Bàn Sơn

Chương 39: Dưỡng quỷ vi hoạn




Chương 39: Dưỡng quỷ vi hoạn. (1)

Mà sắc mặt của Lương Tân và Khúc Thanh Mặc cũng đồng thời sa sầm lại, hai người đã hiểu được rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Mà ngay cả Dương Giác Thúy đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh Thanh Mặc cũng đột nhiên mở to mắt, tràn ngập cảnh giác nhìn khắp xung quanh.

Lương Tân và tiểu quỷ Phong Tập Tập sống chung với nhau bốn năm, mỗi lần Phong Tập Tập xuất hiện đều tạo ra một trận gió lạnh lẽo, không phải là rét lạnh thật sự, chỉ là một loại cảm giác có thể nhận ra nhưng không có cách nào để diễn đạt bằng lời.

Trước đó một giây, loại cảm giác này đột nhiên xuất hiện, điểm khác biệt duy nhất đó là, loại âm lạnh đánh sâu vào lòng người này so với khi Phong Tập Tập hiện thân thì mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Gần đây. . . Có quỷ!

Khúc Thanh Mặc phát hiện ra có quỷ hiện thân là bởi vì nghe được loạt tiếng chung vừa rồi, là tiếng kêu ai oán trước khi vỡ nát của pháp khí trấn quỷ phổ thông nhất: Như Ý Kim Linh.

Lương Tân quay sang Trang Bất Chu đang đứng bên cạnh, lạnh lùng hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Loại âm lạnh khi tang vật hiện thân mang đến, tiếng kêu ai oán cuối cùng của Như Ý Kim Linh đều đến từ cửa hàng bên trái Nhật Sàm, cửa hàng quan tài Bất Chu.

Trang Bất Chu gật đầu chết lặng, ánh mắt ẩn chứa sự tuyệt vọng liếc nhìn Lương Tân một cái, nói:
- Các người. . . Các người chạy mau đi, nó thoát ra rồi, không chỉ tìm chúng tôi báo thù, chủ cần là người sống nó sẽ không bỏ qua.

Mà Tống Cung Cẩn lại đột nhiên cười ha hả điên cuồng:
- Chạy? Chạy được sao? Lệ quỷ hiện thân, ha ha, lão Trang, lần này hai ta tự đem sinh ý đặt lên đầu mình rồi. . .

Hai kẻ thất hồn lạc phách nói năng bát nháo, một cỗ âm lãnh bạo ngược đã chậm rãi bay tới trước cửa Nhật Sàm, có một con quỷ vật ẩn nấp trong không khí, từng bước từng bước đi về phía bọn họ.

Tống Cung Cẩn cả người nhũn ra trên ghế, khuôn mặt vốn đã không có lấy một chút huyết sắc lúc này lại bao phủ thêm một tầng xám xịt, khóc thút thít nói:
- Xong rồi. . . Xong rồi. . .

Phản ứng kịch liệt nhất là Dương Giác Thúy, tiểu thiên viên vừa mới phát hiện ra tang vật không có ý tốt đang từng bước ép tới, lập tức nhe răng nổi giận kêu tra tra xông về phía cửa, chạy được hai bước thì quay lại nhìn Lương Tân có chạy theo hay không, sửng sốt một lát rồi vội vàng chạy trở về, hai ba bước đã ngồi trên cổ Lương Tân.

Tiếng cười khàn khàn lạnh lẽo nặng nề vang lên ngoài cửa, nghe ra khiến cho người ta có cảm giác buồn nôn.

Trang Bất Chu cũng cười hắc hắc bén nhọn:
- Quả nhiên ai cũng chạy không thoát, nó tới rồi. . .

Lúc này, đột nhiên nghe thấy thanh âm khiến lòng người khó chịu, truyền đến từ phía sau lưng lão:
- Ngươi đừng có vào đây, đây là quán cơm của tôi, hai cửa hàng tang ma bên cạnh đã đủ rồi, lại thêm một con quỷ đi vào nữa thì còn làm ăn gì nữa.

Trang Bất Chu trợn tròn mắt há hốc mồm, vẻ mặt so với nhìn thấy quỷ còn kinh sợ hơn rất nhiều, quay đầu lại nhìn thì thấy Lương Tân đang ôm tiểu hầu nhi nhíu mày nhìn chằm chằm bên ngoài cửa.

