Bại Liệt Thiếu Gia

Chương 36: Miếu Thần Bà (5)




Vũ Minh chăm chú nhìn lướt từng đoạn một của bức tượng thiếu nữ, càng nhìn hắn càng không phát hiện ra ở đây có điểm gì khiến mình có thể chú ý. Bất giác hắn lại lắc đầu vài cái, cố gắng định thần chú ý hơn một chút nữa, tự nhủ có khả năng đã bỏ sót chỗ nào đó. Nhưng bước đi bước lại, Vũ Minh đã đi quanh bức tượng đến mấy vòng, vẫn chỉ thấy có là một bức tượng liền khối không hơn không kém. Không tìm được đầu mối, Vũ Minh bắt đầu chuyển sang truy tung theo khối ám khí nồng đậm phát ra.

Hắn bước dần dần theo luồng ám khí lôi kéo, đây cứ như là một dóng suối cuồn cuộn chảy ra. Mà Vũ Minh đang đứng giữa dòng suối đó, và dùng sức đi lên phía thượng nguồn. Ám khí càng đi lên càng dày, nhìn lại khung cảnh xung quanh, Vũ Minh bất giác đã thấy mình cách bức tượng kia rất xa, lúc này đã đi sâu hơn vào phía trong hang động. Hắn lại phát hiện thấy, hang động này kì thực cũng không phải bằng phẳng hay thẳng tắp, mà nó bắt đầu có xu hướng cong lên như những bậc thang lên tầng. Chỉ có điều những nấc thang này lại không có bậc, mà chỉ là một khối đường thẳng hơi cong kéo dài.

Đến đây thì tâm thần Vũ Minh có cảm giác thả lỏng được rồi, như vậy là hang động này cũng không đâm xuyên qua lòng núi, mà nó chỉ là một hang động uốn khúc trong chính ngọn núi Sam này. Vậy cho nên khả năng Tòng Lĩnh dẫn mọi người đi qua đây là không xảy ra. Hơn nữa Vũ Minh ước chừng ám khí ở đây đậm đến như vậy, ngay cả hắn còn phải vận chân nguyên lên chống đỡ, vậy thì mấy người bình thường như Tòng Lĩnh hay giáo sư Cao Tự làm sao có thể chịu nổi, cho nên chuyện lợi dụng con đường này để đi đến di chỉ là càng không có khả năng.

Nghĩ đến đây Vũ Minh cảm thấy cũng không cần truy theo luồng ám khí kia làm gì nữa. Hắn trực tiếp giảo nhanh cước bộ quay trở lại con đường cũ, lúc chạy qua bức tượng thiếu nữ vẫn không kìm được mà liếc lên nhìn một cái than thở rồi lại đi tiếp. Ra đến cửa Miếu, Vũ Minh nhanh tay chặt đám dây leo lại bịt kín cánh cửa lại, xong rồi lại lẩn phía đường rừng tránh con đường lớn, ý muốn một lần nữa vô thanh vô tức thâm nhập lại đoàn khảo cổ.

Từ lúc Vũ Minh lẩn đi cho đến lúc hắn quay trở lại, ước chừng cũng chỉ khoảng mười lăm phút thời gian. Mà đoàn khảo cổ đi bộ cả ngày trời đã rất mệt mỏi, cho nên khoảng cách di chuyển lúc cuối ngày được rất ngắn. Vì vậy đi mười lăm phút mà vẫn chưa đến được cửa Miếu Thần Bà, mặc dù khoảng cách đến nơi chỉ còn một kilomet, cho nên hành động của Vũ Minh không ai có thể phát hiện ra được.

