Bại Liệt Thiếu Gia

Chương 73: Trịnh Phù Kiếm




Đi qua đoạn mê lộ ngoài chướng đại trận hộ sơn của phái Trịnh Đô, bên trong là một đoạn đạo trường lớn lộ ra, uy nghi cái thế, phô thiên cái địa hết sức hùng vĩ.

Ánh mặt trời chiều tà vắt vẻo xuống bên dưới mặt đất, vượt qua lớp sương mù thì chỉ còn là một lớp ánh sáng đỏ như máu gà. Thứ ánh sáng kia chiếu xuống, khiến cho quang cảnh đạo trường của phái Trịnh Đô lúc này trông hết sức quỷ dị.

Xung quanh đạo trường, có bốn tòa tháp lớn lần lượt được khắc một loại binh khí riêng biệt bằng đá trên mỗi đỉnh tháp.

Tên tiểu đạo sĩ dẫn đoàn người đứng vào giữa đạo trường, chỉ tay vào bốn tòa tháp mà nói:

- Đây là bốn tòa tháp của bốn vị Cung Phụng, mỗi một ngọn tháp tượng trưng cho một loại trường phái tu luyện võ học. Mỗi một đệ tử mới bái nhập vào phái Trịnh Đô, đều phải lựa chọn một trường phái tu luyện làm tiền đề!

Tiểu đạo sĩ chỉ tay về ngọn tháp phía Bắc, trên ngọn tháp có khắc binh khí là một chiếc thương, nói:

- Đây là trường phái luyện Hắc Mộc Đoạn Trường Thương, trường phái này tính đến nay đã có đến ba mươi ba vị Cung Phụng tiếp nhận vị trí Cung Phụng dẫn dắt chúng đệ tử. Hắc Mộc Đoạn Trường Thương, dùng thương làm công kích chủ đạo, trong chiến cuộc có thể đoạt mạng kẻ địch từ xa, lại có thể đại thể chống lại nhiều địch nhân, dùng sức mạnh lấy ít đối nhiều!

Đám Tiễn Sĩ nhìn thấy khung cảnh chung quanh, người nào người nấy đầu óc choáng váng, trước quang cảnh hùng vĩ, đám Tiến Sĩ đam mê khảo cổ, đều hận không thể đem hết chỗ này đặt vào giữa Viện khảo cổ Quốc gia ở Hà Nội.

Một Tiến Sĩ nhìn tiểu đạo sĩ mà hỏi:

- Vậy trường phái võ học này, có gì khác biệt so với những cái khác!

Tiểu đạo sĩ hơi trầm ngâm nói:

- Khác biệt, có khác biệt rất lớn! Ngoài dùng vũ khí công kích là thương làm chủ đạo, nó còn là trường phái võ học ra đời sớm nhất của phái Trịnh Đô, gần như xuất hiện đồng thời kể từ khi lập phái. Nơi này năm xưa chính Tổ sư đầu tiên của phái Trịnh Đô lập nên, mà cũng chính là vị Cung Phụng đầu tiên của tòa tháp này!

Tiến Sĩ lại vui mừng nói:

- Nói như vậy, nó chính là trường phái võ học mạnh nhất của phái Trịnh Đô các người?

Tiểu đạo sĩ vội lắc đầu, nói:

- Không phải, nói về trường phái võ học mạnh nhất, phải kể đến chính là trường phái Liên Châu Đoạn Trường Tiễn! Trường phái này dùng Liên Châu làm vũ khí công kích, bắn ra vô tận mũi tên có gắn mồi lửa, liền tung cùng với bột lưu huỳnh, đốt chết đối thủ vô cùng thảm!

Đạo sĩ vừa nói vừa chỉ về ngọn tháp có khắc vũ khí là một loại nỏ, trên nỏ gắn rất nhiều mũi tên vừa dày vừa nhỏ.

