Bạn Gái Hám Tiền Của Tổng Giám Đốc

Chương 15




Thật vất vả mới đưa được người đàn ông vào nhà, Chân Đa Trân thở hồng hộc.

"Bằng Trình, tới đây... Chúng ta uống thêm một ly nữa..." Mạc Ưng Chí nằm trên sofa huyên náo, la hét với không khí.

"Không có tửu lượng thì đừng uống nhiều như vậy, quỷ say!" Chân Đa Trân ngồi co quắp ở một bên oán trách.

"Ba..." Mạc Siêu Luân vốn đã ngủ dụi mắt, chạy từ trong phòng đến."

Sau khi lớp bổ túc tan học, cậu để vú Vương đưa về nhà, vì cô Annie nói ba ở bên ngoài uống say, cô ấy phải đi đón ba về.

"Ngoan, đi ngủ trước đi." Chân Đa Trân nháy mắt mấy cái với cậu.

"Được." Thấy nụ cười của Chân Đa Trân rất xinh đẹp dễ thương, Mạc Siêu Luân tâm tình rất tốt chạy về phòng, ngoan ngoãn đi ngủ.

Mà Mạc Ưng Chí nằm trên ghế sofa vẫn tiếp tục nói loạn.

"Tiểu Trân, anh yêu em! Tại sao em không yêu anh..."

"Ừ?" Chân Đa Trân trong nháy mắt cực kỳ kinh ngạc, không thể tin những gì mình nghe được.

Nhưng người đàn ông say rượu cứ co quắp mà ngủ đi như vậy, hoàn toàn không biết lời của anh đã gây nên sóng to gió lớn.

Bên trong phòng khách chỉ còn lại một ngọn đèn, ánh đèn không hề sáng.

Chân Đa Trân chỉ yên lặng nhìn chằm chằm người đang say rượu.

Lời của anh nói là thật sao? Phải không?

oOo

"A, đau chết mất..."

Mạc Ưng Chí nằm trên giường, ôm đầu oa oa kêu to.

"Đừng gọi, ai kêu anh và Đới Bằng Trình uống rượu Whisky như uống nước? Hôm qua em muốn đưa anh lên lầu cũng phải mất rất nhiều sức lực... Cũng may là không làm anh té xuống lầu." Chân Đa Trân ủ rũ, cầm bát canh giải rượu vú Vương nấu, phục vụ anh chàng say rượu.

"Không muốn đọc tiếp... Đầu anh đau..." Mạc Ưng Chí suy yếu nói.

"Đáng đời!" Chân Đa Trân dịu dàng cười một tiếng, nhẹ nhàng phục vụ anh uống canh, uống thuốc, rồi để anh nằm lại trên giường.

May là đêm hôm qua cô có kéo anh lên lầu, bởi vì tối qua có luồng không khí lạnh tràn về, nếu anh ngủ ở phòng khách thì nhất định sẽ cảm mạo.

"Haiz..." Mạc Ưng Chí nặng nề thở dài.

Tự chủ quá mạnh nên anh rất ít khi uống rượu say, cũng không biết hôm qua tại sao lại như vậy, lại ở quán ba uống rượu với Đới Bằng Trình...

Mạc Ưng Chí nằm trên giường kiểm điểm lại hành vi của mình, còn Chân Đa Trân thì ngồi một bên chuẩn bị bài thi Anh - Mỹ cần dùng vào tuần tới.

Hai người mặc dù không có nói chuyện, nhưng trong không khí tràn ngập một không khí gia đình hoà thuận.

"Anh có muốn ngủ thêm một lát không? Thân thể không thoải mái thì phải ăn, ngủ nhiều, điều dưỡng thân thể, ngày mai mới có thể đi làm." Chân Đa Trân vừa chuẩn bị bài thi, vừa hỏi ý kiến của anh.

"Được." Nhìn gương mặt của người đẹp, Mạc Ưng Chí có một cảm giác hạnh phúc chứa chan.

Anh thích cô chăm sóc anh như vậy...

"Vậy thì mau nhắm mắt lại ngủ đi, đừng than thở nữa." Chân Đa Trân mỉm cười nhìn anh.

"Được." Mặc dù như vậy, anh vẫn vui vẻ nói.

"Em đếm tới mười, nếu anh còn không ngủ, em sẽ phạt anh." Chân Đa Trân vừa nói, vừa đặt ra một bài khóa quan trọng, tính toán cho ra một bài thi thật tốt.

"Tiểu Trân, em có cảm thấy chúng ta như vậy... Rất giống trước kia không?" Người đàn ông đang nhắm mắt đột nhiên thốt ra những lời này.

"Thân thể anh không thoải mái còn không ngủ, bị em phạt thì càng giống." Chân Đa Trân không phản bác, khóe mắt mỉm cười.

"Trước kia người phạt anh không phải em." Là mẹ anh! Mạc Ưng Chí đính chính.

