Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 280




CHƯƠNG 280: KẾ HOẠCH CỦA BẠCH KHẢM

Phản ứng của Phùng Dương làm Carlos giật mình, cười nói.

“Sao vậy? Phùng biết cô Đồng Hiểu Tiêm hả?”

Nào chỉ là quen biết chứ, ông đây còn thiếu chút nữa đã…

Nghĩ đến đây, Phùng Dương giật mình một cái, điên cuồng lắc đầu nói.

“Không được không được, Carlos, người phụ nữ này anh tuyệt đối không thể đụng vào được đâu, xảy ra án mạng đó, anh rể của cô ta chính là một tên ma quỷ, là một tên ma quỷ thích bao che”

Ma quỷ bao che? Carlos chẳng hiểu ra làm sao.

“Phùng, mặc dù là tiếng nước R của tôi không tốt, nhưng mà… là có ý gì vậy?”

Trợn trắng mắt, Phùng Dương vội vàng nói lần nữa.

“Nói tóm lại là anh nhanh chóng loại bỏ người phụ nữ này ra đi, anh đừng đến tìm người phụ nữ này mà có bất cứ mối liên hệ gì, anh nghe lời tôi đi, không sai đâu.”

Carlos cười.

“Phùng, tôi đã nói rồi, tôi thật sự tuyển chọn nhân vật nữ cho bộ phim thôi, ba nhân vật nữ chính mỗi người đều phải mang theo mùi vị của mỹ nữ phương đông đặc sắc, hơn nữa không phải phù hợp với thẩm mỹ của chúng tôi, chủ yếu là phải phù hợp với thẩm mỹ của phương đông các người. Anh cũng biết rồi đó, hiện tại phòng bán vé của nước R đã đạt đến trình độ nào trên thị trường quốc tế, đây cũng là lý do tại sao tôi lại tự thân mình đặc biệt lựa chọn nhân vật nữ chính.”

Nói đến đây, Carlos nhìn Đồng Hiểu Tiêm với nụ cười ngọt ngào trên tấm ảnh.

“Người này là tôi gặp được ở gần tháp Eiffel, nụ cười của Đồng Hiểu Tiêm đã lập tức thâm nhập vào trái tim của tôi, tôi đã bỏ ra rất nhiều sức lực mới có thể để cho cô ấy tin tưởng tôi không phải là một tên lừa gạt, cuối cùng đã có thể đồng ý đi thử sức, tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu.”

Phùng Dương bất đắc dĩ suy nghĩ rồi rốt cuộc mới nói tiếp.

“Thôi bỏ đi, dù sao thì Carlos, anh cũng nghe cho kĩ đây, tuyển chọn diễn viên thì tuyển diễn viên, thử vai thì thử vai, anh không thể có những chuyện khác được, cũng đừng đánh chủ ý vào Đồng Hiểu Tiêm, nếu không thì ác mộng của anh sẽ bắt đầu đó.”

“Đó là điều đương nhiên mà, Phùng, yên tâm đi.”

Trong đại sảnh ở bên ngoài, anh Hoa mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Hồng Đô Linh dừng chân lại, nhỏ giọng nói.

“Nếu không thì em đến đó chào hỏi một tiếng đi, nhìn như vậy có thể nhìn ra hoa được hả?”

Hồng Đô Linh cười khổ một tiếng.

“Thôi bỏ đi, anh Hoa, chúng ta đi thôi, chúng ta với anh Sở chung quy cũng là người của hai thế giới, em có thể biết rõ điểm này mà.”

Cuối cùng lại nhìn Sở Vĩnh Du đang ngồi cùng một chỗ với Phương Cao Hải một chút, Hồng Đô Linh lưu luyến không rời bước chân đi khỏi.

Đối với Sở Vĩnh Du cũng chưa nói là thích, dường như là có một loại hấp dẫn thật sâu khác, nói tóm lại là một loại cảm giác không thể nói rõ ràng được.

“Được rồi, ngày hôm nay cũng nên uống chút rượu thôi, chiều nay còn phải lên máy bay về Thiên Hải nữa, người ba đó của tôi, lần này tôi phải trông chừng cho cẩn thận mới được.”

Một tiếng sau ở cổng nhà hàng, Phương Cao Hải nhìn Sở Vĩnh Du, vốn dĩ còn muốn nói một tiếng cảm ơn, nhưng mà cuối cùng cảm thấy cũng không cần thiết phải làm kiêu như vậy, chỉ là nói hai chữ tạm biệt.

Sau khi Phương Cao Hải đi rồi, Sở Vĩnh Du khoác tay, âm thầm nhìn chằm chằm vào chú Du vội vàng lên một chiếc Bentley sau đó chạy đến bên cạnh Sở Vĩnh Du, nếu như ngay cả bóng dáng của chú Du mà anh cũng không phát hiện, vậy thì Sở Vĩnh Du không xứng đáng làm cường giả.

Thời gian ở Hải Môn trôi qua rất nhanh, ngày hôm sau sau khi chữa trị cho ông Phùng xong thì xem như nhiệm vụ đã hoàn thành viên mãn. Mặc dù ông cụ Phùng vẫn còn chưa thể bước xuống giường, nhưng mà dựa theo cách nói của Bạch Ông, chỉ cần nghỉ ngơi một tuần là được rồi.

“Thần y đại nhân, anh Sở, tôi thật sự rất biết ơn, nhà họ Phùng tôi không thể báo đáp, nói tóm lại là sau này nếu như có bất cứ chuyện gì xảy ra từ trên xuống dưới nhà họ Phùng tôi đều tuyệt đối xông pha vào khói lửa, quyết không chối từ.”

