Bạn Gái Cũ Ngốc Manh Ngon Miệng Của Vai Ác

Chương 11-1




Trợ lý Giang vừa đi vừa hỏi: "Tổng giám đốc Cố, ngài muốn ăn gì, để tôi gọi."

Cố Uyên nhíu chặt lông mày tỏ vẻ mệt mỏi, đáp lấy lệ: "Cậu ăn cái gì thì gọi cho tôi cái đó."

Trợ lý Giang bất đắc dĩ lắc đầu, "Ngài muốn ăn cái gì thì nói trực tiếp để người ta đưa đến công ty, thay vì đi xuống như vậy, chi bằng ở trên lầu nghỉ ngơi thêm một chút."

"Chịu đựng cả đêm, cũng nên ra hít thở không khí một chút."

Sau khi Đỗ Nhược nhận cà phê và bữa sáng đã đóng gói xong, tin nhắn trên WeChat của Bạch Giai Vũ mới tới, một tay cô cầm túi giấy, vừa đi vừa cúi đầu nhanh chóng trả lời tin nhắn, vô tình cô đi lệch đường mà không nhận ra.

Đột nhiên, dường như cánh tay của cô đụng phải thứ gì đó, trước khi kịp phản ứng, cô đã nghe thấy một tiếng hô khẽ -

"Tổng giám đốc Cố! Quần áo của anh.."

Rắc rối rồi! Trong lòng Đỗ Nhược lộp bộp một cái, lập tức nhìn qua.

Cô vô tình đụng phải một người đang cầm cà phê, cánh tay người này bị cô đánh trúng nên toàn bộ cà phê trên tay đều rơi xuống người phía trước. Cô nhìn thấy phía sau áo của người đó đã bị cà phê làm ướt hơn phân nửa. Lúc này, anh ấy đang quay người, nhíu mày nhìn thủ phạm, vẻ mặt lộ rõ sự tức giận đang kìm nén.

Cố Uyên?

Đỗ Nhược giật mình, sau đó liếc nhìn sang bên kia, người bị cô đánh trúng cánh tay chẳng phải là trợ lý Giang của Cố Uyên sao!

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Đỗ Nhược vội vàng cúi đầu xin lỗi.

Thật là xui xẻo, lại chọc tức nam chính, trong lòng Đỗ Nhược muốn khóc không ra nước mắt.

"Cô gái, nơi này kẻ ra người vào nhiều như vậy, cô lại vừa đi vừa nhìn điện thoại, không nghĩ đến hậu quả sao?" Trợ lý Giang nói giọng trách móc.

"Tôi sẽ bồi thường cà phê cho anh, còn có, còn có quần áo." Đỗ Nhược yếu ớt nói.

Trợ lý Giang bình tĩnh hỏi: "Cô định bồi thường như thế nào?"

"Tôi, tôi sẽ trả tiền." Giọng của Đỗ Nhược càng thêm kém tự tin, sau khi trả tiền quần áo cho Cố Uyên thì cô còn tiền nữa sao?

"Được rồi." Cố Uyên lộ vẻ mệt mỏi và bực bội, "Thả cô ấy đi đi, anh giúp tôi lên lầu lấy một bộ quần áo mang qua đây." Một ly cà phê thì được, nhưng áo sơ mi trên người thì chắc là một tháng lương của người làm công ăn lương bình thường chưa chắc đã mua được. Vì cô gái nhỏ này đã biết nhận lỗi và thành khẩn nên không cần làm khó cô ấy.

Tối hôm qua, Cố Uyên bận rộn ở công ty, buổi sáng nghe nói Trợ lý Giang ăn điểm tâm dưới lầu, nên muốn cùng đi ra ngoài hít thở không khí một chút, có lẽ anh thật sự không nên đi chuyến này.

Nghe vậy, trợ lý Giang quay đầu nhìn Đỗ Nhược, "Cô gái, làm phiền cô sau này khi đi đường đừng nhìn vào điện thoại nữa, như vậy sẽ dễ mang đến nguy hiểm và phiền phức cho bản thân và người khác."

