Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 143




Nhưng anh vẫn đến chậm một bước, cửa lớn của biệt thự nặng nề đóng lại, đồng thời người bên trong còn đem cửa khóa trái.

“Em yêu à, mở cửa đi mà”.

Trần Triệu Dương đập cửa nói.

“Anh về muộn 5 giây”.

Bên trong truyền tới giọng nói của Nam Cung Yến.

“5 giây sao lại tính là muộn? Mở cửa đi mà”.

Trần Triệu Dương lại một lần nữa đập cửa.

Nhưng dù anh đứng ngoài cửa kêu gào như thế nào, Nam Cung Yến cũng không hề quan tâm.

“Hừ, đây coi như cho anh một bài học”.

Giọng nói của Nam Cung Yến mang theo chút đắc ý: “Ai bảo anh tối ngày ăn chơi trác táng cùng phụ nữ khác”.

Một lúc sau không còn nghe thấy tiếng gõ cửa nữa cô tưởng rằng Trần Triệu Dương đã từ bỏ.

“Cho anh ngồi xổm bên ngoài một tối”.

Nam Cung Yến vui vẻ ngâm nga một khúc hát cứ thế bước lên lầu.

"Thế nhưng cô vừa bước đến bên cầu thang, thì lại thấy một một bóng người xuất hiện trên tầng hai.

“Vợ yêu, buổi tối tốt lành”.

Người trước mặt chào hỏi với gương mặt cười đùa cợt nhả.

Người này trừ Trần Triệu Dương, còn có thể là ai?

Nam Cung Yến thấy người nào đó, tức khắc thu lại nét cười trên mặt hỏi: “Làm thế nào mà anh vào được?”

“Ha ha, cái này có khó gì chứ?”

Trần Triệu Dương cười đáp: “Đừng nói tới việc vào được biệt thự, mà ngay cả vào phòng của em, cũng không hề khó khăn. Chẳng qua chồng của em là quân tử nên tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này”.

Nam Cung Yến phun ra hai chữ. Tiếp đó cô bước từng bước lớn đi xuống dưới lầu.

Khi đến bên cạnh Trần Triệu Dương, cô liền khịt mũi ngửi một lúc.

“Lại cùng người phụ nữ kia ăn chơi phóng túng?”

“Tối nay anh chơi bời cùng với hơn chục cô gái, vợ à em muốn hỏi người nào?”

“Với dáng vẻ này của anh, có mười mấy cô gái thích anh sao?”

“Vợ yêu, em đừng không tin. Người đẹp của bộ phận quan hệ xã hội, người nào cũng thích anh. Các cô ấy còn khóc lóc nói không phải là anh thì không lấy chồng. Nhưng anh cũng biết rằng, mình là người đã có gia đình nên đành nhẫn tâm từ chối rồi. Em xem anh chung thủy với em như vậy hay là tối nay chúng ta động phòng thôi?”

“Hừ, không biết xấu hổ”.

Nam Cung Yến âm thầm phỉ nhổ trong lòng, cô bước nhanh về phía phòng của mình.

“Vợ à, đêm khuya dài đằng đãng, nếu như em không ngủ được có thể tìm anh tâm sự”.

“Cút!” Nam Cung Yến nói xong, nặng nề đóng sập cửa lại.

Trần Triệu Dương thấy cô trở về phòng mình, anh liền sờ mũi mỉm cười.

Trần Triệu Dương cảm thấy Nam Cung Yến dường như đang ghen, hơn nữa dáng vẻ ghen tuông này của cô cũng rất đáng yêu.

Không thể phủ nhận rằng Nam Cung Yến đã khiến anh rung động.

Anh trở lại phòng, tắm rửa, thay đi bộ quần áo bẩn trên người mình.

"Tắm xong anh năm trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi. Tỉng! Ting!

Nhưng lúc này anh lại phát hiện tin nhắn wechat của mình kêu lên không ngừng.

Anh cầm điện thoại lên, là Hứa Mỹ Tình, cô gửi tới không ít tin nhắn.

Tất cả đều là, có đó không? Ngủ rồi à?

Trần Triệu Dương bèn trả lời một câu.

“Chị Mỹ Tình, có chuyện gì vậy?”

Trần Triệu Dương cứ vậy trả lời lại.

Qua một lúc, Hứa Mỹ Tình gửi tới một tấm ảnh.

Trần Triệu Dương vừa liếc thấy, tròng mắt xém chút thì rơi xuống.

Bức ảnh mà cô ấy gửi là một bức chụp lại một đôi chân dài miên man.

“Đẹp không?” Hứa Mỹ Tình hỏi. “Đẹp”.

“Thích không?”

Qua một hồi, Hứa Mỹ Tình lại gửi tới một bức ảnh nữa.

Trần Triệu Dương nhìn qua, anh phát hiện đây là ảnh vừa mới chụp.

Bối cảnh chính là trong nhà cô ấy.

“Thích!”, ngón tay Trần Triệu Dương run rẩy gõ tin nhắn trả lời lại: “Thon dài tuyệt đẹp”.

“Vậy cho cậu cơ hội vì sao lại không sờ thử xem?”

Nghe Hứa Mỹ Tình nói như vậy, Trần Triệu Dương lập tức cảm thấy nóng ran trong người.

Giờ phút này anh mới biết hóa ra cô ấy giả vờ uống say là vì muốn cho bản thân anh một cơ hội.

“Chị Mỹ Tình, tôi phải ngủ rồi. Chị cũng ngủ sớm đi”. Trần Triệu Dương không muốn khiến mình hối hận. Anh trả lời lại một tin nhắn.

Anh vừa gửi xong, Hứa Mỹ Tình lại gửi liên tiếp mấy tấm ảnh cho anh.

Cuối cùng cô còn đắc ý nói thêm một câu: “Thích thì chậm rãi thưởng thức. Thưởng thức xong thì ngủ đi”.

Trần Triệu Dương thấy vậy thì gào thét trong lòng, như vậy bảo anh an tâm ngủ thế nào được cơ chứ?