Bách Yêu Phổ 4

Chương 41




Phần 10: Giới Linh

Chương 41

Ngày dạ yến, ngay cả ông trời cũng nể mặt, trăng sao chiếu rọi, gió mát dập dìu.

Chạng vạng, trước Lâm Lang Cư ngựa xe như nước chảy, thị vệ canh cửa nghiêm túc xác nhận thân phận của mỗi vị khách đến dự tiệc, lần lượt cho qua, bảo đảm mỗi một bước đều là tiến hành theo kế hoạch, không có sơ hở gì.

Đào Yêu vẫn là Kiều công tử, lúc vào cửa nàng còn cố ý giữ khoảng cách với Ti Cuồng Lan và Liễu công tử, giống như không có việc gì đưa ra cho thị vệ một khối bài vuông kỳ lân tinh xảo. Đó là chứng từ lấy từ trong tay Lương Ông để có thể vào trong hiện trường dạ tiệc.

Bốn mươi lăm vị khách đều có mặt, mỗi người ai nấy đều tinh thần tràn đầy, hoa phục khoác trên thân, chỉ sợ chậm trễ buổi tiệc trọng đại này. Chỉ là tất cả mọi người đều quá yên tĩnh, từ khi bước vào, dọc theo đường đi ngoại trừ mấy người bọn Đào Yêu cố tỏ ra lâu ngày gặp lại, thỉnh thoảng cười nói lớn tiếng, thỉnh thoảng khen tòa lầu này kim bích huy hoàng nhân gian hiếm thấy ra, thì những người khác, kể cả Lương Hồ hai người bước sao sớm nhất cũng không mở miệng nói chuyện, giống như không ai quen ai, nhiều lắm thì chắp tay thi lễ một cái, hoặc mỉm cười, không hề giao tiếp với nhau. Nếu không có mấy người Đào Yêu bọn họ ở trong thì thật sự không có chút sinh khí nào, sẽ khiến cho người ta tưởng rằng mấy chục người này chỉ là khúc gỗ.

Không bao lâu, mọi người ngồi xuống vị trí của mình. Ngạc nhiên hơn là, trên bàn cũng không có bày biện đồ ăn quý hiếm, thậm chí ngay cả một món ăn vặt cũng không có, mặc dù có chén dĩa, thế nhưng lại trống rỗng. Lương Ông Hồ Ông ngồi ngay ngắn trên vị trí chủ nhà, mỉm cười gật đầu với mọi người, sau đó không có sau đó nữa.

"Nhiều lắm là hai canh giờ." Hạ Bạch ngồi phía sau Ti Cuồng Lan, trên người đã thay một thân áo dài phú quý, vừa phe phất quạt, vừa nhẹ nhàng nói: “Ta đã cố gắng hết sức rồi."

"Biết rồi." Ti Cuồng Lan cười cười.

Nghe vậy, Liễu công tử bên cạnh Hạ Bạch cầm quạt che miệng, nghiêng người nói từ trong kẽ răng: "Nhìn không ra ngươi còn có chút bản lĩnh....".

"Trách nhiệm mà thôi." Hạ Bạch nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, cũng không nhìn hắn, chỉ chuyên tâm đánh giá xung quanh.

Đào Yêu ngồi đối diện lại không an phận như vậy, nàng cố ý vỗ bàn, lớn tiếng nói: "Đây là dáng vẻ các ngươi chiêu đãi khách quý à? Bên ngoài nhìn thì phú quý lắm, vào trong ngay cả chén trà cũng không cho?" Nói xong nàng lại cố ý quay đầu lại nói với người phía sau: "Điền bang chủ, ngươi nói có đúng không?

La Tiên đã thay đổi trang phục, ngoài miệng còn dán râu, thấy Đào Yêu nhìn chằm chằm vào mắt mình, không thể không phụ họa theo: "Kiều... Kiều công tử nói có lý, cũng không nhìn xem thân phận của chúng ta thế nào, sao có thể thất lễ như thế được!" Những người khác vẫn không lên tiếng, chỉ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, ngay cả Lương Ông Hồ Ông cũng vẫn chỉ giữ nụ cười, không giải thích một câu nào.

