Bạn Đời Và Súng

Chương 13




Lúc khuy áo được gỡ ra, bên eo được cảm nhận dấu tay và nụ hôn quen thuộc, Trình Cố rốt cục nhỏ giọng nói lên một câu: “Không muốn”. Tạ Chinh không dừng lại, ngón tay cái không nhẹ không nặng lướt qua vết sẹo lập tức cảm giác được cả người Trình Cố cứng ngắc, giãy dụa nhỏ nhất cũng dừng lại.

Đó là một vết thương gọn gàng do dao cắt, chỉ cần xoa xoa nhẹ vết sẹo có thể tưởng tượng ra người sử dụng dao kỹ thuật vô cùng tinh xảo.

Tạ Chinh dời ngón tay cái đi, hai tay trở lại eo Trình Cố, nghi ngờ ở trong lòng một tầng đè lên một tầng, trên mặt lại không biểu lộ ra nửa phần.

Cậu thả nhẹ lực đạo, liếm môi Trình Cố, cảm thụ sau khi Trình Cố cứng đờ thì hô hấp và nhịp tim càng ngày càng nhanh.

Cậu không vội.

Không thể gấp.

Trình Cố không giãy giụa phân nữa là nhận mệnh, phân nửa là bị tình dục thiêu đốt, đuôi mắt ửng đỏ, ánh mắt vừa né tránh lại như mời gọi, buồn bực nói: “Không nên ở chỗ này.”

Từ “Không muốn” đến “Không nên ở chỗ này”, là tự biết không có cách nào chống cự được nữa.

Tạ Chinh bỗng dưng ôm ngang Trình Cố, bước nhanh vào một căn phòng chưa đóng cửa ở kế bên phòng khách.

Hiển nhiên đó là một phòng cách âm, có một chiếc TV, trên thảm trải sàn có máy chủ để chơi game và hai cái tay cầm, còn có một máy vi tính xách tay, gối ôm tứ tán trên đất, trên ghế salông có một con gấu bông. Cửa sổ sát đất được rèm cửa che phủ, ngoài ban công còn có một con ngựa gỗ thủ công rất tinh tế.

Có thể tưởng tượng đây là nơi Trình Cố và Trình Mộc Qua chơi đùa.

Vừa nghĩ tới cảnh Trình Cố ngồi ở trên thảm trải sàn chuyên chú chơi game, Trình Mộc Qua kéo con gấu bông chạy tới chạy lui, luôn miệng gọi “Ba ba” …”Trình ‘đẹp trai’”, Tạ Chinh cảm thấy cảm xúc “Phẫn nộ” sắp bạo phát.

Nhưng không biết là lý trí hay là cái gì khác, cậu đem phẫn nộ miễn cưỡng ép xuống.

Đem Trình Cố để trên ghế sa lon cậu lại nhìn thấy hình xăm ẩn hiện sau lớp áo.

Cái ý tưởng bất khả tư nghị kia rốt cuộc trên mặt băng kiên cố nứt ra như mạng nhện.

Nhưng làm sao lại có chuyện như vậy?

Cửa phòng cách âm đã bị khoá, phòng ngủ của Trình Mộc Qua ở lầu hai, Trình Cố mất công tốn sức giãy dụa, tóc tai rối loạn, trán chảy đầy mồ hôi, miệng tiết ra tiếng rên rỉ trầm thấp.

Anh giãy dụa không phải muốn trốn tránh, chỉ muốn vươn mình quay lưng với Tạ Chinh.

Tạ Chinh dễ dàng nhìn thấu tâm tư Trình Cố, vốn định ôm đầu Trình Cố ép hỏi vết sẹo kia đến cùng xảy ra chuyện gì, nhìn thấy lo lắng và luống cuống trong mắt Trình Cố, cuối cùng thu lực, để Trình Cố thành công xoay chuyển qua.

Ngày sau còn dài… gặp lại đã là không dễ.

Vừa biết gặp lại không dễ, cứ như vậy quấn quanh, câu đố chưa giải được, không bằng tạm gác lại ngày sau tìm kiếm.

Không nghiên cứu nguyên nhân là cậu không nỡ bức ép làm Trình Cố khó sử.

Trình Cố đem mặt vùi vào gối dựa, eo mông nâng lên một cách tự nhiên.

Tạ Chinh cởi quần của anh ra, tim nhẹ nhàng căng thẳng.

