Bản Chép Tay Tâm Nguyện Của Nữ Phụ

Chương 117: Ở chung ba mươi ngày với quỷ (1)




Thời điểm trở lại không gian, trong lòng của Quý Lạc không có tiếc nuối, bởi vì cô tin tưởng vững chắc cô sẽ gặp lại Cố Tiếu, cho dù không phải đều gặp lại ở mỗi vị diện, nhưng cuối cùng bọn họ nhất định sẽ ở bên nhau.

Ôm tâm tình như vậy, Quý Lạc đối với việc hoàn thành nhiệm vụ càng thêm tích cực, cô muốn ở thế giới hiện thực, cùng hắn vĩnh viễn ở bên nhau.

【 Lạc Lạc, ngươi đã thông qua thế giới trừng phạt. 】

“Ừm, tiếp nhận người ủy thác đi.”

Lần này trong Quang Bản là một cô gái nhìn qua vô cùng gầy yếu, ở phía dưới đôi mắt của cô ta là quần thâm, giống như bộ dáng thường xuyên thức đêm, sau khi cô nhìn thấy Quý Lạc, trên mặt liền mang theo biểu tình giải thoát.

“Cô có nguyện vọng gì không?”

Quý Lạc hỏi cô ta, cô ta lải nha lải nhải nói: “Ba mươi ngày, hy vọng cô có thể sống quá ba mươi ngày.”

Nói xong, không đợi Quý Lạc phản ứng, cô ta liền nói với Nhị Linh, “Hơn nữa tôi sẽ dùng linh hồn mình để thỉnh cầu chấp nhận nhiệm vụ này.”

Cô ta vừa mới dứt lời, hệ thống liền tự động lập khế ước, loại khế ước là khế ước cao cấp nhất, cũng là loại có lực trói buộc nhất, bởi vì loại khế ước này không cho cự tuyệt, cũng không thể thông qua hệ thống xem được cốt truyện.

Sau khi Quý Lạc biết được tình huống, cô liền rất tò mò, rốt cuộc là cái loại nhiệm vụ gì, làm cô ta không tiếc dùng linh hồn để làm điều kiện.

“Rút thăm trúng thưởng.”

【 Chúc mừng ký chủ rút được định thân thuật ba lần, định thân thuật khốc huyễn cuồng bá, vào thời điểm bất kì đều dùng được, quả thực là lương phẩm dùng để bỏ trốn sau khi chỉnh người, lúc đó ngươi chỉ cần yên lặng nói một câu  ‘ Định ’ ở trong lòng, thì đối phương sẽ không thể nhúc nhích, thời hạn là mười phút. 】

Định thân thuật a, nhìn hệ thống nói như vậy, hẳn là không quy định chủng tộc giới tính, xác thật so với lúc trước thì khá hơn nhiều.

【 Tuyên bố nhiệm vụ! 】

Nhiệm vụ: Sống quá ba mươi ngày.

Tích phân khen thưởng: Một vạn

Bắt đầu truyền tống.

Đây là một căn phòng đóng kín, phòng rất lớn, có loại bộ dáng cổ phong, Quý Lạc từ trên giường bò dậy, trên giường là chăn đơn đỏ thẫm, mặt trên còn thêu uyên ương cùng màu với giường, mà bên cạnh tủ đầu giường, không phải là đèn bàn, mà là nến với chụp đèn ở bên ngoài.

Cứ như thế, cảnh tượng trong phòng nhìn cũng không rõ ràng, mà bởi vì nguyên nhân căn phòng này lớn, nên có vẻ vô cùng trống vắng.

Quý Lạc muốn xuống giường, nhưng mà tìm một vòng quanh mép giường cũng không có nhìn thấy dép lê, cô thử đặt chân trực tiếp ở trên mặt đất, cảm giác lạnh băng của sàn nhà lập tức từ lòng bàn chân truyền tới trái tim Quý Lạc, cô xoa hai chân vào nhau, cho đến khi có chút nhiệt độ mới thả xuống đất.

Cô sờ soạng đi tới cửa, đây là một cái phục thức lâu, hành lang bên cạnh chính là cầu thang xoắn ốc, hơn nữa tiếng vọng lại vô cùng lớn, cho dù Quý Lạc đi chân không, cũng có thể nghe được rõ ràng tiếng bước chân của bản thân.

Đi xuống mấy bậc thang, Quý Lạc bỗng ở một bậc thang thấy được một chiếc dép lê, mặt trên dép lê còn có hai cái tai thỏ, đây hẳn là của nguyên chủ.

Quý Lạc mang chiếc dép lê kia vào, lại đi xuống dưới vài bước, quả nhiên lại thấy được một chiếc.

Chờ sau khi cô mang xong chiếc dép lê, cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện, ở trong nhà mình vì sao nguyên chủ lại bỏ dép lê tại cầu thang? Hơn nữa vị trí của hai chiếc dép lê lại không giống nhau, nhìn qua giống như là khi đang chạy trối chết thì không cẩn thận làm rớt.

Hy vọng cô có thể sống quá ba mươi ngày.

Lúc này, trong đầu Quý Lạc đột nhiên vang lên lời mà nguyên chủ từng nói, lại nhìn phòng ở quỷ dị này, trong lòng bỗng dâng lên một loại cảm giác kinh khủng.

Cô vội vàng nhắm hai mắt lại, thầm nói với bản thân không cần nghĩ bậy cái gì, càng nói vậy với bản thân, nội tâm cô lại càng thêm sợ hãi.

Đây là cái nhiệm vụ gì vậy? Thật đáng sợ.