Bách Yêu Phổ 4

Chương 15




Phần 4: Nhân Diện

Tiết tử

Yêu quái này, e là không chữa được nữa rồi.

Chương 15

Mười năm trước.

Đông chí, đêm khuya.

Tuyết vừa mới bắt đầu rơi xuống, ngõ hẻm hẻo lánh bị cơn gió lạnh chôn vùi, không nghe được một chút động tĩnh, ngay cả con mèo hoang thường ngày đi ngang cũng không thấy đâu.

Từ xa, có tiếng bước chân nặng nề bước đến phá vỡ sự im lặng của đêm lạnh.

Cánh cửa y quán đóng chặt trong ngõ bị gõ ầm ầm, đây là y quán của một lang trung già tóc đã bạc phơ.

Một người bọc mình thật chặt trong một tấm vải, không để lộ mặt, cũng không biết là nam hay nữ, dáng người thấp bé, trong ngực ôm một đứa nhỏ tầm một hai tuổi, dáng vẻ như đã kiệt sức, một bàn tay khác run rẩy đưa tay lên gõ cửa y quán.

Có lẽ là lão nhân gia ngủ say quá, một lúc lâu bên trong y quán mới sáng đèn. Lão lang trung vừa ngáp liên tục vừa mặc quần áo, mệt mỏi nói với bên ngoài: "Ra rồi, đừng gõ cửa nữa.”

Là một lang trung, chuyện nửa đêm bị đánh thức cũng chỉ là chuyện bình thường, thế nhưng thời tiết hôm nay rất lạnh, phải chui từ trong chăn ấm ra thực sự không dễ chịu chút nào, nhưng cũng không thể giả chết, chỉ có thể thở dài đứng dậy mà thôi.

Vừa mở cửa ra cơn gió lạnh đã phả tới trước mặt, lão lang trung hắt hơi một cái, chớp chớp mắt nhìn thế nhưng lại không thấy người đập cửa kia đâu.

Trước ngưỡng cửa chỉ có một đứa trẻ đang được quấn trong bọc vải, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tím tái, hơi thở cũng vô cùng yếu ớt.

Lão lang trung vội vàng ôm đứa trẻ lên xoay người chạy vào trong phòng, vừa chạy vừa kêu: “Bà nó ơi, mau tỉnh dậy đi!”

Nửa đêm sau đó, hai phu phụ lang trung bận rộn không ngơi tay trong phòng khám, dùng thuốc, châm cứu, có bao nhiêu cách đều lấy dùng hết nhưng đứa bé vẫn không thể tỉnh lại, bàn tay bàn chân nhỏ bé lạnh như băng, cho dù có dùng than lửa mạnh đến đâu cũng không hề có dấu hiện ấm lại.

Lão lang trung mở mí mắt đứa trẻ ra xem, lần nữa bắt mạch nghe nhịp tim, cuối cùng thở dài nặng nề, lắc đầu với phu nhân mình: "Hết cách rồi. Bị ngộp thở lâu, trời lại lanh, thân thể nhỏ bé này làm sao có thể chịu cho được.”

Phu nhân của lang trung cũng thở dài, kéo tay áo lên nhẹ nhàng lau mặt cho đứa bé: "Đứa bé nhỏ như vậy... Sao lại bị thế này không biết? Ông không thấy ai đưa nó tới sao?”

Lão lang trung gãi đầu: "Mở cửa ra đã không thấy bóng dáng rồi.”

Hai phu phụ lại thở dài một tiếng.

"Ta đi tắm rửa sạch sẽ cho nó, ông tìm một bộ xiêm y tốt đến thay đi.” Phu nhân lang trung sờ khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo kia: “Còn chưa thấy rõ thế gian này, đã không còn nữa rồi. Haizz, kiếp sau nhớ đầu thai vào nhà nào tốt hơn nhé.”

"Ừ. Để ta đi tìm.”

Lão lang trung nói xong, lại liếc mắt nhìn đứa trẻ một cái: “Dáng vẻ cũng đẹp, giữa lông mày còn có nốt ruồi chu sa, gương mặt rất phúc khí, thật đáng tiếc.”

Hai phu phụ già chợt không nói gì nữa.

