Bần Đạo Có Bệnh

Chương 2: Ta là trọng tài, ta... không biết bơi




Dịch giả: SeagateHDD

--------------------

Ngày mùng bảy tháng bảy, mưa dầm rả rích.

Trên Thái Hồ, một chiếc thuyền con độc hành, trong thuyền văng vẳng nghe tiếng sáo, âm giai mát lạnh xa xưa, thuyền trôi trong trăng mộng, gió cuốn theo về giúp nhạn bay.

Tiếng sáo du dương làm cho thời không như tan biến, Phỉ Nhiên Thù lại ở trong khoang thuyền, rất khoa trương nôn ra một ngụm máu, lại hai ngụm.......ừ........không......Là một vũng máu.

Trên thuyền còn có một người....người đang thổi sáo....Truy Hồn công tử Công Tôn Dị.

Công Tôn Dị cười không thể ngừng lại được, nhìn Phỉ Nhiên Thù vừa vận công vừa khoa trương hộc máu, nhớ tới một màn mình vừa mới làm trọng tài xong, không khỏi than thở:

"Ta thật chưa có gặp qua ai lại sĩ diện như ngươi, lúc ra trận lại ngâm thơ. Mà có ngâm thơ thì thôi cũng bỏ đi, đằng này đã ráng đỡ được hai chưởng của đạo cao thủ, lại không thèm vận công điều tức, còn cố ngâm cho hết bài thơ, giờ lại còn ngồi ở cái thuyền lắc lư này mà vận công chữa thương. Ta thấy không nên gọi ngươi là đệ nhất thiên hạ trang chủ, gọi là đệ nhất Phong Nhã trang chủ đi."

Thiên hạ đệ nhất trang, là giang hồ võ lâm đệ nhất trang nơi đây, trấn giữ đạo môn thánh địa Lăng Vân Phong. Chuyên điều khiển sự cân bằng giữa các môn phái, làm trọng tài sắp xếp thứ hạng của các môn phái, vị trí các loại binh khí vào binh khí phổ.

Mà Phỉ Nhiên Thù chính là đệ nhất thiên hạ trang chủ, trong lịch sử của giới võ lâm thì hắn là một trọng tài trẻ tuổi nhất hiện nay.

Phỉ Nhiên Thù thu hồi nội lực, thở ra một hơi thật dài thu công, lúc này mới nâng mắt lên, liếc Công Tôn Dị một cái, nói:

"Ngâm thơ là bởi vì đúng lúc ánh trăng quá đẹp, đã có hứng thì không thể kìm lại được, đây là một việc phong nhã, người như ngươi không hiểu nổi đâu."

"Giống như ngồi trên thuyền vận công chữa thương sao?"

"Bất cứ lúc nào cũng phải phong nhã, là thói quen của ta."

". . . . . . Phục ngươi rồi."

Người ta như thế nào mà luôn khen ngợi cái tên này? Cái gì mà một vị công tử có một không hai, ánh sáng lung linh Phỉ Nhiên Thù?!

Công Tôn Dị thở dài một tiếng, thật muốn gọi người trong thiên hạ đến xem cho rõ cái bộ mặt học đòi văn nhã này mà, đúng là thứ có hoa không có quả.

"Đừng làm hư phong cảnh, đem máu trên thuyền lau khô đi. Thuyền đi thuê, làm dơ phải bồi thường."

". . . . . . Ta lau?"

"Ta không muốn chửi tục, rất bất nhã."

"Ngươi dây bẩn ra còn bắt ta khắc phục hậu quả?! Ta đường đường là Truy Hồn công tử ——"

Lời còn chưa dứt, Phỉ Nhiên Thù thân thể chợt nghiêng đi, xìu xìu ển ển phun thêm một phụm máu.

"Phỉ mỗ, có thương tích, là tại người."

"Được rồi!"

Công Tôn Dị tự nhận là mình không có cách nào để đối phó với một tên không hề biết xấu hổ như vầy, chẳng đặng đừng đứng dậy xăn tay áo lên.

Nhìn khắp thuyền, không có cái gì dùng để lau được, lại không muốn xé áo làm giẻ lau, Công Tôn Dị nằm nhoài ra thuyền nghĩ nghĩ một hồi, trong đầu chợt lóe lên một cái, đứng dậy, hai tay vận công cuốn nước dưới hồ lên rửa thuyền:

"Ha ha ha ha ha ha, ta thật mưu trí!"

Có loại mưu trí bậc này, Công Tôn Dị rất nhanh đem chiếc thuyền cọ rửa.

Vị đại hiệp này thân thủ quá nhanh, Phỉ Nhiên Thù căn bản là một chút phản ứng cũng không có.

Hắn ngồi trên thuyền, nhìn nước ngập tới thắt lưng, nói: "Một ngày nào đó, ta sẽ bị sự ngu xuẩn của ngươi giết chết."

Công Tôn Dị tay vung lên một cái, thật tiêu sái nói: "Không có việc gì lớn, chút nước thôi mà, một chưởng liền mất hết."

Phỉ Nhiên Thù mặt mày mếu luôn rồi: "Không, không...đừng có đục lỗ trên thuyền"

Hình như có chút hơi muộn màng thì phải!!!

