Bản Chép Tay Tâm Nguyện Của Nữ Phụ

Chương 123: Ở chung ba mươi ngày với quỷ (7)




Beta:Minh Nguyệt

Quý Lạc đang ngủ liền bị cơn đói làm cho tỉnh, thời điểm tỉnh lại đã đói đến độ chịu không nổi.

Cô xuống dưới tầng, thời điểm nhìn thấy gói mì ở trên bàn, thì chỉ còn cách cam chịu mà đi lấy nước để nấu.

Để ngừa vạn nhất, cô liền mở cửa chính ra, ánh mặt trời trực tiếp chiếu vào, cô chưa bao giờ cảm thấy ánh mặt trời lại có thể tốt đẹp như vậy.

Vì thế cô vừa hát ngâm nga, vừa chờ mì gói chín.

Một lúc sau, cô liền mở nắp ra, mùi mì gói lập tức xông vào mũi, cô hít sâu một hơi, vừa lòng mà chuẩn bị ăn.

Phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm: "Ăn ngon không?"

Quý Lạc ôm mặt quay đầu lại, thì phát hiện Úc Trầm đang ngồi trên cái bàn ở phía sau cô, nhưng mà cái này không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là hắn thế nhưng lại không sợ ánh mặt trời.

Đúng vậy, ánh mặt trời thẳng tắp chiếu vào trên người hắn, mà hắn lại giống con người, không sợ hãi chút nào.

Cô thật khờ, lúc trước còn nghĩ rằng hắn sợ cái ngọc trụy kia, hiện tại xem ra thì hắn cái gì cũng không sợ, cũng không biết lúc trước cái thuật định thân kia có thật sự hữu dụng đối với hắn hay không.

"Ăn gì vậy? Thật thơm a."

Quý Lạc không để ý tới hắn, ngồi ở bên cạnh bắt đầu ăn.

Ăn mì gói rất là đã, âm thanh ọc ọc nghe cũng vô cùng thoải mái, cô đột nhiên nhớ tới bản thân đã rất lâu rồi chưa ăn lại thứ này, hiện tại nhớ tới còn có chút hoài niệm.

Nghĩ như vậy, cô liền nhớ tới cuộc sống làm minh tinh trước kia, khi đó gia cảnh của cô cũng không tốt lắm, cha cô qua đời sớm, sau khi cô nổi tiếng mẹ cô cũng không hưởng thụ được mấy ngày lành thì đã đi theo cha cô.

Nhiều năm rồi, ăn mặc của cô đều là dùng thứ tốt nhất, nhưng mà trước sau cũng không có được ăn lại mì gói do mẹ cô nấu, hiện tại nhớ tới những việc này, dường như đã qua mấy đời.

Mà cuộc sống của bản thân sớm đã trở nên long trời lở đất, lung tung rối loạn một mảnh.

Đang ở thời điểm thương cảm, cô vừa ngẩng đầu lên, liền thấy Úc Trầm vốn dĩ cách cô một khoảng không biết từ khi nào đã bay tới trước mặt cô, đôi mắt hắn giống như là dính chặt vào mì gói của cô.

Hắn đối diện với đôi mắt hơi hơi rưng rưng của Quý Lạc, cũng liền sửng sốt một chút.

Quý Lạc buông mì gói trong tay ra, tức giận nói: "Muốn ăn như vậy sao? Cho anh này."

Nói xong, cô lại căm giận mà nói thêm một câu: "Dù sao anh cũng không thể ăn."

Làm cô rớt trong mắt ra ngoài chính là, tư thế kia thật đúng là đang bưng tô mì lên, ra dáng ra hình mà ăn, tốc độ này giống như là nạn châu chấu, một giây liền ăn hết sạch.

"Thật ngon, đây là cái gì?"

"Mì gói a, anh chưa từng ăn sao?"

Biểu tình mờ mịt của hắn liền nói cho cô biết sự thật, hắn quả thực chưa từng ăn.

"Cho nên...... Năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?"

Úc Trầm liếm nước mì còn sót ở bên môi, sau đó bẻ ngón tay tính toán, suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Nhớ không rõ lắm, đại khái hình như là mười mấy tuổi đi."

"Anh đang trêu tôi sao?"

Mười mấy năm trước thì mì gói đã có rồi, thế nào mà lại chưa từng ăn qua? Hơn nữa chỉ có mười mấy tuổi mà cũng cần tính lâu như vậy? Còn nói cái gì mà nhớ không rõ.

"Không có a, tôi quả thực chưa từng ăn mà."

Quý Lạc đột nhiên nghĩ đến có thể hắn chính là công tử thiếu gia, như vậy chuyện hắn chưa từng ăn mì gói cũng rất bình thường, tức khắc ánh mắt nhìn hắn liền thêm vài tia đồng tình.

Úc Trầm bắt giữ được cảm xúc thay đổi của Quý Lạc, hắn bay tới trước mặt Quý Lạc, đáng thương hề hề mà nói: "Tôi rất đáng thương, đến cả mì gói cũng chưa từng ăn qua."

"......" Làm gì có người nào tự nói bản thân đáng thương chứ.

"Thật đó, sau khi gặp cô tôi mới phát hiện bản thân rất đáng thương."

"Đừng, đừng cùng tôi so sánh." Quý Lạc vội xua tay, "Tôi so với anh còn đáng thương hơn nhiều, phải ở yên một chỗ như thế này, tôi cũng chưa nói bản thân đáng thương."

Nụ cười trên mặt Úc Trầm liền cứng đờ, hắn nhẹ giọng hỏi: "Chỗ như vậy...... Là gì thế?"

"Đương nhiên là......"

Quý Lạc vừa định trả lời, không biết vì sao, sau khi nhìn đến vẻ mặt của hắn liền nuốt câu nói kế tiếp trở về, sau đó cô bực bội nói: "Tôi lại đi nấu một tô mì khác."

Úc Trầm nhìn bóng dáng của cô, một lúc lâu sau, mới đắc ý mà cười.

Tấm lòng mềm yếu, cái này đủ để làm nhược điểm trí mạng.