Lúc này, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng động lạ, hình như có người giẫm lên mái ngói vỡ bên ngoài.

"Ai?" Lão lang trung cả kinh, bước nhanh đến đẩy cửa sổ ra, gió lạnh mang theo bông tuyết đánh vào. Hắn híp mắt nhìn, trong vườn tối không có một bóng người, chỉ thấy một bóng đen mơ hồ nhảy qua bức tường.

“Có trộm sao?” Phu nhân của lão lang trung căng thẳng: “Nhà chúng ta đâu có gì đáng giá đâu.”

“Không biết nữa, cũng không nhìn rõ có phải là người hay không, có lẽ là một con mèo hoang.”Lão lang trung dụi dụi mắt, đóng cửa sổ lại quay đầu nói: “Ngày mai đi báo quan, xem thử có thể tìm được phụ mẫu của đứa trẻ hay không, thật đáng thương.”

"Ừ."

Một đêm trôi qua, phu phụ lang trung đến quan phủ từ rất sớm.

Quan phủ cũng điều tra một thời gian thế nhưng lại không có kết quả. Gần đây cũng không có nhà nào đến báo có con cái mất tích, trên người đứa trẻ này cũng không có thứ gì có thể chứng minh thân phận, cũng dán cáo thị nhiều ngày thế nhưng vẫn không có người đến nhận lãnh, cuối cùng chỉ có thể xử lý như những đứa trẻ vô chủ, chôn ở một ngôi mộ ở ngoại ô.

Phu phụ lang trung có đến mộ đốt giấy một lần, sau đó việc này cứ thế kết thúc. Chẳng qua chỉ là một sinh mệnh không ai biết, cho nên sau đó cũng không có ai nhắc đến nữa.

*

Mười năm sau.

Mùng ba tết, sáng sớm.

Đào Yêu mang theo cơn buồn ngủ vác một thùng cỏ được pha chế đặc biệt đi về phía chuồng ngựa. Có một con ngựa bị tiêu chảy, hai ngày nay nàng vẫn cẩn thận chăm sóc, chỉ sợ có sơ suất gì, lỡ như có con ngựa nào thăng thiên trong tay nàng, thì e rằng Ti Cuồng Lan sẽ đưa nàng lên trời theo con đó luôn mất...

Cũng may là không có vi phạm quy củ chữa yêu không chữa người của nàng, là ngựa đâu có phải là người đâu.

Còn chưa đi tới chuồng ngựa thì từ xa xa đã nhìn thấy có người đứng trong đám sương mù, đang thân mật vuốt v3 mặt ngựa.

Lại đến gần thêm vài bước thì bóng lưng kia càng rõ ràng, áo choàng trắng y phục đen, trên người không có màu sắc dư thừa nào, tư thế đứng cao ngất trước sau như một, tóc buộc gọn gàng, từ đầu đến chân cũng không thấy chút hỗn loạn nào, chỉ là một bóng lưng, bên cạnh còn là chuồng ngựa không chút mỹ cảm kia thế nhưng nhìn lại vô cùng xuất chúng, trong sương mù lượn lờ thấp thoáng có mấy phần tiên khí. Hắn... về rồi sao?! Tim Đào Yêu bỗng đập nhanh một nhịp, thế nhưng sau đó lập tức đè nén sự căng thẳng xuống nghênh ngang đi lại phía sau đối phương.

"Lúc Đinh Tam Tứ ở đây, ngựa trong phủ chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy." Không đợi Đào Yêu mở miệng, Ti Cuồng Lan đã quay đầu lại nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: “Thân thể Kỳ Lân vốn cường tráng, lại có thiên phú dị bẩm, có thể đi năm trăm dặm không cần nghỉ, từ lúc sinh ra đến giờ chưa bao giờ nhiễm bệnh. Ngươi định giải thích với ta thế nào?"

Thật ra nàng đã nghĩ đến rất nhiều tình huống gặp nhau của họ sau khi Ti Cuồng Lan từ Lạc Dương trở về, thế nhưng lại không ngờ nó lại bắt đầu từ việc thảo luận về một con ngựa bị tiêu chảy...