Khúc Thanh Mặc liền cười hì hì nhìn Tống Cung Cẩn, lại nhìn Trang Bất Chu vài lượt, bắt chước giọng điệu không nhanh không chậm của bọn họ, cười nói:
- Hai vị chưởng quầy, tiểu điếm đã đóng cửa, ngày mai mời đến sớm hơn đi!
Nói xong, bày ra bộ dáng tiễn khách. Nếu không phải thời gian cấp bách, Lương Tân thật muốn chạy đi mời họa sĩ vẽ lại bộ dạng của hai người Tống Cung Cẩn và Trang Bất Chu lúc này, treo lên đầu giường mỗi ngày xem một lần, thật sự là giải được mối hận trong lòng.

Mắt thấy đoàn âm phong sẽ cuốn vào Nhật Sàm, Lương Tân dặn Thanh Mặc một câu:
- Bảo vệ hai người bọn họ!
Tiếp đó thân thể chuyển động tựa như một đầu báo hung ác, không chút do dự xông về phía tang vật.

Trên đời này Lương Tân không sợ nhất chính là quỷ.

Quỷ cũng phải sống, muốn giết người cũng cần phải có lực lượng, muốn không chết càng phải nhờ vào lực lượng!

Tang vật đang ẩn nấp trong âm phong, so với người bình thường mà nói tự nhiên là mạnh mẽ vô cùng, nhưng so với Lương Tân, đã tiến vào Thanh Sắc cảnh mà nói, căn bản không đáng giá nhắc tới.

Quyền thứ nhất, âm phong liền tan, lệ quỷ hiện thân, sắc mặt hoảng hốt mà thê lương.

Quyền thứ hai, đánh trúng thiên linh, ngay cả một tiếng kêu thảm lệ quỷ cũng chưa kịp phát ra thì đã bị nguyên lực hành thổ sắc bén đập tan thành mây khói.

Mà lúc này, nơi góc đường đột nhiên vang lên một tiếng 'bùm', một bóng người lảo đảo té ngã trên mặt đất.

Lương Tân bởi vì có chân khí, thị lực cũng tốt hơn rất nhiều, sau khi nhìn thấy người vừa té ngã, ngoài ý muốn hô lên:
- Lão Miêu?!
Vừa nói xong cũng kịp lao tới đỡ lấy lão.

Lão Miêu sắc mặt trắng bạch, thân thể giống như bị sốt rét run lên cầm cập, nhìn thấy Lương Tân mới miễn cưỡng mở miệng nói:
- Sao, sao lại có quỷ?

Lương Tân cười ha hả, đỡ lão vào trong Nhật Sàm.

Hắc bạch vô thường mới vừa rồi còn sợ hãi đến nỗi thần trí mơ hồ, lúc này nhìn thấy Lương Tân đánh tan quỷ lệ thì trong mắt chợt lóe lên một tia đau lòng, nhất thời không nói thêm điều gì nữa, vội vàng chạy về cửa hàng quan tài dò xét.

Thanh Mặc, Lương Tân thoải mái đi theo sau hai người bọn họ, lão Miêu thì ở lại trong quán.

Tại cửa hàng quan tài Bất Chu, gian ngoài vài cỗ quan tài cực lớn mở nắp, trong đem tối giống như có một loại cảm giác thúc hồn đoạt phách. Hắc vô thường không nhìn quầy hàng cũng chẳng thèm nhìn tủ tiền, càng không kiêng dè Lương Tân ở phía sau, nâng cao đèn xuyên qua phòng khách đi thẳng vào nhà sau. Sau khi đẩy cửa bước vào phòng mới thở dài một hơi:
- Quả nhiên là như vậy!

Trong phòng tràn ngập mùi máu tươi gay mũi, ba người nằm trên mặt đất, trên người ướt đẫm máu tươi, vị trí trái tim của mỗi người đều có một lỗ thủng máu tươi đầm đìa, hiển nhiên là bị tang vật mạnh mẽ móc đi trái tìm.

Ba cỗ thi thể đều mặc trang phục màu đen, xem bộ dáng chắc hẳn là trộm cắp đêm.

