Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 187




“Ha ha, tôi cũng biết chút ít Trần Triệu Dương vẫn nói khiêm tốn.

Bao nhiêu ngày rồi không gặp Giang Uyển Quân, anh cứ nghĩ cô ấy đã bớt ỷ lại vào mình, nhưng nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của Giang Uyển Quân dành cho bản thân, Trần Triệu Dương cảm thấy cái này không thể biến mất trong ngày một ngày hai được.

Thầy Ôn nắm chặt tay, nói với Trần Triệu Dương: “Chàng trai trẻ, sau khi nghỉ hưu, tôi cũng có hứng thú rất nhiều với trung y, nhất là ở khía cạnh châm cứu. Nếu như cậu không để bụng, có cơ hội, tôi sẽ nhờ cậu chỉ bảo đôi chút!”

“Thầy Ôn, thầy đừng vội, hắn chỉ biết phương thức châm cứu này thôi, chưa chắc nó đã chữa được bệnh. Phải để xem hiệu quả ra sao đã!”

Mã Thiên Tinh đứng cạnh nói.

Mã Thiên Tỉnh vẫn cảm thấy, Trần Triệu Dương chỉ ra vẻ ta đây là giỏi.

“Đúng, xem hiệu quả ra sao đã!”, thầy Ôn gật đầu. Lúc này, Trân Triệu Dương rút châm ra.

Trần Triệu Dương rút hết kim ra, mẹ của Hồ Tiểu Nhạc cũng dần dần tỉnh lại.

Ngô Quế Hoa mở mắt, hỏi: “Sao thế? Sao có nhiều người

“Mẹ, giờ mẹ thấy sao rồi?” Hồ Tiểu Nhạc lập tức hỏi.

“Cảm thấy sao?”, Ngô Quế Hoa lắc đầu: “Hình như mẹ không còn váng đầu nữa, cũng không còn cảm thấy khó chịu nữa”. Hải

Nghe Ngô Quế Hoa nói vậy, người trong phòng bệnh bỗng xôn xao cả lên.

Nhất là bác sĩ của bệnh viện nhân dân. Bọn họ đều biết căn bệnh của Ngô Quế Hoa vô cùng kỳ lạ. Vậy mà hiện giờ, sau khi Trần Triệu Dương châm cứu xong, bà ta lại nói mình hoàn toàn tỉnh táo, không còn vấn đề gì nữa.

Thực sự khiến bọn họ mở rộng tầm mắt.

Mã Thiên Tỉnh dựng ngược lên: “Không thể nào! Bọn tao dùng cách nào cũng không chữa được, mày không thể chỉ dùng mấy cây kim bạc là có thể trị khỏi!”

Mã Thiên Tinh kích động nói.

Hắn ta lập tức nói với y tá đứng bên cạnh: “Lập tức lấy máu của bác ấy đi kiểm tra!”

“Dạ!"

Y tá trả lời xong, vội vã chạy tới lấy máu của Ngô Quế Hoa.

Sau khi lấy máu xong, Ngô Quế Hoa quả quyết nói: “Tôi cảm thấy mình khỏe thật rồi, bây giờ tỉnh táo lắm. Tiểu Nhạc, là vị bác sĩ kia chữa cho mẹ hả?”

“Mẹ, là anh Dương chữa cho mẹ đó!” Hồ Tiểu Nhạc đáp.

“Anh Dương?”

Ngô Quế Hoa nói: “Là người bảo vệ chơi chung với anh con, còn giúp con mấy lần lúc ở công ty mà con vẫn luôn nhắc tới hả?”

“Dạ”.

Hồ Tiểu Nhạc gật đầu.

“Bảo vệ mà cũng biết khám bệnh à?” Ngô Quế Hoa hỏi đầy nghỉ ngờ.

“Cô ơi, cô đừng xem thường anh Dương, tay nghề chữa bệnh của anh Dương đỉnh lắm!”

Giang Uyển Quân nói đầy tự hào: “Anh Dương nhà cháu là thần y, bệnh tật quái dị cỡ nào cũng không làm khó được anh ấy.

Thầy Ôn cũng không nhịn được mà khen ng mỗi hai bài châm cứu Thái Ất Thần Châm và Quỷ Môn Thập Tam Châm cũng đủ để cậu ấy trở thành bậc thầy hàng đầu rồi!"

“Thầy Ôn, quá khen rồi!", Trần Triệu Dương đáp.

“Anh Dương, anh không cần khiêm tốn đâu, em thấy rất bình thường!”

Giang Uyển Quân nói chắc như đỉnh đóng cột.

Mã Thiên Tỉnh khó chịu nói: “Bây giờ còn chưa có kết quả, cứ chém đi!”

Bởi vì kiểm tra của Ngô Quế Hoa được ưu tiên làm trước nên chưa đến mười phút đã có kết quả.

Y tá đưa tờ phiếu xét nghiệm tới.

“Thầy Ôn, bác sĩ Mã, nồng độ cồn trong hồng cầu của bà ấy đã bình thường trở lại rồi!”, vừa xuất hiện, y tá đã kích động nói.

Hả?!

Nghe thấy đáp án này, người trong phòng bệnh đều há mồm kinh ngạc.

“Cô không nhầm đấy chứ?” Mã Thiên Tỉnh giựt lấy tờ phiếu xét nghiệm.

Hản ta xem kỹ một lượt, những con số trên tờ phiếu xét nghiệm đều bình thường.

Y tá nghiêm túc nói: “Tôi đã giám sát từ đầu tới cuối, chắc chắn không có sai sót gì”.

“Thế là chữa khỏi rồi?”

“Kỳ lạ thật đấy!”

Người đứng xung quanh nhỏ tiếng bàn tán.

Thầy Ôn năm tay, đầy kính cẩn nói với Trần Triệu Dương: “Cậu Trần, tôi muốn hỏi cậu một chút, người này mắc bệnh gì vậy? Cậu đã chữa như thế nào? Nếu có thể, cậu nhận tôi làm học trò được không? Tôi muốn theo cậu để học châm cứu”.

Hả?!

Nghe thấy thầy Ôn nói vậy, tất cả mọi người lại há mồm kinh ngạc lần nữa.