Bàn Long

Chương 562: Gia Tộc nguy cơ




Thanh Long nhất tộc Ngọc Lan mạch, lịch sử quá mức ngắn ngủi bất quá chỉ vài ngàn năm. Vài ngàn năm so sánh cùng lịch sử lâu đời của Tứ thần thú gia tộc, chỉ có thể xem như một giọt nước trong biển rộng.
Lịch sử ngắn ngủi, cũng dẫn đến thực lực yếu!
Tại Thiên Tế sơn mạch, trong đại hạp cốc này vẫn thường bị những mạch khác của Thanh Long nhất tộc xem thường, khi nhục. Cũng may gia tộc có nghiêm lệnh - người đồng tộc không được chém giết người trong tộc.
Đây là nghiêm lệnh, không ai dám làm trái.
Cũng vì thế mà mặc dù Ngọc Lan nhất mạch này dù sống tại đây có chút mất mặt, nhưng tốt xấu cũng sẽ không có nguy hiểm đến tánh mạng. Ba Lỗ Khắc bọn họ chỉ có thể nhẫn nhịn, dù sao một khi phản kháng sẽ lọt vào khi nhục.
Thực lực không bằng người, không có biện pháp!
Nhưng kúc này bọn họ vừa mới nghênh đón một hậu bối của gia tộc vừa đến từ Ngọc Lan đại lục mà hậu bối này lại dễ dàng đem một thượng vị thần cùng vài trung vị thần đùa bỡn trong tay.
Ba Lỗ Khắc, Thụy Ân cả đám người đều khó có thể tin nhìn Lâm Lôi.
"Lâm Lôi?" Ba Lỗ Khắc kinh ngạc mở miệng.
Lâm Lôi nhìn Ba Lỗ Khắc cười nói: "Tộc trưởng, chúng ta mau trở về đi, bây giờ ta còn chưa biết, ta sẽ ở nơi nào đây?"
"Đúng, đúng." Ba Lỗ Khắc từ rung động tỉnh táo lại. Mặc dù không hiểu Lâm Lôi tại sao lại lợi hại như vậy nhưng Ba Lỗ Khắc cũng sẽ không hỏi luôn bây giờ chỉ cười nói "Đi, chúng ta trở về."
Mọi người khác Ngọc Lan nhất mạch đều kinh hãi nhìn Lâm Lôi, người hậu bối đệ tử này quá mạnh mẽ!
"Các ngươi nhìn cái gì vậy!" Thanh âm Bối Bối vang lên "Như thế nào? Chẳng lẽ lão Đại ta vừa rồi giáo huấn các ngươi còn chưa đủ sao? Còn muốn thử thêm?"
Lâm Lôi quay đầu nhìn lại.
Đám A Tư Lỗ đều nhìn về phía Lâm Lôi, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ, không thể tin mọi việc vừa rồi hết thảy đều là thực.
"A Tư Lỗ." Lâm Lôi mở miệng nói "Ngươi ta, đều là Thanh Long nhất tộc, đều là Lôi đinh gia tộc! Nếu đều là thành viên của gia tộc thì đừng tranh đấu lẫn nhau. Nếu nói ra ngoài sợ rằng còn bị người cười chê đó."
A Tư Lỗ kinh ngạc.
"Ngọc Lan nhất mạch, cũng là Lôi đinh gia tộc." Lâm Lôi cười nói "Ta là Ngọc Lan nhất mạch, cũng là Lôi đinh gia tộc, ta không muốn sau này lại thấy các ngươi tới tìm chúng ta phiền toái. Nếu phát sinh chuyện như vậy, ta sẽ không ngại ... hảo hảo dạy ngươi."
Áo Bố Lai Ân, Hi Tắc, Tháp La Sa một đám người đều cười cười ở bên cạnh.
Bỏi vì bọn họ đều rõ ràng thực lực của Lâm Lôi, lúc đầu tại Mịch la đảo hỗn loạn đại chiến thực lực của Lâm Lôi đã triển lộ không thể nghi ngờ.
"Đi thôi." Lâm Lôi nắm tay Địch Lỵ Á rồi cùng đám Ba Lỗ Khắc, Thụy Ân đi về chỗ ở của Ngọc Lan nhất mạch.
"A Tư Lỗ đại nhân. Này ..." Cả đám người bên cạnh A Tư Lỗ trên mặt tràn đầy vẻ khó hiểu, kinh sợ.
A Tư Lỗ sắc mặt âm trầm.
"Không ngờ Ngọc Lan nhất mạch lại xuất hiện một cao thủ." A Tư Lỗ trầm thấp nhủ.
