Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 340




Trần Triệu Dương bật người lên, ôm eo Dương Lệ né sang một bên.

Dương Lệ cũng giật thót mình, lập tức tỉnh táo lại, cô ấy không ngờ là có người lại trắng trợn đâm mình như thế.

“Cô không sao chứ?”, nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Dương Lệ, Trần Triệu Dương hỏi.

“Tôi không sao, chúng ta đi thôi”, Dương Lệ đắc đầu, che giấu biểu cảm trên mặt. “E là chúng ta không đi được rồi”, Trần Triệu Dương nhìn về phía chiếc xe máy vừa rồi.

Dương Lệ nhìn theo ngón tay của Trần Triệu Dương, phát hiện ra rằng ngoài chiếc xe máy vừa rồi thì còn ba chiếc nữa. Ba chiếc đó đang xả khói lao như điên về phía bọn họ.

Dương Lệ tái nhợt mặt, biểu cảm lại trở nên đau buồn.

“Đi”, Trần Triệu Dương ôm Dương Lệ né tránh sang bên cạnh, nhưng ba chiếc xe đã chặn hết mọi đường lui của bọn họ rồi

“Cút!”, thấy vậy, trong mắt Trần Triệu Dương hiện lên nét tàn nhẫn, hiển nhiên bốn chiếc xe máy ấy muốn lấy mạng Dương Lệ, tất nhiên là anh cũng chẳng nương tay nữa.

Lúc một chiếc xe máy lướt qua bên cạnh, Trần Triệu Dương tung ra một cú đá nhanh như chớp, cả người lẫn xe bị anh đạp bay ra ngoài.

Sau đó Trần Triệu Dương không hề dừng lại, hai chiếc xe máy còn lại cũng bị anh đá bay như thế.

Vốn dĩ người lái chiếc xe đầu tiên còn định đâm thêm lần nữa, nhưng khi nhìn thấy tình trạng của đồng bạn, hắn ta lập tức run lên, định lái xe chạy trốn.

Trần Triệu Dương đá vào một hòn đá trên mặt đất, nó đập thẳng vào lưng tên kia, khiến hẳn ta bay ra khỏi chiếc xe máy.

“Ai sai chúng mày tới?”, Trần Triệu Dương dẫn Dương Lệ đi tới trước mặt một người, giãm vào ngực tên đó và lạnh lùng nói.

“Thăng nhãi, mau thả tao ra, tao nói cho mày biết, tốt nhất mày đừng có nhúng tay vào chuyện này, nếu không mày. sẽ không chịu nổi đâu”, người kia läc läc cái đầu choáng váng vì bị va đụng của mình, cần răng quát tháo Trần Triệu Dương.

“Không nói thì giữ lại mày có tích sự gì”, chân Trần Triệu Dương bắt đầu dùng sức.

Tên lái xe máy ấy lập tức đỏ bừng mặt, hẳn ta ra sức giấy dụa, nhưng chẳng có tác dụng gì cả.

“Tao... Tao nói”, cảm thấy ngực của mình sắp bị giãm nát đến nơi rồi, tên cưỡi xe máy vừa nói vừa ra sức vùng vẫy.

“Nói đi”, Trần Triệu Dương nhẹ chân hơn một chút.

“Là gia chủ bảo bọn tao tới”, tên lái xe máy nhìn Dương Lệ rồi nói.

“Quả nhiên là ông ấy”, vốn dĩ Dương Lệ còn đang mong chờ, nhưng khi nghe thấy câu nói của tên đó, cô ấy lập tức. đau đớn ứa nước mắt.