. . . . . .

Hành Ca nuốt hết miếng bánh rán cuối cùng, đứng nhìn hai cái “thây” bên hồ, lặng lẽ rơi vào trầm tư.

Vốn nghe nói cảnh tượng mặt trời mọc trên Thái Hồ rất đẹp, nàng liền tới ngủ một đêm ở đây, kết quả là nhìn thấy một người tự đục thủng thuyền của mình, sau đó hai người song song phi lên bờ.......rồi cùng ngất.

Nàng có chút do dự —— cả một quá trình diễn ra, nhìn như thế nào cũng không giống như là tự sát? Có nên cứu hay không? Hay là lại làm chuyện quá thừa thãi? Hai người bọn họ nếu như tỉnh dậy, quyết định tự sát thêm một lần nữa, chẳng phải là lãng phí công sức của nàng sao?

Nhưng do dự chỉ trong một cái nháy mắt, Hành Ca liền quyết định, cứu.

Đầu tiên, là một tên bên hông có giắt theo ống sáo, nhìn qua rất tuấn tú.

Tên còn lại, là một nam nhân khác càng tuấn tú hơn.

Tổng kết lại : nếu như là Diệu Thiện pháp sư ở đây, cũng sẽ làm như vậy.

Hành Ca trước tiên là bắt mạch cho hai người, tên “ống sáo” cũng còn tốt, mạch tượng khá là vững vàng, không có uống quá nhiều nước.

Tên kia thì thảm rồi, mạch đập suy yếu, có khả năng nguy hiểm tính mạng.

Hành Ca trong đầu lại không có suy nghĩ gì, bàn tay theo một loại bản năng nào đó, liền hướng lên ngực của hắn mà nhồi nhồi. Nhồi hơn mười cái, lại dùng tay lau lau cái miệng của tên nam nhân cho sạch, sau đó bịt mũi của hắn, hướng vào miệng thổi hơi.

Cứ như vậy lập đi lập lại hết mấy lần, nam nhân kia rốt cụộc bắt đầu nôn ra nước, mạch đập khôi phục lại bình thường.

Hành Ca mệt muốn chết rồi, co quắp ngồi xuống, đầu lệch qua một bên, vừa vặn đối đầu tên “ống sáo”, cũng chính là Công Tôn Dị đang trợn mắt ngoác mồm, nghẹn lời không nói ra được cái gì.

Hai mặt nhìn nhau.

Hành Ca tiếng vô cùng to, vỗ ngực nói: "Không cần cám ơn ta."

Công Tôn Dị nhìn nhìn Phỉ Nhiên Thù đang ngất mà còn nhăn mặt như khỉ ăn ớt, lại nhìn qua khuôn mặt thản nhiên không chút giả tạo của Hành Ca, nhớ lại cảnh tượng nàng hành động khi nãy, mặc dù nhìn ra được là đang tận tâm cứu người, nhưng loại phương pháp này. . . . . . Đối với Phỉ Nhiên Thù, một tên vô cùng sĩ diện lại mắc chứng bệnh ưa sạch sẽ, chịu nỗi điều này hay sao?

Đột nhiên thấy được quần áo của Hành Ca, Công Tôn Dị trố mắt hỏi :

"Ngươi. . . . . . Ngươi là người trong đạo môn?"

Hành Ca sống lưng ưỡn thẳng một cái, tự hào gật gật đầu.

Công Tôn Dị tức thì trên mặt lộ vẻ sầu khổ.

"Ặc, vị tiên cô này, vì suy nghĩ cho tính mạng của ngươi, ngươi hay là đi mau đi."

Bị......một đạo cô dùng phương pháp như vậy cứu mạng. . . . . . Cái tên Phỉ Nhiên Thù vừa sĩ diện lại có bệnh này có bỏ qua hay không đây?

"Được rồi." Hành Ca không nói hai lời, đứng lên cầm lấy hành lý rời đi.

Lúc đi ngang qua hai người, không nhịn được lại nhìn thêm một chút.

Quả nhiên ái tình trên đời làm cho người ta mù quáng, vì yêu nhau lại không thể đến được với nhau, bèn làm đôi uyên ương nguyện chết cùng nhau. Ta lúc này lại nhào vô cứu, phá vỡ âm mưu tự tử, người vì ân cứu mạng nên không thể giết ta, chỉ có thể đuổi ta đi.

. . . . . . Ồ, mình tại sao lại có thể nghĩ ra điều kỳ quái như vậy?

Hành Ca tự ca vỗ vỗ đầu, ý thức được mình lại phát bệnh, không khỏi bước nhanh hơn.

"Chờ chút, tiên cô, có thể hay không cho ta biết tên? Ân cứu mạng này, tương lai tất báo."

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng Công Tôn Dị trong đầu lại nghĩ là, ôi, cái tên Phỉ Nhiên Thù là người cao ngạo mắt cao hơn đỉnh đầu, nụ hôn này dám là nụ hôn đầu đời của hắn lắm. Tóm lại là muốn biết tên người đã cướp đi nụ hôn đầu đời giúp hắn, mới không coi là quá oan uổng.

