Bạn Đời Pháo Hôi Của Nguyên Soái

Chương 1




Cơ thể Đoạn Hành Dạ nhẹ đi, khi định thần lại thì cậu đang bị lơ lửng giữa không trung, Không hiểu sao, tâm tình cậu thế nhưng lại bình tĩnh một cách lạ thường. Đoạn Hành Dạ có chút ghét bỏ nhìn thoáng qua người đàn ông đang ôm thân thể mình trên tay bê bết máu. Sau đó liền vô cùng rõ ràng ý thức được —— chính mình đây là đã chết

“Đoạn Hành Dạ…… Hành Dạ, kiên trì một chút……”.Đây vẫn là lần đầu Đoạn Hành Dạ nhìn thấy mình chảy nhiều máu như thế liền có chút sửng sốt, còn hắn cả người run rẩy, lẩm bẩm: “Lại kiên trì một chút, bác sĩ còn có bá phụ bá mẫu…… Bọn họ lập tức liền đến đây”

Bá phụ bá mẫu? Đang lơ lửng giữa không trung, Đoạn Hành Dạ nghe thấy bốn chữ sau cả người chấn động. Sau đó, Đoạn Hành Dạ lại đột nhiên cảm thấy cơn đâu ập đến, chỉ trong chốc lát, cậu lại bay vào trong cơ thể. Cậu vẫn nhắm chặt mắt, nhưng mơ hồ nói:” …không xấu hổ”. Sau đó ý thức của cậu hoàn toàn chìm vào bóng tối.

—— Là con trai út của Ngô gia, việc bị một kẻ mất trí không cẩn thận đâm chết cũng thật xấu hổ.



Đoạn Hành Dạ cảm giác mình đã ngủ rất lâu, vừa cảm giác chỉ là trong nháy mắt.

Khi cậu mở mắt ra lần nữa, cơn đau trên cơ thể đã hoàn toàn biến mất. Chỉ là... tại sao cậu lại giơ tay lên cao như vậy, hơn nữa giống như còn cầm thứ gì đó... Còn chưa hoàn hồn, Đoạn Hành Dạ không khỏi ngẩng đầu nhìn. Này, hóa ra là một ly rượu?

Hơn nữa còn là một ly rượu đầy, đang rót.

Mắt Đoạn Hành Dạ không khỏi tiếp tục nhìn xuống ly rượu, một dòng rượu đỏ sẫm toàn bộ đổ xuống mái tóc dài màu hạt dẻ của một cô gái, hương rượu ập vào trước mặt. Cô gái để tóc xõa, mặc một chiếc váy dài đuôi cá màu trắng, sau khi bị đổ rượu, tóc dính hết vào mặt, chiếc váy càng bị nhuộm thảm không lỡ nhìn, cả người trông dị thường chật vật.

Người này như thế nào có thể khi dễ một cô gái? Cũng quá thô lỗ đi.

Khoan! Dừng khoảng chừng 2s... Đoạn Hành Dạ rốt cuộc có phản ứng - người bắt nạt này dường như là chính mình!

Ly rượu trong tay Đoạn Hành Dạ vốn không nhỏ, mãi đến khi cả ly rượu đỏ lớn rơi khỏi đỉnh đầu người phụ nữ, cậu mới hoàn hồn mà thu tay lại.

Lúc này Đoạn Hành Dạ mới chú ý tới mình đang ở trong một đại sảnh vô cùng lớn... thậm chí có thể nói là nhìn thoáng qua cũng không nhìn thấy góc cạnh. Màu sắc chủ đạo của sảnh là màu bạc, trông rất hiện đại. Vừa rồi khi cậu đang đổ rượu, cả hội trường không ai lên tiếng, bầu không khí yên lặng đến mức có chút kỳ quái. Mãi cho đến khi Đoạn Hành Dạ uống cạn ly rượu trong tay, cuối cùng người nào đó trong đại sảnh cũng chậm rãi vỗ tay tán thưởng.

