không?”

Đào Yêu mở to hai mắt: "Tiểu nha đầu ngươi tính toán cũng hay đấy, cho dù đầu gối của ngươi có làm bằng vàng thì cũng không thể bồi thường nổi giấy của ta được."

Cô nhóc nhìn đầu gối của mình, nói: “Vậy thì không quỳ nữa."

Đào Yêu dở khóc dở cười, tiểu cô nương nói mỗi câu đều không dễ nghe, nhưng lại không thể nói là sai, dáng vẻ thẳng thắng cứng không mềm không ăn thế mà lại chẳng đáng ghét, vả lại biết rõ người trước mặt là ai rồi lại còn có thể bình tĩnh như vậy, nàng càng muốn trêu chọc.

”Không quỳ cũng được. Vậy thì lấy thứ khác để trả đi. Ta không cứu mạng ai vô ích bao giờ.” Đào Yêu đánh giá cô nhóc một lượt từ trên xuống dưới, xoa xoa cằm nói: “Dù sao cũng không giống kẻ có tiền..." Nói xong lại chuyển ánh mắt đến nam tử kia, giờ phút này hắn vẫn ngây ngốc ngồi trên bồ đoàn, nắm chặt túi vải.

Ánh mắt Đào Yêu sáng lên, chỉ vào túi vải trong tay nam tử: "Đưa cái này cho ta, chúng ta coi như không ai nợ ai." Nói xong thì đưa tay muốn lấy.

Đột nhiên một luồng ánh sáng lóe lên, mũi đoản đao gần như lướt qua chóp mũi Đào Yêu, cạch một tiếng đâm vào bức tường đằng sau.

Ma Nha giật mình, thất thanh hét lên: "Không được!”

“Đao pháp tốt đấy!” Liễu công tử không khỏi vỗ tay, còn thầm nói với Ma Nha: “Nàng ta dám làm cái chuyện ta mỗi ngày đều muốn làm, tiểu cô nương này đúng tiền đồ vô lượng!”

Ma Nha liếc hắn một cái, hai tay chắp lại niệm một tiếng A Di Đà Phật.

Bây giờ tiểu cô nương đã chắn trước mặt nam tử, nhìn thẳng vào mắt Đào Yêu: "Cái túi này chỉ có thể là của hắn."

Đào Yêu sờ sờ mũi, ra vẻ đau lòng nói: "Cách báo đáp ân nhân cứu mạng của mình là gọt mũi của họ sao?”

"Không phải ngươi, ai đoạt đồ của hắn thì ta chém người đó." Tiểu cô nương nghiêm túc nói: “Ân nhân cứu mạng cũng không thể ngang nhiên cướp đồ của người khác.”

"Ha ha, nói đúng lắm." Đào Yêu bật cười, vỗ vỗ đầu tiểu cô nương: “Không giỡn nữa, ngươi nếu đã biết thân phận của ta rồi thì cũng nên biết quy củ của ta nhỉ. Ngươi đã đốt giấy, phải không?”

Cô bé gật nhóc: "Tiểu sư phụ bảo ta tìm giấy trên người cậu ta, kêu ta viết mấy chữ "trên miếu sơn thần ở dốc núi, có yêu quái muốn ăn ta, Ma Nha" trên giấy, sau đó đốt cháy một lượt.”

“Vậy là đúng rồi." Đào Yêu nghiêm trang nói: “Đốt giấy cho ta, mà ta lại đồng ý đi khám bệnh, vậy thì cho dù thế nào thì kẻ đốt giấy cũng phải làm thuốc của ta. Ngươi có ý kiến gì không?”

"Có ý kiến." Tiểu cô nương không chút do dự nói: “Ta cũng đâu có yêu cầu ngươi chữa bệnh cho ta.”

“Ta mặc kệ." Đào Yêu vô lại: “Dù sao giấy là do ngươi đốt, ta chỉ biết thế thôi. Nàng hơi dừng một chút, cười hì hì: “Hay là ngươi kiếm bệnh gì cho ta chữa đi. Phải biết rằng đây chính là cơ hội ngàn năm có một đó, ngươi biết có bao nhiêu người đang xếp hàng chờ không?"

Cô nhóc lắc đầu: "Bây giờ ta không có bệnh để chữa." Dứt lời, nàng bước qua rút đoản đao bỏ lại vỏ đao bên hông, lại đi về bên cạnh nam tử, nói: "Đi thôi." Nam tử tựa như chỉ có thể nghe được lời của nàng, chậm rãi đứng lên khỏi bồ đoàn, đi theo bước chân của nàng ra phía cửa miếu.