Vũ Minh vừa tiềm nhập vào đoàn khảo cổ, đã thoáng trông thấy Liễu Bảo Trang đưa mắt lên trên xuống dưới, quét mắt khắp đoàn khảo cổ như đang tìm kiếm cái gì đó. Vũ Minh vì vừa mới ẩn vào trong đoàn, nên lập tức giả vờ giúp đỡ mấy người chạy vặt đang bê những túi đồ rất lớn, mấy người này người ngợm đều to khỏe vạm vỡ, có anh vóc dáng so với Vũ Minh còn lớn hơn gấp đôi. Mồ hôi chảy ra nhễ nhại đến ướt đẫm cả chiếc áo sơ mi cũ. Mấy người này đều là những người đoàn khảo cổ bỏ tiền ra để thuê họ mang đồ đạc đi cho đoàn, gọi là chân chạy việc. Mà chính Vũ Minh ban đầu cũng có ý định thâm nhập vào đoàn khảo cổ để nhận công việc này, thuận tiện chiếu cố việc của mình. Nhưng bản thân hắn lại không ngờ rằng, mồm mép mình quá lợi hại, đến bây giờ thì chạy vặt cũng không phải làm nữa. Trực tiếp đi làm Cố Vấn cho cả đoàn là được rồi, thi thoảng lại tung ra vài câu có chuyên môn, là đã đủ làm cho cả đám Tiến Sĩ phải ngốc trệ, vừa nghe như uống mật.

Liễu Bảo Trang mắt quét tới quét lui, cuối cùng phát hiện Vũ Minh đang lẫn trong đám người phụ việc. Ánh mắt lập tức liền sáng lên, tuy nhiên thái độ biểu lộ bên ngoài lại không hề thay đổi, vẫn lành lạnh đăm chiêu nhìn quanh, ra vẻ như ta đây chính là quản lý. Bước chân Liễu Bảo Trang dần dần chậm lại, thu ngắn khoảng cách với đám người phụ việc.

Vũ Minh lúc này như để che dấu đi hành tung của mình, cho nên bắt chuyện với đám người phụ việc rất sôi nổi. Thi thoảng còn bồi thêm vài câu, cười nói rất rôm rả, đang hồ hởi là vậy, Vũ Minh lại quét mắt nhìn xem cả đoàn có ai chú ý đến mình hay không, không ngờ vừa nhìn đã thấy Liễu Bảo Trang khuôn mặt lành lạnh đang lui dần về phía này. Vũ Minh mặt mày lập tức nhăn nhó, không cần phải nói hắn cũng đã biết thóp Liễu Bảo Trang có ý định gì.

Môi khẽ nhếch lên cười lạnh một cái thâm hiểm, tay chậm chạp vươn ra sau cởi chiếc ba lô nặng nề đang đeo trên vai xuống, hắc hắc cười vài cái. Đợi khi Liễu Bảo Trang tụt chậm người xuống đúng tầm tay. Vũ Minh lập tức nhanh tay, khoác cả chiếc ba lô to tổ chảng lên người Liễu Bảo Trang, cười lớn rít liên hồi như khỉ gọi bầy.

- Ha ha, Tiến Sĩ Liễu Bảo Trang thật có lòng tốt, muốn xuống đây giúp đỡ mọi người nha!

Âm thanh cười lớn, còn cố ý ghé sát vào lỗ tai của Liễu Bảo Trang, khiến Liễu Bảo Trang đang suy tính âm mưu muốn hành hạ Vũ Minh như thế nào cũng không khỏi giật mình. Liễu Bảo Trang hai hàm răng nghiến lại, bộ mặt vẫn duy trì sắc thái lạnh lẽo, thế nhưng trong lòng đã sớm phát hỏa. Thân hình vốn mảnh mai lá liễu, bị Vũ Minh chụp cả chiếc ba lô to như vậy thì không di chuyển được nữa, đứng yên tại chỗ mà nghiến răng. Không cần phải nói, Liễu Bảo Trang lúc này đang như khỉ ăn mắm tôm, khó chịu vô cùng. Cũng may có mấy người phụ tá, phát hiện ra Liễu Bảo Trang đang trồng cây si tại chỗ, liền nhanh chóng đến giúp đỡ Liễu Bảo Trang, thế nhưng lúc này Vũ Minh đã cao chạy xa bay khỏi cô nàng sao chổi luôn luôn ám mình rồi.

Liễu Bảo Trang nhìn lên, đã thấy Vũ Minh đang nói chuyện rôm rả với đám người giáo sư Cao Tự, căn bản hành động còn coi như chưa từng gặp qua cô ta. Làm sao mà lại không cảm thấy tức giận hơn cơ chứ. Còn Vũ Minh thì trong lòng hoàn toàn biết rõ, kì thật nếu hắn không nhanh tay nhanh mắt, chụp cái ba lô to tổ chảng kia lên người Liễu Bảo Trang, thì đã bị cô ta bắt được ngay đó. Mà hậu quả bị Liễu Bảo Trang bắt được phi thường rõ ràng, mấy ngày hôm nay đi chung với cô ta Vũ Minh đã chịu khổ không ít, thì làm sao mà lại không rõ ràng đây cơ chứ.