"Nhưng hắn là trung vị thần a." nhất thời có người nói.
A Tư Lỗ lắc đầu: "Không có khả năng, trọng lực không gian đó quá mạnh, quả thực khiến người ta sợ hãi. Trong dẫn lực đó đối phương hoàn toàn có thể dễ dàng giết chết chúng ta, có thể tu luyện Trọng lực không gian đến cảnh giới như thế tuyệt đối là thượng vị thần phi thường cường đại."
"Rất mạnh?" Mấy tên trung vị thần phía sau đều cảm thấy mờ mịt.
"Lục tinh ác ma, hoặc là thất tinh ác ma!" A Tư Lỗ nói khẽ.
Nhất thời mấy tên trung vị thần hoàn toàn trợn tròn mắt, bọn họ bình thường nhìn thấy thượng vị thần đều đã cung kính. Mà bình thường thượng vị thần chỉ là tứ tinh ác ma thực lực, có thể đạt tới lục tinh ác ma, thất tinh ác ma ở trong gia tộc đều là cao tầng.
"Chúng ta phát hiện hắn là trung vị thần a." Một lam phát thanh niên (tóc xanh) liền nói.
A Tư Lỗ quay đầu nhìn lại tên kia một cái rồi lập tức quay đầu đi căn bản không hề để ý tới tên trung vị thần này.
"Ta nói sai rồi sao?" gã kia vẫn còn mờ mịt.
"Ẩn nặc hơi thở, ngụy trang, nên đoán không ra sao?" Một tên trung vị thần khác cười nói "Đi thôi, cũng không biết Ngọc Lan nhất mạch lịch sử ngắn ngủi đó sao lại xuất hiện cao thủ cường đại như vậy."
Vừa lẩm bẩm trong miệng mấy vị trung vị thần này vừa rời đi.
Lâm Lôi hiểu, đừng nói trong các chi mạch của một đại gia tộc mà chính là trong mấy anh em cùng cha mẹ cũng có thể tranh cao thấp, thực lực yếu sẽ bị xem thường, thực lực yếu sẽ bị khi nhục.
Đó là chuyện rất bình thường.
"Cao tầng của Lôi đinh gia tộc cũng mặc kệ này chuyện, có lẽ còn khuyến khích như vậy." Lâm Lôi cũng hiểu, người thực lực yếu nếu bị xem thường sẽ khiến họ có cảm giác khuất nhục có khi dẫn đến vì tức giận mà tu luyện chăm chỉ.
Dù sao, gia tộc có quy định, không cho phép chém giết giữa người đồng tộc nên sẽ không sợ thực lực của gia tộc bị tổn thương.
"Có tranh đấu, có cao thấp, có cấp bậc mới có tiến bộ." Lâm Lôi thầm than.
Thế nhưng, Ngọc Lan nhất mạch của mình cũng trở thành mạch yếu nhất, căn cơ kém, lịch sử ngắn không có cách nào khác thay đổi.
"Lâm Lôi, kia là chỗ ở của Ngọc Lan nhất mạch chúng ta." Ba Lỗ Khắc chỉ về phía trước nói. Lâm Lôi theo hướng chỉ dẫn nhìn lại. Ở phía cuối cốc có trùng trung hai tầng tiểu lâu.
Khi Lâm Lôi bọn họ đi qua chiếc sân cỏ liền thấy không ít người đang đón lại đây, cũng có hai hài đồng.
"Tộc trưởng!"
Cả đám người đều lên tiếng chào.
"ha ha. nhanh lên chuẩn bị yến tịch, khánh chúc Lâm Lôi địa đến." Ba Lỗ Khắc lớn tiếng cười nói.
"Tộc trưởng, Lâm Lôi là ai?" Cả đám người này cũng không ai biết Lâm Lôi. Lâm Lôi cũng nhìn kỹ mọi người trước mắt. Mỗi người đều gây cho hắn cảm giác quen thuộc từ sâu thẳm tâm linh, đây đều là người cùng gia tộc hắn, đều uẩn hàm cùng một huyết mạch: "Ba Lỗ Khắc gia tộc chúng ta tại Ngọc Lan đại lục dân số rất thưa thớt, nhưng trên địa ngục cũng khá náo nhiệt."
Có thể sống trên địa ngục, những người này đều có thể có vĩnh hằng tánh mạng, tự nhiên sẽ càng ngày càng nhiều.
"Lâm Lôi là ai vậy?" Ba Lỗ Khắc nhất thời nở nụ cười "Hắn tựu là người của Ngọc Lan nhất mạch chúng ta."