Đi kèm với tiếng vỗ tay kỳ lạ, cánh tay của Đoạn Hành Dạ cũng chậm rãi thu lại. Cậu vô thức nhìn về hướng có tiếng vỗ tay, liền nhìn thấy một cô gái dáng người đầy đặn, mặc một chiếc váy màu tím sẫm đang đứng cách đó không xa. Và trên đầu cô ta đội chiếc vương miện khổng lồ bằng bạc chói lọi. “Này… Vừa rồi giáo sư Đoạn thật sự làm tôi sợ chết khϊếp, cô ấy còn cần thể diện, chỉ cần cho cô ấy một chút đạo lý, không cần làm như vậy.” Mặc dù vẻ mặt tràn đầy hưng phấn mà trong miệng lại như cũ nói những lời giả dối. Nói xong, cô ta mỉm cười như thể vừa nhận ra bầu không khí khác lạ ở hiện trường, xua tay nói tiếp: "Được rồi, chúng ta tiếp tục yến tiệc, mọi người không cần quan tâm đến tình tiết nhỏ này."

Hiện trường phi thường yên tĩnh lại lần nữa trở lên sinh động, ngay lúc Đoạn Hành Dạ theo bản năng muốn xin lỗi cô gái trước mặt, thì một chàng trai trẻ tuổi đột nhiên bước nhanh tới. Anh nhanh chóng cởϊ áσ khoác ngoài khoác lên người cô gái, sau đó không chút do dự kéo cô gái đi.

Nhưng khi đang rời đi, người đàn ông đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nói với Đoạn Hành Dạ, “Giáo sư Đoạn, anh thật sự làm tôi thất vọng.”

Giáo sư Đoạn… Người này biết mình sao?

Vừa trải qua một hồi sinh tử, não của Đoạn Hành Dạ hoạt động chậm hơn bình thường rất nhiều. Tuy nhiên, sau khi nhận thấy những ánh nhìn cởi mở và bí mật của những người xung quanh, cậu quyết định đến một nơi ít người trước. Nhưng mà, vào một giây kế tiếp, Đoạn Hành Dạ rốt cục chú ý tới cảnh tượng kỳ lạ bên ngoài cửa sổ.

Dải ngân hà ngoài cửa sổ giống như một phiến bạc, lấp lánh vô cùng xinh đẹp, thậm chí có thể nói là vẻ đẹp không giống như cảnh tượng có thể nhìn thấy ở trần gian.

Chờ đã, nó không đẹp như bất cứ thứ gì cậu có thể thấy trên Trái đất?

Đoạn Hành Dạ nhanh chóng liếc nhìn quanh toàn bộ đại sảnh, liền phát hiện đại sảnh tiệc lớn này thậm chí không có lấy một cây cột, như thể trực tiếp đứng vững. Ngoài ra, nếu nhìn lên một chút, cậu có thể thấy trần nhà của sảnh cũng là bầu trời đầy sao vô tận. Ngay cả "bầu trời đầy sao" trên đầu không chỉ có thiên hà đang chảy, mà còn có thiên thạch vụt qua hoặc rơi thẳng xuống trong thời gian ngắn. Dù sao băng biến mất gần đỉnh đầu, nhưng vẫn gây cho cậu cú sốc thị giác lớn. Thật tuyệt vời, không ai trong số những người xung quanh hoảng sợ hay ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng này, như thể họ đã quá quen với nó.

Đoạn Hành Dạ không nghĩ tới trái đất hiện tại có thể đạt tới trình độ công nghệ như vậy, đầu của cậu từ từ bắt đầu đau nhức.

Cách đó không xa, một sao băng bất ngờ lao tới vị trí Đoạn Hành Dạ. Ngay khi nó sắp rơi và biến mất, Đoạn Hành Dạ đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhói không thua gì cảm giác đau đớn khi bị một con dao đâm chết.

Chỉ trong khoảnh khắc ấy, ký ức về một người trùng tên và họ hơn 20 năm tràn ngập trong tâm trí Đoạn Hành Dạ

Tuy rằng ký ức lúc này còn có chút rối rắm, nhưng Đoạn Hành Dạ nhất thời vẫn là đổ mồ hôi lạnh - lúc này cậu rất rõ ràng ý thức được chính mình đây là trọng sinh, hay là nói cậu xuyên thư.

Các đồng nghiệp và người nhà của Đoạn Hành Dạ không biết rằng Giáo sư Đoạn, người thường trông nghiêm túc, lại thường đọc một số tiểu thuyết cẩu huyết để giảm bớt áp lực vì áp lực nghiên cứu quá lớn.