Cũng bởi vì, cứ mỗi lần Liễu Bảo Trang tiếp cận Vũ Minh, đều không phải là đưa cô ta đi hết chỗ này chỗ kia, thì cũng là bị cô ta đá nguội đấm đá phát tiết. Sau đó còn bị cô ta bắt mình bồi suốt cả buổi tối nghe tâm sự trên trời dưới biển, mỗi khi bực mình lại đem hắn ra làm bao cát tập đấm, Vũ Minh hắn là một cỗ máy sao. Con người sống cũng muốn có một khoảng yên tĩnh, hở ra một chút là lại bị làm phiền, chẳng nhẽ lại ra tay hành hạ một trận. Thế nhưng mỗi lần như vậy Vũ Minh lại tự nhủ bản thân ta chính là con người có văn hóa, hơn nữa còn rất lịch sự, không đời nào lại làm những chuyện như vậy với một người con gái nha. Bởi vậy luôn luôn bị chịu khổ muốn kêu trời hận đất mà không có chỗ phát tiết.

Khi Vũ Minh đến gần được giáo sư Cao Tự thì tâm tình cũng có chút thả lỏng, bởi vì Liễu Bảo Trang, con người này thật kì quái. Bề ngoài luôn biểu hiện lạnh lùng, nhất là trước mặt giáo sư Cao Tự thì cái vẻ lạnh lùng ấy lại càng đậm đặc, thậm chí vài hành động lén lút bình thường phiền phức Vũ Minh, cũng không có xuất hiện qua. Cứ như cô ta đã lột xác và biến hóa thành một con người hoàn toàn khác hẳn vậy. Chính vì nắm được điểm này, cho nên Vũ Minh lại càng khẳng định rằng, mình chỉ cần đến gần được giáo sư Cao Tự là đã coi như thiết lập được khoảng cách an toàn với Liễu Bảo Trang, không bị cô ta làm phiền, hơn nữa còn có thể tùy ý hành hạ lại cô ta, mà cô ta không dám phản kháng, hiệu quả phi thường tốt.

- Hồng hộc! Hồng hộc!

Bỏ qua sự việc giữa Vũ Minh và Liễu Bảo Trang đang muốn làm loạn nhau. Lúc này Tòng Lĩnh không biết từ đâu chui ra, trên đầu toàn lá khô đã mủn, quanh thân loạt loạt cây gai và hoa bồ công anh dính đầy. Miệng thở gấp gáp, khóe miệng há to hít lấy hít để, khuôn mặt nhăn nhó có điệu rất gắng sức. Tòng Lĩnh đứng lại thở một lát, rồi lại lấy một con dao Thái nhỏ, đầu dao hơi quắm, chuôi dao được làm từ gỗ Pơ Mu rắn chắc đậm màu gỗ vàng tươi. Tòng Lĩnh dùng dao rạch một vết cắt nhỏ ở bàn tay, khi Tòng Lĩnh xòe tay ra, thì ở bàn tay đã có sẵn vô số vết sẹo đan xen nhau. Những vết sẹo này có cũ có mới, có vết đã chuyển màu hòa với màu da, có vết thì lại còn hằn đỏ, hẳn là cũng mới liền cách đây không lâu.

Tòng Lĩnh cắt một vết nữa trên lòng bàn tay, bất quá cũng chỉ là thêu hoa trên gấm, không thấm tháp so với những vết cắt mà Tòng Lĩnh đã từng trải qua.

Từng giọt máu nhỏ xuống, tí tách tí tách, làm đỏ lèn cả một vùng đất xám dưới chân, chốc chốc lại có cơn gió thổi lướt qua làm mùi máu tươi xộc lên đến tận mũi. Cái mùi máu không khác gì mùi tiết lợn mổ trong ngày tết.

