Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 741




CHƯƠNG 741

Hửm?

Lông mày của Yêu Tôn nhíu lại, động tác này khiến đồ đằng nào đó trên mặt ông ta như có cảm giác sống dậy.

Xoay người, nhìn thấy Sở Vĩnh Du vậy mà bò dậy, còn lau vết máu ở khóe môi, cũng thật sự khiến ông ta ngạc nhiên một phen.

Ba quyền này, tuy ông ta chỉ dùng 30% thực lực của mình, nhưng tin chắc, cho dù là người có thực lực Hóa Long đệ tam biến, đệ tứ biến, đều sẽ bị đánh chết, nhưng Sở Vĩnh Du vậy mà còn sống?

“Mạng của cậu, rất cứng.”

Sở Vĩnh Du cũng mỉm cười.

“Cũng tạm, ông muốn giết tôi, đoán chắc vẫn phải dùng thêm chút sức.”

Nhìn thấy Sở Vĩnh Du có tâm thái này, Yêu Tôn cũng đã cười.

“Không tồi, không hổ là đồ đệ của Phong thánh, cậu quả thật không khiến sư phụ của cậu mất mặt.”

Nói xong, bước chân của Yêu Tôn khẽ động, trong nháy mắt đã đến trước người Sở Vĩnh Du, chân phải nhấc lên, khẽ đè xuống, đạp mạnh lên vai của Sở Vĩnh Du.

Bụp!

Một âm thanh cực lớn vang lên, mặt đất nứt ra, nửa người của Sở Vĩnh Du đều vùi xuống.

Một cước này, Yêu Tôn đã dùng 50% thực lực, theo ông ta thấy, Sở Vĩnh Du chắc chắn chết.

Tuy nhiên, ở dưới mí mắt, Sở Vĩnh Du ấy vậy lần nữa nhảy ra, vững vàng đứng ở đó.

“Có hơi đau.”

Đến lúc này, trái tim của Yêu Tôn cũng nảy lên, trong đầu tràn ngập nghi vấn, Sở Vĩnh Du chẳng qua chỉ có cảnh giới Hóa Long đệ nhất biến mà thôi, cho dù là trước kia khi tấn cấp Tiên Thiên võ giả có hấp thụ rất nhiều Long Mễ, cuối cùng tổng hợp lại, có thể vượt cấp giết chết Ma Tôn chắc đã là cực hạn rồi.

Bỏ ra tất cả, cho dù coi Sở Vĩnh Du có thực lực giống với cường giả Hóa Long đệ ngũ biến, một cước vừa rồi đó thì cũng chết chắc, nhưng bây giờ…

“Cậu thật sự khiến tôi quá sửng sốt và bất ngờ…”

Yêu Tôn nhìn Sở Vĩnh Du, trước đó bộ dạng còn bị thương, mà bây giờ thì sao? Vẻ mặt cũng thoải mái không ít, giống mình ông ta không phải là đang đánh Sở Vĩnh Du, mà đang mát xa vậy.

“Ông cũng như vậy, tôi quả thật không ngờ, Yêu Tôn của Yêu Tà, một vị trong Tam thánh Tứ tôn vậy mà là tồn tại giả heo ăn thịt hổ, suýt nữa khiến tôi thua ở đây, trở thành nơi chôn thây của tôi.”

“Lẽ nào, không phải sao?”

Lông mày nhíu chặt, Yêu Tôn mất hứng rồi, tung ra một chưởng.

“Một chưởng này nếu như không chết, cậu sẽ có được sự tôn trọng của tôi.”

Một chưởng này in lên lồng ngực Sở Vĩnh Du, không có phát ra bất cứ âm thanh gì, giống như Yêu Tôn đẩy nhẹ Sở Vĩnh Du vậy.

Điều đáng sợ là rừng cây ở đằng xa phía sau, những cái cây vậy mà đổ rạp một cách quỷ dị.

Mà Sở Vĩnh Du, vẻ mặt cực kỳ đau khổ, từ từ ngả ra sau.

Một chưởng Yêu Tôn dùng tất cả thực lực đánh ra, quả thật vô cùng khủng bố.