Không biết là may mắn hay xui xẻo, nhưng hiện tại Đoạn Hành Dạ đã bước vào cuốn tiểu thuyết máu chó mà anh vừa đọc tối qua, và trở thành nhân vật pháo hôi chuyên tìm đường chết. Nghĩ đến đây, Đoạn Hành Dạ chỉ muốn nói - có thể sống lại đương nhiên là chuyện tốt, nhưng tại sao không thể xuyên sớm hơn một chút chứ!

Cậu thực sự ấn tượng bởi cảnh này trong cuốn sách. Trong chương thứ bốn mươi lăm của "Khuynh đảo tinh cầu" nữ chính Mary Sue đã được đưa vào yến hội hoàng gia bởi con trai của một phú thương giàu có - người đã yêu thầm cô. Nữ chính vốn vẫn ảo tưởng đẹp đẽ về hoàng gia, không ngờ rằng vì không giỏi phép xã giao khi lần đầu tiên tham dự dạ tiệc hoàng gia, cô đã vô tình xúc phạm vị hoàng hậu lòng dạ hẹp hòi khi xuất hiện trên sân khấu. Ngay sau đó, pháo hôi chân chó bất ngờ xuất hiện, dạy cho nàng một bài học khiến nữ chính mất hết mặt mũi.

Đúng vậy, cái chân chó này là Đoạn Hành Dạ

Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí (may mắn không đến nhiều lần mà xui xẻo thì dồn dập). Đoạn Hành Dạ, người vốn đã có trí nhớ xuất chúng và đặc biệt chú ý đến những âm mưu liên quan với khẩu súng đại bác trùng tên với mình, vẫn nhớ rằng trong chương bốn mươi tư của cuốn sách này, "cậu" nhận được lệnh từ hoàng gia, lợi dụng mình là viện trưởng viện nghiên cứu cơ giáp của đế quốc, đã động tay chân với người máy cơ giáp mà nam chủ nguyên soái sử dụng! Vì vậy, cùng lúc với bữa tiệc này được tổ chức, ở hành tinh bên cạnh đế quốc này, nguyên soái đại nhân đang trải qua một thảm họa nguy hiểm nhất trong toàn bộ cuốn sách, có thể gọi là cửu tử nhất sinh. Và người khởi xướng là chính cậu.

Chẳng qua, vị nguyên soái này vẫn là "vợ" của cậu.

Hi…Hì hì

Cho dù thế nào đi nữa, thật vất vả trọng sinh, tuyệt đối không thể nhanh như vậy liền ngoẻo. Xét cho cùng, là một người từng trải qua sinh tử, tố chất tâm lý của Đoạn Hành Dạ vẫn rất khả quan. Mặc dù hô hấp trở nên có chút dồn dập, nhưng sắc mặt vẫn như cũ, sau đó, vừa hướng nhanh đến chỗ ít người vừa cẩn thận nghĩ đến – nguyên chủ đã can thiệp vào hệ thống cơ giáp sử dụng bộ não siêu quang học của viện nghiên cứu, chưa kể lúc này cậu và viện nghiên cứu cách xa nhau suốt hai cái tinh hệ. Cho dù là đem siêu cấp quang não chuyển đến, hiện tại cậu cũng không có biện pháp chữa nó.

Tối hôm qua, sau khi Đoạn Hành Dạ đi ngủ đã xem hơn trăm chương, nhưng trước khi đi ngủ, cậu thường bấm vào cập nhật mới nhất. Thật trùng hợp, ở chương thứ 210 mới cập nhật gần đây, vị nguyên soái đã hành quyết người bạn đời của mình ở nơi công cộng... Mặc dù cậu không biết cốt truyện ở giữa 100 chương, nhưng ít nhất Đoạn Hành Dạ đã xem phần này đều biết rằng bây giờ cậu không cần phải chờ chết.

Về phần nguyên soái, không cần quan tâm, hiện tại cậu nhất định phải đi tìm được nữ chính. Cùng nam thần nguyên soái giống nhau, vị nữ chính này kẻ ái mộ khắp tinh cầu, ngàn vạn lần không được đắc tội aiz…

Trong tiểu thuyết có viết rằng sau khi bị pháo hôi bắt nạt, nam phụ đã dẫn nữ chính đến một khu vườn nhỏ ngoài sảnh cho thoải mái. Theo trí nhớ của nguyên chủ, Đoạn Hành Dạ nhanh chóng bước ra khỏi sảnh và tìm thấy khu vườn được mô tả trong tiểu thuyết.