Nàng đi ra được vài bước, lại xoay người nói với Đào Yêu: "Chờ ta làm xong chuyện của mình đã, rồi ngươi hãy nói cho ta biết ngươi muốn bồi thường gì, thời gian còn rất dài, ngươi cứ suy nghĩ từ từ. Ta không thích nợ người khác, hôm nay cảm ơn ngươi rất nhiều.” Dứt lời lại gật gật đầu với Ma Nha, sau đó trực tiếp ra khỏi cửa miếu.

"Giống ngươi ghê." Liễu công tử huých vào cánh tay Đào Yêu: “Giống ngươi trước kia thật, cố chấp.”

Đào Yêu ngẩn người, một lát sau mới phục hồi tinh thần lại, liếc mắt nhìn hắn một cái: "Cho dù là ta trước kia, thì nó cũng không thể so sánh với ta nhé." Nàng khẽ ngừng lại, nhìn hai bóng dáng đang rời đi ngoài cửa miếu: “Nhưng nó thật sự có bệnh, bệnh khí đã treo lên mặt luôn rồi, nếu không chịu chữa thì không qua khỏi tết này mất.”

Ma Nha nghe xong thì chấn động: "Đào Yêu ngươi nói thật sao?"

"Ngươi đang nghi ngờ bản lĩnh của ta sao?" Đào Yêu xoa xoa tay: “Ta thấy trên mặt tiểu yêu quái này đều không chỉ là bệnh khí, là tử khí.”

"Hả?! Chờ đã..." Ma Nha đột nhiên phản ứng lại, chỉ ra ngoài cửa nói: “Nàng là yêu quái?”

"Cô nương nhân loại chừng đó tuổi có thể quen biết Đào Yêu sao? Có thể cầm đao lên chém nàng ta sao?" Liễu công tử chọt vào đầu Ma Nha một cái: “Ngươi chỉ nhìn thấy tiểu cô nương người ta xinh đẹp, lại không nghĩ đến khí phách của nàng thế kia thì sao giống một cô nhóc sáu bảy tuổi được chứ. Chút mắt nhìn này của ngươi đúng là kém không chịu nổi, đáng đời bị ăn.”

Ma Nha sờ đầu suy nghĩ một chút, lẩm bẩm: "Cũng đúng... Tiểu cô nương nhân loại nào có năng lực đánh nhau với một yêu quái như vậy...... Thì ra cũng là yêu quái.” Rồi lại ngẩng phắt đầu lên nói với Liễu công tử: "Ngươi vừa nói ta chỉ biết người ta xinh đẹp?"

"Chẳng lẽ không phải ư? Ngươi không phải liều mạng cứu giúp người ta đó sao.” Liễu công tử nín cười.

"Tội lỗi tội lỗi, sắc tướng như mây trôi." Ma Nha nhíu mày nói: “Nếu thấy chết không cứu thì nhiều năm đọc kinh điển của ta đều vô ích rồi.”

"Được rồi, là ta nói sai." Liễu công tử khẽ đánh vào miệng mình một cái: “Hôm nay tiểu sư phụ Ma Nha chúng ta lại làm được một món công đức. Chỉ khổ cho chúng ta, trời lạnh cũng không thể ở nhà ăn ngon uống ngon, còn phải đi đến nơi này giúp ngươi tu công đức.”

Ma Nha lộ vẻ áy náy, ôm lấy Cổn Cổn nói: "Xin lỗi, là ta gây thêm phiền toái cho các ngươi. Nhưng tình huống khẩn cấp, ta cũng bất đắc dĩ thôi.” Dứt lời, hắn bước đến bên cạnh Đào Yêu, cẩn thận hỏi: "Vậy nàng là yêu quái gì thế? Chỉ cần đến ăn chúng ta là gì?"

"Ngươi là vật sống, giun đất Mặc Dẫn kia sẽ không ăn ngươi đâu." Đào Yêu đi về phía cửa miếu, mặt đất vốn loang lổ được phủ lên ánh hoàng hôn sáng long lanh, vốn dĩ là thời gian trăm chim trở về tổ, thế nhưng lại có một đám quạ đen khác thường bay đầy trời trong buổi hoàng hôn đầy tuyết rơi.