Trước đây, lúc Trình Cố chủ động mời gọi thường xuyên biến đổi phương khiêu khích cậu, hoặc là cưỡi lên người cậu, dùng cậu nhỏ từ lâu đứng thẳng cọ cậu, mắt đầy tình dục; hoặc là thẳng thắn cách quần lót của cậu hôn vào chỗ đó, nháy mắt một cái, xuân thủy dịu dàng mà nhìn cậu, thậm chí đem hai má dán ở chỗ kia của cậu, như câu hồn từ phía dưới nhìn cậu; còn có giống như bây giờ, trực tiếp đem nơi riêng tư đưa tới trước mặt cậu.

Cậu còn nhớ, lần trước lúc Trình Cố bày ra tư thế này, lưu manh mà dâm đãng nói câu: “Xoạc tôi”.

Nhưng hiện tại Trình Cố rõ ràng đang hãi sợ.

Sợ sệt bại lộ cái gì? Sợ sệt làm tình? Hay là sợ sệt cửu biệt gặp lại?

Tạ Chinh muốn tỉnh táo mà suy tính, tình thế này cậu không thể đối với Trình Cố kìm chế như xử lý công tác. Dục vọng đã ngầm chiếm lý trí, cậu sờ mông Trình Cố, đầu ngón tay thẳng tiến đến địa phương quen thuộc.

Thân thể Trình Cố lần thứ hai căng thẳng, hai chân run rẩy, chiếc áo mỏng manh ướt đẫm mồ hôi.

Tạ Chinh nghe được một tiếng ‘A’ ngắn ngủi.

Ngón tay để ở nơi đó hơi lùi lại, Tạ Chinh nằm ở trên lưng Trình Cố như quá khứ hôn vành tai Trình Cố thấp giọng nói: “Đừng sợ.”

Vật nhỏ của Trình Cố vẫn chưa được an ủi, không tự chủ được run rẩy, Tạ Chinh hơi kinh ngạc, tay trái di chuyển về phía trước, phát hiện phân thân của anh rất có tinh thần cương lên.

Tạ Chinh nhíu mày lại.

Lúc này Trình Cố phản ứng rất giống một thiếu niên ngây ngô chưa nếm mùi tình dục, bị trêu chọc kìm lòng không được khát vọng muốn được an ủi, thân thể lại khẩn trương đến không thể khống chế.

Tạ Chinh thử thăm dò đưa ngón tay cắm vào, động tác vô cùng cẩn thận, Trình Cố vẫn khó chịu “A” lên một tiếng, trên đầu mồ hôi đầm đìa.

Tạ Chinh hỏi: “Làm sao vậy?”

Trình Cố thở gấp nói: “Đau…”

Đã từng làm tình với nhau nhiều lần như vậy, coi như Trình Cố kêu đau cũng là đùa giỡn, cho dù lần đầu quan hệ có đau, Trình Cố cũng không căng thẳng như vậy.

Trong lòng Tạ Chinh nghi hoặc càng sâu, nghĩ đến có lẽ Trình Cố rất lâu chưa làm, không quen, còn cố ý hỏi: “Trong nhà có bôi trơn và bao cao su không?”

Vừa hỏi, chợt cảm thấy không đúng.

Bọn họ căn bản không dùng bôi trơn, bao cao su đã từng dùng qua, nhưng Trình Cố ngại dùng bao cao su phiền phức, sau khi dùng qua mấy lần thì không dùng nữa.

Tạ Chinh đã từng hỏi: “Hai thứ này cũng không muốn dùng, anh thật không cảm thấy đau?”

“Sẽ không!++” Trình Cố nói: “Không phải lần đầu chúng ta cũng không hề dùng sao? Yên tâm yên tâm, Trình đội của cậu đặc biệt lợi hại, cậu muốn thương tổn cũng không thể thương tổn được.”

Chính vì Trình Cố không muốn bôi trơn, lúc Tạ Chinh làm công đoạn tiền diễn đặc biệt nghiêm túc, không ngại phiền phức, ngược lại Trình Cố vội vã, một bên rên rỉ một bên thúc giục.

Tạ Chinh thực sự không chịu được sự thúc giục kia, tiến vào rất cẩn thận, nhưng khi nóng máy lại thường xuyên làm anh đến vô lực chống đỡ.

Trình Cố lắc đầu, tiếng nói khàn khàn: “Không có chuẩn bị.”

Tạ Chinh ngưng vài giây, tâm tư đặc biệt hỗn loạn.

Không có bôi trơn và bao cao su, là chưa cùng người khác làm qua? Hay là lúc làm tình cũng không cần bao cao su?

Nghĩ đến vế sau không thể nghi ngờ có thể khiến người ta bị đố kị bức điên.