So với sảnh tiệc, hoa viên hiển nhiên vắng vẻ hơn nhiều. Ngay khi Đoạn Hành Dạ đi ra ngoài, cậu nhìn thấy nữ chính đang khóc ở cách đó không xa, nam phụ quay lưng lại với cậu. Khu vườn nhỏ này thực sự quá vắng vẻ, khi Đoạn Hành Dạ xuất hiện, hai người ở cách đó không xa cũng chú ý tới cậu. Nam phụ nhanh chóng kéo nữ chính ra phía sau, nhìn Đoạn Hành Dạ bằng ánh mắt cảnh giác, "Giáo sư Đoạn, cậu đến đây làm gì? Cậu cho rằng báo thù trong sảnh tiệc còn chưa đủ sao?" Anh lạnh lùng nói.

Ngoài tên và nghề nghiệp của họ, nguyên chủ và Đoạn Hành Dạ rất giống nhau ở một khía cạnh nào đó — cả hai ít nhiều đều có một thuộc tính gọi là "mặt than".

Đoạn Hành Dạ ổn định tâm trí, đi tới chỗ hai người với vẻ mặt ngây ngô, phớt lờ câu hỏi của nam phụ mà đứng trước mặt nữ chính nói: “Đi với tôi.”

“Giáo sư Đoạn!” Nghe Đoạn Hành Dạ nói vậy, nam phụ càng thêm sốt ruột, hắn càng thêm khẩn trương nói: "Giống như công dân của cả đế quốc, ta tôn trọng anh và coi anh như thần tượng, nhưng thật sự không ngờ anh lại như vậy...". Đoạn Hành Dạ lại lần nữa đánh gãy nam phụ nói, cậu lấy trong túi ra một chiếc khăn tay màu trắng, nhẹ nhàng lau sạch vết rượu còn sót lại trên má cô gái.

Là một người coi trọng mặt mũi, nhân vật nữ chính vừa bị làm xấu mặt đã hoàn toàn choáng váng sau khi nhìn thấy động tác và khuôn mặt được phóng đại nhiều lần của Đoạn Hành Dạ.

Tính cách và ngoại hình của Đoạn Hành Dạ có thể được mô tả là hoàn toàn trái ngược nhau. Nếu không nhìn mặt thì vị viện trưởng nổi tiếng đế quốc này có lẽ là người phát ngôn tốt nhất cho hai chữ "Cao lãnh chi hoa". Nhưng nếu chỉ nhìn mặt, thì cậu là một người đàn ông có thể được miêu tả là “đẹp”.

Đôi mắt dài, hẹp và hơi nhếch lên của Đoạn Hành Dạ, hàng mi dày đã biến thành đường eyeliner tự nhiên. Đồng tử của cậu có màu sáng, có thể thấy rõ khi khuôn mặt cậu thường không biểu cảm, nhưng khi mắt cậu dao động một chút, mắt cậu thực sự đang chuyển động và chuyển động. Chiếc mũi thon và đôi môi căng mọng nhẹ khiến gương mặt trông thanh tú và... gợi cảm hơn.

“Đưa cô đi thay quần áo.” Đoạn Hành Dạ không đợi đối phương phản ứng liền xoay người bước đi hướng khác cũng không có bất kỳ giải thích.

Đoạn Hành Dạ, người đã đọc hơn 100 chương của nữ chính dưới góc nhìn của thượng đế, biết rằng đối mặt với một người hay não bổ, phương pháp tốt nhất là nói nửa vời. Hơn nữa thân là một nữ minh tinh, hình tượng nữ chính được được yêu chiều có lẽ đã in sâu và cô thực sự muốn thay đổi hình tượng của mình.

Tất nhiên, điều quan trọng nhất là khi bữa tối sắp kết thúc, hoàng thất sẽ dành ra một khoảng thời gian để phóng viên vào quay chụp, việc phơi bày này liên quan đến việc liệu nữ chính có thể thoát ra khỏi điểm trầm của sự nghiệp hay không. Trong tiểu thuyết, lòng căm thù của nữ chính đối với Đoạn Hành Dạ đến từ ly rượu và cơ hội bị vứt bỏ.

Hành động bỏ đi sau khi nói của Đoạn Hành Dạ khiến cả nữ chính và nam phụ đều sững sờ, sau vài giây, cô gái phía sau khẽ cắn môi, sau đó vén váy lên, theo bước chân của Đoạn Hành Dạ.

Kế hoạch vượt qua.