Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 707




CHƯƠNG 707

“Người anh em, anh vậy mà chưa từng đến hộp đêm hot nhất mới mở ở Tỉnh Thành, vui chơi một đêm sao?”

Nhìn thấy Sở Vĩnh Du đỗ xe theo biển chỉ dẫn, người trẻ tuổi lập tức biết là người mới.

“Ừ.”

Trên quãng đường đi thì anh ta đã biết Sở Vĩnh Du luôn có loại thái độ không mặn không nhạt, người trẻ tuổi cũng không có nói nhiều, sau khi hai người xuống xe thì bước vào trong hộp đêm.

“Chỗ tôi đã đặt rồi, nhìn tôi đi, mấy mỹ nữ đó vài phút nữa sẽ tới.”

Có thể nhìn ra, người trẻ tuổi này không phải là lừa người, cũng là loại có chút tiền, trên người đều là đồ xa xỉ, chỉ có điều xe của Sở Vĩnh Du quá oách mà thôi.

Bước vào trong, tiếng nhạc inh tai nhức óc lập tức ập tới.

Sau khi đi theo người trẻ tuổi tới chỗ ngồi, tay phải chỉ.

“Nhìn thấy chưa? Bốn em gái đó, he he, nhìn tôi này.”

Sở Vĩnh Du lại đột nhiên nói.

“Không cần, tôi nói vài câu với hai người trong đó rồi đi.”

Còn chưa đợi người trẻ tuổi phản ứng lại, tay phải của Sở Vĩnh Du nhấc tay vẩy vài cái, Hồ Hân Hân và Bạch Hinh Vũ ở bên kia đang uốn éo cơ thể theo tiếng nhạc, vừa hay nhìn sang bên này, nhất thời đều sững người.

Ngay sau đó, bọn họ đã vội vàng đi về phía này.

Người trẻ tuổi lập tức mục trừng khẩu ngai, đù! Như này cũng được sao?

Anh ta bắt chuyện với mấy cô gái này đã tốn không ít sức, hiện nay Sở Vĩnh Du chỉ vẫy tay, hai cô gái xinh nhất trong đó đã đi qua như vậy? Lẽ nào là quen biết?

Cùng lúc này, trong hộp đêm đột nhiên vang lên giọng nói của DJ.

“Mọi chi tiêu ở đây tối nay, cậu Ngô thanh toán! Những tiếng hét đâu nào!”

Xoạt!

Mọi ánh mắt đều tập trung vào một người đàn ông đang bước vào, đằng sau còn khoảng năm sáu cô gái vây quanh.

Người trẻ tuổi tự nhiên cũng nhìn qua, nhất thời đã cảm thán, tuy giọng nói của anh ta không có ai có thể nghe thấy.

“Ài! Cậu hai Ngô Đồng của nhà họ Ngô hào môn, xem ra là gặp phải chuyện gì rất vui nên bao tất… hừm hừm, ông đây tới khi nào có thể có loại khí thế này.”

Vào lúc này, Ngô Đồng đang đi xuyên qua, một ánh mắt tùy tiện thì cũng nhìn thấy Sở Vĩnh Du ở bên này, sắc mặt khẽ thay đổi, anh ta lập tức vội vàng đi tới.

“Anh Sở!”

“Sở đại ca!”

Hồ Hân Hân và Bạch Hinh Vũ đã tới, vẻ mặt đều cười vui vẻ.

“Hai người đi theo tôi ra ngoài một lát, tôi hỏi chút chuyện, sau đó các cô tiếp tục chơi.”

Nói xong, Sở Vĩnh Du xoay người muốn đi, người trẻ tuổi bất lực, chuyện này hoàn toàn tương phản với những vì đã nói trước đó, anh đi rồi, tôi làm sao dựa vào xe của anh mà chọc gái chứ.

Khi đang muốn mở miệng, Ngô Đồng cũng đi tới.

“Anh Sở.”

Tuy trong hộp đêm rất ồn, nhưng Ngô Đồng biết, âm thanh như này, Sở Vĩnh Du tuyệt đối có thể nghe rõ, đồng thời lời Sở Vĩnh Du nói ra, bọn họ cũng có thể nghe thấy, căn bản không cần bịt tai đi nói.