Trong lúc tiểu đạo sĩ, chuẩn bị nói qua cho đám Tiến Sĩ hai trường phái còn lại của phái Trịnh Đô, chợt tiểu đạo sĩ này lại lộ vẻ thất kinh, thân mình lao nhanh như xé gió về phía mê lộ kêu lên:

- Trưởng môn, không xong, người bị thương quá nặng rồi!

Đoàn người lọt thỏm giữa đạo trường rộng lớn như một cái sân, quay người lại nhìn về phía mê lộ. Quả nhiên hiện ra thân mình một người đẫm máu, đôi mắt mệt nhọc, bờ môi nhợt nhạt. Đây đúng là Sùng Thiên Vân, chỉ có điều qua một lúc không gặp, mà lại bị thương quá nặng đến mức này, chứng tỏ chiến cuộc dưới chân núi, vô cùng quyết liệt.

Trần Vũ Minh một bên nâng đỡ Sùng Thiên Vân, một bên không ngừng đảo mắt nhìn ngược lại mê lộ phía sau, cắn răng hướng phía trước nói:

- Đều không có kẻ địch truy sát, nhưng mà đạo trưởng bị thương quá nặng rồi, trong mũi ám tiễn này không ngờ lại có độc!

Sùng Thiên Vân ngước đôi mắt đờ đẫn lên, xua tay nói:

- Đều không vấn đề gì, bổn đạo đã tính toán từ trước là cao thủ phái Bà La sẽ ra tay ám toán, quan trọng là vẫn bảo toàn tính mạng tất cả tru toàn, như vậy vạn sự phái Trịnh Đô ta mới là chính đạo, thấy chết mà không cứu thì tính gì là người quân tử!

Trần Vũ Minh bóp bóp nắm tay, bàn tay lộ gân xanh nổi lên tức giận nói:

- Bà La Đạo này thật hung tàn, không nói lý lẽ đã ra tay đánh người!

Sùng Thiên Vân cười nhạt, vịn vào một tiểu đạo sĩ, đi đến giữa đạo trường, ngồi xuống một cái thềm đá. Sùng Thiên Vân chợt đem ánh mắt nhìn vào giữa đạo trường.

Ở giữa đạo trường, là một cái bệ đá lớn, trên đó có một thanh kiếm cắm sâu ngập vào trong bệ đá, trông qua vô cùng khí thế, thanh kiếm sát khí đằng đằng, dù là vật vô tri nhưng cũng tự giác tỏa ra luồng áp bức dọa người.

Sùng Thiên Vân nhìn vào thanh kiếm mà nói:

- Trịnh Phù Kiếm, là do tổ sư Trịnh Bàng Nhân của phái Trịnh Đô chúng ta lưu lại, đời đời chưởng môn chấp chưởng đều có thể nắm giữ. Thanh kiếm này uy thế vô song, chấn nhiếp giang hồ Võ Lâm Minh hàng trăm năm trước. Một khi kiếm chạm vào da thịt người, liền rút sạch máu tươi, biến kẻ địch thành một cái xác khô. Trước đây phái Trịnh Đô ta đi lầm đường lạc lối, theo vào tà đạo, lạm sát vô số, nên mới dùng thanh kiếm này mà lập phái, đời đời trưởng môn các lớp nắm giữ. Nhưng mà kể từ khi đời chưởng môn thứ hai mươi hai, Trịnh Đô ta đi theo chính đạo, liền không sử dụng thanh kiếm này nữa, cắm ở giữa đạo trường này, là để răn đe chúng đệ tử chớ đi vào Ma đạo như trước. Nhưng mà xem ra, hôm nay ta vẫn phải vi phạm lệnh cấm của chưởng môn các đời trước để lại, đem Trịnh Phù Kiếm này rút lên, chống đỡ cho sơn môn, tránh cho đạo trường phái Trịnh Đô ta một phen sụp đổ!

