Bạn Diễn

Chương 22




Cảnh giường của bốn người quay xong, đồng thời cũng đại biểu cho hợp đồng của bộ phim G thứ nhất kết thúc.

Nhóm nhân viên công tác thu thập xong dụng cụ, liền kêu gào đòi đạo diễn mời khách hơ khô thẻ tre, đạo diễn đương nhiên cũng có chuẩn bị sẵn, vung tay một cái nhóm trợ lý lập tức lái xe ra, một đoàn quân di chuyển đến con phố ăn vặt gần đó.

Mặc dù thời gian đã là mười một giờ khuya, phố ăn vặt như trước tiếng người ầm ĩ. Mọi người tìm quán sạch sẽ ngồi xuống, bắt đầu tiêu tiền như nước kêu rượu gọi món ăn, một bộ dáng chuẩn bị muốn đạo diễn sạch túi.

Đạo diễn không thèm để ý chút nào, ngược lại mở trước hai chai rượu Nhật Bản, sau khi rót một vòng cho toàn bộ nhân viên công tác, liền chỉ đích danh Ruka khiến hắn vừa yêu vừa hận lại bồi rượu.

Ruka thật vất vả mới ngồi ở bên cạnh Từ Triết Ấp, đương nhiên không muốn dễ dàng nhường vị trí cho người khác, nhưng đạo diễn lại bản lĩnh cao hơn phái hai trợ lý dáng người mạnh khoẻ, thật sự đem người bắt cóc qua.

Gần như là Ruka chân trước vừa đi, A Lập chân sau liền bưng ly rượu dời đến ngồi đây.

“Cám ơn thuốc của anh.” Hắn mời rượu Từ Triết Ấp, thầm nói cám ơn.

Từ Triết Ấp rất dứt khoác nâng ly ngửa đầu một ngụm uống cạn, tiếp theo có chút nghi ngờ nhỏ giọng hỏi hắn: “Cậu thật sự cảm thấy hữu dụng sao?”

A Lập nghĩ nghĩ, nói: “Ngay từ đầu không cảm giác được gì, sau đó dường như thuốc phát tác, thì…” Hắn không biết nghĩ tới cái gì, trong phút chốc đỏ bừng cả khuôn mặt.

Từ Triết Ấp không hứng thú nghiên cứu chuyển biến tâm lý của hắn, cho nên qua loa gật đầu.

Lúc này phục vụ vừa vặn mang thức ăn lên, một đám người cầm đũa ở trên bàn cơm bắt đầu cực lực chém giết, Từ Triết Ấp cũng vội vàng gia nhập chiến tranh.

Tuy cùng đoàn Nhật Bản còn có chút chướng ngại ngôn ngữ, nhưng sau khi uống hết mấy ly rượu, mỗi người đều lập tức bắt đầu anh anh em em. Mọi người liên tục vui đùa ầm ĩ đến khi quán đóng cửa, lại ồn ào muốn đi khác tiếp tục.

Sau đó Từ Triết Ấp đã thật sâu cảm nhận được đau đớn tuổi già sức yếu.

Trận tình ái kịch liệt vừa rồi đối với thân thể hắn mà nói vẫn là quá mức gánh vác, lúc mới vừa làm xong còn chưa cảm thấy gì, nhưng sau khi cơm nước no nê, cảm giác mỏi mệt phảng phất từ bên trong xương cốt dần hiện ra, làm cho y cảm thấy toàn thân vừa mệt mỏi vừa yếu đuối vừa kiệt sức, mặc dù còn chưa tới tình cảnh muốn ngủ, nhưng thật muốn lập tức tìm chỗ yên tĩnh ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.

Y mệt mỏi ngồi xuống ghế ở ven đường.

Gần như phần lớn nhân viên công tác đều chen vào trong cửa hàng tiện lợi đầu hẻm, như châu chấu càn quét đủ loại rượu và thức ăn vặt bày trên kệ, chuẩn bị mang về khách sạn ăn uống thả cửa, chỉ còn mấy người tụm năm tụm ba ở bên ngoài cửa hàng hút thuốc nói chuyện phiếm.

Ruka dĩ nhiên chính là một trong nhóm thiểu số này.

Lúc này cậu đang đứng ở cách đó không xa, không nói câu nào, cũng chỉ là nhìn về phía Từ Triết Ấp ngoắc ngón trỏ.

