Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 965




CHƯƠNG 965

Thác Bạt Dã cười, tâm trạng dường như rất tốt, đó là vì buổi chiều ông ta và Nam Cung Vô Phong lại vui vẻ nói chuyện một phen, cảm thấy khả năng thành công lại tăng thêm không ít.

“Đa tạ tiền bối tiếp đãi.”

Toàn bộ quá trình, Thác Bạt Dã đều không nhìn Sở Vĩnh Du, nhưng Sở Vĩnh Du cũng không để ý, anh chỉ làm chuyện mình cần làm mà thôi.

“Nam Cung gia chủ, nghe lão tổ nói, Sở Vĩnh Du là nhân vật ưu tú của gia tộc Nam Cung các ông, thiên tài tuyệt đỉnh, không biết có thể luận bàn một chút, mặc dù tôi khác họ, con trai lớn của quản gia, nhưng cũng xem như là người của gia tộc Thác Bạt.”

Chính vào lúc này, trong số mấy bàn bên dưới, một thanh niên đứng dậy, hai tay chắp quyền, mắt không chút cố kỵ nhìn Sở Vĩnh Du, tràn đầy hàn quang khiêu khích.

“Dương Trung! Làm càn, đây là nơi cậu mở miệng nói chuyện?”

Thác Bạt Dã nhìn như đang chỉ trích, thực tế biểu cảm và ánh mắt lại không hề có ý như vậy.

“Lão tổ! Dương Trung chỉ là muốn bàn luận với thanh niên tài tuấn, tôi tin rằng Sở Vĩnh Du sẽ không ngay cả cơ hội cũng không cho đi? Hay thực tế chỉ là gối thêu hoa đây?”

“Quá quắt! Lập tức xin lỗi Nam Cung gia chủ.”

Ầm!

Thác Bạt Dã đập bàn một cái, giọng nói lại nâng cao, thanh niên Dương Trung lập tức chắp hai tay nói với Nam Cung Vô Phong.

“Nam Cung gia chủ, xin lỗi, Dương Trung nghĩ gì nói nấy, đã đắc tội rồi.”

Sở Vĩnh Du và Nam Cung gia chủ nhìn nhau, đều nhìn ra suy nghĩ trong lòng đối phương, đây rõ ràng là Thác Bạt Dã không phục chuyện của Nam Cung Diệu Huy, cố ý khiến Sở Vĩnh Du khó xử.

“Anh muốn cùng tôi luận bàn?”

Lúc này, Sở Vĩnh Du quay đầu nói một câu, đáy mắt Dương Trung lướt qua tia đặc sắc, vội nói.

“Không sai, không biết có thể thỉnh giáo đôi chiêu?”

Sở Vĩnh Du lắc đầu.

“Chỉ một võ vương cửu bộ, cũng dám nhắc tới bàn luận với tôi? Anh có tư cách đó sao?”

“Anh!”

Lời như vậy khiến sắc mặt người của gia tộc Thác Bạt trong sảnh đường đều không dễ nhìn, Dương Trung cắn răng nói.

“Được! Bàn luận thì không dám nói, để anh chỉ điểm đôi chiêu thì có thể đi?”

Dường như là âm cuối vừa nói ra, Sở Vĩnh Du liền chỉ điểm.

Phựt!

Phát ra tiếng vang khẽ, Dương Trung còn đứng ngây tại chỗ, nhưng quần áo dưới nách phải đã rách một lỗ.

“Đây tính là chỉ điểm rồi, còn có ý kiến sao?”