Bán Sơn Yên Vũ Quá Giang Hồ

Chương 45: Phá vỡ ván cờ, giải tỏa nghi vấn




Sau khi Thần Tử Việt đến nhà ở, chuyện thứ nhất là đi dạo hết Đường Môn.

Đến thư phòng đọc sách, kết quả khiến cho hai giá sách đổ, mình thì bị đè phía dưới.

Đến hồ nước cho cá ăn, người khác đều dùng mẫu vụn bánh mỳ, y chế giễu, nhặt một cái bánh mỳ mốc rồi ném hết vào trong, như tảng đá rơi xuống, tóe lên bọt nước cao ba thước.

Sau khi đến phòng bếp, đến phòng giặt quần áo, đến nhà vệ sinh, cuối cùng là trở lại trong sân trước phòng mình, còn không có ngừng nghỉ, mà là thoải mái nhàn nhã luyện một bộ kiếm pháp.

Sau khi luyện xong, hai cái cây cổ thụ vốn xanh um tươi tốt lại biến thành nấm da đầu, cái bàn ghế dựa trong viện cũng bị liên lụy, cũng đều vỡ.

Hạ nhân nhìn mà kinh hồn bạt vía, hấp tấp chạy tới bẩm báo với chưởng môn.

Nhạc Uy nghe vậy thì cau mày, cũng đoán không ra Thần Tử Việt muốn làm gì, chẳng qua vì phòng bất trắc, mấy ngày nay mình rất cẩn thận.

Liên tiếp mấy ngày sau, Thần Tử Việt trừ việc ngẫu nhiên hỏi chuyện bức tranh thêu một chút, còn lại đều đi dạo.

Vốn đi dạo Đường Môn, khi đi dạo Đường Môn ngán rồi thì đi dạo quanh Vọng Xuyên Thành.

Nhạc Uy biết võ công y cao cường, cũng không phái người theo dõi, chỉ ngầm phân phó hạ nhân tăng cường phòng bị.

Lúc trời tối, Thần Tử Việt rửa mặt xong, trên xà nhà liền có một người nhảy xuống.

“A, Tiểu Hắc ngươi nhìn lén ta cởi quần áo!” Thần Tử Việt quấn mình vào chăn, thẹn thùng hét lên.

Dạ Lan San dở khóc dở cười, cởi ngoại bào rồi lên giường.

“Này, đây là Đường Môn!” Thần Tử Việt chỉ vào mũi y.

“Đường Môn thì sao?” Sau khi Dạ Lan San nhàn nhạt nói xong, ôm Thần Tử Việt rồi nhắm mắt muốn ngủ.

“Tiểu Hắc, đừng ngủ.” Thần Tử Việt nhéo má hắn: “Chuyện thế nào rồi?”

“Bị ngươi ầm ĩ như vậy, mấy ngày nay Nhạc Uy chưa tới tòa nhà kia, mà trước khi ngươi đi, hắn đại khái sẽ không đi vào trong đó. Cho nên đêm nay Tiểu Phong đi tìm hiểu rồi.” Dạ Lan San lười biếng mở mắt.

“Đêm nay?” Thần Tử Việt ngồi dậy từ trên giường: “Sao ngươi không nói sớm? Ta cũng phải đi xem!”

“Không được đi, ngươi ngủ với ta.” Dạ Lan San ấn Thần Tử Việt vào chăn, xoay người đè người y.

“Oa!” Thần Tử Việt bất mãn vùng vẫy.

“Lộn xộn nữa là chúng ta ai cũng đừng hòng ngủ.” Dạ Lan San híp mắt uy hiếp.

“A...” Thần Tử Việt ngoan ngoãn ngậm miệng, đáy lòng buồn bực lại ai oán.

Tiểu Hắc thật đáng ghét!

“Nghe lời, ngủ đi.” Dạ Lan San cúi đầu hôn trán y, duỗi tay giúp y sửa chăn.

Ưm... Kỳ thật có đôi khi, Tiểu Hắc cũng không đáng ghét như thế.

Trong bóng đêm, một bóng đen di chuyển nhanh như một cơn gió.

Đến chỗ trước chỗ bỏ hoang của Đường Môn, Trình Mộc Phong vươn người nhảy qua tường viện cao, nhảy vào sân.

Trong viện là một mảnh suy sút, tổng cộng chỉ có ba phòng.

Trình Mộc Phong đứng trước một cánh cửa, nhưng không vooij đẩy cửa đi vào, mà nương theo ánh trăng nhỏ nhìn một chút.

Cửa gỗ màu đỏ thắm lấm lem từng vệt, nắm cửa tích đầy mạng nhện và bụi đất, lại nhìn hai cánh cửa khác cũng có tình hình như vậy.