Hắn hẳn là vừa mới hồi phủ, đến gần hơn mới thấy trên mái tóc bị phủ một lớp sương mỏng, chóp mũi cũng lạnh đến đỏ bừng, khuôn mặt ít nhiều cũng có hơi phong trần mệt mỏi, e là đã chạy suốt đêm về rồi? Thời tiết này cưỡi ngựa suốt đêm chạy về, không bị đông lạnh chết thì chỉ có thể cảm ơn bát tự của hắn cứng mà thôi. Nhưng hắn sốt ruột trở về như vậy là vì sao? Nàng từng quanh co lòng vòng hỏi thăm Miêu quản gia, Miêu quản gia nói bọn họ có sớm hơn nữa cũng phải mùng bảy mới về, nếu như ở Lạc Dương chơi vui quá thì có thể qua nguyên tiêu mới trở về cũng nên. Chẳng lẽ vừa mới đầu năm hắn đột nhiên đã cảm nhận được bụng Kỳ Lân bị tiêu chảy nên mới trở về ư? Không thể nào, ngựa đâu có biết đốt giấy. Đào Yêu suy nghĩ lung tung một hồi, nhưng khi bốn mắt hai người giao nhau thì nàng chỉ có thể thành thành thật thật trả lời: "Hôm trước... à, nó ăn một miếng bánh. Bản thân ta còn không nỡ ăn, nó còn là nhân đậu đỏ mứt táo. Ta nào biết cái thứ thiên phú dị bẩm như nó lại vì ăn miếng bánh mà bị tiêu chảy. Ti Cuồng Lan nghe xong, không nói gì, xoay người vỗ vỗ đầu Kỳ Lân, nghiêm khắc nói: "Xưa nay ngươi không ăn được đồ ngọt, nàng cho là ngươi ăn thì ngươihả? Nếu còn không tuân thủ nguyên tắc coi chừng bị nữ tử này hại chết đó.”

Nghe đi, đây là mấy điều nên nói trong năm mới sao?!

Đào Yêu đặt thùng gỗ nặng nề trong tay xuống đất, chỉ vào mặt ngựa Kỳ Lân nói: "Ngươi nói thật với chủ nhân của ngươi đi, là ta chủ động đưa bánh cho ngươi sao? Là ngươi nhân lúc ta không để ý mà gặm mất đấy nhé! Đã thế ta đây còn có lòng tốt cho ngươi uống thuốc chữa bệnh, ngựa thì không cần lương tâm sao?

"Có tạp dịch nào vừa ăn bánh vừa quét dọn chuồng ngựa không?" Ti Cuồng Lan biết chân tướng rồi cũng không nhượng bộ: “Cũng chỉ có ngươi mới không nghiêm túc vậy thôi.”

"Ta không ăn bánh chẳng lẽ ăn cỏ sao?" Đào Yêu nghiêng lưng, ngửa đầu trừng hắn: “Ngựa ta cho ăn con nào con nấy mà chẳng mập mạp tráng kiện, ngươi cứ phải bới lông tìm vết sao!”

"Sai thì sai, còn cãi.”

“Ta đang nói đạo lý với ngươi.”

"Một người không ăn được miếng thịt nướng thì lăn lộn ăn vạ dưới đất thì có tư cách gì nói đạo lý với ta?"

"Ta chỉ ngồi trên mặt đất, không lăn lộn, ngươi bớt phỉ báng ta đi."

“Có gì khác nhau sao?”

Tầm mắt giao nhau của hai người suýt chút nữa thì đã phát ra tia lửa. Những con ngựa trong chuồng nghiêng đầu nhìn hai người bên ngoài, trên mặt ngựa đầy là dấu chấm hỏi.

Cuối cùng, Ti Cuồng Lan không thèm để ý tới nàng nữa, xoay người rời đi, trước khi đi còn bỏ lại một câu: "Phạt nửa tháng tiền công, coi như răn đe.”

"Sao lại trừ tiền ta?" Đào Yêu tức đến giậm chân, hét về phía bóng lưng hắn: “Ti Cuồng Lan, ngươi là tên khốn!”

Ti Cuồng Lan quay đầu lại, cười cười: "Nhục mạ cố chủ, phạt thêm nửa tháng nữa.”

