Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 604




CHƯƠNG 604: TƯỞNG RẰNG TÔI KHÔNG DÁM GIẾT CẬU SAO

Võ Vương?

Nghe đến danh xưng này, Võ Minh liên tục cười khổ.

“Hóa ra là Võ Vương à? Tôi từng gặp qua một võ sĩ người Nước R các người, đấu với anh ta không phân thắng bại, thực lực của cậu, mạnh đến mức khiến tôi nghẹt thở, xem ra, Võ Vương chắc là bậc trên của vị võ sĩ kia.”

Sở Vĩnh Du không vui cười.

“Không phân thắng bại? Haha, vậy người mà ông gặp có lẽ là người yếu nhất của Võ giả Tiên Thiên rồi, đừng không phục, nếu như là võ sĩ mạnh một chút ở Võ giả Tiên Thiên, với mức độ của ông, không thể đánh không phân thắng bại được.”

Đối với những lời nói mang tính sỉ nhục của Sở Vĩnh Du, Võ Minh không hề phản bác, thua thì cũng thua rồi, sự thật đã bày ra, không cần phải giảo biện gì hết.

“Ít nhất, anh là một kẻ mạnh đáng được người khác tôn trọng.”

Lời vừa nói ra, Võ Minh đột nhiên nhấc thanh đao võ sĩ trong tay lên, rạch ngang trên vùng bụng mình.

Ding!

Một âm thanh giòn tan vang lên, Thanh đao võ sĩ trong tay đứt làm đôi, Võ Minh ngây ngốc nhìn hòn đá nhỏ rơi dưới chân mình, chầm chậm ngẩng đầu, Sở Vĩnh Du đã đến bên cạnh xe của mình, đồng thời có âm thanh bay bổng phát ra.

“Bỏ ngay cái trò rạch bụng của các người đi đi, thắng thua là chuyện thường của nhà binh, thực lực yếu kém thì có thể nâng cao, thua là muốn tự sát, haha.”

Cứ như vậy, Sở Vĩnh Du lái xe rời đi, bỏ lại Võ Minh vẫn đứng ngây ngốc ở chỗ cũ, không biết đang ngẫm nghĩ điều gì.

Qua rất lâu sau, ông ta mới đột nhiên cười, nhìn thanh đao võ sĩ gãy làm đôi trong tay mình, vứt sang một bên, bước lớn đi về phía trước.

“Cậu nói không sai, tôi sẽ tiếp tục cố gắng, cho đến có một ngày, đường đường chính chính đánh bại cậu.”

Lái xe đi về phía đường lớn, tâm trạng Sở Vĩnh Du vô cùng tốt, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất mà Võ Minh có thể sống sót.

Hấp thụ được Long cốt, đừng nhìn vào kích cỡ của cái móng tay đó, lại có thể khiến khí tức tiên thiên trong cơ thể anh đạt đến trạng thái đỉnh điểm, vừa nãy nói với Võ Minh là võ vương của Nước R, tuyệt đối không quá.

Mặc dù Sở Vĩnh Du biết không quá rõ ràng, nhưng giống như lúc là võ giả Tiên thiên, đạt đến cảnh giới của Võ Vương, muốn đem hết tất cả khí tức tiên thiên trong người hoàn toàn hóa về trạng thái lỏng, chắc là không phải không thể như thế.

Nếu như không phải Sở Vĩnh Du anh gặp được miếng long cốt này, muốn làm được điều này, còn không biết đến năm tháng nào.

“Dường như còn nợ ông cụ Nam Cung Vô Phong một ân tình lớn.”

Sở Vĩnh Du cảm thán, lần này quả thực là nợ rồi, xem ra khi quay lại khu cửu long của người gia tộc Nam Cung, phải đa tạ tử tế mới được.

Cho đến khi đến một sân bay lớn, khi Sở Vĩnh Du ngồi máy bay rời đi, Yamakawa Gin kinh ngạc nhìn người anh rể Eguchi Fukuna đang quỳ trước mặt mình.

“Anh rể, anh… anh làm gì vậy?”

Lúc này Eguchi Fukuna đã phát điên rồi, sợ hãi đến cùng cực, sợ Sở Vĩnh Du đột nhiên xuất hiện sẽ giết anh ta.

Đến bộ tộc Ninja cũng không thể đối phó với người nước R này, anh ta còn muốn làm gì chứ? Buồn cười quá mà.

“Yamakawa Gin, đều là lỗi của anh, anh không nên tham muốn gia sản mà ra tay với em, em tha thứ cho anh, cầu xin em hãy tha thứ cho anh, nhất định đừng để Sở Vĩnh Du giết anh, anh… anh vẫn chưa muốn chết.”

Vừa khóc lóc kể lể, Eguchi Fukuna vừa điên cuồng dập đầu, sắc mặt Yamakawa Gin tràn đầy kinh ngạc, không thể ngờ đến, mấy lần bị đánh lén, đều là do người anh rể lúc nào cũng lịch sự nho nhã này làm ra, thật sự là không thể ngờ đến.

Bình tĩnh lại, Yamakawa Gin cũng nắm bắt được điểm mấu chốt trong lời nói, đó chính là Sở Vĩnh Du, bất luận Sở Vĩnh Du làm gì, tuyệt đối cũng là nguyên nhân đích thân Eguchi Fukuna đến đây cầu xin tha thứ.