Hành Ca thầm nghĩ, cái tên mặt trắng này muốn thả ta đi, giờ lại đổi ý sao? Hay là sau này sẽ truy sát? !

Nghĩ như thế, liền bật thốt lên: "Không cần biết tên ta là gì, nhớ kỹ, ta họ Lôi."

Nói xong tiêu sái phất áo mà đi, tất nhiên tên là phải giấu a.

"Lôi. . . . . ."

Thời điểm Công Tôn Dị đang còn trầm ngâm, Phỉ Nhiên Thù đã tỉnh dậy. Hắn chậm rãi đứng lên, nhìn cảnh trời đêm, sao đêm chằng chịt, trên bầu trời mênh mông lại có vẻ vô cùng nhỏ bé, nghĩ đến sự nhỏ bé của con người bất quá cũng giống như vậy, mỗi người đều là một chấm nhỏ, có ngày ắt có đêm, có hợp thì sẽ tan, đạo lý chính là như thế.

"Công Tôn Dị, hôm nay ánh trăng đẹp như vầy rất đúng dịp, không bằng ngươi và ta cắt áo đoạn tình đi."

"Tại sao a! Ta không phải đem ngươi cứu về rồi à?!"

"Ngươi là một tên ngu xuẩn, thực sự ảnh hưởng đến hình tượng của Phỉ mỗ."

"Không có ta ai thổi sáo đây?!"

"Phỉ mỗ không thèm lưu luyến ngươi nữa, Phỉ mỗ phải thay người có kỹ năng bơi lội tốt tốt một chút làm bạn."

"Nhưng ta biết thổi sáo a!"

"Ngươi có một bài thổi miết, có thể thổi được bài khác sao?"

"Tiếng sáo của ta có thể làm nổi bật sự phong nhã của ngươi khi chiến đấu a!"

". . . . . . Cũng có lý. Tạm không cắt áo."

Thân là trọng tài thiên hạ giang hồ võ lâm, kỳ thực võ công cũng không cần thiết phải là người đứng đầu tuyệt đỉnh.

Cách tốt nhất là khiến cho người ta vui lòng hàng phục. Làm sao để khiến cho người vui lòng phục tùng?

Thứ nhất là lấy đức phục người, thứ hai là dùng dung nhan xinh đẹp.

Đức, thì cần rất lâu ngày mới rõ lòng người, mà ...hiệu quả nhanh chóng và rõ ràng nhất là dùng dung nhan xinh đẹp, phù hợp với điều kiện thứ hai. Vì vậy, duy trì vẻ phong nhã, là chuyện cực kì trọng yếu.

Ngoài ra, tiếng nhạc còn có thể phân tán đi sự chú ý của địch, giảm bớt phòng bị, cũng thuộc về dạng kỹ xảo tâm lý trong lúc chiến đấu. Tuy rằng hắn cũng tinh thông nhạc lý, tài đánh đàn càng là hơn người, nhưng nghĩ đến việc cõng lấy cây đàn chạy khắp nơi thì....mệt. Có người làm giúp, tự nhiên là tốt nhất.

Phỉ Nhiên Thù triệt để bị thuyết phục.

Trong lúc Công Tôn Dị đang thở phào nhẹ nhõm, Phỉ Nhiên Thù mặt đột nhiên trở nên thật nghiêm túc, hỏi:

"Công Tôn Dị, nói thật cho Phỉ mỗ biết, trước khi Phỉ mỗ tỉnh lại, ở đây đã xảy ra chuyện gì?" Nói xong lại liếm liếm môi, cau mày, trên mặt đầy vẻ suy tư.

Trong lòng Công Tôn Dị vang lên một tiếng chuông báo động mãnh liệt, yên lặng lui về phía sau hai bước, dè dè dặt dặt thăm dò: "Ngươi làm sao có cảm giác như vậy. . . . . ."

Phỉ Nhiên Thù lại cẩn thận liếm môi thêm một lần nữa, biểu hiện trên mặt càng lúc càng phi thường nghiêm túc.

Ai nha, không ổn rồi, nếu hắn biết được miệng của hắn bị người ta làm mất trinh, nhất định sẽ giận chó đánh mèo vì ta hại hắn rơi xuống nước. Bị hắn tuyệt giao chỉ là chuyện nhỏ, bất quá thì không thể tiếp tục đi theo đệ nhất thiên hạ trang chủ giao lưu võ công, ăn chùa uống chùa mà thôi.

Tình huống bây giờ, kiếm chổ tị nạn mới là chuyện lớn!

Ba mươi sáu kế, chạy trốn là hơn!

Đã có chủ ý, Công Tôn Dị thừa dịp lúc Phỉ Nhiên Thù công lực còn chưa có khôi phục, vội vã triển khai tuyệt đỉnh vi diệu khinh công nghênh ngang rời đi.

Nhìn thấy màn này, Phỉ Nhiên Thù đầu óc mơ mơ hồ hồ: "Phỉ mỗ chỉ muốn hỏi, trong miệng ta đầy mùi bánh rán là đến từ đâu. . . . . ."