Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 683




CHƯƠNG 683

Hình Thiên làm chiến thần Bắc Vực mới, Huyết Cốt phạm lỗi bị nhốt ở Tử Ngục một năm, anh ta và Đông Linh yêu nhau, cũng nên chuẩn bị đám cưới và cuộc sống sau này, có khi không phải bạn muốn chia xa, mà là bị đẩy đi.

“Vâng đại nhân.”

Nhìn thấy dáng vẻ rầu rĩ của Mã Trạch, Sở Vĩnh Du cười mắng.

“Được rồi, đâu phải là sinh ly tử biệt, sau này không gặp nhau nữa, nhớ tôi từng nói gì không? Đám cưới của cậu và Đông Linh, tôi chắc chắn sẽ tham gia.”

Mã Trạch cười hiền hậu.

“Ừ, tôi… tôi chỉ là có hơi buồn đại nhân, cảm ơn anh, ít nhất, chúng tôi mãi mãi đều là tứ đại thủ hộ bên cạnh anh, cho dù thế giới diệt vong.”

Tiểu khu Vân Vụ Chi Hải, biệt thự trung tâm hồ, Hữu Hữu đang chơi vui vẻ với Mặc Lục, từ sau khi có Mặc Lục, cô bé ít xem phim hoạt hình hơn, chuyện đầu tiên sau khi từ trường mẫu giáo về chính là chơi với Mặc Lục.

Đột nhiên, Mặc Lục đang nằm bò dưới chân Hữu Hữu lập tức nhảy cẫng lên, sau đó trực tiếp chạy ra cửa lớn, vẫy đuôi không ngừng.

“Mặc Lục! Mày làm sao vậy?”

Hữu Hữu không hiểu, đuổi theo, mà Đồng Ý Yên đang ngồi xem phim ở sô pha đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vàng chạy về phía cửa.

Gần như là anh vừa tới, cửa đã mở ra, lộ ra bóng dáng của Sở Vĩnh Du.

Không màng tất cả, Đồng Ý Yên lập tức nhào vào trong lòng người đàn ông này.

“Ye! Ba về rồi!”

Hữu Hữu sau khi nhìn thấy Sở Vĩnh Du, cũng vội chạy tới.

“Vợ, con gái!”

Một tay ôm Hữu Hữu, một tay ôm Đồng Ý Yên, Sở Vĩnh Du cảm thấy thật sự không có khoảnh khắc nào ấm áp như lúc này.

Mà Mặc Lục thì sớm đã nhảy lên vai của Sở Vĩnh Du, giống như cũng rất vui mừng.

“Ba, quà của con đâu?”

Về tới phòng khách thì Hữu Hữu có hơi nôn nóng rồi.

“Đương nhiên có.”

Sở Vĩnh Du từ trong túi lấy ra một chiếc kéo hình thù đặc biệt, thứ này được làm từ một loại cây do chính Cửu Long Vực trồng, thật sự là ngọt mà không ngấy, trong chín đại gia tộc đều có, coi như là để tiếp đãi khách.

“Đây là cái gì.”

“Kẹo, rất ngon.”

Vóc ra nhét vào trong miệng của Hữu Hữu, cô bé lập tức có vẻ mặt hưởng thụ.

“Ngon quá.’

Nhìn thấy con gái vui vẻ chơi tiếp với Mặc Lục, Đồng Ý Yên dựa vào trong lòng Sở Vĩnh Du, dịu dàng nói.

“Mười mấy ngày không gặp, em cảm thấy lâu giống như quá cả một thế kỷ vậy, Vĩnh Du, em thật sự rất nhớ anh.”

Hôn Đồng Ý Yên một cái, Sở Vĩnh Du cười nói.

“Anh cũng nhớ em, vợ.”