Trình Mộc Phong nhíu mày, mấy ngày trước mình không ngừng theo dõi Nhạc Uy, gã ít nhất chạy ba lần vào phòng, nếu như thế, sao trên nắm cửa có nhiều tro bụi như vậy?

Loại gỗ này bình thường không dày, lúc mở ra nên có tiếng động lớn, nhưng mình theo dõi vài lần cũng không nghe thấy tiếng mở cửa.

Ngưng thần nghĩ một chút, Trình Mộc Phong nhìn lướt qua trong viện.

Trong góc phải của sân có miệng giếng cổ, mặt trên đè một tảng đá lớn nặng, chỉ chừa khe hở nho nhỏ.

Sau khi cẩn thận ghi nhớ vị trí đặt của tảng đáng này, Trình Mộc Phong đưa tay muốn đẩy nó ra, không nghĩ tới nó không nhúc nhích tí nào.

Dưới ánh trăng sao, trên phiến đá bằng phẳng kia ẩn ẩn có chút ấn ký hiện lên, nhìn không chân thực, sợ thời gian lâu sẽ bị người ta phát hiện, Trình Mộc Phong ấn phiến đá kia xuống xong liền trở lại Đường Môn.

Trở lại nơi mình ở, đến trong thư phòng thì thấy một ván cờ.

Đối với cờ vây, tuy Trình Mộc Phong chỉ biết sơ qua, nhưng cũng có thể nhìn ra, với tình hình này, cờ trắng không đi mười bước sẽ thua.

Nhìn hồi lâu cũng không thấy huyền cơ gì, mắt thấy sắc trời bắt đầu hơi hơi sáng, Trình Mộc Phong viết lại vào giấy, tính đi chợp mắt trước một chút.

Tắm rửa qua loa, đến trước cửa phòng thì sửng sốt, sao ngọn đèn dầu còn sáng?

Đẩy cửa đi vào, chỉ thấy tiểu hài tử đang tựa vào giường.

“Mộc Phong!” Phương Hử ngồi dậy từ trên giường.

“Ngươi vừa mới tỉnh hay là chưa ngủ?” Trình Mộc Phong lên giường, nhéo mủi y hỏi.

“Ngủ không được.” Phương Hử ném sách trong tay, đưa tay ôm eo Trình Mộc Phong: “Tìm hiểu thế nào rồi?”

“Đại khái có thể xác định Đường chưởng môn không chết, còn có nơi hắn bị nhốt, nhưng có một chút vấn đề.” Trình Mộc Phong cười cười: “Việc này ngày mai hãy nói, hiện tại ta đã trở về, ngươi có phải ngủ ngon giấc rồi không?”

“Ừm, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút.” Phương Hử xoa xoa cái mũi: “Đợi ngày mai rời giường, chúng ta cùng nhau giải quyết vấn đề.”

“Được.” Trình Mộc Phong gật đầu,ôm tiểu hài tử chui vào trong chăn.

Một nén nhang sau...

“Mộc Phong.”

“Ừm?”

“Nghỉ ngơi cho tốt.”

“Ta biết.”

“...Biết thì ngươi đừng sờ ta nữa! Ngủ!”

“Ngoan, một lần thôi.”

“Không cho!”

“Vậy một nửa.”

“... ”

“Tới đây, hôn một cái.”

“Không cho! Ưm...”

“A, thả lỏng một chút, ngoan.”

“Ưm...”

Sáng hôm sau, mãi đến khi mặt trời lên cao, Phương Tiểu Hử mới xoa thắt lưng, ngồi dậy từ trên giường.

Quay đầu lại nhìn bên cạnh, không có ai.

Mím môi, mới quần áo vừa hít hà.

Đau thắt lưng, mông cũng đau, Mộc Phong không có ở đây!

Ưm, không vui.

Sau khi mặc quần áo tử tế thì tìm tìm chung quanh, cuối cùng tìm thấy Mộc Phong ở trong thư phòng, còn có sư phụ của Mộc Phong.

“Tiểu Hử?” Trình Mộc Phong tiến lên vén tóc y: “Sao rời giường sớm như vậy?”

“Khụ khụ...” Dạ Lan San phía sau bị nước trà làm sặc.

Còn không tới một canh giờ nữa là ăn cơm trưa, còn sớm?

“Dạ bảo chủ.” Phương Hử có chút xấu hổ.

“Tiểu Hử ngoan, ta và Mộc Phong có việc muốn bàn bạc, ngươi đi chơi trước đi, lão Ngô đang làm kẹo đậu phộng ở phòng bếp, muốn ăn không?” Trong đáy lòng Dạ Lan San, Phương Hử vẫn là tiểu hài tử năm đó.

“Ừm...” Phương Tiểu Hử do do dự dự nhìn Mộc Phong, không muốn đi, mình muốn ở lại giúp đỡ.

“Sư phụ, để Tiểu Hử ở lại đi.” Trình Mộc Phong cười cười, đưa tay kéo bả vai Phương Hử.

