Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 511




CHƯƠNG 511: GIẾT KHÔNG CHẾT

Đến tầng hai, bước vào phòng bao, Sở Vĩnh Du mới biết là ai mời anh.

Vậy mà là Kim Đào, nói chính xác, là một nhà của Kim Đào.

“Chào chú.”

Cô bé và Hữu Hữu tuổi tác xêm xêm, một tiếng chú này, Sở Vĩnh Du lập tức nở nụ cười, cứ cảm thấy giống nhìn thấy con gái của mình.

“Xin chào.”

Vợ của Kim Đào mỉm cười rồi nói.

“Ờm… tôi cũng gọi cậu là Vĩnh Du giống như Đào, cậu đừng để ý, bữa cơm hôm nay là tôi bảo Đào liên hệ, cậu đừng trách Đào.”

Nghe thấy lời này, Sở Vĩnh Du có hơi nghi hoặc.

“Chị dâu, tôi thật sự nghĩ không ra, tại sao muốn mời tôi ăn cơm.”

Đào ngồi bên kia, vẻ mặt dương như có hơi bất lực.

“Đừng nhắc nữa, đây không phải là con gái tôi ở trường mẫu giáo Thiên Thiên bốc số cũng trúng sao, tôi nhiều lời nói ra, cho nên vợ tôi cứ muốn mời cậu ăn cơm nói lời cảm ơn, cản cũng không cản được, có điều nói đi nói lại, tôi cảm thấy chuyện này cũng nên làm.”

Vợ của Kim Đào lườm một cái, sau đó tiếp tục cười nói với Sở Vĩnh Du.

“Vĩnh Du, cậu đừng nghe Đào nói linh tinh, tôi còn băn khoăn, sao lại được bốc trúng, thì ra là cậu ở trong giúp đỡ, cho nên mời cậu ăn bữa cơm, tuyệt đối là nên làm, cậu đừng từ chối.”

Lời đã nói đến nước này, Sở Vĩnh Du nếu như tiếp tục từ chối, vậy thì rất không hay rồi, huống chi chỉ là một bữa cơm, cũng không có gì to tác.

“Được, vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh rồi.”

Ngồi xuống, Kim Đào lấy ra hai chai rượu trắng.

“Hôm nay hai anh em chúng ta từ từ uống, vợ tôi có việc vợ tôi cảm ơn, tôi có việc tôi muốn cảm ơn.”

Sở Vĩnh Du đương nhiên biết, cái gọi là cảm ơn của Kim Đào chắc là chuyện của Vương Minh Minh con trai của Vương Quả.

“Được.”

Một lát sau, Ngu Thư Di hình như đã làm việc xong, cũng chạy tới, hình như hôm đó trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở quán đồ nướng thì đã xem như quen biết với Kim Đào, nếu không hôm nay Ngu Thư Di cũng sẽ không giúp chơi trò bí mật.

Khoảng một tiếng sau thì vợ của Kim Đào dẫn con về trước, khi về, Sở Vĩnh Du còn cười nói.

“Chị dâu, sau này có thời gian rảnh, dẫn đứa trẻ đến nhà tôi chơi, con gái của tôi cũng có thể nhiều thêm một bạn tốt không phải sao?”

“Được được, chắc chắn.”

Hai người sau khi đi rồi, Kim Đào đột nhiên uống liền ba ly, sau đó cảm khái nói.

“Vĩnh Du, nói thật, tôi hiện nay đã sống nhiều năm như vậy, trước giờ chưa từng gặp người giống như cậu. Rõ ràng có bản lĩnh như vậy, khiêm tốn không nói, cách xử sự cũng khiến tôi phục sát đất, thật đấy, tôi trước giờ chưa từng nói với bất kỳ ai lời thừa nhận như này, cậu có thể xem như tôi nịnh cậu đi.”

Kim Đào thật sự không nói điêu, nguyên nhân chính là gì, là một tiếng gọi chị dâu đó.

Lấy địa vị hiện nay của Sở Vĩnh Du mà nói, tuy anh ta biết không nhiều, nhưng cho dù ông hai của nhà họ Kim, hào môn của Tỉnh Thành, đối với Sở Vĩnh Du đều rất cung kính, điểm này đủ để chứng minh quá nhiều rồi, huống chi võ lực nghịch thiên đó của bản thân.”

“Đừng nói như vậy, có điều nói thật, lời nịnh nọt này của anh nghe khá hay.”

Sở Vĩnh Du cũng hiếm khí nói đùa một câu, Ngu Thư Di ở một bên lập tức không vui, vỗ vai của anh có ý hờn dỗi.

“Này! Không đủ ý rồi, kiểu nịnh nọt này, tôi nói không đến tám mười lần, nhưng cũng không ít, sao không nghe thấy cậu khen tôi như vậy?”

Ngay lập tức, Sở Vĩnh Du và Kim Đào đều bật cười ha hả, có lẽ loại này mới là tình bạn thuần túy nhất.

