Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 669




CHƯƠNG 669

“Cậu!”

Tay phải của đại trưởng lão giơ lên.

“Khốn kiếp! Cậu và sư phụ không biết xấu hổ đó của cậu thật sự là đúc ra từ một khuôn, da mặt quá dày, rõ ràng những chuyện đó đều là sư phụ cậu dặn cậu nói cho Sở Vĩnh Du, cậu ngược lại diễn thành một cuộc gặp gỡ tình cờ, sau đó lợi dụng những điều này lừa Sở Vĩnh Du không ít tiền.”

Bật cười, Tôn Tiểu Bàn vội vàng chạy mất, đại trưởng lão nói đánh, vậy mà thật sự động thủ.

Thành phố Ninh, trong biệt thự mà ba mẹ Tỉnh Vu Dịch ở, hai vợ chồng bây giờ thật sự cái gì cũng không làm, yên tâm dưỡng thai, ở độ tuổi này còn có thể có em bé, thật sự cảm thấy như món quà ông trời ban tặng.

Ở trong ngôi biệt thự bên cạnh nhà ba mẹ Tỉnh Vu Dịch, ông lão đã từng có duyên gặp mặt một lần với Sở Vĩnh Du, mệnh danh là Tử thánh trong Tam thánh Tứ tôn đang ngồi trên một chiếc sô pha đơn, mặt mày tức giận nhìn một lão giả béo ngồi ở đối diện cười trông như Phật Di Lặc.

“Lão già chết tiệt! Trả tiền!”

Tử thánh, sao vừa gặp mặt thì đã nhắc trả tiền rồi? Nhắc tới tiền quá tổn thương tình cảm có phải không? Tiền chung quy chỉ là vật ngoài thân, chúng ta đã siêu phàm thoát tục…”

“Im miệng!”

Tay phải của Tử thánh chỉ, tức tới mức nỗi cơ thể đang run rẩy.

“Ông lừa Long thánh 1 tỷ đô, chỗ tôi 800 triệu đô! Trời ơi, lúc đầu nghe lời của Phong thánh thì cũng sẽ không có ngày hôm nay.”

Tức thì tức, Tử thánh lại biết mình không phải đối thủ của Bàn lão giả, cũng chỉ mắng suông mà thôi.

“Được rồi được rồi, tiền tôi đầu tư vào một công ty cổ phiếu rồi, ông yên tâm, 100 năm sau, kiếm được sẽ trả.”

Phụt!

Tử thánh suýt nữa thì ói ra một ngụm máu, trực tiếp trợn ngược mắt không nói chuyện nữa.

“Ừm, quay lại chuyện chính, phôi thai của Tỉnh Vu Dịch lớn lên, không vấn đề gì chứ?”

Nhìn thấy ông Bàn thu lại nụ cười, Tử thánh gật đầu, trong lòng vẫn cực kỳ bất mãn.

“Phí lời, tôi túc trực ở đây mỗi ngày, sao có thể có vấn đề.”

“Vậy tôi yên tâm rồi, Sở Vĩnh Du đã thành công tiến vào Long Chi Động, trước mắt cơ bản đang phát triển theo dự tính, nhưng về sau như nào, trên người Sở Vĩnh Du tôi đã không nhìn được gì nữa rồi, hiểu không?”

Tử thánh thở dài.

“Nhìn thấy hay không thì như nào chứ, Phong thánh tin tưởng đồ đệ của mình như vậy, cược tất cả mọi thứ vào người của Sở Vĩnh Du, nếu như thật sự… Bỏ đi, ông mau chóng cút đi, tôi vừa nhìn thấy ông thì nghĩ tới 800 triệu đô đáng thương đó của tôi.”

Bàn lão giả vốn mặt mày nghiêm túc, đột nhiên lại cười nói.

“Ờm… Tử thánh, cho tôi mượn thêm…”

“Cút!”

Cửu Long Vực, sau khi thời gian trôi qua từng chút, trên Long Môn, đại trưởng lão nửa bước không rời căn phòng có chiếc đồng hồ cát khổng lồ đó.

Nhìn đồng hồ cát từng chút chảy xuống, trong mắt không có biểu lộ bất kỳ tình cảm gì.