Từ Triết Ấp nghi ngờ nhắm vào bản thân, muốn xác nhận đối phương có phải đang gọi mình hay không, Ruka vẫn không có nói chuyện, chỉ là tăng nhanh động tác ngón trỏ.

Từ Triết Ấp không có biện pháp đứng lên, đi về phía Ruka. Đối phương rõ ràng cảm thấy vừa lòng khi y nghe lời, nở nụ cười có phần ngu ngơ lộ ra một cái răng khểnh, Từ Triết Ấp bị nụ cười này của cậu làm cho tim đập rộn lên, nhịn không được muốn tiếp tục nhìn một cái, lại phát hiện hai mắt Ruka đăm đăm, ánh mắt rời rạc, hoàn toàn một bộ dạng uống say.

“Uy, cậu có khỏe không?”

Nhớ lại tình cảnh bi thảm vừa rồi Ruka bị đạo diễn ra sức chuốc rượu, y không khỏi có chút lo lắng.

Ruka chẳng thèm quan tâm y, chỉ nắm cổ tay y kéo đi thẳng về phía trước.

Hai người băng qua hẻm nhỏ, trái ngoặt phải quẹo, đi tới trước một loạt xe đạp.

Đang lúc Từ Triết Ấp cảm thấy trên đầu của mình treo đầy dấu chấm hỏi, thì thấy Ruka thử khóa từng chiếc từng chiếc xe đạp, dấu chấm hỏi của y lập tức biến thành mồ hôi lạnh.

“Uy…”

“Lên đây đi.” Thật vất vả tìm được một chiếc xe nữ không khóa, cái thằng nhóc say khướt kia vội vàng bước lên, tiếp theo vỗ vỗ chỗ nệm ngồi phía sau, đối với y ngây ngốc cười.

… Muốn làm cái gì a.

Đối với tươi cười của Ruka hoàn toàn không có sức chống cự, Từ Triết Ấp nhất thời cảm thấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép ngồi lên.

※t  ※   ※

Hai người cùng cưỡi xe đạp trộm kia, xiêu xiêu vẹo vẹo hướng tới mục tiêu không biết tên.

Chỗ phía sau xe đạp cũng không thoải mái, hơn nữa chạy qua đoạn đường xóc nảy, Từ Triết Ấp cảm thấy đau đớn của bệnh trĩ phát tác có lẽ cũng không hơn gì cái này đâu. Ngay khi y thật sự định nhảy xuống xe, Ruka cuối cùng ngừng lại.

“Tới.” Ruka nói.

Từ Triết Ấp suy sụp từ chỗ ngồi phía sau bò xuống, sau khi theo Ruka đi mấy bước về phía trước, chỉ nghe thấy thanh âm của sóng biển.

Biển đêm.

Hai người cởi giầy tùy tiện ném ở ven đường, bước đi trên bờ cát.

Trong những hạt cát còn che giấu hơi ấm của ánh mặt trời ban ngày, nhưng gió biển lại vô cùng rét lạnh. Bị làn gió lạnh lẽo như vậy thổi qua, hai người bởi vì rượu mà cảm thấy nóng lập tức cũng có chút tỉnh táo lại.

“Sao cậu có thể biết được tên đầy đủ của tôi?”

Cùng Ruka sóng vai ngồi ở trên bờ cát một hồi, Từ Triết Ấp bỗng nhiên có chút tò mò đưa ra vấn đề này.

Ruka đương nhiên không thể nói cho y biết google là một thứ tốt, thế là nghiêm trang nói : “Trên kịch bản có viết.”

… Nói dóc. Từ Triết Ấp mới không tin chuyện vô lý của cậu ta, nhưng cũng không có ý muốn tiếp tục truy hỏi.

Y học Ruka nằm xuống, nhìn chăm chú vào ánh sao trên bầu trời đêm. Có lẽ bởi vì rượu, cả người y thả lỏng, hiếm khi ở bên cạnh Ruka không cảm thấy khó chịu.

Hai người câu được câu không nói chuyện phiếm, bỗng nhiên Từ Triết Ấp hỏi: “Ai, cậu lúc trước tại sao phải quay phim A thế?”

“Bởi vì cá cược thua.” Ruka hờ hững nói.

Từ Triết Ấp đột nhiên có một suy đoán quỷ dị, cho nên hỏi tiếp: “Vậy cậu quay phim G là vì…”

“Lại cược thua nữa.”