Tạ Chinh ổn định tâm thần, đem tính khí chôn ở giữa mông Trình Cố, không lập tức đi vào chỉ chầm chậm mang theo một chút uy hiếp mà đâm xuyên.

Chỉ có như vậy mà hai chân Trình Cố đã mềm nhũn, Tạ Chinh nắm chặt tay trái, cảm giác được dương v*t trong tay trướng lớn lên một chút.

Tạ Chinh nghĩ đến vấn đề kia, đáp án hẳn là vế trước.

Trình Cố hô hấp càng ngày càng nhanh, mông lắc lắc hai lần, không biết muốn thoát khỏi ‘cây súng’ nóng bỏng kia hay là muốn liều mạng va vào ‘nòng súng.’

Tạ Chinh tạm thời không dám tùy tiện sợ làm bị thương Trình Cố, vì vậy dùng hết khả năng khắc chế, chỉ nằm ở trên lưng Trình Cố, một bên hôn gáy Trình Cố, một bên cho tiểu đệ ra vào giữa hai cánh mông.

Tính khí ở nơi đó đánh đưa cảm giác thực khó chịu đựng, Trình Cố cảm giác rõ ràng hậu huyệt của mình được mở rộng, liếc mắt còn có thể nhìn thấy vật nhỏ của Tạ Chinh xẹt qua xẹt lại giữa hai chân của mình.

Loại trải nghiệm này vừa mỹ diệu vừa khủng bố, miệng huyệt chặt chẽ co rút lại như muốn nghiền nát ‘cây súng’ đang ra vào kia, chỉ cần Tạ Chinh nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể khai mở nơi đó, tiến quân thần tốc, làm đến khi anh mất nhận thức giống như trong quá khứ hoặc trong mộng. Nhưng Tạ Chinh chỉ ra vào khe đùi, chưa tiến vào điều khiển thân thể của anh.

Hô hấp Tạ Chinh gần ở bên tai, Trình Cố đã từng chút luân hãm.

Tuy rằng quyết định không tiến vào, nhưng sau khi làm được nửa chừng Tạ Chinh cũng không kiềm chế được. Người dưới thân cậu đã tìm năm năm, bây giờ gặp lại sao cậu còn làm bộ quân tử?

Thế nhưng trên người Trình Cố còn quá đa nghi, vừa nãy đích xác vì sợ mà run rẩy, một câu “Đau” như một cây đinh đâm vào đáy lòng cậu, làm cho cậu không thể không bảo trì tỉnh táo cuối cùng.

Hao hết tâm lực tìm kiếm Trình Cố không phải muốn dằn vặt và trả thù, chỉ muốn tại giữ lấy anh dành cho anh hết thảy yêu thương.

Trình Cố cắn chặc răng, không muốn tiếp tục rên rỉ, Tạ Chinh tăng nhanh tốc độ, tính khí ở giữa cánh mông ra vào.

Hô hấp của Tạ Chinh càng ngày càng ồ ồ, vành tai của Trình Cố đỏ như máu, phía dưới được Tạ Chinh chăm sóc đã khẽ run phun ra tinh dịch, một luồng tiếp một luồng, làm ướt bụng dưới và phần lớn lông mu. Chất lỏng nhỏ xuống ghế sa lon, đã lâu anh không gặp cảnh dâm mỹ như thế này.

Tạ Chinh hừ nhẹ bứt lên trước, cuối cùng thực sự nhịn không được, vỗ vào mông Trình Cố lên tiếng nói: “Kẹp chặt!”

Trình Cố xương đuôi tê rần, dùng sức khép lại chân, bắp đùi càng run rẩy dữ dội.

Phản ứng của cậu kích thích Tạ Chinh, ánh mắt Tạ Chinh như lửa rừng thiêu đốt sau gáy anh, anh ngừng thở, sắp không chịu nổi.

Tạ Chinh run run giữa hai chân anh làm mấy chục lần, sau đó nắm lấy tay anh, khiến cho anh nắm chặt vật của mình, một bên đỉnh lộng một bên bắn ở trong tay anh.

Đã làm ướt lông mu, sau đó còn dính tinh dịch của một người khác, càng thêm dâm mỹ bất kham.

Tạ Chinh không nhúc nhích, nằm ở trên lưng Trình Cố hồi sức, hai tay ở bụng dưới Trình Cố trùng điệp, dưới bàn tay là hình xăm súng trường dính đầy tinh dịch.

Trình Cố nhắm mắt lại, đầu óc trống rỗng.