Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 181: Người Khủng Bố Kia






Cú đấm này thật sự không nhẹ, Tân Tằng có cảm giác đau sốc hông nhưng vẫn chật vật cố gắng chạy ra bên ngoài.

Khách khứa trong nhà hàng Tây đều trợn mắt há hốc mồm, lâu lắm rồi chưa từng thấy người phụ nữ nào bá đạo như vậy, quá dữ dằn rồi.

Ra khỏi nhà hàng, Tân Tằng chỉ có thể trơ mắt nhìn hai chiếc xe nhanh chóng rời đi, cả người không kìm được phẫn hận.

Thông báo cho Sở Vĩnh Du? Vậy làm sao được, nếu như hôm nay Đồng Hiểu Tiêm thật sự xảy ra chuyện gì không hay thì Tân Tằng anh cũng quá không phải đàn ông rồi.

Hít thở thật sâu mấy cái, Tân Tằng mới hơi nhẹ nhõm hơn một chút, anh ta vội vàng lên xe của mình, nhanh chóng chạy tới khách sạn Lãng Triều mà Ngụy Manh Manh nói tới, cho dù như thế nào thì anh ta cũng không thể để chuyện này liên lụy tới Đồng Hiểu Tiêm.

Nửa giờ sau, trong một căn phòng ở khách sạn Lãng Triều, Đồng Hiểu Tiêm bị đặt trên ghế, nhìn Ngụy Manh Manh vênh váo hung hăng ở đối diện, Đồng Hiểu Tiêm lạnh lùng nói.

"Tôi khuyên cô mau thả tôi ra, anh rể của tôi rất lợi hại, nếu không cô có hối hận cũng không kịp đâu."
Ngụy Manh Manh cười.

"Hối hận? Ở thành phố Ninh này, người nào có thể khiến Ngụy Manh Manh tôi hối hận? Câm cái miệng ti tiện của cô lại đi, nếu không tôi không ngại để tên vệ sĩ này qua phòng bên kia chơi với cô một chút đâu."

Vừa nói xong lời này, Đồng Hiểu Tiêm không dám mở miệng nữa, vẻ sợ hãi trong mắt càng thêm rõ ràng.

"Cô là Đồng Hiểu Tiêm? Ha ha, quá buồn cười mà, cô biết nhà họ Tân là nhà giàu có ở tỉnh này cho nên mới tiếp cận Tân Tằng đúng không, tôi nói cho cô biết, Tân Tằng là người đàn ông mà Ngụy Manh Manh tôi thích, đời này anh ta chỉ có thể yêu tôi, chỉ có thể cưới tôi, cả tỉnh này không có một người phụ nữ nào dám tới gần Tân Tằng, vậy mà cô lại dám phớt lờ sự tồn tại của tôi à!"
Đồng Hiểu Tiêm muốn phản bác lại nhưng lại không dám nói nên chỉ có thể dùng ánh mắt đáp lại.

Lúc này, cửa phòng mở ra, Tân Tằng vọt vào.

"Ngụy Manh Manh! Mau thả Hiểu Tiêm ra, cô hoàn toàn không biết cô đang gây ra chuyện gì đâu."
Trong nháy mắt, Ngụy Manh Manh đứng lên, chậm rãi đi tới bên cạnh Đồng Hiểu Tiêm, sau đó nói với Tân Tằng.

"Hiểu Tiêm? Gọi thân mật quá nhỉ, buồn nôn."
Sau đó đột nhiên giáng một cái tát lên mặt Đồng Hiểu Tiêm khiến nước mắt Đồng Hiểu Tiêm trào ra, phẫn hận nhìn Ngụy Manh Manh, trong lòng có một loại xúc động muốn ăn sống nuốt tươi Ngụy Manh Manh.

"Cô! Cô còn dám đánh người? Ngụy Manh Manh, cô đúng là người không biết lý lẽ."
Tân Tằng vô cùng tức giận, muốn xông tới nhưng lại bị mấy người cản lại.

"Đau lòng à? Tân Tằng, Ngụy Manh Manh tôi có chỗ nào không bằng người phụ nữ này chứ? Ôi! Dựa vào đâu mà anh lại dám nói tôi như vậy, nhà họ Ngụy tôi còn cao hơn không biết bao nhiêu bậc so với nhà họ Tân các người, thế mà anh lại đi chơi loại phụ nữ hoang dâm bẩn thỉu này?"
Nói đến đây, Ngụy Manh Manh khoanh hai tay lại, ngồi xuống ghế sofa lần nữa.

"Được lắm, anh thích cô ta đúng không? Vậy anh đến quỳ gối trước mặt tôi, nếu anh quỳ xuống thì tôi sẽ lập tức thả người."
Bịch!
Gần như cô ta vừa nói xong, Tân Tằng đã không chút do dự quỳ xuống mặt đất.

"Ngụy Manh Manh! Lập tức thả Đồng Hiểu Tiêm ra, nếu không nhà họ Tân và nhà họ Ngụy sẽ đối đầu với nhau, mặc dù chênh lệch rất lớn nhưng nhà họ Tân chúng tôi sẽ liều mạng nên nhà họ Ngụy cô cũng sẽ không dễ chịu đâu, huống hồ cô chỉ là một người phụ nữ bề dưới trong nhà, thật sự có thể đại diện cho toàn bộ nhà họ Ngụy hay sao? Nhưng Tân Tằng tôi có thể!"
Cái gì!
Thấy Tân Tằng thật sự quỳ xuống, Ngụy Manh Manh sững sờ ngay tại chỗ.

