Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 861




CHƯƠNG 861

“Cảm ơn sư huynh, tại sao anh lại ở đây?”

Cậu thanh niên thở phào một hơi, cũng sợ bóng sợ gió một trận. Nếu như lúc nãy sư huynh không ra tay, chắc có lẽ là anh ta đã chết rồi.

“Sư phụ cảm nhận được khí tức của sư thúc, đặc biệt phái tôi ra ngoài tìm kiếm, lúc đi ngang qua nơi này lại cảm nhận được khí tức hổ khiếu hành, cho nên mới đến đây, không nghĩ tới là cậu khai chiến với người khác, tại sao lại lừa gạt sư phụ?”

Nhận được câu chất vấn đến từ người đàn ông vạm vỡ, cậu thanh niên né tránh tầm mắt, cuối cùng vẫn là mở miệng nói.

“Em có đi xem một quẻ bói, quẻ bói cho thấy vị trí một giọt nước bọt của thần long bị trộm mất, ban đầu muốn cho sư phụ một bất ngờ, chỉ là không nghĩ tới…”

Hả? Người đàn ông vạm vỡ cảm thấy bất ngờ, lúc này mới nhìn về phía Sở Vĩnh Du.

“Trong tay của cậu ta?”

Nghe xong lời này, cậu thanh niên lại tức giận đến cực điểm.

“Cái tên khốn nạn này đúng là phung phí của trời mà, anh ta… thế mà anh ta lại trực tiếp uống mất nước bọt của thần long rồi.”

Cái gì?

Người đàn ông vạm vỡ của vô cùng tức giận chỉ vào Sở Vĩnh Du, lại nói.

“Cậu đúng thật là tội nhân, nước bọt của thần long là một vật quý giá, thế mà cậu lại uống. Nếu đã như vậy, vậy thì trả bằng cái mạng của mình đi.”

Sở Vĩnh Du cười cười, anh cũng không lên tiếng làm phiền cuộc nói chuyện của hai người sư huynh sư đệ, lúc này không mở miệng là không được.

“Các người thú vị quá chứ, nói cứ như là nước bọt của thần long là của các người, mà tôi thì giống như là một kẻ trộm.”

“Bớt nhiều lời đi, sự đệ đứng qua bên cạnh, xem xem sư huynh giết chết cái tên ngu ngốc phung phí của trời như thế nào.”

Nói dứt lời, người đàn ông vạm vỡ liền bắt đầu tấn công.

Bất luận là liệt địa của Sở Vĩnh Du, hay là hổ khiếu hành của người đàn ông vạm vỡ, loại chiêu thức chung cực như thế này sau khi sử dụng rồi thì nhất thời không thể nào phát ra thêm chiêu thức thứ hai, với lại, loại chiêu thức này đều mang đến ảnh hưởng rất lớn với cơ thể, chỉ có thể chờ đợi chuyển hóa ra sức mạnh trong cơ thể thì mới có thể tiếp tục.

Cho nên mới tạo thành hình thức chiến đấu như hiện tại, hai người thể hiện khả năng của bản thân, hết đánh rồi đá, anh tới tôi đi. Ban đầu vì đánh nhau mà nhà máy gạch Phong Thông đã biến thành đống đổ nát, bây giờ lại rét vì tuyết, lạnh vì sương.

Rầm rầm rầm.

Mỗi một tiếng nổ đều làm rung động ba người Vưu Quốc Chương đang nấp ở phía sau quan sát, trận chiến như vậy thật sự làm cho người ta trợn mắt há hốc mồm.

“Ông nội ơi, cháu… hình như là cháu vừa mới nghe thấy một âm thanh khác, chẳng lẽ là người kia còn có viện trợ hả?”

Vưu Quốc Chương lắc đầu.

“Không biết nữa, nhưng mà dù như thế nào thì chúng ta cũng không có cách nào ra tay trợ giúp, chỉ có thể hi vọng anh Sở có thể tránh thoát một kiếp này. Bây giờ ông càng thấy bực bội hơn đó chính là những người này là ai, mà sao bọn họ lại biết nước bọt của long thần, với lại tại sao lại biết mối quan hệ của ông với ba cháu và cháu, thật sự quá kỳ quặc.”

Một trận chiến kinh thiên động địa kéo dài mười mấy phút, cả gương mặt người đàn ông vạm vỡ đều là vẻ xem thường, bởi vì đánh đến đây, sắc mặt của Sở Vĩnh Du đã trở nên trắng bệch, hơn nữa còn nôn ra mấy ngụm máu.

“Người trong thành phố cỏn con này còn có thể đạt đến Hóa Long Cảnh đỉnh phong, xem như là cậu rất giỏi, nhưng mà tôi cao hơn cậu một cảnh giới, dù vừa mới bước vào, nhưng mà cậu muốn chiến thắng tôi hả? Vậy thì si tâm vọng tưởng đi.”