Bạn Gái Tôi Là Mèo

Chương 86: Mặt bánh mì lông lá




Được Lý Khoa cam đoan, thấy anh thật lòng với con gái, mẹ Ôn liền yên tâm đi nghỉ ngơi.

Lý Cẩu Đản đã sớm nằm ngủ say trên giường, mèo Kha lẻn ra khỏi phòng ngủ dành cho khách, mắt mèo sáng lên mà ngồi chồm hổm trên ghế sô pha nhìn Lý Khoa.

"Lời anh nói đều là thật sao?"

Lý Khoa hoảng sợ khi nghe thấy mèo Kha đột nhiên lên tiếng, mẹ Ôn còn đang rửa mặt ở buồng vệ sinh, anh vội đưa tay che miệng mèo Kha, ở trong nhà mình mà còn làm như kẻ trộm lấm lét nhìn xung quanh, sau đó xoay người quay về phòng ngủ chính, cẩn thận đóng cửa thật kỹ.

Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, giống như bị cạn kiệt sức lực mà dựa vào ván cửa rồi trượt xuống sàn nhà, uể oải nhìn mèo Kha, "Mẹ em vẫn còn ở đây, không nên đột ngột lên tiếng, bị bác nghe được thì thật sự xong đời."

"Vậy vừa mới anh thề cả đời sẽ đối xử tốt với em là thật lòng sao?"

Mèo Kha nâng móng vuốt nhỏ tiến lên một bước, ấn đệm thịt hình hoa mai lên eo lưng Lý Khoa, đôi mắt lòe lòe tỏa sáng nhìn anh chăm chú.

Lý Khoa ngồi nghiêm chỉnh, nhớ lại thời gian ở bên Ôn Kha và mèo Kha, ánh mắt dần dần dịu dàng như nước.

"Năm đó, lúc anh tìm nhầm người, thật ra em đã cảm thấy anh lỗ mãng thiếu suy nghĩ đúng không?"

"?" Mèo Kha hồi tưởng lại lúc mới gặp Lý Khoa, sau đó lắc đầu, "Thật ra em đã chú ý đến anh rất lâu rồi, là anh vẫn không chú ý tới sự tồn tại của em, có thể anh không biết, em đã chứng kiến cả quá trình theo đuổi anh dở khóc dở cười của Phương Miên Miên, gần như là lúc đó đã bắt đầu chú ý đến anh."

"?" Lý Khoa đột nhiên ngây người, túm lấy hai chi trước của mèo Kha để mặt đối mặt với cô, "Hồi năm ba đại học, chúng ta mới gặp nhau lần đầu tiên đúng không?"

Mèo Kha thuận theo lực đạo của Lý Khoa cúi người xuống, cái đuôi nhẹ nhàng lay động ở sau người, "Không, chẳng lẽ anh không biết chúng ta luôn là bạn học à?"

"..."

"Haiz." Mèo Kha thở dài, hai lỗ tai rũ xuống dưới, "Tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, đại học, chúng ta đều là bạn học, chỉ là khác khóa, năm đó, anh vừa có thành tích tốt lại vừa đẹp trai, số em gái khóa dưới theo đuổi anh quá nhiều, sao có thể chú ý đến em chứ?"

Kinh nghiệm tích lũy nói cho Lý Khoa, lúc này mà thật sự nhận thì lát nữa có thể là anh sẽ gặp phải địa ngục, anh nghiêm mặt nói: "Trái tim của anh rất nhỏ, chỉ đặt vừa một mình em, trước khi gặp em, anh chưa bao giờ thích ai khác."

Mèo Kha miễn cưỡng vừa lòng với khát vọng muốn sống của anh, cô giẫm lên cánh tay của anh, nhảy xuống mặt đất, lại nhảy lên giường, từ trên cao nhìn xuống Lý Khoa đang ngồi bệt bên cánh cửa, muốn dùng khí thế để áp đảo anh.

"Trước kia anh thật sự không hề động lòng với Phương Miên Miên sao?"

Lý Khoa khoát tay, vịn khung cửa đứng dậy từ dưới mặt đất, sau đó ngồi xổm ở bên giường, ghé mặt vào bên cạnh mèo Kha, thành khẩn mà chân thành tha thiết nói: "Không không không, anh không có, sao anh có thể động lòng với cô ấy chứ? Đời này cũng chỉ thích một mình em."

