Bạn Gái Tôi Là Mèo

Chương 94: Cỏ quá khó ăn




Một người, một mèo đã khóc, đã cười, mặt đầy nước mắt nước mũi nhưng trong lòng tràn đầy hạnh phúc, cả người nhếch nhác đi thang máy trở về.

Lý Khoa ôm mèo Kha khựng lại, siết nắm tay, nhắm mắt, thành khẩn nói: “Nếu như Lý Cẩu Đản xuất hiện ở cửa nhà thì sau này con nguyện ý sẽ không đánh ra Huyền Tinh, không rút được SSR, không mở được trang phục!”

Mèo Kha ôm mặt ngạc nhiên, sau đó nhỏ giọng thì thầm: “Anh đánh đổi quá lớn rồi!”

“Trò chơi là để giải trí, Cẩu Đản lại là người nhà, nó vẫn quan trọng hơn.”

Lý Khoa vỗ về đầu mèo Kha, hai người bọn họ chạy ở ngoài một ngày trời, vừa rồi lại khóc một trận ở trong rừng cây nhỏ, nước mắt trên mặt hai người sắp bị không khí lạnh đông tới mức khô lại rồi.

Đèn cảm ứng âm thanh ở hành lang đã hỏng, bên quản lý khu nhà còn chưa tìm người đến sửa. Lý Khoa bế mèo Kha lần mò về cửa nhà mình, móc chìa khóa ra định mở cửa thì một bóng đen lao về phía anh.

Lý Khoa và mèo Kha không hề đề phòng đã bị bóng đen kia đè xuống. Bị cơ thể nặng bảy mươi cân lao vào người nên Lý Khoa rên lên một tiếng, gáy đập xuống sàn nhà, suýt nữa đã cứ thế ngất đi.

“Lý Cẩu Đản?”

Lý Cẩu Đản đói bụng ngồi xổm ở cửa nhà từ trưa cho tới giờ nên vô cùng tủi thân, nó vùi đầu vào lồng ngực Lý Khoa, tấm tức khóc lên.

Trên người Lý Khoa bị một con heo con nặng hơn bảy mươi cân bám vào, anh nhe răng, trợn mắt ôm gáy lần mò mở cửa.

Đèn phòng khách sáng lên, cửa được đóng lại.

Hai tay Lý Cẩu Đản để cùng một chỗ, vặn vẹo không ngừng, trong lòng nó giấu một con lợn đất vàng to, trên mặt đỏ bừng, cả người vẫn sạch sẽ, hoàn toàn không nhìn ra nó đã chạy ở ngoài một ngày.

Lý Khoa & mèo Kha đưa mắt nhìn nhau: “…”

“Ục ục…”

Bụng của Lý Cẩu Đản reo lên, nó sờ bụng rồi lại tủi thân nhìn Lý Khoa và mèo Kha.

Sạc pin cho điện thoại di động rồi Lý Khoa mở app đặt đồ ăn vẫn đang chạy ngầm để đặt combo gia đình, sau đó vứt điện thoại di động sang một bên, nghiêm khắc nhìn Lý Cẩu Đản.

“Hôm nay con đi đâu?”

Lý Cẩu Đản căng thẳng tới mức hai tay đổ mồ hôi, nó không dám nhìn thẳng vào mắt Lý Khoa, ấp úng hồi lâu, cuối cùng, dưới ánh nhìn chằm chằm mà không nói lời nào của mèo Kha, nó nói: “Cỏ thật sự quá khó ăn, con muốn đi ăn một ít thịt…”

Lý Khoa đứng phắt dậy khỏi ghế sô pha, giận dữ nói: “Thịt ức gà không phải là thịt à? Sao con đột nhiên đi ra ngoài mà không nói với ba mẹ hả?”

Mèo Kha nhảy từ trên bàn uống nước tới bên cạnh Lý Khoa, dùng chân vỗ Lý Khoa, “Đừng nóng, có chuyện gì thì nói hẳn hoi, bình tĩnh lại trước đã.”

Xoa dịu Lý Khoa đã nhẫn nhịn cả một ngày trời xong, ánh mắt mèo Kha giống như thanh kiếm sắc bén nhìn về phía Lý Cẩu Đản, sắc mặt nghiêm nghị, lời nói giận dữ: “Rốt cuộc hôm nay con đi đâu?”

