Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 523




CHƯƠNG 523: DÁM KHÔNG NỂ MẶT

“Cảm ơn.”

Cho dù là Vân Thủy Dật, đều phớt lời thẳng tiếng gầm và cuộc gọi cầu giúp đỡ của cậu Lương, bởi vì cô ta biết, Sở Vĩnh Du lúc đầu đã khủng bố đến mức không thể tưởng tượng, bất luận là thực lực hay mối quan hệ, vậy bây giờ thì sao?

“Không cần nói cảm ơn với tôi, nên là tôi phải nói tiếng xin lỗi, rất nhiều lúc, tôi cũng sẽ không chú ý một vài thứ.”

Lời nói của Sở Vĩnh Du rất chân thành, anh trước giờ sẽ không trốn tránh sai lầm của mình, biết sai có thể sửa, mới là điều một người bình thường nên đi làm.

Có tiếng bước chân xuất hiện, Trần Trọng Thiên đi tới.

“Vĩnh Du, đến muộn rồi, xin lỗi.”

Gật đầu, Sở Vĩnh Du đưa tay chỉ về phía Vân Thủy Dật.

“Ông cụ Trần, Vân Thủy Dật, trước đó ông chắc từng gặp, hôm nay tôi coi như chính thức giới thiệu, sau này ở đây ông giúp tôi chăm sóc cô ấy và ông nội của cô ấy.”

Trần Trọng Thiên đương nhiên từng gặp, ông ta sẽ không quên nhanh như vậy, cũng là lần đó, nhà họ Trần bọn họ mới lập tức vươn lên rất rất nhiều.”

“Chào cô Vân, chúng ta cho nhau phương thức liên lạc, sau này bất cứ lúc nào cũng gọi điện cho tôi cũng được, 24/24.”

Bắt tay với Trần Trọng Thiên, Vân Thủy Dật cười nói.

“Vậy thì cảm ơn ông Trần trước rồi.”

Mà lúc này, cậu Lương cũng gọi điện xong, mặt mặt toát mồ hôi vì đau, miễn cưỡng cười rồi nói.

“Anh… anh chết rồi, đợi đấy, ba tôi rất nhanh sẽ dẫn người tới, anh biết đánh thì như nào? Ông đây dù dùng tiền đập, cũng có thể đập chết anh.”

Trần Trọng Thiên lập tức nhíu mày, nhìn sang cậu Lương nói.

“Oắt con, lông còn chưa mọc đủ thì dám ra ngoài gây chuyện thị phi? Tôi nhớ ba cậu chắc có năm người con trai, bớt đi một đứa nhiều thêm một đứa cũng là chuyện chả sao cả, sau này cậu đừng lấy họ Lương nữa.”

Cậu Lương sững người, vừa rồi thù hận lôi kéo, ánh mắt đều tập trung trên người Sở Vĩnh Du, những thứ xung quanh đều bị phớt lờ, hiện nay bị lời này thức tỉnh, cuối cùng cũng nhìn thấy Trần Trọng Thiên.

“Ông Trần?”

Mà Trần Trọng Thiên đã không thèm để ý anh ta nữa, ngược lại nói với Sở Vĩnh Du.

“Một hào môn mới tấn giai ở thành phố Ninh, là một nhà chuyển từ ngoại tỉnh tới.”

Sở Vĩnh Du khoát tay, loại chuyện nhỏ này, hoàn toàn không thiết nói với anh, nhìn sang Vân Thủy Dật nói.

“Ông nội của cô đâu? Tôi có tiện gặp mặt không?”

Do dự một lát, Vân Thủy Dật lắc đầu.

“Anh Sở, bỏ đi, ông nội của tôi bây giờ cũng coi như quy ẩn điền viên, sống cuộc sống mà ông thích nhất, không muốn bị người ngoài làm phiền, hy vọng anh có thể lượng thứ.”

“Được, vậy cho tôi gửi lời hỏi thăm, tôi còn có chút việc, phải về Tỉnh Thành trước, sau này nếu như gặp chuyện Trần Trọng Thiên không xử lý được thì gọi điện cho tôi, tôi nhất định sẽ không từ chối.

Cứ như vậy, ở trong cái nhìn chăm chú đến trợn mắt há hốc mồm của cậu Lương ở bên kia, Trần Trọng Thiên và Vân Thủy Dật tiễn Sở Vĩnh Du ra khỏi cửa hàng, đợi hai người quay lại, trái tim của cậu Lương cuối cùng kêu lộp bộp, đã biết gây ra họa lớn rồi.

Mặc kệ người thanh niên đó là ai, nhưng có thể khiến nhân vật lớn của hào môn đứng đầu thành phố Ninh như Trần Trọng Thiên cũng phải cung kính thì đã không cần nghĩ nhiều nữa.

“Ông Trần! Tôi sai rồi, tha cho tôi đi, tôi…”

“Im miệng! Cũng không nhìn xem người cậu trêu chọc là ai, có thể giữ cho cậu một mạng, đã là cậu ta nhân từ rồi, cút, tôi sẽ nói kết quả xử phạt cho ba cậu, nếu như không chấp hành, nhà họ Lương cũng đừng tiếp tục tồn tại ở thành phố Ninh nữa.”

Nói xong, Trần Trọng Thiên nhìn Vân Thủy Dật rồi cười nói.

“Sau này có chuyện như này, cô trực tiếp nói với tôi, tôi xử lý.”

Cứ như vậy, Trần Trọng Thiên đi rồi, trước khi đi, người bên cạnh ông ta ném cậu Lương giống như chó chết ra ngoài cửa hàng, mà cậu Lương của lúc này, mặt mày đã xám như tro, anh ta biết mình hoàn toàn xong đời rồi.