Nhưng quả thực cũng không thể trách bọn họ, dù sao Lương Ông Hồ Ông, tám vị khách kia, thêm cả Kiều Cận An Thượng Quan phu nhân thực sự, đang bị nhốt cùng ở khách trạm Yên Hà Lâm, đang được người của La Tiên trong coi, không có mệnh lệnh tuyệt đối không thể chạy lung tung.

Chỉ có thể khắc phục đến mức này, dù sao cũng đã tới rồi nên không thể không để sang một bên trước, dù sao chỉ cần đảm bảo họ không tới gần Lâm Lang Cư là được.

Về phần cảnh tượng "cao nhân bằng hữu đầy đủ" trước mắt, giống như Hạ Bạch nói, nhiều lắm chỉ duy trì được hai canh giờ.

Mà Đào Yêu và Ti Cuồng Lan cũng nhất trí cho rằng, chẳng qua chỉ là phối hợp một hồi kịch, hai canh giờ cũng đủ thành ý rồi, có người hẳn là sốt ruột hơn bọn họ vì cuối cùng cũng nhìn thấy kết quả trù tính đã lâu này. Lại qua một lát sau, sắc trời đã tối hết, mấy đám mây đen không thức thời bay tới, che đi ánh trăng đẹp, trong gió mát tỏa ra hơi khí lạnh lẽo, lụa mỏng bị trêu chọc bắt đầu lung lay, không khí bất tri bất giác tiêu điều âm trầm hẳn lên.

”Quý vị, chờ đợi đã lâu.” Một thanh niên ăn mặc như thư sinh bình thường, lặng yên không một tiếng động đi từ bên ngoài vào, trong ngực ôm một xấp sách giấy thật dày. Hắn đặt sách giấy lên bàn chủ, cười nói với Lương Hồ hai người: "Các ngươi làm việc coi như cũng thỏa đáng."

Dứt lời lại cầm một tờ giấy từ trong ống tay áo đặt ở trước mặt bọn họ: “Ta là người giữ lời hứa, cầm địa chỉ đi đón con trai đi.”

Thấy thế, Hạ Bạch nhíu nhíu mày, bàn tay đặt dưới bàn âm thầm bấm quyết, thì thấy hai lão vội vàng cầm lấy tờ giấy kia. Không nói tiếng nào vội vàng chạy ra khỏi đại sảnh.

Đào Yêu che miệng, vùi đầu nhỏ giọng hỏi: "Hắn đó ư?"

Trong tay áo nàng có giọng nói khẽ đáp lại: "Đúng."

Quả nhiên là một tên nóng này, Đào Yêu hài lòng buông tay xuống, thế này thì nào cần đến hai canh giờ, nếu không phải muốn xem hắn rốt cuộc có ý đồ gì thì nàng đã ra tay tức khắc luôn rồi. Sau khi tiễn hai lão già đi, thư sinh lại ôm lấy sách giấy, nhìn đám khách đang hai mặt nhìn nhau, lễ phép cười với mọi người: “Các vị, dạ yến tối nay, đổi thành tại hạ chủ trì." Hắn không chút hoang mang đi xuống, đặt sách giấy trong tay lên bàn của mọi người, vừa đi vừa nói: "Bữa tiệc đêm nay, không thức ăn, không rượu, cũng không có ca múa, chỉ có một phần quà này chiêu đãi các vị.”

Đào Yêu hơi thở phào nhẹ nhõm, tên này mặc dù nguy hiểm, nhưng dù sao cũng thiếu chút kinh nghiệm giang hồ, chẳng những không ý thức được đám “khách” này có vấn đề, càng không thể tưởng tượng được người ngồi dưới xem hắn biểu diễn, là người của Đào Đô, Ti phủ, Bệ Hãn Ti.

Mở quyển sách giấy màu đen ra, mấy người Đào Yêu đều ngẩn người, phía trên không có cái gì khác, chỉ có một chuỗi những cái tên, toàn bộ đều có họ Ứng... Cuối cùng, là Ứng Phàm Sinh.