Nước mắt trào ra khỏi vành mắt của Lý Cẩu Đản, nó tủi thân nói: “Con muốn ăn thêm bánh kẹp cho hai quả trứng, buổi sáng bà vẫn chưa mở hàng nên con quay lại.”

“… Sau đó con ngồi ở ngoài cửa cả một ngày?”

Lý Cẩu Đản tủi thân gật đầu.

Lý Khoa & mèo Kha đưa mắt nhìn nhau: “…”

“Huyền tinh của tôi, SSR của tôi, trang phục của tôi ơi!”

Lý Khoa mất, hưởng thọ hai mươi lăm tuổi.

Sau khi mèo Kha bình phục lại tâm trạng, cô dạy Lý Cẩu Đản một bài về chú ý an toàn, “Các bạn nhỏ ra khỏi nhà thì phải nói với người lớn, con xem trên ti vi không phải là đám người xấu đều nhân lúc các bạn nhỏ đi ra ngoài một mình thì mới lừa các bạn ấy hay sao?”

Lý Cẩu Đản ngoan ngoãn gật đầu.

Lý Khoa ai oán nhìn “bạn nhỏ” nặng bảy mươi cân này.

Trải qua sự kiện “trốn khỏi nhà”, mèo Kha nới lỏng yêu cầu đối với Lý Cẩu Đản không chỉ một chút, độ khoan dung của cô đối với nó đã hạ thấp hết mức.

Sau khi tìm được Lý Cẩu Đản, một người chơi game luôn luôn gặp may như Lý Khoa thật sự không đánh ra Huyền Tinh, không rút được SSR, cũng không mở được trang phục nữa.

Sau khi mèo Kha không nghiêm khắc giám sát Lý Cẩu Đản nữa thì ngược lại, bản thân nó đã hiểu chuyện hơn không ít, nó sẽ chủ động làm theo chương trình huấn luyện mà mèo Kha đã lên kế hoạch.

Sau khi nhảy hai lần bài thể dục giảm béo, Lý Cẩu Đản tràn đầy sức sống lao từ phòng khách vào phòng ngủ, hai mắt lấp lánh, bám vào khung cửa nhìn mèo Kha, “Kha meo meo ơi, con có thể ăn kem không?”

Đuôi của mèo Kha đập lên cái đệm mềm mại dưới người, “Trời lạnh mà ăn kem thì dạ dày sẽ không thoải mái.”

Lý Cẩu Đản bĩu môi, rũ mắt tủi thân nhìn mèo Kha.

“… Ăn đi.” Mèo Kha vẫn giãy giụa, “Chỉ ăn một miếng nhỏ thôi đó.”

“Âu dê! Kha meo meo tốt nhất…”

Sau khi được cho phép, Lý Cẩu Đản thỏa mãn đến mức nhảy nhót tưng bừng, nó nhảy tót tới bên tủ lạnh, mở ngăn đá ra, lấy kem Pudding Nhỏ ra ăn.

“Có chuyện ì đó?” Lý Khoa ôm thành tích chín lần thua liên tiếp, ai oán nhìn Lý Cẩu Đản, “Sao con lại ăn nữa rồi?”

“Kha meo meo đồng ý cho con ăn rồi!” Lý Cẩu Đản cảnh giác bảo vệ kem Pudding Nhỏ trong tay.

Lý Khoa quay đầu về phía phòng ngủ, hô: “Tiểu Kha Kha, người ta cũng muốn ăn kem Pudding Nhỏ…”

“Anh thử tu luyện trước đi, đến khi nào đáng yêu như Lý Cẩu Đản hãy đề cập yêu cầu này với em.”

Sau khi mèo Kha vô tình châm chọc một câu rồi đạp lên đệm thịt hoa mai đi ra khỏi phòng ngủ, cô nói với Lý Cẩu Đản, “Ăn xong kem Pudding Nhỏ đã biết phải làm gì chưa?”

Động tác ăn kem của Lý Cẩu Đản khựng lại, nó nghiêng đầu, nhỏ giọng lầm bầm, “Phải nhảy dây thêm năm mươi cái nữa.”

Mèo Kha lắc đầu rồi nghiêng đầu qua dùng ánh mắt hiền lành, dịu dàng nhìn về phía Lý Khoa, “Còn muốn ăn không?”

Lưng Lý Khoa ớn lạnh, anh lẳng lặng để điện thoại di động xuống, về phòng lập trình.