Lúc này, Đỗ Nhược mới nhận ra được, trợ lý Giang liên tục gọi cô là cô gái, đây rõ ràng là gọi một người xa lạ, họ không nhận ra cô sao?

Đỗ Nhược trợn mắt, trong lòng chợt nghĩ, có phải bởi vì hôm nay cô không trang điểm chăng?

Hẳn là như vậy! Trong lòng Đỗ Nhược suýt nữa bật khóc, nếu như không nhận ra có nghĩa là cô không có xúc phạm nam chính, nghĩ đến đây, Đỗ Nhược cúi thấp đầu, cố gắng giấu mặt.

"Vâng, vâng, sau này tôi sẽ chú ý! Nhưng, tôi sẽ trả tiền cà phê cho anh. Về bộ quần áo của quý ông này, cũng không thể mặc nữa. Tôi tình cờ có một chiếc áo phông mới ở đây. Chi bằng anh thay nó trước được không?"

Đỗ Nhược tìm quần áo và đưa đến. Lúc trước, người đàn ông nhờ cô làm người dẫn đầu trong đoàn vũ công có nói rằng, chiếc áo thun kia dùng để mặc trong lúc nhảy múa nên không phân biệt nam nữ, kích thước cũng giống nhau.

Nói như vậy, nếu Cố Uyên không truy cứu cũng không có nghĩa là cô có thể yên tâm vỗ mông rời đi, cà phê thì phải đền bù, mặc dù không đủ tiền mua áo sơ mi của Cố Uyên, nhưng ít nhất cô cũng không nên để anh mặc cái áo ướt này. Cũng may đây là mùa hè, mọi người đều thích gọi cà phê đá, nếu là đồ uống nóng, cô sợ hôm nay mình còn phải bồi thường tiền thuốc men.

Cố Uyên liếc mắt nhìn gói quần áo đơn sơ, lộ vẻ chán ghét quay đầu qua chỗ khác, "Không cần."

Lúc này, người phục vụ trong quán cầm dụng cụ dọn dẹp bước tới, phía sau áo sơ mi của Cố Uyên vẫn còn đang dính cà phê, người phục vụ vừa mới lau sàn nhà thì lại bị nước cà phê nhỏ xuống làm bẩn.

"Thưa ngài, cô gái này nói đúng, ngài nên thay quần áo ướt trước, ngài nhìn.." Người phục vụ chỉ xuống đất.

Để tỏ thành ý của mình, Đỗ Nhược cũng vội vàng phụ họa: "Đúng đấy, mặc đồ ướt rất dễ cảm lạnh, hơn nữa đồ của anh cũng bẩn, có chút giống nữ sinh có dì cả.. Mẹ." Nhận ra mình đang nói cái gì, Đỗ Nhược nhanh chóng im lặng, nhưng cuối cùng "Mẹ" vẫn không tự chủ được trào ra khỏi miệng.

Có ý tốt lại làm chuyện xấu, đây chính là loại người như cô đi, Đỗ Nhược ão não cắn cắn môi.

Phốc! Một tiếng cười mơ hồ vang lên, những vị khách đi qua bị chọc cười.

Vẻ mặt của Cố Uyên cũng không còn khó coi như vậy nữa, anh ta nhìn Đỗ Nhược một cái, kéo cái áo trên tay cô rồi sải bước đi về phía nhà vệ sinh.

Chỉ sợ là cả đời này cô cũng chưa từng mất mặt như vậy!

Trước khi đi, người phục vụ nhìn Đỗ Nhược đầy ngưỡng mộ, rồi theo sát bước chân của Cố Uyên cùng sải bước đi qua.

"Tôi đi mua cà phê cho ngài nhé!" Đỗ Nhược sợ trợ lý Giang lấy cớ làm khó nên cô nhanh chóng để lại một câu như vậy rồi đi thẳng đến quầy phục vụ, quên cả việc hỏi anh muốn uống cà phê gì.

Theo suy đoán, Đỗ Nhược trực tiếp gọi hai phần đồ ăn Mỹ. Sau khi lấy cà phê, cô tình cờ nhìn thấy Cố Uyên đang mặc áo thun từ nhà vệ sinh đi tới với vẻ mặt như hung thần sát khí mà mắt thường nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được.