Thư sinh trước khi trở về vị trí chủ trì, thản nhiên nói: "Các vị quý khách tất nhiên chưa từng nghe nói đến những cái tên này, so với các ngươi, bọn họ từ khi sinh đến khi chết đều chỉ là một người sống khiêm tốn ở huyện Thanh Viên, canh giữ một gian nhà cũ, bày quẻ kiếm được mấy đồng tiền lẻ để sống qua ngày, còn thường bị người ta nói là chơi bời nhàn rỗi không cầu tiến. Những kẻ khiêm tốn này, những người đã dành hàng ngàn năm để giữ một cái hố, vì lợi ích của mọi người, họ không quan tâm rằng mình trông như thế nào trong mắt người khác, từ bỏ sự tự do quý giá nhất, rồi sau đó phải làm một kẻ giết người năm này qua năm khác. Nghe có vẻ rất ngu xuẩn đúng không?" Bản thân hắn cũng bật cười, chân điểm một chút: “Sau khi bọn họ chết, thì chôn ở chỗ này, ngay tại chỗ các ngươi ngồi. Nhưng vì ngôi nhà lộng lẫy này, họ thậm chí không được phép nằm ở đây. Ta phải đưa họ về nhà rồi đốt thành tro.”

Dưới đường tất nhiên đều lặng ngắt như tờ.

"Đừng nghĩ nhiều, ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết, những người họ Ứng trên giấy kia đã làm chuyện gì." Hắn mỉm cười đi xuống, đi tới: “Ngươi có muốn dành một ngàn năm đi canh giữ một cái hố hay không?"

Hắn nhìn một nam nhân trung niên bàn trước ăn mặc cầu kỳ, hỏi hắn: “Vị khách quý này, ta có một câu hỏi, ngón tay Hạ Bạch khẽ nhúc nhích, nam nhân trung niên lắc đầu.

"Đúng vậy, không ai bằng lòng. Ngay cả những người nổi bật nhất bây giờ như người cũng lựa chọn như vậy.” Hắn vẫn cười: “Nếu như không có cái hố đó thì tốt rồi. Các ngươi không biết đâu, người Ứng gia dùng một ngàn năm cũng không lấp được nó, bọn họ thậm chí dùng tính mạng của mình để tạo phong ấn, nhưng rồi vẫn không được.”

Nam nhân trung niên nhìn hắn trong im lặng.

"Cho nên, ta phải làm phiền Lương Ông mời các vị đến nơi này, chỉ hy vọng các vị có thể giúp ta một việc." Hắn vỗ vai nam nhân trẻ tuổi kia, lại nhìn tất cả mọi người ở đây: “Hy vọng mọi người có thể giúp ta lấp cái hố đó.”

Yêu cầu này thực sự bất ngờ.

"Vị công tử này, chúng ta không biết ngươi đang nói cái gì." Ti Cuồng Lan mở miệng, cố ý lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn: “Chúng ta ngàn dặm tới đây, là tới dự tiệc, không phải đến nghe ngươi nói lung tung. Chúng ta không phải là thợ công, sao có thể giúp ngươi lấp hố!”

Đào Yêu cũng vội lên phối hợp, nhíu mày chỉ trích nói: "Cái tên tiểu tử không biết chui ra từ đâu này, ngươi tưởng người tổ chức bữa tiệc này là hạng người ngươi có thể đụng vào sao, muốn làm gì thì làm sao? Ngươi nhìn không thấy binh lính canh giữ bên ngoài Lâm Lang Cư sao? Thức thời một chút, bây giờ hãy tạ lỗi với chúng ta, bổn công tử còn có thể giữ toàn thây cho ngươi!"

La Tiên cũng nặng nề vỗ bàn: "Tên kỳ lạ! Hắn coi chúng ta là ai cơ chứ!"