Vừa hay đây cũng là điều Sở Vĩnh Du thích nhất, các khác không nói, bao nhiêu người, vốn có thể chung đụng ngang hàng với anh, nhưng thời gian trôi đi, thường đều là tự thẹn kém người các kiểu, cuối cùng càng đi càng xa.

Duy chỉ Kim Đào là ngoại lệ, nhìn thấy mặt khác của anh, đến bây giờ, vẫn có thể dùng thái độ bình thường để qua lại, tại sao, tổng kết lại, Kim Đào không định cầu xin Sở Vĩnh Du bất cứ thứ gì, mấy lần trước, anh ta mãi mãi đều mang lòng biết ơn, đây chính là nguyên nhân.

Đi ra khỏi Thiên Hi Các đã là hơn ba giờ chiều, Kim Đào đã uống say rồi, Ngu Thư Di mở một phòng của nhà hàng, để Kim Đào ở đó ngủ một giấc trước, tỉnh rượu rồi về nhà là được.

Khi Sở Vĩnh Du về nhà, ở nơi nào đó của nước Mỹ, trong một căn phòng có hơi tối tăm, một người đàn ông ngồi trên sô pha, ở đối diện lại là một người cả người đều giấu dưới chiếc áo khoác đen.

“Ông Chu, xin hỏi ông có yêu cầu gì?”

Người đàn ông này, chính là ba của Chu Hựu Song, Chu Bằng.

“Tôi muốn công bố một nhiệm vụ.”

Dưới lớp áo khoác, giọng nói ít nhiều có hơi khàn khàn.

“Ồ? Ông Chu không trực tiếp công bố ở web đen, mà đến tìm tôi, thiết nghĩ người muốn giết chắc là có độ khó, có thân phận nhỉ, ông Chu muốn làm đến mức không chút sơ hở?”

Chu Bằng gật đầu.

“Không sai, tuyệt đối không thể sai sót.”

Con của ông ta Chu Hựu Song bị tổ chức đặc biệt của nước R đưa đi, tử hình là chắc chắn, từ trong miệng của Dries, ông ta cũng đã biết kẻ thù hại chết con trai bảo bối, nhưng cũng biết được, kẻ thù đó vậy mà quen biết với Fenster người giàu nhất nước Mỹ, hơn nữa quan hệ còn rất không tầm thường.

Như vậy, ông ta muốn ở ngoài sáng báo thù, đã là chuyện không thể nào rồi, nếu không, Fenster hoàn toàn có năng lực khiến nhà họ Chu bọn họ trực tiếp biến mất.

Cho nên, cho dù web đen cực kỳ an toàn bảo mật, ông ta cũng muốn tìm người khác đi công bố, làm đến mức tuyệt đối không có chút sai sót.

“Ha ha, ông Chu, chúng ta hợp tác cũng không phải là một hai lần, phí của tôi, ông cũng biết, bây giờ nói cho tôi biết mục tiêu nhân vật, trong năm phút, web đen có thể đưa ra phản hồi về mức giá đại khái.”

Lấy điện thoại ra, chọn một bức ảnh, Chu Bằng nói.

“Cậu ta tên Sở Vĩnh Du, là nước R…”

“Khoan đã…”

Người mặc áo khoác tuy không nhìn thấy cơ thể, nhưng vừa rồi hình như đã run, từ chiếc áo khoác đã thấy rất rõ ràng.

Bước lên vài bước, dường như là đang đánh giá bức hình trên điện thoại, một lát sau, Chu Bằng sững người, bởi vì ông ta nghe thấy rõ ràng âm thanh hít khí lạnh.

“Sở Vĩnh Du!”

Chu Bằng nhíu mày.

“Sao vậy? Web đen từng có người công bố?”

Ngay sau đó, người đàn ông mặc áo khoác vậy mà đưa ra hai tay từ dưới chiếc áo khoác, sau đó xua không ngừng.

“Đâu chỉ là từng công bố! Ông Chu, nếu như ông không có mục tiêu nhiệm vụ khác, vậy tôi đi trước đây.”

Thấy vậy, Chu Bằng sửng sốt, đứng dậy tóm lấy người đàn ông mặc áo khoác.

“Nể tình chúng ta hợp tác nhiều năm như vậy, ông ít nhất phải nói cho tôi biết nguyên nhân chứ.”

Người đàn ông mặc áo khoác do dự một lát, mới nói.

“Nguyên nhân ông đừng biết, ông chỉ cần biết, cho dù ông trả 10 tỷ đô, công bố trên web đen, cũng tuyệt đối không có ai dám nhận nhiệm vụ đi ám sát Sở Vĩnh Du đâu, bởi vì đây căn bản chính là nhiệm vụ không thể hoàn thành, bây giờ giới sát thủ đã lưu truyền, Sở Vĩnh Du không phải người, mà là thần, giết không chết.”

Cái gì!

Chu Bằng hoàn toàn ngây ngốc tại chỗ, ông ta thế nào cũng không ngờ, ngay cả web đen mạnh đến mức cái gì cũng dám làm, cái gì cũng có thể làm, vậy mà cũng bó tay hết cách với Sở Vĩnh Du.

Lẽ nào con trai của ông ta, cứ chết uổng như vậy sao?