Ban Ngày Và Đêm Tối: Manhattan Love Story

Chương 20: Một cuộc sống khác




Không biết vì cái gì, lúc buổi sáng tỉnh dậy, chúng tôi làm rối tung mọi thứ. Đầu của tôi gối lên cánh tay tôi, chân anh đặt trên đùi tôi. Thực ra tưởng ngủ của tôi rất xấu, nếu đổi lại là Lyle sẽ không hào phóng để tôi đè nặng như thế đâu. Những người nước ngoài thường hay tức giận những chuyện nhỏ nhặt lắm.

Ngay cả bồn rửa mặt trong phòng trăng mật cũng là đồ đôi. Tôi và Nick mỗi người đánh răng ở một cái, hai người trong gương thoạt nhìn như Lyle Ultan và Carolyn Murphy trông rất xứng đôi, hai người như vậy mà ở cùng một chỗ chắc chắn sẽ rất vui vẻ. Tôi nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra, nhìn Nick qua gương nói: “Nếu 30 tuổi em vẫn chưa gả được cho ai, xin anh thương xót mà lấy em nhé.”

Anh không nói gì, tiếp tục đánh răng, làm mặt quỷ, chân đi dép của khách sạn vươn ra đá tôi.

Anh vẫn không cho tôi câu trả lời, sau đó chúng tôi cũng không nói đến đề tài này nữa. Ăn xong bữa sáng, mau một ít quà tặng ở các cửa hàng gần đó, rồi đến sân bay. Trên chuyến bay trở về, tôi có gửi một tin nhắn cho Lyle, nói cho anh biết số hiệu chuyến bay, nói: Anh tới đón em đi. Anh đơn giản trả lời “Ừ”.

Lúc máy bay hạ cánh xuống New York cũng là 10 giờ tối rồi. Xe của Nick ở gara của sân bay, hỏi tôi có muốn đi nhờ xe hay không. Tôi đang nghĩ xem một lí do nào đó để từ chối, nhưng đột nhiên lương tâm trỗi dậy, cảm thấy mình không thể ti bỉ như vậy, nên thành thật nói với anh có người sẽ đón tôi, hơn nữa còn là một người đàn ông. Anh nói: “Tốt lắm” Xoay người cầm hành lý, lên xe của anh đi qua sân bay vắng vẻ ra ngoài đại sảnh. Nhìn bóng lưng anh, cùng mái tóc ngắn sau gáy được cắt tỉa gọn gàng, tôi đột nhiên có chút buồn, cảm thấy bản thân như đang vẫy chào cuộc sống vậy.

Điện thoại vang,Lyle nói anh đã đến, nói cho tôi biết chỗ anh đứng và biển số xe. Tôi ra đến nơi, tìm được chiếc xe kia, chạy chậm qua, đưa ba lô cho tài xế. Cửa xe mở, bên trong còn tối hơn cả ngoài trời, anh vươn tay về phía tôi, kéo tôi vào lòng, ôm tôi một cái.

“Em có ngửi thấy mùi của lá thông và tuyết không.” Anh dán vào tóc tôi, nói nhỏ bên tai tôi.

Tôi cũng quay đầu ra ngửi, nói với anh đây là mùi hương cổ điển của một người đàn ông khác, hơn nữa còn thẳng thắn nói cho anh biết đây là thành quả của buổi tối hôm trước, sau đó hỏi anh: “Em nhìn qua không thể hư như vậy, có phải không?”

“Từ trước tới giờ em đã không ngoan rồi.” Anh để tài xế lái xe, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nói,“Ngay từ đầu đã vượt sức tưởng tượng của tôi.”

Anh trả lời ngoài dự kiến của tôi, tôi đã nghĩ rằng anh ít nhất cũng sẽ có chút đố kị hoặc không vui. Nhưng anh không có. Cũng tốt, tôi tự nói với chính mình, ít nhất cũng chứng minh anh không phải vì chuyện trinh tiết mới quấn quýt với t lâu như vậy. Có lẽ tôi thực sự nên quên anh đi, sau đó đi tìm một một người ăn nhiều hơn tôi, thô hơn tôi, hoặc ít nhất cũng phải thô như tôi, yêu tôi nhiều hơn tôi yêu người đó để kết giao, giống như Nick.

“Em cũng nghĩ em và anh suy nghĩ không giống nhau.” Tôi trả lời anh, không có vẻ gì là mất hứng cả. Không đợi anh kịp phản ứng, liền lái sang chuyện khác, hỏi anh thích tôi kiểu áo ngủ gì.

“Trước giờ em vẫn ổn mà.” Anh nói với tôi những thứ này không thể phân biệt trắng đen được, Không phải cứ ngoan ngoãn là phải mặc áo sợi bông quần lót chữ V. Áo ngực không được thêu ren, toàn bộ bra phải là màu sáng và có bề mặt mịn màng.

“Giống như một cô bé.”

“Giống diễn viên múa ba lê hơn.”

“Anh thích đáp án này.” Tôi nói, ôm cổ hôn một cái vào miệng anh, còn anh giống như vô số lần trước biến một nụ hôn đơn thuần thành một cái hôn sâu. Anh luôn hôn rất giỏi, nhưng tôi tình nguyện yên lặng, còn hơn trong lúc ôm mang theo chút khơi gợi. Cho nên tôi cắt ngang anh, nói: “Anh luôn hôn người khác như vậy sao? Tại sao quần áo của anh lại không bao giờ bị nhăn?”

“Một ngày thay ít nhất ba lần, càng hoạt động đặc biệt càng thay nhiều.” Anh trả lời, lần này không phải đáp án tôi thích.

Một lúc sau, ở trong căn phòng không dính chút bụi bẩn của anh, tôi vừa từ nhà tắm tắm rửa một chút ra, mặc bộ quần áo giống một diễn viên múa ba lê. Còn anh thì nằm ở trên giường, tôi đi qua nhảy lên trên người anh, hỏi anh: “Những người đàn ông khác họ làm tình như thế nào?”

“Anh không biết, anh không làm cùng đàn ông.” Anh hay nói đùa, nhưng vẻ mặt trước sau như một rất bình tĩnh.

Tôi nở nụ cười, “Vậy những người phụ nữ khác đâu?”

Anh không trả lời. Nhìn tôi, kéo tôi lại gần hơn, cho đến khi dán lên người anh.

Tôi nghiêng đầu, nhìn bầu trời đầy sao qua bức rèm mỏng manh trông như những ngọn đuốc, bầu trời bị chiếu rọi chuyển thành màu tím biếc. “Biết không, anh càng có nhiều người phụ nữ, em lại càng thích anh.”

Anh ôm lấy tôi, hôn tôi, dùng giọng nói nhẹ không thể nhẹ hơn được nữa từ sâu trong cổ họng nói ra: “Shut up.” Sau đó làm tình với tôi bằng những kiểu không giống nhau, nó vừa quanh co vừa không thể nắm bắt, lại có chút gọn gàng dứt khoát. Không biết vì cái gì, buổi tối ngày hôm đó tất cả mọi thứ đều trở nên phá lệ, điên cuồng trôi qua, còn tôi thì bắt đầu hiểu ra, tôi càng không cần, anh lại càng để ý.