Do dự một lát, cô ta cảm thấy có thể cho người anh rể này một cơ hội, người anh rể thứ hai đã đi rồi, cô không muốn để người anh rể này mất đi một gia đình hoàn chỉnh, hơn nữa nhìn tình hình hiện tại, Eguchi Fukuna tuyệt đối không dám làm bừa.

“Được, em tha thứ cho anh, nếu như còn có lần sau, anh biết hậu quả rồi đó.”

Eguchi Fukuna vui mừng, anh ta tuyệt đối không dám nữa, ít nhất, Yamakawa Gin còn quen biết Sở Vĩnh Du, anh ta thật sự không dám làm càn.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, Yamakawa Gin dường như nhìn thấy Sở Vĩnh Du đang ngồi trong máy bay trên bầu trời, trong mắt xẹt qua một tia đau thương.

Thật sự động lòng rồi, lại chẳng qua là một sự tốt đẹp vụt tắt nhanh chóng, Sở Vĩnh Du, chúng ta vẫn còn có thể gặp mặt chứ?

Đúng bốn mươi phút, Sở Vĩnh Du đã đến nhà ở trong tỉnh thành, sau khi liên lạc với vợ Đồng Ý Yên, bọn họ đến đây chắc cũng tối muộn.

Ra ngoài, đến Thiên Hi Các, Ngu Thư Di quả nhiên ở đó.

“Mới về à, cậu không nghỉ ngơi à?’ Ngu Thư Di nhìn Sở Vĩnh Du.

“Nghỉ ngơi cái gì chứ, khó khăn lắm mới có thời gian đi ra ngoài dạo chơi cùng Quan Phấn, vừa đến nước Nhật đã gặp được chuyện như thế, cũng coi như là Ngu Thư Di tôi mệnh lớn, ở nơi đất khách quê người còn có thể gặp được cậu, nếu không thì… haizz… bây giờ cậu có lẽ cũng đã được đến thăm mộ tôi rồi.”

Nghe thấy lời này, Sở Vĩnh Du hiểu Ngu Thư Di quả thực bị dọa sợ rồi, bây giờ chỉ muốn nhanh chóng cải thiện được tâm trạng của mình.

“Không sao rồi, tất cả đều qua rồi.”

Sau khi an ủi vài câu, Sở Vĩnh Du rời khỏi Thiên Hi Các, nếu như vợ con đến tối mới về, vậy thì anh đương nhiên phải nhân thời gian này làm một số chuyện.

Danh hiệu Chiến thần, là do anh giết vô số kẻ địch đạt được, sao có thể để mấy bọn hèn hạ cướp lấy được, lúc này cũng coi như đã đến lúc rồi.

Trong một hội quán nào đó của tỉnh thành, Lý Quang Quang ngồi trên sofa, một tay cầm xì gà, bên cạnh còn có người đẹp matxa cho.

“Cậu Lý, cậu chắc chắn Sở Vĩnh Du không thể trở mình chứ?”

Phía đối diện, Tân Địch nói, ánh mắt anh ta sáng lên.

“Đương nhiên rồi, đã mấy ngày rồi cậu thấy Sở Vĩnh Du có động tĩnh gì không? Lúc trước tôi nói với cậu rồi, lần này phải chỉnh người của anh ta, bối cảnh lớn đến mức cậu không thể tưởng tượng được, tôi với ba tôi cũng là do may mắn, được chọn là người đại ngôn, hiểu chưa?”

Tân Địch cười, không biết vì sao mà anh ta lại sợ Sở Vĩnh Du, nhưng đồng thời trong lòng cũng luôn mong đợi có một ngày Sở Vĩnh Du sẽ bị lật đổ, bây giờ thì cơ hội dường như đã đến rồi.

Lý Quang Quang với Lý Phúc Quốc là tượng trưng cho vị trí tuyệt đối ở tỉnh thành này, bất luận là nhà họ Tân bọn họ hay là nhà họ Ngô đứng thứ hai, hoặc là nói các nhân vật lớn trong muốn vàn ngành nghề khác, cũng đều là bắt chước theo Lý Phú Quốc.

Chưa kể còn có thể nhận được một số tiền ngoài sức tưởng tượng để tùy ý đập vào công việc kinh doanh của bọn họ, Sở Vĩnh Du bị lật đổ cũng khiến người ta kinh ngạc truyền tai nhau bàn tán.

Đùng!

Lúc này, một âm thanh lớn vang lên, cửa phòng bao sau đó bị đạp ra.

Khi nhìn thấy người bước vào lại là Sở Vĩnh Du, Tân Địch sợ hãi đứng lên theo bản năng, cúi thấp đầu, sợ hãi đến không còn là chính mình.

Nhưng Lý Quang Quang lại vẫn giữ động tác như cũ, thậm chí có thể nói là trên mặt đầy vẻ không vui, lại còn chế nhạo.

“Ài? Đây không phải là anh họ thân yêu của tôi sao? Có chuyện gì à? Hay là không có tiền muốn tìm tôi để vay?”

Chỗ dựa lớn như vậy, anh ta vốn không sợ Sở Vĩnh Du.

Không có câu trả lời nào, Sở Vĩnh Du bước vài bước qua, nhấc bổng Lý Quang Quang lên, trong mắt toàn là sự lạnh lẽo.

“Lý Quang Quang, cậu tưởng cậu là em họ tôi, tôi không dám giết cậu à?”