“Hửm?” Dạ Lan San nhìn ra ý tứ, vì thế cười, gật đầu đáp ứng.

“Các ngươi đang nói chuyện gì?” Phương Hử đi đến trước bàn học hỏi: “Ván cờ?”

“Đúng vậy, ta và sư phụ đều cảm thấy đó là một cơ quan, nhưng không biết giải như thế nào.” Trình Mộc Phong chỉ cho Phương Hử xem: “Cờ đen chỉ cần mười bước sẽ ăn con đại long của cờ trắng, kẻ cả trử con đều biết sắp kết thúc rồi, còn có ý gì?”

“... Oa, không phải nha.” Phương Hử lắc đầu: “Cờ trắng sẽ không thua.”

“Vì sao?” Trình Mộc Phong và Dạ Lan San Đô tinh thần tỉnh táo.

“Nơi này, cờ đen.” Phương Hử nắm chắc chỉa chỉa.

“Nơi này?” Trình Mộc Phong lấy bút lông đen chấm một cái.

“Nơi này, cờ trắng.” Phương Hử lại một vị trí khác.

Từng bước một, trong vòng năm bước, quân lính cờ đen lập tức tan rã.

Bỏ đi những quân cờ bị ăn, còn lại, vừa vặn mở ra đồ đằng Đường Môn.

“Tiểu Hử, ngươi thông minh quá!” Mừng như điên, Trình Mộc Phong cũng bất chấp có người ngoài ở đây,, ôm Phương Hử hung hăng hôn một cái.

“Á...” Phương Hử có chút xấu hổ, đau tay lau khuôn mặt.

“Ngươi đánh cờ rất tốt?” Dạ Lan San sờ sờ đầu Phương Hử.

“Ừm, cha ta chơi cờ giỏi nhất.” Trong lòng Phương Hử cũng vô cùng vui vẻ, mình có thể giúp Mộc Phong!

” Đêm nay ta sẽ đến Đường Môn, nhìn xem dưới giếng rốt cuộc có cái gì.” Trình Mộc Phong đóng sách dạy đánh cờ lại.

“Được.” Dạ Lan San gật đầu: “Cẩn thận.”

Phương Hử vốn muốn nói ta đây cũng muốn đi, nhưng nghĩ lại võ công mình không cao, ngộ nhỡ liên lụy Mộc Phong...

Coi như hết.

“Tiểu Hử cũng cùng đi.” Dạ Lan San cười cười với Phương Hử.

“Hả?” Phương Hử kinh hỉ: “Ta?”

“Đúng vậy, ngộ nhỡ dưới giếng có cơ quan gì, ngươi phải giúp Mộc Phong.” Dạ Lan San lấy dao găm nhỏ từ trong lồng ngực ra: “Đây có tẩm độc Gia Cát, mang theo phòng thân.”

“Ừm, cám ơn Dạ bảo chủ.” Phương Hử liên tục gật đầu, cất bảo bối dao găm nhỏ vào.

Phương Hử cười tít mắt, chạy nhanh như làn khói ra ngoài.

“Sư phụ.” Trình Mộc Phong nhíu mày: “Mấy ngày nay trong Đường Môn rất nhiều người, mang theo Tiểu Hử, ta sợ...”

“Sợ y gặp nguy hiểm?” Dạ Lan San cười: “Yên tâm, ta đi với các ngươi.”

“Sư phụ tự mình đi?” Trình Mộc Phong nghi hoặc: “Một mình con...”

“Ngươi làm rất tốt” Dạ Lan San cười vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Ta đi không phải làm cái khác, ta đi là giúp ngươi bảo vệ Tiểu Hử, ta thấy y rất muốn đi. Có điều chuyện khác, ngươi phải tự mình làm.”

“Cảm ơn sư phụ.” Trình Mộc Phong cảm thấy trong lòng ấm áp.

“Dạ bảo chủ, Mộc Phong, ăn cơm!” Phương Hử chạy tới, đầu luồn vào cửa gọi người.

“A, đi thôi!” Dạ Lan San ra ngoài trước, để hai đứa con nít nhiệt náo ở lại.

Phương Tiểu Hử vui đến mức mắt híp thành một đường ngang, thiếu chút nữa là không thấy đường đi.

Trình Mộc Phong thấy buồn cười, vì thế thừa dịp không ai chú ý, xoay người hung hăng hôn cái miệng của y một chút.

“Á...” Hàm răng Phương Tiểu Hử bị đụng, vừa chua xót vừa đau, nước mắt lưng tròng.

“Ngoan, đau à? Tới liếm liếm.” Trình Mộc Phong nâng cằm y lên, từ từ tới gần.

Dạ Lan San đi ở phía trước vô lực vỗ trán, mình không dạy hắn lưu manh như vậy.

Đoạn Tinh dạy?