… Đây là dạng người gì a?

Từ Triết Ấp quả thực á khẩu không trả lời được, một lát sau, mới hỏi: “Đó là cá cược kiểu gì?”

Ruka có lẽ bởi vì muốn ngủ, ngây thơ dụi dụi mắt một chút, mặt không chút thay đổi ngây người nghĩ nghĩ, mới nói: “Hình như có liên quan đến bài poker. Lúc ấy tôi uống say, cũng không nhớ rõ ràng, là sáng hôm sau bạn tôi nói cho tôi biết.”

Cái này căn bản là lừa gạt đi? Từ Triết Ấp một hồi không nói gì, nhịn không được hỏi: “Chẳng lẽ cậu chưa từng nghĩ tới khả năng bạn cậu lừa cậu sao?”

“Nó gạt tôi làm gì?” Ruka không giải thích được hỏi lại.

Bị ánh mắt trắng đen rõ ràng của y nhìn, Từ Triết Ấp nhất thời cảm thấy tâm tư của mình vô cùng dơ bẩn phức tạp, thế là lập tức nói sang chuyện khác hỏi: “Là bạn rất thân sao?”

“Từ nhỏ đã biết nhau, mặc dù là một thằng khốn, nhưng kỹ thuật quay chụp coi như lợi hại.”

Trong nháy mắt, Từ Triết Ấp lập tức liên tưởng đến chủ nhân của bộ ảnh chụp Ruka thoải mái vui cười. Không biết xuất phát từ tâm tính gì, y làm bộ như không có việc gì dò hỏi: “Vậy cậu ta có từng quay tác phẩm nào không?”

Ruka tự hỏi, “Cái này tôi chưa từng hỏi nó, nhưng toàn bộ phim A của tôi đều là nó quay.”

Từ Triết Ấp không khỏi nhíu mày, sao cảm thấy những lời này càng nghe càng kỳ lạ.

Ruka ngược lại hoàn toàn không cảm thấy gì. Cậu sờ sờ túi, lấy ra mấy cái pháo hoa, đưa tới trước mắt Từ Triết Ấp, “Muốn phóng không?”

Từ Triết Ấp đương nhiên không có lý do gì nói không. Hai người ngồi xuống, hợp tác chặt chẽ đem bộ phận ống đồng của pháo hoa vùi vào trong cát, tiếp theo châm ngòi, hoa lửa rực rỡ chói lọi từ mặt đất bắn lên bầu trời.

Từ Triết Ấp vẫn cảm thấy, hai người đàn ông nửa đêm ở bờ biển phóng pháo hoa quả thực ẻo lả muốn chết, nhưng thỉnh thoảng lén lút làm như vậy một lần, thật ra cảm giác cũng có chút không tệ.

“Nếu hiện tại có mấy lon bia thì càng thêm tuyệt.” Y không nhịn được phát ra cảm thán.

Ruka nghe vậy liếc y một cái, tiếp theo từ từ cong khóe miệng, Từ Triết Ấp đang nghĩ không thể nào, thì nhìn thấy cậu từ trong túi chậm rãi lấy ra một chai bia.

“… Tôi có thể kiểm tra túi của cậu một cái không?” Từ Triết Ấp hết sức ngạc nhiên thú vị.

Ruka cố gắng nhẫn nhịn, vẫn nhịn không được nở nụ cười, lộ ra hai cái răng khểnh.

Diện mạo cậu vốn khá nam tính, lúc mặt không chút thay đổi còn có dạng chín chắn vượt tuổi, thế nhưng lộ ra răng khểnh sáng ngời ra, như thế cảm giác phần lạnh lùng lập tức đã hạ xuống thấp nhất, ngây thơ đến đáng yêu.

Từ Triết Ấp nhìn thấy nét tươi cười của cậu sửng sốt hai giây, bỗng nhiên có một chút hiểu được sức hấp dẫn của chàng trai này cũng có thể giết chết nam nữ.

Nhưng Ruka lại hiểu lầm cái ngớ người của y.

Nụ cười của cậu thoáng cái vụt tắt, nhíu mày hỏi: “Rất xấu đi?”

“Cái gì?” Từ Triết Ấp lập tức sờ không được đầu mối.

Ngón tay Ruka sờ lên khóe môi mình, có chút ngượng ngùng, “bạn tôi từng nói, khi tôi cười rộ lên rất khó coi.”