Đào Yêu cầm thùng gỗ lên, đã giơ đến giữa không trung rồi, thế nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống... Một tháng tiền công đã bay rồi, lại phải bồi thường thêm một thùng thì càng lỗ nữa! Nàng trước giờ đều là người lý trí, ừ! Lý trí! Lý trí!

Nàng hít sâu một hơi, oán hận nói: "Ngươi nói trừ tiền thì trừ tiền à? Ta tìm Miêu quản gia nói lý!”

Ti Cuồng Lan bên kia bỗng nhiên dừng bước, xoay người lại hỏi: "Bao lì xì lớn như gối đầu có hợp ý ngươi không?”

Còn muốn đâm nàng thêm một đao nữa sao? Đào Yêu nắm chặt nắm đấm, trong lòng tự nhủ đừng tức giận nữa, cố nặn gương mặt tươi cười, nói: "Ta trả lại cái bao lì xì kia thì có thể đổi lại một tháng tiền công kia không?”

"Đương nhiên là không được." Ti Cuồng Lan vẫn cứ cái kiểu ung dung kia, lúc quay đầu, lại kìm lòng không đậu mà nở một nụ cười hiếm thấy, tựa như tâm nguyện đã đạt được, ghẹo được nàng rồi.

Đào Yêu đương nhiên không thể nhìn thấy nụ cười thoáng qua này, lúc này nàng chỉ hận không thể nhét toàn bộ cỏ trong thùng gỗ vào miệng hắn.

Sớm biết thế đã không mong ngóng hắn trở về rồi. Đúng là tự làm tự chịu.

Thế nhưng, cảm giác vừa bực vừa không bực này là sao đây?

(Là yêu đó chụy)

Nhìn hắn yên lành đứng ở trước mặt mình, cho dù bọn họ chẳng nói lời nào tốt đẹp, đã thế còn cãi nhau một trận... thế nhưng không hiểu sao lại vui vui?

(Real chắc chắc rồi nhé, haha, để Lôi thần cho em là được)

Cảm xúc bỗng nhiên không tự chủ được mà thay hình đổi dáng...... Đào Yêu nhíu mày, dùng sức vỗ vỗ đầu mình, thầm mắng một câu có bệnh rồi! Nào có ai lại vui khi cãi nhau với người khác! Chắc là do dậy sớm quá nên đầu óc còn chưa tỉnh táo.

Lúc này, bước chân dồn dập truyền đến, Miêu quản gia vội vàng chạy tới, nhỏ giọng nói vài câu gì đó với Ti Cuồng Lan. Ti Cuồng Lan gật gật đầu, chợt bước nhanh rời đi.

Đào Yêu vội đổ cỏ vào máng, chạy tới chặn lại trước khi Miêu quản gia rời đi theo hắn.

"Hắn nói trừ một tháng tiền công của ta!" Nàng khóc lóc giữ chặt Miêu quản gia, chỉ vào Ti Cuồng Lan đã đi cách xa bọn họ: “Là vì ta ăn bánh lúc quét dọn chuồng ngựa!”

Miêu quản gia bật cười, lắc đầu: "Các ngươi ấy, nhiều ngày không gặp, vừa gặp mặt cũng không thể chúc nhau tiếng năm mới vui vẻ?”

“Kêu hắn chúc năm mới còn không bằng ta dạy cho đám ngựa nói.” Đào Yêu bĩu môi: “Sáng sớm đã làm ta giật cả mình, còn tưởng gặp ma nữa chứ!”

"Nhị thiếu gia vừa về đến hồi sáng sớm, vừa về phủ đã đến ngay chuồng ngựa, ta bảo người thay xiêm y uống một ngụm trà nóng rồi hẵng đi, thế nhưng người vẫn không chịu, nói là rời nhà nhiều ngày, lo lắng cho ngươi..." Miêu quản gia đột nhiên ho khan một trận: “Lo lắng ngựa ngươi nuôi.”

Một chút vui mừng chợt lướt qua ánh mắt Đào Yêu, thế nhưng chỉ trong nháy mắt đã tan thành mây khói, rũ mắt xuống nói: "Ông có thể nói cho xong rồi hẵng ho khan có được không."

