Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 295




“Ôi trời, thật là phúc lợi béo bở”.

Thấy vóc dáng có thể gọi là hoàn mỹ của hai người họ, mắt Trần Triệu Dương cứ như sắp lọt tròng đến nơi.

Phải biết rằng, Từ Tịnh Nhã vẫn luôn mặc trang phục rất kín đáo, không ngờ sau khi mặc đồ tập yoga, lại mê người như vậy.

Nam Cung Yến thì càng không cần nói, bộ quần áo yoga bó sát tôn lên vóc dáng của cô ấy một cách hoàn hảo, quả là một kiệt tác của Chúa.

“A... anh... anh về bao giờ thế?”, ngay lúc Trần Triệu Dương nhìn tới sắp chảy nước miếng, Từ Tịnh Nhã quay đầu lại, lập tức thét chói tai một tiếng, nhanh chóng dùng tấm thảm tập yoga che người mình lại.

Nam Cung Yến nghe thấy lời này của Từ Tịnh Nhã, vội vàng quay đầu, khuôn mặt xinh đẹp nhất thời đỏ bừng: “Lưu manh chết tiệt, còn không nhanh ra ngoài”.

“Anh đã nhìn thấy gì đâu, thật đó, hai người tiếp tục đi, coi như anh không tồn tại là được”, Trần Triệu Dương dứt lời trực. tiếp đến bên sofa, tự mình rót một chén trà, thoải mái nhìn hai người họ nói.

“Khốn kiếp, nếu như anh còn không ra ngoài, tôi nhất định sẽ không tha thứ cho anh”, Nam Cung Yến thấy dáng vẻ vô sỉ này của Trần Triệu Dương thì hận tới cắn răng nghiến lợi.

Thật là quá mất mặt, lại còn là trước mặt bạn thân của mình nữa.

“Anh muốn xem như vậy cơ à?”, trong lòng Từ Tịnh Nhã vừa động, sau đó khẽ hé đôi môi đỏ mọng hỏi.

“Thế nào? Cô bằng lòng muốn cho tôi nhìn?”, Trần Triệu Dương có phần mong đợi hỏi lại.

“Đương nhiên là có thể, tôi cho anh xem đến chán mắt luôn”.

Nói xong, Từ Tịnh Nhã hạ xuống tấm thảm tập đang che chắn trước người, để lộ thân hình hoàn hảo không thể so. sánh được mà bộ trang phục yoga phác họa lên, sau đó, cô ta bước trần đôi chân trắng nõn như ngọc của mình về phía Trần Triệu Dương.

Trần Triệu Dương chưa từng thấy qua tình cảnh như vậy, vợ mình còn đang ở bên cạnh, bản thân lại đi nhìn chăm chăm người phụ nữ khác, đây không phải là tự tìm cái chết sao.

“Tôi hơi mệt, lần sau xem tiếp", nói xong, mặt của Trần Triệu Dương lập tức đỏ bừng, bối rối bỏ chạy.

Vốn dĩ Nam Cung Yến có chút không vui, bạn thân làm như vậy không phải là đang quyến rũ chồng của cô sao?

“Hừ, tên lưu manh chết tiệt đó mới không phải là chồng của mình”.

Tuy nhiên nhìn dáng vẻ nhếch nhác trốn chạy của Trần Triệu Dương, Nam Cung Yến lại vô cùng hài lòng.

“Tiểu Yến, mình phát hiện ra, chồng của cậu là một tên háo sắc nhưng lại không có lá gan đó, đúng là thú vị”, Từ Tịnh Nhã bật cười khúc khích nhìn Trần Triệu Dương tháo chạy.

"Anh ta là vậy đó, đừng thấy anh ta gặp ai cũng nói lời ngon tiếng ngọt nhưng nếu thực sự có người phụ nữ nào bổ nhào tới, anh ta chắc chẵn sẽ tránh đi", Nam Cung Yến nhẹ nhàng nói.

"Mình lại không cho là như vậy, đàn ông ấy à đều là đứng núi này trông núi nọ. Huống hồ anh ta còn chưa "ăn" được cậu, nói không chừng sẽ ra ngoài tìm người phụ nữ khác".

Từ Tịnh Nhã lại lắc đầu, không đồng ý nói.

"Hơn nữa, vừa rồi cậu không lẽ không ngửi được mùi nước hoa à? Nước hoa này chắc chắn không phải là của một trong hai chúng ta, nếu không phải của chúng ta, cậu cảm thấy sẽ là ai đây?”

Nam Cung Yến vốn còn muốn phản bác lại, nhưng sau đó Từ Tịnh Nhã lại tung ra một đòn tuyệt sát.

Trái tim Nam Cung Yến thắt lại, bởi cô cũng đã ngửi thấy mùi nước hoa có phần quen thuộc đó.

“Là cô ta”, bỗng nhiên một người lướt qua suy nghĩ của

Một người phụ nữ, một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp. Tô Hồng MỊ. Lễ nào tối nay anh ấy ra ngoài là để tìm Tô Hồng Mị.

Hèn gì ngày hôm đó cô ta tìm đến nhà, còn nói chuyện tiền nong gì đó.

Nhớ tới đây, cảm giác tủi thân dần dâng lên trong lòng Phải biết rằng cô đã từ từ chấp nhận sự tồn tại của Trần Triệu Dương.

Nhưng Trần Triệu Dương lại làm ra loại chuyện này, lẽ nào. anh vẫn luôn lừa dối cô?

Từ Tịnh Nhã vốn còn muốn nói gì đó, nhưng thấy Nam Cung Yến gần như sắp khóc, cô ta lập tức hoảng sợ.

"Tiểu Yến, đừng suy nghĩ linh tinh, có lẽ sự việc không giống như chúng ta tưởng tượng đâu, có lễ anh ta thật sự có việc gì đó ở bên ngoài", Từ Tịnh Nhã nhanh chóng khuyên nhủ.