… Sao có thể. Từ Triết Ấp hoàn toàn không hiểu bạn cậu tại sao có thể nói như vậy, chỉ có thể nghi ngờ thẩm mỹ của mình.

“Tôi không biết a, bằng không cậu cười thêm một lần.” Y nói.

Ruka có thể thật sự uống đến rất say, cả người trở nên vừa ngoan ngoãn vừa dễ nói chuyện, lập tức đáp ứng yêu cầu của khán giả lại cười cười, thậm chí cả ánh mắt cũng cong lên, đặc biệt dụ người vô tội.

Từ Triết Ấp cảm giác trái tim của mình phanh phanh phanh phanh mạnh mẽ nhảy lên, nhưng vừa nghĩ tới chuyện nói không chừng cũng từng có người nhìn qua vẻ mặt như thế, cũng có chút tư vị không đúng.

“Ân, ” y nghe chính mình nghĩ một đằng nói một nẻo nói: “Đúng là không dễ nhìn.”

Ruka nháy mắt thu lại nụ cười, mặt không chút thay đổi: “Tôi đã sớm nói cho anh biết.”

Từ Triết Ấp nhìn cậu, không hiểu được tại sao, lại có thể cảm giác được vẻ chán nản dưới gương mặt lạnh nhạt của cậu, nhưng sau đó lại có chút mềm lòng.

“Tôi không để ý cậu cười như vậy trước mặt tôi, nhưng ở trước mặt người khác, tôi cảm thấy tốt nhất vẫn là hạn chế một chút.” Từ Triết Ấp quả thực càng nói càng chột dạ, nhưng ngay sau đó thì phát hiện không thích hợp, “từ từ, chắc không phải người bạn nói cậu cười lên rất khó coi, cũng từng nói những lời giống vậy chứ?”

Ruka nhíu mày nhớ lại, “Nó đích thực từng nói muốn tôi không nên tùy tiện tươi cười khắp nơi, để tránh hù dọa người ta.”

Từ Triết Ấp dừng một chút, vừa nghĩ miệng của bạn cậu ta không khỏi cũng quá xấu rồi, vừa tiếp tục suy luận thật cẩn thận: “Cậu ta chắc không phải là người bạn quay phim kia chứ?”

“Sao anh biết vậy?” Ruka hoang mang hỏi.

Bingo! Từ Triết Ấp cũng khâm phục khả năng trinh thám của mình.

Y cơ bản thu xếp lại manh mối Ruka cung cấp, thế nào cũng cảm thấy được người bạn kia đặc biệt kỳ lạ, chẳng những sắp đặt bạn thân quay phim A mà mình cầm máy, hơn nữa còn sinh ra dục vọng độc chiếm với nụ cười của bạn thân…

Đang lúc y dự định ám chỉ cho Ruka, người bạn nhiếp anh kia có ý đồ không tốt với cậu thì lại thấy lỗ tai Ruka ửng đỏ, thản nhiên nói: “Nó chỉ là bạn bình thường, anh không cần phải mất hứng.”

Từ Triết Ấp ngẩn ra, qua ba giây mới hiểu được Ruka rốt cuộc đang nói cái gì. Y vội vàng muốn giải thích sự tình không phải như cậu nghĩ, nhưng mà sau khi đối diện ánh mắt ôn nhu của Ruka, lời vốn phải thốt ra chợt chỉ còn lại có một chữ “Ân”.

Bầu không khí lập tức trở nên mờ ám quỷ dị.

Hai người mới vừa rồi còn vừa nói vừa cười đều có tâm sự trầm mặc, tiếp theo rất có ăn ý cùng nhau đốt cái pháo hoa cuối cùng.

“Muốn, muốn hôn môi sao?”

Pháo hoa ngũ sắc ở trước mặt, Ruka rất không tự nhiên hỏi.

Từ Triết Ấp nghiêm mặt một chút, còn chưa kịp cự tuyệt, môi Ruka đã rơi xuống.

Đó là một nụ hôn vô cùng nhẹ nhàng hời hợt, thậm chí cả đầu lưỡi cũng không có chạm vào, quả thực trúc trắc giống như nụ hôn đầu tiên.

Rõ ràng chuyện phóng túng hơn cũng đã cùng nhau làm, nhưng Từ Triết Ấp lại cảm thấy, nụ hôn không hiểu ra sao này còn khiến người ta mặt đỏ tim đập hơn nhiều.