Miêu quản gia vội nói: "Lo lắng cho ngươi là thật, có trời mới biết ngươi lại gây ra phiền toái gì. Nhìn đi, Kỳ Lân không phải là đau bụng rồi đó sao?”

"Đã nói là nó cướp bánh của ta rồi! Ta mới không thèm gây phiền toái, có lòng chữa tiêu chảy cho con ngựa ngốc của hắn, còn đòi trừ tiên của ta!” Đào Yêu phẫn nộ bất bình: “Đã thế còn nhét cho ta cái bao lì xì xui xẻo kia, hắn là cố ý làm trái ý ta mà!”

"Ha ha, ta biết cái bao lì xì kia đối với ngươi mà nói giống như bao thuốc nổ hơn. Chẳng qua nhị thiếu gia là có lòng tốt, luyện chữ không chỉ là luyện chữ, mà cũng là một môn học vấn, có thể tu dưỡng tâm tính, nha đầu ngươi tính cách mạnh mẽ quá, luyện chữ tĩnh tâm sẽ có ích với ngươi.” Miêu quản gia thở dài thườn thượt: “Hơn nữa, bút mực kia đều do nhị thiếu gia tỉ mỉ lựa chọn, người bên ngoài có muốn cũng chẳng được đâu.”

"Ồ... Vậy thì ta phải cảm ơn hắn sao.” Nghe Miêu quản gia nói như vậy, trong lòng Đào Yêu dường như thoải mái hơn một chút, lại bĩu môi hất hất cằm về phía hắn vừa rời đi: “Không phải nói hắn sớm nhất mùng bảy mới trở về sao?”

Miêu quản gia khẽ nhíu mày: "Ngày mùng một có khách, phải nhận danh thiếp. Ta nói thiếu gia phải năm sau mới trở về nhà, người tới vô cùng sốt ruột, cầu xin ta nghĩ cách giúp, còn nói chuyện liên quan đến mạng người thật sự không thể trì hoãn, nên ta đã theo lời nhị thiếu gia dặn, xem nội dung danh thiếp giúp người, người nhờ giúp đỡ cũng có chút quan hệ với Ti phủ, vả lại "thị phi” người đụng phải thực sự có chút ly kỳ nghiêm trọng, quả thực không nên trì hoãn, vì thế hôm đó ta đã cho bồ câu truyền thư đến Lạc Dương báo cho Nhị thiếu gia.”

Thì ra là vội vàng trở về giải thị phi... Hiếm khi thấy được lúc bọn họ làm chính sự. Đào Yêu suy nghĩ một hồi, đột nhiên hỏi: "Trong phủ chúng ta còn nuôi bồ câu sao?"

Miêu quản gia dở khóc dở cười: "Trong phủ chúng ta còn nuôi hồ ly nuôi gà, nuôi bồ câu thì có gì lạ. Chẳng qua số lượng không nhiều lắm, lồ ng bồ câu đặt ở sảnh phụ, được mấy gã sai vặt có kinh nghiệm chăm sóc, là do ngươi không để ý thôi. Ngày thường thỉnh thoảng sẽ thả chúng ra hóng gió, chắc ngươi nghĩ rằng đó là chim bồ câu bình thường.” Miêu quản gia dừng một chút, lại nói: “Chẳng qua cũng không thể nói là của phủ chúng ta.”

Đào Yêu không hiểu: “Ý ngươi là gì?”

"Những con bồ câu kia vốn là do tiểu thư Niên Sanh nuôi." Miêu quản gia nói: “Nàng nói muốn hai vị thiếu gia thường xuyên với Lạc Dương, lại nghĩ thêm sợ lúc hai vị thiếu gia không ở trong phủ mà lại có việc gấp cần tìm, cho nên mới đưa nhưng con bồ câu nàng nuôi kỹ càng đến Ti phủ, những bồ câu này rất quen thuộc vị trí của đài Minh Nguyệt, cho dù có ở bên ngoài ngàn dặm cũng có thể về được nhà một cách chuẩn xác, lỡ như bên chúng ta cần thì không lo không tìm được người.”