Xong việc, Tòng Lĩnh rút một mảnh vải nhỏ ở túi quần ra, quơ tạm vài lá cây chó đẻ ven đường. Nhét vào miệng nhai ngấu nghiến vài cái, rồi rịt vào miệng vết thương nhỏ kia, lấy mảnh vải băng bó cẩn thận. Cả quá trình từ lúc cắt tay đến lúc rịt vết thương, Tòng Lĩnh không biểu lộ một chút cảm xúc nào trên khuôn mặt. Mọi chuyện cứ như thể đây là điều hết sức bình thường, có lẽ với Tòng Lĩnh là điều bình thường, thế nhưng đổi là những người khác, lúc này đảm bảo chưa nói đến việc cắt tay. Mà chỉ cần nhìn thấy con dao Thái kia xướt qua tay, đã kêu la oai oái chứ đừng nói là điềm tĩnh được như Tòng Lĩnh.

Xong việc, Tòng Lĩnh lại quét mắt nhìn xuống phía dưới. Lúc này Tòng Lĩnh đang đứng trên một mỏm núi cao. Chỉ cần đưa mắt xuống, là Tòng Lĩnh có thể nhìn thấy hoạt động của cả đoàn đang làm gì. Tòng Lĩnh trước nay vẫn vậy, bình thường hành trình được ấn định xong, con đường được vạch rõ, là lại thấy Tòng Lĩnh biến mất, cả đám Tiến Sĩ ban đầu còn nhốn nháo vì không có người dẫn đường. Nhưng sau cũng quen dần với hành động của Tòng Lĩnh, không thấy có gì là kì lạ.

Cả đoàn khảo cổ lúc này đã đi đến mép dốc, dưới đoạn Miếu Thần Bà chắc chỉ còn vài mươi mét nữa, đầu đoàn đã có người nhìn thấy cửa Miếu mà hô hào to.

Tòng Lĩnh nhìn xuống dưới, đoán chắc mọi người đã tiến vào đúng tầm kiểm xoát mà mình lắm chắc. Hắn bắt đầu đưa tay lên miệng rít một hơi dài, thổi thật mạnh. ‘’Chi chi ‘’, một tiếng nguýt gió vang lên chói tai, chỉ thấy Tòng Lĩnh vừa huýt xong hơi gió, vầng mặt trời khuất sau ngọn Sam bỗng như nghe được hiệu lệnh, chìm dần xuống khuất sau ngọn núi.

Bóng tối dần bao trùm, đúng lúc này chợt có tiếng tru lên khiến người ta rệu rã.

Hú hú!!

- Là sói, có phải là sói? Bọn chúng định tập kích chúng ta vào lúc này ư?

Nháo nhào, âm thanh có vẻ hổn loạn, phía xa có tiếng thở phì phò như những con chó đang tản nhiệt. Thanh âm thở dồn gấp gáp của lũ sói càng lúc càng gần. Mắt Tòng Lĩnh bỗng sáng quắc, vũng chân vung tay, nhanh lia lịa chèo qua những mỏm đá, nhanh như một con khỉ. Thoăn thoắt vài cái đã thấy Tòng Lĩnh xuống được phía con đường nhỏ. Đôi bàn chân nhanh giảo, bóng người lướt đi trong ánh sáng lúc sẩm tối.

Chỉ thấy Tòng Lĩnh vừa biến mất ở cuối con đường, ngay chỗ mỏm đá mà Tòng Lĩnh vừa đứng ở đó, có một hai con sói đen to lớn đã lao tới. Một con có vết sẹo ở ngay quầng mắt, tiến gần chỏm máu mà Tòng Lĩnh nhỏ, ngửi ngửi vài hơi thật đậm, sau đó gầm ghừ vài cái. Tiến bốn chân đến đầu mỏm đá, lại tiếp tục tru lên một hơi.

Hú hú!!

Cho đến lúc này thì toàn bộ đoàn khảo cổ đã đứng được ngay cửa Miếu Thần Bà. Bì Nhân Thanh nhanh trí an bài một vài người đàn ông to khỏe trong đám phụ việc, đứng chắn ở đầu dốc vào Miếu. Số người còn lại bắt đầu thay phiên nhau dựng trại, mặc dù trong lòng mọi người đều có cảm giác sợ hãi vì tiếng sói tru, thế nhưng ai cũng đều tin tưởng sự an bài của Tòng Lĩnh. Sợ thì vẫn sợ, nhưng chỉ để trong lòng, mọi việc vẫn phải tiếp tục diễn ra.