"Hắn chính là từ Ngọc Lan đại lục tới." Thụy Ân nói tiếp "Thấy chưa, hắn chính là Lâm Lôi, sau này đừng nhận lầm." Nói rồi trực tiếp đưa tay khoác lên vai Lâm Lôi.
Nhất thời cả đám người đều nhìn về phía Lâm Lôi, đồng thời huyên náo lên.
"Ngọc Lan đại lục tới?"
"Dĩ nhiên là từ Ngọc Lan đại lục tới a, Lâm Lôi, Ba Lỗ Khắc gia tộc chúng ta bây giờ thế nào rồi?"
"Lâm Lôi, ngươi biết Ba Tái Đặc không? Hắn là con ta ấy!"
Cả đám người đều kích động không ngừng đặt câu hỏi, trên địa ngục trong Tứ thần thú gia tộc, bọn họ là chi mạch yếu nhất nhưng tại Ngọc Lan đại lục, bọn họ cũng là Long huyết chiến sĩ gia tộc tung hoành tứ hải.
Tại đây bị khuất nhục, tự nhiên khiến bọn họ nhớ tới những ngày tháng huy hoàng tại Ngọc Lan đại lục.
Bọn họ cũng rất nhớ Ngọc Lan đại lục.
"Các ngươi hỏi nhiều như thế làm sao hắn trả lời được?" Ba Lỗ Khắc hừ lạnh "Đừng đứng ở đây. Mau đi chuẩn bị yến tịch, hôm nay chúng ta tập trung hết lại, đến lúc đó tha hồ cho các ngươi hỏi cũng không muộn."
"Ta đi chuẩn bị yến tịch." Nhất thời một nữ tử tóc đen cười nói rồi còn cười với Lâm Lôi.
Chẳng những nữ tử này mà những người khác trong gia tộc cũng đều hướng Lâm Lôi mỉm cười ý bảo người cùng gia tộc từ Ngọc Lan đại lục tới bọn họ đều rất rất hoan nghênh!
Đại yến tịch của gia tộc nên toàn bộ mem của Ngọc Lan nhất mạch đều đến, mấy trăm người tề tụ trên đại điện, cũng may rằng đại điện khá rộng nên tất cả mọi người vẫn có thể ngồi ổn, trong yến tịch hào khí đều rất nhiệt liệt.
Dù sao trong mấy trăm người này, chỉ có hơn mười người là từ Ngọc Lan đại lục tới còn những người khác đều được sinh ra trên địa ngục. Nguồn truyện: Truyện FULL
Bọn họ đối với sự phát triển của gia tộc trên Ngọc Lan đại Lục đều phi thường tò mò.
Mà những người từ Ngọc Lan đại lục tới như Ba Lỗ Khắc, Thụy Ân cũng rất quan tâm tới tình hình con cháu trong gia tộc. Cả yến tịch cơ hồ thành cuộc nói chuyện của Lâm Lôi, Hi Tắc. Hi Tắc và Áo Bố Lai Ân đều không ngừng kể về các loại chuyện của Ngọc Lan đại lục.
Đồng thời cũng kể lại quá trình quật khởi của Lâm Lôi tại Ngọc Lan đại lục.
Thạch điêu đại sư, thánh ma đạo, long huyết chiến sĩ ...
Chuyện xưa của Lâm Lôi cũng khiến rất nhiều con cháu sinh ra trên địa ngục hâm mộ không thôi, bọn họ bây giờ mặc dù thực lực cũng khá mạnh nhưng tại Tứ thần thú gia tộc bọn họ chỉ có thể xem như tầng dưới đáy nhất, sao có thể huy hoàng được như Lâm Lôi?
Yến hội chấm dứt thì trời cũng tối, cả đám người trong gia tộc lúc này mới từ biệt Lâm Lôi.
Thụy Ân liền dẫn cả bọn Lâm Lôi tới chỗ ở.
"Lâm Lôi, ba tiểu lâu này sẽ là chỗ ở của các ngươi. Các ngươi tự an bài đi." Thụy Ân nhiệt tình nói.
"Uh. Không phiền toái ngươi, chúng ta sẽ tự an bài." Lâm Lôi cười nói.
Thụy Ân liền cười rời đi còn Lâm Lôi, Địch Lỵ Á, Bối Bối, Áo Bố Lai Ân ... cả đám mới thở dài một hơi.
"Yến tịch cuối cùng cũng kết thúc." Áo Bố Lai Ân cười cảm thán lên tiếng "Đi tới địa ngục lâu như vậy, nhưng ta vẫn chưa từng một hơi nói nhiều như vậy, Lâm Lôi, tộc nhân của ngươi đối với Ngọc Lan đại lục thực sự là tò mò a."