Vừa nghe đến bốn chữ tiểu thư Niên Sanh, khóe miệng Đào Yêu chỉ chực rơi xuống đất, nhưng lập tức lại nhặt lên, cười hì hì nói: "Tiểu thư Niên Sanh tính cách thật cẩn thận."

"Quả thật, với thân phận của tiểu thư Niên Sanh, thế nhưng lại không có nửa phần kiêu căng, đã thế lại dịu dàng thông minh, hiểu lòng người, thật sự hiếm có." Miêu quản gia rất tự nhiên nói một đống lời khen ngợi. Xem ra trong lòng hắn, Tống Niên Sanh được đánh giá vô cùng cao. Chẳng quả cũng là chuyện thường tình, Tống Niên Sanh vừa giàu vừa xinh đẹp còn cao quý, người ta không thích mới là lạ.”

Ngoại trừ Đào Yêu... Thế nhưng, tuy rằng không thích, nhưng cũng không đến mức chán ghét, dù sao cũng không có lý do chán ghét người ta. Chỉ là nàng cũng nhịn không được mà nghĩ, đêm giao thừa Ti Cuồng Lan đã tặng nàng món quà gì đây? Chắc chắn không phải là một bao lì xì lớn như cái gối nhỉ! Ngươi thần tiên như nàng, hẳn là văn chương phi phàm thi họa song tuyệt, căn bản không cần mấy thứ dư thừa như bút mực. Mà ánh mắt Ti Cuồng Lan nhìn vị thần tiên này, đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ.. Quan tâm, ôn nhu, thưởng thức, dù sao thì không giống như ánh mắt như gặp ma như lúc nhìn nàng.

Hai người bọn họ, đại khái mãi mãi cũng không thể nào chung sống hòa hợp như thế được. Trong lòng chợt cảm thấy hơi mất mát, nhưng lại ngh dù có chán ghét nhau cũng không có gì không tốt, dù sao nàng cũng phải rời đi, cứ như vậy, đi cũng đi được vui vẻ.

Nàng nhanh chóng sắp xếp lại tâm trạng tồi tệ lúc này, hỏi Miêu quản gia: "Đại thiếu gia đâu? Không phải vừa về nên đi ngủ bù rồi đó chứ?”

"Đại thiếu gia còn đang ở Lạc Dương, nói là muốn giúp Tiểu thư Niên Sanh tìm thêm một ít đồ chơi thú vị, miễn cho nàng ngày thường thấy trống trải. Đại thiếu gia xưa nay thích chơi, lại có nhiều quỷ ý, có hắn ở đài Minh Nguyệt, tiểu thư Niên Sanh cũng vui hơn. Hắn còn nói muốn tụ tập với các bằng hữu tri âm ở Lạc Dương, qua tết nguyên tiêu cũng chưa chắc đã trở về.” Miêu quản gia thở dài: “Chính sự trong phủ, vẫn phải là nhị thiếu gia gánh vác.”

Đào Yêu cười: "Ta thấy nhị thiếu gia chỉ ước đại thiếu gia ở lại Lạc Dương ăn uống vui vẻ thôi thì có."

Miêu quản gia cũng hiểu ý, tựa như có điều suy nghĩ nói: "Từ ngày biết đại thiếu gia bị bệnh, chuyện vui vẻ đều để lại cho hắn, chuyện không vui để lại cho mình, nhị thiếu gia trước nay vẫn luôn như vậy."

Đào Yêu nhìn bóng lưng Ti Cuồng Lan vội vàng đi về phía trước. Lâu nay đều là như vậy nhỉ, vẫn luôn một mình bước đi, nhìn giống như không quan tâ m đến bất cứ thứ gì, thầm chỉ còn không để ý đến sự vui buồn của chính mình, đối với cái gì cũng sẽ đặc biệt để ý, thậm chí cũng không thèm để ý đến hắn, thế nhưng những người đứng sau lưng hắn, chắc chắc là đứng ở nơi an toàn nhất.

Bỏ đi, sau này bớt mắng chửi hắn lại vậy.

Lúc này, một đàn chim bồ câu lượn lờ trong ánh sáng ban mai, nàng ngẩng đầu lên nhìn, khinh khỉnh lườm một cái.