Vũ Minh không tự giác được, bật lên một câu hỏi:

- Đạo trưởng, phái Bà La này khủng khiếp đến như thế sao? Khiến cho ngươi phải sử dụng đến Trịnh Phù Kiếm này?

Sùng Thiên Vân ngước đôi mắt đờ đẫn lên nhìn bầu trời, thở ra hơi thở mệt nhọc, nói:

- Khủng khiếp, hết sức khủng khiếp, nếu không phải năm xưa Trịnh Đô ta may mắn, có lẽ giờ này cũng không còn tên phái Trịnh Đô trong tám môn phái nữa rồi!

- Đạo trưởng, ngươi có thể kể qua một phen hay không?

Sùng Thiên Vân gật gật đầu, đoạn nói một mạch không dừng:

- Vào đời chưởng môn thứ mười chín của phái Trịnh Đô ta tại vị, gọi là Trịnh Đồng Cơ kiếm môn chủ. Phái Trịnh Đô ta cùng một trận tuyến với Bà La Đạo kia, hai loại môn phái cùng với Lưu Ly Cung liên thủ, đánh cho chính phái ba môn trường kì chống đỡ. Nhưng mà không ngờ Bà La này mưu kế thâm hiểm, lại mượn phái Trịnh Đô ta nhân lực đông đảo, đem đi làm con kiến hôi cho bọn hắn. Trịnh Đồng Cơ kiếm môn chủ, sau đó phát giác chuyện này, liền vô cùng tức giận, phát động một cuộc thư hùng kỳ cùng, đem chúng đệ tử đánh nhau với Bà La Đạo một phen sống chết. Nhưng mà cũng chính vì trận thư hùng kỳ cùng này, mới khiến bọn quỷ tinh ranh Bà La Giáo lộ ra cái đuôi chồn. Thì ra là bọn chúng ẩn tàng thực lực, muốn làm cho các phái đánh nhau đến suy kiệt, rồi mới ra thu lấy đại cục, làm ngư ông đắc lợi. Bản lĩnh của bọn chúng thời đó, luận đã có thể đứng đầu giới Võ Lâm Minh Hoàng Liên Sơn này. Nhưng mà vẫn không muốn ra tay sống chết. Phái Bà La có đến bảy người tu vi Võ học thượng thừa, lại có một pháp môn vô cùng quỷ dị, khống chế Hủ thi, cũng không biết bọn chúng dùng cách gì, lại có thể thu thập được nhiều con Hủ thi đến như vậy! Những con Hủ thi này thân thể cứng rắn, trí tuệ ngu si, nhưng mà có sức tấn công cực kì kinh khủng, một Võ học trung giai, đối mặt với nó không cẩn thận đều có thể bỏ mạng đương trường. Những con Hủ thi này đếm qua cũng phải trên hai mươi con, vào thời đó làm gì có nhiều cao thủ Võ học trung giai như vậy mà chống lại bọn chúng. Hơn nữa, đó vẫn chưa phải là điều đáng sợ nhất, bọn chúng còn sở hữu một con Hủ thi cực mạnh, mạnh hơn tất cả các con Hủ thi khác cộng lại, gọi là đại Cương thi. Một con Hủ thi này, liền có thể một mình chống đỡ bốn cao thủ Võ học thượng thừa…

- Đạo trưởng, có phải con đại Cương thi, chính là con Cương thi lần trước Hà Quang kia đem theo hay không?

Vũ Minh nghe đến đây đã cảm thấy giật mình, không rét mà run. Bà La giáo này làm sao thu thập được nhiều Cương thi đến như vậy, số lượng này đặt ở Đông Á Đại Lục, đủ quét sạch bao nhiêu cái đại môn phái, cũng không biết tại sao phái Trịnh Đô còn tồn tại được đến giờ này.