Mà trái tim Đồng Hiểu Tiêm cũng đập dữ dội, người ta nói dưới đầu gối đàn ông là vàng, thế mà Tân Tằng lại nguyện ý quỳ xuống vì cô.

Sau khi kịp phản ứng lại, Ngụy Manh Manh gần như phát điên, cô ta điên cuồng cười lớn rồi cầm một con dao gọt trái cây trên bàn chậm rãi đi về phía Đồng Hiểu Tiêm.

"Ha ha! Tân Tằng anh được lắm, thế mà anh lại thực sự động lòng với người phụ nữ này, Ngụy Manh Manh tôi đổi ý thì anh có thể làm gì được tôi chứ? Hôm nay tôi sẽ rạch nát mặt cô ta ở ngay trước mặt anh, đến lúc đó, xem anh còn yêu cô ta như thế nữa hay không."
Đồng Hiểu Tiêm thấy Ngụy Manh Manh cầm con dao gọt trái cây đang từ từ đến gần mình, cả người đều suy sụp, muốn kêu lên nhưng lại bị người áo đen che miệng lại, trong mắt là sự khẩn cầu, nước mắt không ngừng tuôn ra.


Tân Tằng bên kia cũng bị người áo đen ấn mạnh xuống, không thể cử động được.

"Ngụy Manh Manh! Cô dám! Sao cô lại dám!"
Tân Tằng cũng không ngờ, anh ta dùng gia tộc khai chiến, hơn nữa mình còn quỳ xuống rồi nhưng Ngụy Manh Manh lại phát rồ đến mức như thế.

Mà Tân Tằng cuồng loạn gào thét và giãy dụa như vậy ngược lại càng khiến Ngụy Manh Manh thêm phẫn nộ.

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, một người đàn ông tiến vào.

Nhìn thấy người tới, Ngụy Manh Manh đứng im tại chỗ, cung kính nói.

"Cha."
Người tới nhìn thấy một màn này ở phòng khách, cau mày lại.

"Lại xảy ra mâu thuẫn với thằng nhóc nhà họ Tân kia à? Hồ đồ, kết thúc nhanh đi, chúng ta phải về tỉnh thành rồi."
Thấy cha mình không hề ngăn cản, Ngụy Manh Manh vui vẻ.

"Biết rồi cha, con chỉ rạch mấy dao thôi, rất nhanh!"
Tân Tằng biết bây giờ có nói gì với Ngụy Manh Manh thì cũng không có tác dụng nữa, may mà nhìn về phía người vừa mới đi vào.

"Ngụy Gia! Nếu như con gái ông dám động đến cô gái kia thì nhà họ Ngụy các ông sẽ bị diệt vong đó!"
Hả? Người vừa mới đi vào này chính là ông ba Ngụy mới vừa vội vàng trở về từ sơn trang Khánh Nhã, Ngụy Gia.

"Tân Tằng, cậu có biết chỉ bằng câu nói này của cậu là tôi đã có thể đánh gãy hai chân cậu rồi đưa trả về cho cha cậu rồi không, chỉ một lần này, lần sau không thể như vậy nữa."
A!
Đột nhiên, Đồng Hiểu Tiêm cắn một cái lên bàn tay đang che miệng cô ta, lập tức gào lên với Tân Tằng.

"Báo cho anh rể tôi! Vì sao anh lại không thông báo cho Sở Vĩnh Du! Vì..

Ô ô!"
Miệng bị che lại lần nữa, nhưng giờ phút này Tân Tằng cũng đang bị ghì chặt, ngay cả cầm điện thoại cũng không được.

Tình cờ nghe được câu nói này khiến Ngụy Gia đang đi về phòng ngủ đứng im tại chỗ, lần nữa quay người lại đi tới.


"Manh Manh! Dừng tay lại đã."
Ngụy Manh Manh đã đi tới nơi, chuẩn bị động dao lên mặt Đồng Hiểu Tiêm, không ngờ cha mình lại đột nhiên lên tiếng.

"Cha, sao vậy?"
Không quan tâm đến con gái, Ngụy Gia khoát tay, người áo đen đang che miệng Đồng Hiểu Tiêm lập tức đi sang một bên, Ngụy Gia nhìn Đồng Hiểu Tiêm, lúc này mới hỏi.

"Anh rể cô tên là gì?"
Đồng Hiểu Tiêm hít sâu hai cái làm dịu đi sự sợ hãi trong lòng rồi mới lên tiếng.

"Anh rể của tôi tên là Sở Vĩnh Du, anh ấy rất lợi hại, xin các người thả tôi đi, xin các người đó."
Cho dù xấu hay xinh đẹp, chẳng ai muốn khuôn mặt của mình bị rạch xấu xí cả, cho nên giờ phút này Đồng Hiểu Tiêm đã không dám yêu cầu xa vời hay trả thù gì đó nữa, cô ta chỉ muốn bình an rời khỏi nơi này.

"Có ảnh của anh ta không?"
Ngụy Gia lại lên tiếng, Đồng Hiểu Tiêm hơi sửng sốt, chẳng lẽ người đàn ông này biết anh rể à?
"Tôi…Trong điện thoại di động của tôi có."
Ngụy Manh Manh đứng bên cạnh không vui.

"Ba! Rốt cuộc ba.."
"Ngậm miệng."
Lúc này, tên đàn em đã lấy được điện thoại của Đồng Hiểu Tiêm từ trong túi ra, sau một loạt thao tác, Đồng Hiểu Tiêm đưa ra một bức ảnh.

"Cái này..

Đây chính là anh rể của tôi."
Chỉ nhìn thoáng qua, trong nháy mắt Ngụy Gia hít vào một ngụm khí lạnh, nhanh chóng phun ra hai chữ.

"Thả người!"