Trong phòng của Trang Bất Chu được trang trí cực kỳ đơn giản, chỉ có một chiếc giường và một cái bàn, trên bàn đặt một cái bình bằng đồng hoa văn cổ quái, xung quanh bình đồng này còn vương vãi một ít giấy bùa, ngoài ra còn có vài miếng vỡ của chiếc chuông màu vàng.

Khúc Thanh Mặc hình như nhớ tới điều gì đó, đi đến không chút khách khí cầm bình đồng lên, sau khi quan sát một lúc thì hừ lạnh một tiếng, đưa chiếc bình cho Lương Tân.

Bình đồng vừa rơi vào tay, rất nặng, Lương Tân lúc này mới phát hiện ra chiếc bình này là rất dầy, nói một cách rõ ràng hơn là giống như một chiếc chày gỗ khắc hoa văn.

Khúc Thanh Mặc nhìn Trang Bất Chu nói:
- Vô Tâm Bình? Ngươi từ núi Thiết Đầu xuống?

Nhưng Trang Bất Chu lại buồn bực nhíu mày:
- Cái gì mà Vô Tâm Bình, Thiết Đầu sơn. . . Trở lại Nhật Sàm rồi nói, nơi này không thích hợp để nói chuyện.

Tống Cung Cẩn thì tìm đến một cái xẻng, ở trong phòng đào hố chôn người. . …

Thiết Đầu sơn không phải là núi mà là một tà phái tu chân, đệ tử của môn tông này tinh thông nhất đó chính là: Nuôi quỷ!

Vô Tâm Bình là pháp khí mà bọn họ dùng để nuôi quỷ.

Tương truyền rằng đệ tử của Thiết Đầu môn, nuôi quỷ, sai khiến quỷ, giao tiếp với quỷ, trong đó không ít cao thủ bước vào Hải Thiên cảnh, Huyền Cơ cảnh, thậm chí còn có vài trưởng lão đặc biệt đột phát Tiêu Diêu cảnh trở thành tu sĩ lục bộ. Chẳng qua bọn họ hành sự quỷ dị, thủ đoạn độc ác, ở hai ngàn bảy trăm năm trước đã chọc giận môn phái tu chân chính đạo nổi danh nhất giàu có nhất lúc bấy giờ là Minh Xuân Sơn tông.

Chương 39: Dưỡng quỷ vi hoạn. (2)

Sau một hồi ác chiến, Thiết Đầu sơn bị san bằng, tất cả các đệ tử môn hạ đều bị giết chết.

Sau khi Thiết Đầu sơn bị hủy, một tên môn hạ dư nghiệt may mắn đào thoát, không biết là được vị thần tiên nào yêu mến mà chiến được Linh Lung ngọc hạp nổi danh thiên hạ. Bảy năm sau, tên đệ tử Thiết Đầu sơn này tu vi đột nhiên tăng mạnh, lấy lực một người khiêu chiến cả tòa Minh Xuân sơn, sau khi giết chết một ngàn ba trăm tên đệ tử Minh Xuân cùng chưởng môn Minh Xuân đồng quy vu tận.

Khúc Thanh Mặc nói xong không chỉ Lương Tân lộ vẻ kinh ngạc mà Trang Bất Chu cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, ấp úng lẩm bẩn:
- Cái bình này. . . Lại có lai lịch lớn như vậy sao?

Khúc Thanh Mặc hắc hắc cười lạnh:
- Tà đạo dư nghiệt chịu người người đuổi giết, người đừng kinh ngạc, trước tiên tự lo cho tính mạng của mình đi đã!

Trang Bất Chu hai mắt trợn trừng, dẫm chân:
- Cái gì, tại sao ta lại biến thành dư nghiệt tà đạo rồi. . . Lại nói, các ngươi đã từng nhìn thấy dư nghiệt tà đạo nào vô dụng như ta chưa!

Trang Bất Chu bình thường tươi cười, trầm tĩnh lúc này kinh hoảng lúng túng, Khúc Thanh Mặc và Lương Tân thích nhất là nhìn thấy bộ dạng lúc này của hắn, cảm thấy sảng khoái từ tận sâu trong lòng, cả hai đều cười lên ha hả, Lương Tân vừa cười vừa nói:
- Ngươi trước hết tự nói về mình đi đã!