Hắn thấy tức giận trong lòng, nhưng vẫn không thay đổi sắc mặt của mình, chỉ mỉm cười và nói: “Không sao, cứ thử xem. Tuy nhiên, nếu mạng của các ngươi cũng không lấp được cái hố kia, vậy đám quý nhân các ngươi và những cỏ rác của Ứng gia có gì khác nhau?"

Đào Yêu trong lòng căng thẳng, tên này, quả nhiên vẫn muốn lấy mạng người.

"Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?" Hạ Bạch lạnh lùng hỏi.

"Ta ghét cái hố đó, muốn lấp nó." Hắn nghiêm túc trả lời: “Ta đoán, có lẽ người đã đúng, những người trong gia đình, cho dù còn sống hay chết, thì cũng đều quá nhẹ, không thể lấp được cái hố đó." Nhưng các ngươi thì khác, các ngươi là những đại nhân vật nổi tiếng, đi tới đâu cũng được người ta ngưỡng mộ, cho nên ta muốn phong ấn thêm mạng của các ngươi vào, có lẽ như vậy thì nguyện vọng ngàn năm của người nhà ta có thể đạt được.”

Vừa dứt lời, bàn tay hắn rơi vào vai nam nhân trung niên khẽ nhéo một cái.

Trong chớp mắt, một đống tro tàn bốc lên dưới tay hắn, nam nhân trung niên không còn tung tích.

Đào Yêu cảm thấy con rùa trong tay áo hơi run rẩy một chút.

"A! Yêu quái!! Giết người rồi!". Thượng Quan phu nhân diễn sâu vô cùng, thét chói tai chạy ra ngoài đại sảnh.

Thế nhưng, một luồng ánh sáng lóe lên, khiến hắn lại lao về đường cũ.

”Hả?!" Hắn nhìn trái ngó phải: “Sao lại trở về rồi?”

"Khó khăn lắm mới đến được, đừng đi sớm vậy chứ.” Thư sinh phủi tro trên tay: “Thuật rút đất của Ứng gia, chỉ hơi thi triển đã có thể lưu lại khách quý. Người ngoài có nhiều hơn nữa, cũng không quấy rầy được chúng ta.”

Trên lưng Đào Yêu tỏa ra một tầng mồ hôi lạnh, thật nguy hiểm, đây là sớm chuẩn bị tốt bắt dế trong rọ, chứ nếu những người kia thật sự đến dự tiệc thì e là đến một người cũng không thể sống sót rời đi.

Ti Cuồng Lan nhìn "Thượng Quan phu nhân": "Ngươi chạy cái gì?"

Liễu công tử bĩu môi: "Phản ứng bình thường của khách thôi mà, ta phối hợp biểu diễn chút xíu."

"Không cần phối hợp." Ti Cuồng Lan nhìn Đào Yêu một cái: “Ngươi nói xem?"

Đào Yêu nhíu mày: "Xác định được mục đích của hắn rồi, còn diễn cái gì nữa."

Trong tay áo, vang lên một tiếng thở dài.

Ti Cuồng Lan lắc đầu với Hạ Bạch, Hạ Bạch lập tức hiểu ý, hít sâu một hơi, hai tay nắm quyết, lại hướng hét lên với hai bên: “Tản!”

Mấy chục con người cắt từ giấy vàng chợt bật lên khỏi chỗ ngồi rồi lảo đảo rơi xuống đất. Trong hội trường rộng lớn như thế này, chỉ còn lại hắn và những "đại nhân vật" chưa từng gặp mặt.

Hắn đang cảm thấy chiếm thế thượng phong, nhìn một đám giấy vàng mà ngây ngẩn cả người.