Sùng Thiên Vân gật đầu, lại nói:

- Trong lúc nguy hiểm kỳ cùng, kiếm môn chủ Trịnh Đồng Cơ bỏ mình trước bảy đại cao thủ Võ học thượng thừa. Phe võ đạo phái Trịnh Đô ta thua chạy tan tác, tưởng chừng sắp phải diệt phái. Nhưng mà đúng lúc này chính phái các thế lực ra tay tương trợ, cứu phái Trịnh Đô trong cuộc nguy khốn, không nghĩ đến tính toán trước đây, chỉ mong cứu người. Dẫn đến phái Trịnh Đô ta sau này, đến đời chưởng môn thứ hai mươi hai, gạt bỏ lời thề độc chưởng môn các đời trước, đem toàn bộ phái Trịnh Đô ra nhập vào chính đạo, đối lập lưỡng cực với phái Bà La, với tà giáo các đạo! Lại đem Trịnh Phù Kiếm này cắm vào giữa ngọn đạo trường, đời đời lệnh xuống các đời chưởng môn đều không được sử dụng nó!

Vũ Minh ngước nhìn thanh Trịnh Phù Kiếm cắm sâu trong bệ đá, hít một ngụm khí lớn, cảm khái nói:

- Cũng không ngờ thanh kiếm này, lại tồn tại nhiều sự tích đến như vậy!

Sùng Thiên Vân lúc này không để ý đến vết thương, đoạn hướng đám đệ tử ra lệnh:

- Mau đánh thức các vị Cung Phụng, phiền bọn họ xuất quan, đem tinh anh của phái ta ra bàn bạc kế sách!

Đám đệ tử phân tán mỗi người vào một tòa tháp lớn, Vũ Minh lại gọi Lương Hồng Ngọc đến chăm sóc vết thương cho Sùng Thiên Vân.

Lương Hồng Ngọc lấy từ trong hộp y tế ra một loạt dụng cụ, liền khiến Sùng Thiên Vân ngạc nhiên trợn tròn mắt, lắc đầu xua tay, đại ý nói không cần. Nhưng mà sau một hồi được Vũ Minh khuyên giải, Sùng Thiên Vân trơ mắt mặc kệ Lương Hồng Ngọc muốn làm gì thì làm.

Lương Hồng Ngọc đem một mũi tiêm thuốc tê, cắm vào đoạn ám tiễn dính độc, Sùng Thiên Vân theo dõi cả quá trình đều không nhíu mày. Lại thấy Lương Hồng Ngọc rút ra một con dao nhỏ, liền biết là người này định gọt vết thương trừ độc cho mình, đoạn nói:

- Phiền cô nương cho bần đạo một đoạn vải thô cắn cho đỡ đau!

Lương Hồng Ngọc bịt miệng phì cười, nói:

- Đạo trưởng, ông yên tâm, sẽ không đau đâu!

Rồi lại tiếp tục ấn dao mổ sắc bén xuống. Sùng Thiên Vân run lên, không kìm được nhắm tịt mắt, cắn chặt răng chờ đợi. Nhưng một lúc sau đều không thấy động tĩnh, bèn nói:

- Tiểu cô nương, ngươi vẫn chưa động thủ à? Nếu thấy quá đáng sợ, cứ cho bần đạo một đoạn vải thô, bần đạo tự rạch băng lấy vết thương!

Lương Hồng Ngọc cười khúc khích, đám người Vũ Minh cũng không nhịn được trước lão đạo trưởng Sùng Thiên Vân này. Sùng Thiên Vân nghe thấy tiếng cười, ngơ ngác mở mắt, đã thấy đoạn vết thương gọt xong và đang được băng bó từ lúc nào.

Sùng Thiên Vân lộ vẻ kinh ngạc, nói:

- Thần kỳ, tiểu cô nương ngươi y thuật thật cao minh, lão hủ tại sao lại không hề thấy đau?