Mấy người được phân gác ở đầu dốc, vừa đi đến nơi đã thấy Tòng Lĩnh chạy như điên từ dưới chân dốc lên, bước chân có vẻ hấp tấp, tưởng như rất dễ dàng bị ngã. Thế nhưng kì lạ thay thân hình Tòng Lĩnh rất ổn định, miệng thở gấp gáp như kiệt sức, nhưng tốc độ mặc nhiên lại không đổi chút nào.

- Tòng Lĩnh đã về!

Đám người gác dốc thấy vậy hô lớn, tiếng hô hào truyền vào phía trong. Cả đoàn đều ngẩng đầu lên nhìn về phía dốc, Bì Nhân Thanh thấy vậy thì lại lớn tiếng.

- Không có chuyện gì! Mọi người tiếp tục dựng trại, đêm xuống sẽ rất lạnh!

Nghe được khẩu lệnh của Bì Nhân Thanh, mấy ánh mắt ngước lên lại cụp xuống, tiếp tục công việc của mình. Bì Nhân Thanh, Giáo Sư Cao Tự cùng Vũ Minh không ai bảo ai đều đi về hướng Tòng Lĩnh.

Ở đây ngoại trừ mấy người họ được đặc quyền là không phải làm gì, còn những người còn lại đều phải làm việc để tiết kiệm nhân thủ. Cho dù anh có là Tiến Sĩ cũng không ngoại lệ, mấy vị Tiến Sĩ ban đầu còn cảm thấy khó chịu, sau cùng càng làm lại càng thấy việc này rất vui vẻ, không có gì nhàm chán nên cũng không có ý kiến gì.

Tòng Lĩnh bước tới, tay với lấy bình nước, vục uống một ngụm lớn, sau đó cẩn thần ngồi xuống một tấm vệ đá ven đường thở mạnh.

Bì Nhân Thanh đứng cạnh chờ Tòng Lĩnh nghỉ một lúc rồi mới hỏi:

- Bằng vào quãng đường chúng ta đã đi, liệu bao nhiêu lâu nữa mới đến được mảng cao nguyên kia?

Cao nguyên, khoảng cao nguyên mà Bì Nhân Thanh nhắc đến, chính là nơi được ấn định là có khả năng di chỉ của Vương gia thời nhà Lý. Nới này không biết tại sao những triều đại nhiều năm về trước lại có thể thâm nhập vào, nơi mà ngay cả thời nay điều kiện khoa học kỹ thuật phát triển cũng thật khó tiếp cận. Ban đầu kì thực cả đoàn cũng chưa xác định được địa điểm của di chỉ, nhưng dựa vào tấm bản đồ cũ nát, cộng thêm lời kể của Tòng Lĩnh, chỉ có duy nhất khoảng cao nguyên kia là có thể đáp ứng một chút dữ kiện. Như vậy mới xác định được chuyến đi lần này. Kì thực lần này cả đoàn khảo cổ đến nơi này cũng chỉ mang tâm lý ôm lấy may mắn, bởi trải qua niên đại hàng mấy trăm năm lịch sử, vật đổi sao dời, chưa chắc những tư liệu được nhắc đến trong tấm bản đồ bằng da kia còn là chính xác.

Hơn nữa Hoàng Liên Sơn tiềm ẩn vô số rủi ro nguy hiểm, cùng kì bí vạn điều ẩn hiện. Quả thực có thể nắm chắc đi đến di chỉ lại càng ngàn lần nhỏ nhoi. Không nghĩ đến nơi lại có thể tìm kiếm được một người tinh thông địa hình như Tòng Lĩnh, giúp cả đoàn loại bỏ bớt yếu tố khó khăn lên đến ba mươi phần trăm.

Đừng tưởng rằng ba mươi phần trăm là ít, đối với khảo cổ mà nói, chỉ cần thêm một phần trăm, là khả năng đi đến thành công đã phi thường nhiều. Huống hồ là ba mươi phần trăm, có ít vị Tiến Sĩ còn cảm thấy điều này đến mơ cũng không được, vốn như khúc gỗ lênh đênh giữa biển cả, lại gặp phải cơn bão đẩy đến trước mặt hòn đảo, sao lại không cảm thấy vui mừng.