"Có thể nhìn ra ngươi rất có thiên phú, dù là là tạo kết giới hay là lấy tính mạng người." Đào Yêu nhìn hắn, tiếc nuối nói: “Đáng tiếc là hơi thiếu chút kinh nghiệm giang hồ. Ngươi cho rằng trói hai đứa con trai của hai ông lão thì có thể vạn sự đại cát, không cần quan tâm con mồi tự sẽ đưa tới cửa. Nếu ta là ngươi, cũng sẽ không tự tin như vậy, ít nhất cũng phải tìm một gián điệp canh chừng những con mồi kia, phòng ngừa vạn nhất mới đúng, dù sao người tính không bằng trời tính mà.” Dứt lời, nàng lại nhớ tới cái gì: “À, suýt nữa đã quên, ngươi chỉ có một mình, phải nhanh chóng bố trí ở Lâm Lang Cư, tất nhiên không có thời gian giám sát chúng ta, không giống chúng ta bên này nhiều người, làm việc cũng thuận tiện.”

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn họ, nụ cười mất tự nhiên: "Ngươi là ai?"

La Tiên tiến lên một bước, thanh cột đồng dùng sức cắm xuống đất: "Bệ Hãn Ti phụng mệnh bảo vệ an toàn cho mọi người trong dạ yến, kẻ xấu cố ý phá hoại, trị tội phạm thượng!"

“Bệ Hãn Ti... Chưa nghe bao giờ.” Hắn mỉm cười.

"Chưa từng nghe đến cũng không quan trọng." Liễu công tử vừa nhổ trâm hoa trên đầu vừa nói: “Ngươi chớ làm loạn nữa, đếm xem chúng ta có mấy người thì cũng nên nhận thua được rồi đó.”

"Nhận thua ư?" Hắn tựa như nghe được hai chữ hài hước nhất, bật cười thành tiếng.

"Dừng lại đi." Con rùa bò ra khỏi tay áo Đào Yêu, rơi xuống bàn, ngẩng đầu nhìn hắn, chậm rãi nói: “Là ta mời họ đến."

Hắn nhíu mày: "Ngươi?"

Con rùa chớp chớp mắt: "Ngươi biết cho dù gi3t chết tất cả mọi người trong dạ yến, thì phong ấn cũng sẽ không mạnh lên, cái hố kia vẫn không thể lấp được mà."

Hắn nắm chặt tay.

"Mặc dù ngươi chọn ở chỗ này canh giữ hố, tổ tiên Ứng gia cũng sẽ không cảm thấy có bất kỳ an ủi nào." Con rùa thở dài: “Ngươi đã làm những việc họ ghét nhất trước mặt họ rồi.”

Ánh trăng vẫn không chịu lộ diện, một cơn gió thổi tới, làm ánh nến lung lay.

"Không đúng." Hắn hít sâu một hơi, trên mặt hiện ra nụ cười thản nhiên: “Người Ứng gia đã không còn, ngay cả chỗ táng thân cũng không có, chỉ là một đống tro tàn mà thôi, dù ta có ngỗ nghịch, bọn họ đều không cảm nhận được. Ta quả thực cũng không phải vì phong ấn mới làm chuyện này, ta chỉ là muốn ở trong tòa nhà xây trên hài cốt của Ứng gia chúng ta, chứng minh rằng những đại nhân vật lấp lánh trong mắt các ngươi, chẳng qua chỉ là cỏ rác trong tay ta mà thôi.” Ánh mắt của hắn dừng lại trên ánh nến: “Tấm bia vẫn không được xây. Bây giờ, không ai còn nhắc đến Lý Hỏa Ngưu nữa. Hắn tuy đã dập tắt ngọn lửa. Nhưng đi đến huyện Thanh Viên, mọi người vẫn cứ nói con đường này là do viên ngoại sửa, tòa nhà kia là do đại nhân xây, người nào đó lại áo gấm về quê, có ai lại thi đỗ trạng nguyên, những lời khen ngợi cùng nhớ thương không đổi.”

"Ứng Phàm Sinh..." Con rùa giống như bị cái gì đó chặn họng, nói không lên lời.

Cuộc sống của hắn, nó đã chứng kiến hơn một nửa, những gì hắn nói, vừa lại lại vừa không sai.

Dù nói là cầu nàng đến giết Ứng Phàm Sinh, thế nhưng sao rùa con thể động sát tâm thật được chứ.

Đào Yêu không nói gì, chuông vàng trên tay cũng im lặng.