Phùng Diệu Dương là người đứng đầu của tất cả thế hệ ở nhà họ Phùng, đứng ở trang viên trong hòn đảo cúi người nói lời cảm ơn với Bạch Ông và Sở Vĩnh Du.

Dựa theo lẽ thường mà nói chắc chắn ông ta phải bỏ ra một lượng tài sản lớn hoặc là cổ phần của sòng bạc để nói lời cảm ơn, nhưng mà ông ta biết là Bạch Ông và Sở Vĩnh Du không thích những cái này, có thể cứu ba của ông ta trên cơ bản đều là do nguyên nhân tình cảm của ba ông ta với Bạch Ông, cho nên một khi bỏ những thứ đó ra chẳng những không có hiệu quả gì, có khi là còn có hiệu quả ngược lại.

“Được rồi, chăm sóc cho tốt ba của ông đi, tuổi tác của ông ấy đã lớn rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể buông bỏ nhân gian, có hiểu chưa?”

Bạch Ông khoác tay, không nhịn được mà nói một tiếng, sau đó bước chân lên chiếc máy bay trực thăng đã chờ sẵn.

Về phần Sở Vĩnh Du, anh không nói cái gì hết, cũng đi theo, anh vốn dĩ đến đây để hỗ trợ hoàn thành lời hứa lúc trước.

Sau đó, Phùng Đóa cũng đi theo.

“Thần y đại nhân, anh Sở, để tôi tiễn hai người.”

Hai người đều không nói cái gì, máy bay trực thăng bay lên cao, rất nhanh liền không thấy bóng dáng nữa.

Đến lúc này, Phùng Diệu Dương mới xem như chân chính thở dài một hơi, nhìn về phía con trai đang đứng ở bên cạnh, mở miệng nói.

“Sau này con phải cẩn thận cho ba, không phải là lần nào con cũng may mắn như vậy đâu.”

Phùng Dương bất đắc dĩ, kể từ sau khi chuyện của Đồng Hiểu Tiêm gần như là anh ta không chạm vào phụ nữ, anh ta đã sắp sinh ra bóng ma tâm lý, nếu như cái này mà còn không cẩn thận nữa vậy thì cái nào mới được gọi là cẩn thận.

Ở một bên khác, đến sân bay Hải Môn, Phùng Đóa lên tiếng nói.

“Thần y đại nhân, đã sắp xếp chuyên cơ để ngài trở về nước, cùng lúc đó cũng đã sắp xếp chuyên cơ cho anh Sở đến nước Mỹ.”

Sản nghiệp của nhà họ Phùng rất lớn, có một vài chiếc máy bay tư nhân cũng là chuyện bình thường.

“Được rồi Vĩnh Du, ông già này không đến nước ngoài với cậu được, tôi còn có chuyện khác phải xử lý, qua đó có khó khăn gì thì nhớ liên lạc với tôi đó.”

Bạch Ông cười cười, sau đó được người mà Phùng Đóa phái tới đưa đi.

“Tự tôi lên máy bay là được rồi.”

Sau khi Bạch Ông đi rồi, Sở Vĩnh Du từ chối ý tốt của Phùng Đóa, nhưng mà lại làm cho cô ta phải lo lắng.

“Anh Sở, coi như là tôi van xin ngài đi, ngài đã giúp nhà họ Phùng chúng tôi ân tình lớn như thế, đã cứu được mạng của ông nội tôi, chúng tôi vẫn chưa báo đáp cái gì hết, đây cũng là một cơ hội cuối cùng, hi vọng là anh Sở đừng từ chối. Huống hồ chi bay đến nước Mỹ đường xá xa xôi, ngài lại ngồi máy bay tư nhân cũng có thể ngủ một giấc mà không phải sao?”

Nhìn thấy dáng vẻ của Phùng Đóa sắp khóc hết cả lên, do dự một chút, Sở Vĩnh Du mới đồng ý.

Cùng lúc đó ở một nơi nào đó ở Vân Kinh, điện thoại di động của Bạch Khảm nhà họ Bạch lại vang lên.

“Cậu Bạch, Sở Vĩnh Du đã đồng ý lên máy bay tư nhân rồi.”

Nghe nói như vậy, Bạch Khảm cười.

“Haha, giống như dự đoán của tôi, cậu cứ dựa theo kế hoạch mà làm việc đi, yên tâm, Bạch Khảm tôi nói là sẽ làm, đương nhiên không cần phải lo cơm áo gạo tiền cả đời này của gia đình cậu đâu, tiền xài không hết.”

Bên kia trầm mặc một hồi rồi mới truyền đến âm thanh.

“Được, hi vọng là cậu Bạch nói được thì làm được, có điều tôi vẫn hy vọng người nhà của tôi có thể nhận được số tiền đặt cọc trước cái đã.”

“Chuyện nhỏ thôi.”

Khoác tay áo, cấp dưới ở cách đó không xa lập tức thao tác máy vi tính một phen, chắc chắn là đối phương có hai cái điện thoại, lúc này mới nói.

“Đã chuyển đến rồi, cảm ơn cậu Bạch, ngài cứ yên tâm đi, anh ta nhất định sẽ chết không nghi ngờ gì đâu.”

Cúp điện thoại, Bạch Khảm nhếch khóe môi.

“Sở Vĩnh Du ơi là Sở Vĩnh Du, mày cho rằng ông đây đã quên mất mày rồi hả? Muốn đối phó với mày, tao có rất nhiều biện pháp, chẳng qua là tao đang suy nghĩ mà thôi, tạm thời mày đã không còn sự bảo vệ của gia tộc Nam Cung nữa rồi, Nam Cung Lâm còn thù mày như vậy, đó là vì Thương Quang Yến Nhi, mày vẫn đi chết đi mới tốt hơn, sau khi mày chết rồi thì Hà Tiểu Mông sẽ là một thằng hề.”