Lúc từ thành phố Ninh về đến Tỉnh Thành đã là hai giờ chiều, Sở Vĩnh Du chạy thẳng đến Thiên Hi Các.

“Vĩnh Du đến rồi, phòng bao chừa sẵn cho cậu rồi, đúng rồi, người theo đuổi tôi ấy, tôi cũng đã liên lạc được rồi, đồng ý sẽ đến.”

Ngu Thư Di khoác vai của Sở Vĩnh Du, mỉm cười đầy thần bí.

“Bây giờ, có thể nói cho tôi biết cậu chuẩn bị muốn làm chuyện gì rồi chứ?”

“Giết người.”

Trong nháy mắt, Ngu Thư Di sững người tại chỗ, mắt nhìn bóng lưng của Sở Vĩnh Du, rất lâu đều không phản ứng lại kịp, bởi vì cô ta biết, Sở Vĩnh Du trước giờ sẽ không nói đùa.

Nói giết người, vậy… vậy chắc là thật sự muốn giết người rồi.

Sực tỉnh lại, vội vàng đuổi theo.

“Này! Cậu đừng mang vận xui cho nhà hàng của tôi!”

Sở Vĩnh Du cười nói.

“Yên tâm đi, tôi đương nhiên sẽ không ra tay ở trong nhà hàng của cậu, phía cửa sau đã sắp xếp sẵn xe, tôi sẽ đưa người đi.”

“Vậy thì được, tôi dù sao sắp đính hôn rồi, cậu đừng khiến tôi đau mắt như vậy, hừ!”

Bước vào một phòng bao trên tầng hai, bởi vì đã hơn hai giờ, cho nên khách của nhà hàng đã không nhiều, có điều trong phòng bao, Trần Việt và Miêu Duệ đã đến rồi.

“Vĩnh Du.”

Trần Việt kéo Miêu Duệ đứng dậy, Sở Vĩnh Du cười nói.

“Chị Trần ngồi đi.”

Ngồi xuống thì Trần Việt hỏi.

“Vĩnh Du, sao đột nhiên muốn mời chúng tôi ăn cơm vậy? Còn đặt ở Tỉnh Thành xa xôi.”

Giống như đang biểu đạt một chút bất mãn, Sở Vĩnh Du rất bình tĩnh trả lời.

“Ồ, cũng không có gì, chỉ là gần đây ngoài chị ra, bên cạnh tôi còn có mấy người bạn đều tìm được đối tượng mới, tôi nghĩ vừa hay phải chúc mừng một chút, cho nên hẹn mọi người lại.”

Lời vừa dứt, tim của Miêu Duệ đập dữ dội, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc dao động nào.

Chỉ một phút sau thì điện thoại của Miêu Duệ bỗng đổ chuông.

“Cái gì! Được… tôi biết rồi, tôi bây giờ quay về.”

Cúp máy, mặt mày Miêu Duệ căng thẳng, còn mang vẻ rất ngưng trọng.

“Việt, anh Sở, dự án của tôi xảy ra chuyện rồi, cần lập tức quay về thành phố Ninh, thật sự là xin lỗi.”

Trần Việt cũng bận lòng, lo lắng nói.

“Hả? Sẽ không phải là chuyện lớn gì chứ, vậy anh mau đi đi, có điều đi đường cũng đừng quá nhanh.”

Miêu Duệ đang muốn rời đi, Sở Vĩnh Du lại mở miệng.

“Sao vậy? Sở Vĩnh Du tôi muốn mời người khác ăn cơm, cũng có người dám không nể mặt?”

Cái gì!

Trần Việt trợn mắt há hốc mồm nhìn Sở Vĩnh Du, lúc này, cô ta giống như lần đầu tiên quen Sở Vĩnh Du.

Còn Miêu Duệ thì càng căng thẳng.

“Anh Sở, tôi… tôi thật sự không có ý đó, thật sự là việc đột xuất, nếu tôi không đi, phiền phức sẽ rất lớn.”

Trần Việt cũng phản ứng lại, rõ ràng có hơi tức giận rồi.

“Vĩnh Du, lời này của cậu là có ý gì? Cậu cho rằng Miêu Duệ là đang tìm cớ từ chối sao? Anh quá đáng quá rồi.”

Vẻ mặt không có chút thay đổi, Sở Vĩnh Du chỉ vào chỗ ngồi.

“Tôi hôm nay thật sự muốn quá đáng một chút, hống hách một lần, ngồi đi, đừng tiêu hao sự kiên nhẫn của tôi.”

Nhìn thấy Sở Vĩnh Du quyết tuyệt như vậy, Miêu Duệ có hơi hoảng, lập tức nhìn sang Trần Việt với vẻ cầu cứu, Trần Việt đang muốn mở miệng, một chữ còn chưa nói ra, Sở Vĩnh Du lại đột nhiên quát một tiếng.

“Im miệng!”

Lúc này, Trần Việt cũng bị dọa sợ rồi.

Cùng lúc này, cửa phòng bao mở ra, Lam Mị dẫn một người đàn ông đi vào, gần như là nối gót nhau, Ngu Thư Di cũng dẫn một người đàn ông đến.

Đến lúc này, Sở Vĩnh Du lại nở một nụ cười, ánh mắt quét qua ba người đàn ông bao gồm cả Miêu Duệ.

“Tôi nghĩ, ba người các anh, chắc không cần tôi giới thiệu đâu nhỉ.”