Lương Hồng Ngọc miệng cười tươi nói:

- Đạo trưởng, ông chăm chỉ nghỉ ngơi chăm sóc vết thương, qua chiều nay là vết thương sẽ đông, qua ngày mai là da non sẽ mọc lên ngay thôi!

Sùng Thiên Vân dáng vẻ ngây ngất không dám tin, trong lúc ông ta bần thần kinh ngạc. Thì phía trên bốn ngọn tháp đã có bốn thân ảnh xuất hiện, dùng thân pháp mau lẹ đáp xuống, hiện ra là bốn người cực kỳ cao lớn, nét mặt ngăm đen, khuôn mặt nhìn qua người nào người nấy hiền từ phúc hậu, râu dài tới rốn, đem nụ cười chất phác nhìn đoàn người đứng ở giữa đạo trường. Chợt nhìn thấy Sùng Thiên Vân ở giữa bị thương, sắc mặt nhợt nhạt, bốn người lộ vẻ kinh hãi nói:

- Vân tiểu tử, ngươi bị ngộ thương nặng đến như vậy?

Sùng Thiên Vân vẻ mặt tiều tụy, nhưng cũng đã hồi sức, hướng đến bốn người cung kính nói:

- Bái kiến các vị sư bá sư thúc, bái kiến sư phụ!

Sùng Thiên Vân hướng một vị Cung Phụng đứng ở giữa vẻ mặt hiền hậu chất phác, khuôn mặt chữ điền, bộ râu dài tới rốn. Mặc một bộ y phục tím nhạt bằng vải thô, hai tay đều xắn áo lên cao, bộ dạng lam lũ, hẳn là vừa mới làm cái gì qua nên không ăn mặc chỉnh tề.

Ba người còn lại cũng đều là những người khuôn mặt chất phác, y phục tương đồng nhau đều là vải thô, chỉ có điều là mỗi người khoác áo một màu. Đúng thực là Cung Phụng của chính phái, nhìn qua đã thấy thân thiện hơn tà phái rất nhiều.

Sư phụ Sùng Thiên Vân tên là Đoạn Bá Hùng, là Cung phụng của Kiếm môn các. Năm xưa lựa chọn vào các đời đệ tử kiệt xuất của tứ đại các chủ, lựa chọn chính là Sùng Thiên Vân, đệ tử trực hệ của Đoạn Bá Hùng này lên làm chưởng môn đời thứ bốn mươi hai, cũng mang hiêu là một đời Kiếm môn chủ nữa.

Đoạn Bá Hùng bước lên, gạt tay vẻ hiền hậu nói:

- Tiểu Vân, đứng lên, thân mang trọng thương không cần phải đa lễ, nên nói rõ ràng một chút, tại sao lại đụng độ với Bà La Giáo vậy?

Sùng Thiên Vân bộ ấp úng, đang tính nói gì, nhưng chưa kịp nói, Trần Vũ Minh đã bước lên phía đằng trước, chắp tay cung kính với Đoạn Bá Hùng, nói:

- Đạo trưởng là vì cứu chúng tôi, nên mới để cho đám người Bà La Giáo kia ngộ thương. Chúng tôi đều là người từ thế giới bên ngoài tiến vào đây, rất lạ lẫm trong này, vô tình vướng phải Hà Quang ác tặc, lại ngộ sát hắn, dẫn đến bị Bà La Giáo truy sát. Đạo trưởng không nỡ thấy chúng tôi phải bỏ mạng, liền ra tay cứu giúp nên mới bị như vậy!

Đoạn Bá Hùng trên mặt chợt lộ vẻ vui mừng, đến vỗ vỗ bả vai Sùng Thiên Vân nói:

- Tiểu Vân, ngươi làm đúng lắm, không hổ danh chính đạo chúng ta, lấy cứu người đặt làm nòng cốt. Cứu một mạng người, bằng xây bảy tòa tháp a, cứu nhiều người xây càng nhiều tháp, tích càng nhiều công đức, sau này chết đi liền được hưởng phúc phận!