"Hừ!" Mèo Kha kiêu ngạo hừ một tiếng, cô nâng móng vuốt nhỏ lên khoát lên cánh tay Lý Khoa, "Em không cảm thấy anh lỗ mãng, còn... còn cảm thấy khá đáng yêu..."

Mặt Lý Khoa chợt đỏ bừng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật ra lần đầu tiên gặp mặt, anh không có ấn tượng gì quá lớn về em, toàn dựa vào ảnh selfie trên Wechat của em để dần dần ghi nhớ kỹ khuôn mặt em."

"..." Mèo Kha nâng một móng vuốt lên định cào mặt Lý Khoa, lại nghĩ đến khuôn mặt này về sau cô phải nhìn mỗi ngày, không nên hủy dung, vì thế buông móng vuốt, hung hăng nói: "Em từ tiểu học đã luôn nhìn khuôn mặt này của anh, nếu không phải bề ngoài của anh dễ nhìn thì em đã sớm chán ngấy rồi."

Lý Khoa ghé mặt vào trên giường, một bàn tay ôm lấy mèo Kha, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: "Lúc đầu cảm thấy khá ngượng ngùng, em tìm anh nói chuyện phiếm mà anh đều trả lời rất lạnh lùng, rất ít khi chủ động nói chuyện với em."

"Vậy tại sao sau đó anh lại tích cực nói chuyện với em như vậy?"

"Là nhờ đàn anh đã… ra tay tương trợ." Lý Khoa nghẹn cười, "Anh đột nhiên cảm thấy nếu không nhờ đàn anh lúc rảnh rỗi đã dạy anh kỹ xảo nói chuyện với con gái thì có thể em đã sớm cảm thấy anh tẻ nhạt, chúng ta cũng không đến với nhau như bây giờ."

Mèo Kha vòng cái đuôi, rúc vào trong cánh tay của Lý Khoa, chòm râu cong cong chạm vào mặt Lý Khoa, chọc đến mức anh ngứa ngáy, hai tay anh ôm mặt mèo Kha, nhẹ nhàng xoa nắn vài cái, tiếp tục nói: "Lúc bắt đầu quen nhau, không phải chúng ta chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều sao, một năm cũng chỉ gặp vài lần. Năm vừa mới bắt đầu quen nhau thời gian gặp nhau cộng lại còn chưa đến một tháng, anh vừa ít nói chuyện vừa lầm lì tẻ nhạt, đề tài chung với em cũng không nhiều, anh còn khá sợ em sẽ cảm thấy anh tẻ nhạt, phất tay vĩnh biệt anh mà tìm cậu thanh niên anh tuấn, hào sảng, cao lớn, đẹp trai khác."

"Không biết bây giờ hối hận có kịp hay không..."

Mèo Kha nhỏ giọng than thở vài câu, bị Lý Khoa thính tai nghe được, anh tức giận mà nhéo mặt bánh mì của mèo Kha, gặm "bẹp" một ngụm, sau đó đỏ mặt nói: "Em bây giờ hối hận cũng vô dụng, ngoài anh ra, sẽ không ai hôn khuôn mặt bánh mì lông lá của em mà tràn ngập vui mừng từ tận đáy lòng đâu."

"!"

Khuôn mặt dưới lớp lông của mèo Kha đỏ rực, cô vung móng vuốt muốn nhảy ra khỏi cái ôm của Lý Khoa, nhưng lại bị anh giữ chặt lại, cô vừa lúng túng vừa xấu hổ, hung hăng nói: "Anh dám nói mặt em là bánh mì! Chia tay năm phút đồng hồ. Không! Chia tay nửa giờ!"

"Cá khô, thức ăn đóng hộp cho mèo, xúc xích mực, bạc hà cho mèo, viên vitamin, gel dinh dưỡng, gel dưỡng lông..."

"Dừng! Hu hu hu..." Bị lấy đồ ăn ngon ra uy hiếp, mèo Kha rưng rưng nhận rõ cô bây giờ thật sự là mặt bánh mì.