"Tuyệt đại bộ phận bọn họ đều chưa từng đi tới Ngọc Lan đại lục, tự nhiên tò mò."
Lâm Lôi cười nói: "Được rồi, mọi người đều nghỉ ngơi đi, chỗ ở này mọi người tùy ý tuyển đi." cuối cùng Lâm Lôi, Địch Lỵ Á, Bối Bối ba người ở một đống lâu, Áo Lợi Duy Á, Áo Bố Lai Ân, Hi Tắc, Tháp La Sa bốn người ở một đống lâu, Đế Lâm phụ tử ba người ở căn còn lại.
Đêm. yên tĩnh.
Lâm Lôi, Địch Lỵ Á đang nằm trên giường, hai người đều tươi cười.
"Lâm Lôi. Ngươi bây giờ đang rất vui vẻ đúng không?" Địch Lỵ Á nhẹ giọng nói.
"Đúng." Lâm Lôi nhớ lại một màn yến tịch vừa qua không khỏi nở nụ cười"Ở cùng với tộc nhân ta như cảm thấy mình trở về với một đại gia đình. Quả thực là rất tốt! Nếu cha ta cũng có thể nhìn thấy bọn họ nhất định sẽ rất hưng phấn, thỏa mãn."
Lâm Lôi vẫn nhớ cha mình cả đời đều muốn làm cho gia tộc phục hưng.
Nguyện vọng trước khi chết cũng là mang được vũ khí của Tộc trưởng Ba Lỗ Khắc tìm trở về.
"Ân, nếu cha của ngươi biết, nhất định sẽ rất vui." Địch Lỵ Á nói "Nếu ông biết những chuyện mấy năm nay ngươi làm nhất định sẽ rất tự hào đó." Địch Lỵ Á tựa đầu vào ngực Lâm Lôi.
Lâm Lôi ôm Địch Lỵ Á.
"Ta bây giờ chợt nhớ Toa Toa, Thái Lặc." Địch Lỵ Á nói.
Lâm Lôi cũng không khỏi nhớ tới hai đứa con của mình. Cũng không biết hai đứa tại Ngọc Lan đại lục thế nào.
"Địch Lỵ Á." Lâm Lôi đột nhiên nói.
"Sao vậy?" Địch Lỵ Á ngửa đầu.
"Chúng ta thử xem có thể sinh thêm một đứa hay không? Nói không chừng, sẽ có thể." Lâm Lôi ranh mãnh nói khiến Địch Lỵ Á không khỏi ngẩn ra, mặt chợt đỏ bừng nhìn Lâm Lôi, Lâm Lôi cười hắc hắc, cúi đầu ...
Sáng sớm, Lâm Lôi rời giường, bước ra cửa ngắm nhìn.
"Không khí buổi sáng thực sảng khoái a." Lâm Lôi nhìn chút sương mù còn nhiễu trong cốc. Những kiến trúc loáng thoáng xa xa, còn nhìn thấy Long Đạo uốn lượn với vô số tuần tra chiến sĩ bên trên.
"Đây là Tứ thần thú gia tộc a!"
Từ đáy lòng Lâm Lôi vang lên tiếng cảm thán.
Lâm Lôi đột nhiên có linh cảm, liền hướng cách đó không xa nhìn lại. Quả nhiên có một bóng người đang đi tới, là Tộc trưởng Ba Lỗ Khắc. Ba Lỗ Khắc trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười: "Lâm Lôi!"
"Tộc trưởng." Lâm Lôi liền đi tới.
"Đi, tìm chỗ nào đó, ta có chuyện muốn nói cùng ngươi." Ba Lỗ Khắc nói.
"Vào nhà ta đi." Lâm Lôi nói.
Ba Lỗ Khắc nhìn một chút, gật đầu nói: "Cũng tốt, ở đây cũng không có ai, cũng không lo người khác nghe được."
Lâm Lôi hơi kinh ngạc, nghe ý tứ của Ba Lỗ Khắc dường nha cuộc nói chuyện này rất trọng yếu, hai người liền bước vào trong phòng khách.
Lâm Lôi cũng Ba Lỗ Khắc đều ngồi xuống.
"Tộc trưởng, có điều gì nói đi." Lâm Lôi nói.
Ba Lỗ Khắc nhìn về phía Lâm Lôi trầm ngâm chốc lát mới nói: "Lâm Lôi, ngươi nói cho ta biết ngươi là trung vị thần, hay là thượng vị thần."