"Chúng ta có thể đi Thụy Sĩ tìm bác gái tới phạt anh." Rất đơn giản mà!

"Được." Anh lập tức đồng ý.

Ừ, như vậy cũng được? Anh quả nhiên là uống đến choáng váng đầu óc rồi... Chân Đa Trân muốn gọi điện thoại hỏi Đỗ Phán Nhu, xem rốt cuộc ngày hôm qua anh đã uống bao nhiêu chai Whisky?

"Nhớ đó... Chúng ta phải sắp xếp ngày nghỉ đến Thụy Sĩ thăm ba mẹ mới được..." Anh sắp ngủ nhưng vẫn tự lẩm bẩm.

A, thì ra là anh vui vì cái này?

Chân Đa Trân đã hiểu, thì ra là cô chủ động nhắc nhở cùng anh đến Thụy Sĩ thăm ba mẹ anh...

Anh vui vẻ như vậy...

Chân Đa Trân nghĩ nghĩ, nghĩ tới tất cả hành động của anh trước đây, đột nhiên cảm thấy rất thú vị.

Tại sao bọn họ chưa bao giờ chính thức nói chuyện yêu đương?

Có phải, anh cảm thấy bình thường, không cần nói; còn cô thì cho đây là trò chơi của người có tiền, không cần nói?

Chân Đa Trân đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt vô cùng dịu dàng, chuyên tâm.

Thật gay go, khoảng cách giữa tâm trí bọn họ còn cách xa thân thể...

Cái này không thể được!

oOo

" Chân Đa Trân! Cô là đồ đàn bà vừa tiện vừa nghèo, dám tới quyến rũ anh trai tôi..."

Tối chủ nhật, Mạc Kiều Kiều thừa dịp Chân Đa Trân về nhà lấy quần áo liền theo đuôi cô, đến trước khu nhà trọ cũ mới xuất hiện, quát lớn.

"Đồ thần kinh, đây không phải địa bàn của Mạc gia, đồ quỷ nhà cô hét cái rắm ấy!" Chân Đa Trân nhíu mày. Cô còn chưa vào nhà, người phụ nữ thần kinh này lại muốn phát điên ở trong hẻm này để hàng xóm nhìn chắc? Có dũng khí!

"Tôi chỉ muốn cho mọi người biết cô là loại phụ nữ… oái!" Mạc Kiều Kiều đột nhiên bị một chiếc giầy bay tới đánh trúng.

Chân Đa Trân kinh ngạc quay đầu, thì ra là cao thủ võ thuật của các cô - Đỗ Phán Nhu.

"Xin lỗi! Trượt tay." Hai cô gái còn chưa đánh đã bị người thứ ba về nhà đúng lúc can thiệp.

Đỗ Phán Nhu trông rất vô tội đi tới bên cạnh Mạc Kiều Kiều nhặt giầy.

"Tôi sẽ kiện cô tội cố ý gây thương tích cho người khác!" Mạc Kiều Kiều không ngờ muốn tới dạy dỗ Chân Đa Trân, kết quả là xuất quân bất lợi, bị giầy đánh trúng.

"Tôi sẽ kiện cô tội làm mất trật tự trị an! Ầm ĩ như vậy, thật đáng sợ!" Đỗ Phán Nhu nháy mắt mấy cái, hoa dung thất sắc.

Ghê tởm, vẫn còn giả bộ!

Mạc Kiều Kiều vươn tay, muốn cào lên khuôn mặt phía trước, xem cô ta có dám xen vào việc của người khác nữa không...

"Tiểu Nhu, cẩn thận!" Phía sau lưng có một giọng nam trầm thấp vang lên.

"Kiều Kiều, dừng tay!" Thanh âm khiển trách lạnh lùng cũng đồng thời vang lên.

Nhưng đã không còn kịp nữa, mấy người căn bản còn không kịp nhìn xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thì Đỗ Phán Nhu đã quật ngã Mạc Kiều Kiều xuống đất.

Mạc Kiều Kiều không thể tin được mình lại đụng phải một phụ nữ hung dữ như vậy, ngồi dưới đất gào khóc.

"Tiểu Nhu, cậu thật giỏi!" Vốn là đợi ở trong nhà trọ xem náo nhiệt, Cừu Ái Tĩnh và Hướng Duy Mỹ rối rít chạy ra ngoài cửa, dùng sức khích lệ chị em của các cô.

"Tàm tạm. Lâu rồi không luyện, động tác có chút chậm." Đỗ Phán Nhu mảnh mai che miệng, bộ dạng rất yếu ớt.

"A..." Tại sao có thể như vậy?

Lo lắng bạn gái đi đường đêm, Đới Bằng Trình đi theo phía sau hộ tống người đẹp về nhà thấy tình huống này, trên mặt xuất hiện vô số vạch đen.