"Ngươi nghe rõ ràng cho ta." Hạ Bạch đột nhiên mở miệng, con ngươi giống như bịt kín một tầng băng: “Theo chúng ta trở về Bệ Hãn Ti. Bây giờ vẫn chưa tạo thành sai lầm lớn, không đến mức không thể quay đầu.”

Ti Cuồng Lan nhìn Hạ Bạch, trong mắt hiện ra sự coi trọng hiếm có.

Hắn lại mỉm cười lắc đầu: "Ta chỉ không hiểu."

"Ta cũng không hiểu." Hạ Bạch tiến lên một bước: “Không hiểu vì sao phụ mẫu đang yên đang lành của ta lại hóa thành tro tàn, cũng không hiểu tuổi nhỏ như ta đã phải rời khỏi quê hương, không hiểu vì sao người khác đều có thể vui vẻ ăn uống không lo không nghĩ, còn ta phải chịu hết mọi khổ sở mới có thể sống sót.”

Hắn sửng sốt, ánh mắt tan rã đột nhiên tụ lại trên gương mặt Hạ Bạch: "Ngươi...... Ngươi là......"

"Ta họ Hạ." Hạ Bạch bình tĩnh nói: “Ta từng vô số lần mơ thấy ta tìm được hung thủ, dùng đủ cách đẩy hắn vào chỗ chết. Ta cũng cho rằng ta vừa rồi nên cầm đao chém đầu ngươi, ha ha, nhưng ta thể mà lại nói với ngươi... Không đến không thể quay đầu, không có lối thoát.”

Tầm mắt của hắn trượt từ trên mặt Hạ Bạch xuống, bàn tay cũng buông thỏng.

"Không phải ai chịu khổ đều phải biến thành quái vật." Hạ Bạch chỉ vào cánh tay hắn: “Ta nghe nói, phụ thân ngươi để lại cho ngươi một cái pháp bảo, ngươi không cần nó nữa sao?"

Hắn giống như là bị cái gì đó chọc trúng, thân thể khẽ nhoáng lên một cái, chậm rãi xắn tay áo lên, đột nhiên bật cười, giơ cánh tay lên nói với mọi người: "Là nó không cần ta."

Vị trí đáng lẽ phải khắc cái tên, lại được thay thế bằng một vết sẹo lớn.

Hắn cắt nó ra sao?

Mọi người trong lòng cả kinh.

Hắn ngơ ngác nhìn vết sẹo: "Nó không nên ở lại với ta, đó không phải là tên ta. Ta nên chết dưới thanh đao của Ứng gia từ lâu, ta không phải là con cái của họ.” Hắn nghiêng đầu, màu đen như mực bao trùm lấy tròng mắt hắn: “Từ nhỏ ta đã vô cùng tò mò về cái hố kia, luôn muốn tới gần nó, về sau ta mới hiểu được, đó không phải là tò mò, mà là thân thiết, là nhớ nhung... Là sư dẫn dắt của huyết mạch.”

Một cơn gió kỳ lạ quét qua, lấy hắn làm trung tâm, thổi qua tóc và gương mặt nhợt nhạt của hắn, cũng đánh tan chút liên quan cuối cùng trong tâm niệm hắn với Ứng gia, thứ còn lại chỉ là một đôi mắt không chứa đựng được bất kỳ cảm xúc nào, đen nhánh như vực sâu.

Đào Yêu nhíu mày, thuận tay nhấc lấy con rùa lui ra một bước, nói với mọi người: "Không được, không thể kéo dài được nữa. Có gì đó trong người hắn đang làm điều kỳ quái.”

Nghe vậy, La Tiên lập tức tế ra Phật Nhãn, bạch quang kim nhãn vừa hiện ra. Chỉ thấy hơn phân nửa thân thể Ứng Phàm Sinh đều bị bao bọc trong một đám khí đen hình ngọn lửa, giống lửa lại không phải lửa, hừng hực thiêu đốt, mà cuối đám khí đen kia lại vặn thành một sợi dây thừng, kéo dài ra ngoài, xuyên qua đại sảnh không biết đi đâu, giờ phút này cảnh tượng tựa như một cánh tay vô hạn dài vô hạn, như dây leo vươn ra, gắt gao giữ chặt Ứng Phàm Sinh. Phật nhãn có thể chiếu ra yêu mị tà túy, nhưng Đào Yêu xác định đồ vật trên người Ứng Phàm Sinh cũng không phải yêu mị, vì nó không có yêu khí, chỉ có lệ khí bao trùm, là thứ cổ quái mà nàng chưa từng thấy qua.

Nếu không phải yêu mị, vậy cũng chỉ có thể là tà túy.

Thanh gậy đồng của La Tiên đã chiếu xuống đỉnh đầu hắn, lại bị hắn lui một bước tay không bắt lấy. La Tiên chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh khác thường giật gậy đồng ra, khiến cho bàn tay hắn cũng trở nên đau đớn.

“Đừng đụng vào hắn!” Ti Cuồng Lan giơ kiếm ra, hất thanh gậy đồng của La Tiên đi, một kiếm quét ra, kiếm khí như cầu vồng, xông thẳng về phía Ứng Phàm Sinh.

Ứng Phàm Sinh thế mà lại tự tin đến không né tránh, trong nháy mắt thân thể hắn đã nứt ra thành bốn năm phần, sau đó giống như bông gòn rách bay khắp nơi.

"Dễ đánh như vậy sao..." La Tiên xoa tay: “Huyết kiếm của đại nhân vẫn bá đạo như thế.”

"Hắn không giống đối thủ bình thường, nếu vừa rồi hắn bắt tay người thì e là ngươi không còn cơ hội đánh tiếp với hắn nữa đâu." Ti Cuồng Lan nhìn tay La Tiên: “May mà ngươi có Phật Nhãn trong tay. Mà cho dù là thần khí như Phật Nhãn, cũng không thể hoàn toàn chống đỡ được sức mạnh của nó.”

Liễu công tử nói với Đào Yêu: "Dễ xử lý như vậy sao?"

Đào Yêu lấy ra hai viên thuốc phiếm bạc trong túi, lắc lắc: "Mặc kệ là cái gì, dùng thứ này vào xuống sẽ không còn thi cốt.”

Hạ Bạch vẫn cảnh giác nhìn đống "rách nát" không thấy máu trên mặt đất, rút một sợi tơ nhỏ sáng như tuyết từ thắt lưng, quấn hai vòng trên ngón cái.

"Các ngươi tránh ra." Đào Yêu đi lên phía trước: “Ta xử lý hậu quả.”

Lời còn chưa dứt, lại một trận gió lạ ập tới, đám bông gòn rách trên mặt đất giống như có thần lực, tụ lại với nhau sau đó chỉ nháy mắt đã hung sát đâm vào ngực Đào Yêu.

Lúc một Ứng Phàm Sinh nguyên vẹn đứng lên, đồng thời một thanh đại đao từ đáy bàn chủ vị bay ra, giống như nghe được mệnh lệnh, hết thảy xảy ra rất nhanh, Đào Yêu liên tục lui lại mấy bước, may mà được Ti Cuồng Lan kéo ra, đại đao kia lướt qua tai nàng. Nhưng mà không đợi bọn họ đứng vững, thanh đao kia đã vội quay đầu, đâm thẳng về phía sống lưng Ti Cuồng Lan. Đào Yêu không kịp nghĩ nhiều đã nghiêng người, dùng cánh tay của mình ngăn cản mũi đao, sau đó đến phiên La Tiên đẩy đại đao ra. Hạ Bạch nhảy lên, sợi tơ nhỏ trong tay cắt ngang thân đao, chỉ nghe một tiếng lanh lảnh vang lên, thanh đao kia chia làm hai, ấm ức kết thúc cuộc đời mình.

“Súc sinh!” Đào Yêu cực kỳ tức giận, cũng mặc kệ mình có bị thương hay không, trở tay ném hai viên thuốc ra, chỉ thấy thuốc này vừa đụng vào Ứng Phàm Sinh, đã lập tức hóa thành bụi mù, bọc lấy hắn bên trong. Trong tiếng rít gào, cơ thể của hắn bắt đầu co giật dữ dội, sau đó trở nên "sụp đổ" hơn và nhanh chóng biến thành mảnh vụn màu đen rơi trên mặt đất, nhìn như một đống cát sụp đổ.

Liễu công tử xông tới nắm lấy tay nàng: "Ngươi điên à? Sao dám lấy mình chắn đao?"

“Biết nguy hiểm rồi cũng không lo kịp thời đến cứu ta!” Đào Yêu hừ một tiếng, hất tay hắn ra, vội kéo tay áo xuống: “Đao bình thường thôi. Ta không sao, chỉ là tay có hơi tê.”

“Ta đâu có đến kịp được!”

"Đừng ngụy biện, ngươi đã nguyền rủa ta bị đao bổ bao nhiêu lần rồi, sớm muộn ta cũng bị bổ thiệt thôi?”

"Ta không có! Ta nói là bị sét đánh nhé!"

Cuộc đối thoại của bọn họ, Ti Cuồng Lan không nghe vào một chữ, hắn nhìn Đào Yêu giống như không có chuyện gì xảy ra, chỉ hỏi một tiếng: "Không sao thật chứ?”

"Ngươi chắn thiên lôi còn không sao, ta chỉ chắn đao thôi mà." Đào Yêu thè lưỡi: “Phát thêm nửa năm tiền công, thì ta càng không sao nữa.” Nàng còn cố ý lắc lắc cánh tay: “Đến xiêm y còn không rách, cũng không bị thương, còn chẳng có máu, yên tâm đi.”

Ti Cuồng Lan nửa tin nửa ngờ, trong đầu hiện lên dáng vẻ vừa rồi nàng liều lĩnh chắn đao cho mình.

Liễu công tử nói không sai, nữ nhân này điên rồi......

Rõ ràng thanh đao không mảy may đụng vào mình, thể nhưng Ti Cuồng Lan vẫn cảm thấy như bị thứ gì đó đâm phải, không đau, lại chấn động đến tận đáy lòng.

Lúc này nên kết thúc rồi nhỉ, đã hóa thành tro rồi.

La Tiên cực kỳ kinh ngạc trước thuốc của Đào Yêu ném ra, thầm nghĩ sớm biết nha đầu này không giống người thường, thế nhưng lại không biết nàng lại ra tay tàn nhẫn như vậy.

Hắn đứng cách đống tro kia vài bước, đang muốn cầm gậy đi chạm vào thử, lại không ngờ được mặt đất đột nhiên nổi lên một trận lốc xoáy, Ứng Phàm Sinh kia thế mà lại xuất hiện trong lốc xoáy, vẫn là trạng thái giống lần trước, tuy có hơi rách nát. Lạnh lùng mỉm cười nhìn bọn họ một cái, sau đó cơn gió quái kia lập tức vọt ra khỏi đại sảnh.

"Có thôi không đây, thật là!" Đào Yêu nhón chân, không chút do dự đi theo ra ngoài.

"Ta biết hắn sẽ đi đâu!" Con rùa trong tay áo hét lên.

"Không cần ngươi nói ta cũng biết. Đứng yên trong đó đừng ra ngoài?” Đào Yêu hẳn là thật sự rất tức giận, ra ngoài lang bạt giang hồ lâu như vậy, nhưng bị đối thủ khi dễ như vậy vẫn là lần đầu tiên. Nhưng, bất an trong lòng vẫn luôn ở đó, sự giằng xé trong lòng cũng khiến nàng cảm thấy tệ hơn bao giờ hết. Thứ đó trên người Ứng Phàm Sinh, sức mạnh phá hoại như cháy rừng không đáng thương hại kia, ngoan cường đến mức làm cho nàng cảm thấy chán ghét.

Nàng bất chấp tình hình phía sau, dùng thuật tật hành xuyên qua bóng đêm.

Chỉ mong những người phía bên kia có thể chịu đựng được...