Trang Bất Chu cả mặt oan uổng, cho dù hắn không hiểu môn đạo của người tu hành nhưng cũng có thể hiểu được 'dư nghiệt tà đạo' bốn chữ này đủ để khiến cho hắn một ngày chết ba lần, vội vàng kể lại chuyện đã trải qua.

Trang Bất Chu và Tống Cung Cẩn đều là nhân sĩ Bình Diêu châu, hai huynh đệ không cha không mẹ, từ nhỏ đến lớn lưu lạc trên giang hồ. Hai người bọn họ nhát gan chân yếu tay mềm, nhưng bởi vì tướng mạo quái dị, rất có khí chất của hắc bạch vô thường cho nên bị một vị Lưu bán tiên làm nghề bói toán nhìn trúng, thu về làm hắc bạch đồng tử.

Lưu bán tiên ở Bình Diêu châu rất có danh tiếng nhưng cả đời không lập gia đình, Trang Bất Chu và Tống Cung Cẩn hai anh em họ xem như là nửa đồ đệ của lão, cũng có thể xem là nửa con trai lão.

Đến lúc tuổi già, Lưu bán tiên nhìn thấy hai anh em bọn họ hiếu thuận như vậy liền nói ra bí mật của mình, lão nhân xem tướng tính số linh nghiệm như vậy hoàn toàn là dựa vào chiếc 'Vô Tâm bình' mà lúc trẻ vô tình nhặt được.

Lưu bán tiên đọc chu dịch, sau khi nhặt được Vô Tâm bình dần dần tìm hiểu được một chút môn đạo sử dụng nó, sau vài lần trắc trở cũng chân chính bắt được một con lệ quỷ nuôi dưỡng ở trong bình. Bình thường ông ta đoán mệnh đều dựa vào sự chỉ điểm của đầu lệ quỷ này, cho nên có chút linh nghiệm.

Sau khi Lưu bán tiên chết đi, truyền lại Vô Tâm bình và pháp quyết sử dụng mà ông ta tìm ra được cho hai anh em bọn họ. Nhưng dựa vào tướng mạo của Trang Bất Chu và Tống Cung Cẩn muốn tự mình bầy quán xem tướng số là không có khách. . . Hai tên đồng tử dữ tợn đứng bên cạnh cao nhân đắc đạo, đó là phô trương; hai tên đồng tử dữ tợn tự mình lưu lạc, đó là tạo nghiệt.

Trang, Tống hai người không mở được tiệm tướng số, chẳng qua bọn họ lại phát hiện ra một khả năng khác của đầu lệ quỷ trong bình. Nó có thể chỉ ra nơi nào lệ khí dầy đậm, đại kiếp sắp xuất hiện!

Mang theo tiền bạc mà sư phụ để lại, dựa theo chỉ dẫn của lệ quỷ trong bình đồng, hai anh em bọn họ ở của hàng buôn bán đồ tang ma, Trang Bất Chu mở cửa hàng quan tài, Tống Cung Cẩn mở của hàng vàng mã. Quả nhiên nơi nào bọn họ đến y như rằng nơi đó gặp đại kiếp nạn. Lần này y như chỉ điểm của lệ quỷ, bọn họ lại đến Đồng Xuyên mở cửa hàng.

Hai người bọn họ không được mở cửa tiệm gần nhau, đây cũng là sự thật. Điều này là lời nhắc nhở năm xưa của Lưu bán tiên, chẳng qua Lưu bán tiên ngày đó không thể tính ra được Trang Bất Chu và Tống Cung Cẩn sẽ mở buôn bán đồ tang ma; ý ban đầu của ông ta là hi vọng hai tên đệ tử chung sống hòa thuận, nếu như bọn họ mở sạp tướng số gần nhau, sớm hay muộn cũng sẽ đánh nhau.

Vô Tâm bình là pháp khí của Thiết Đầu sơn chuyên môn dùng để nuôi dưỡng quỷ, uy lực không thể xem thường. Đừng nói là tang vật không ra gì mà Trang Bất Chu bọn họ đang nuôi trong bình, cho dù là nuôi một đầu quỷ vương chân chính cũng không thành vấn đề; nhưng Lưu bán tiên không am hiểu biện pháp sử dụng, hoàn toàn là dựa vào bản thân tự tìm hiểu mày mò, nào là Trấn Quỷ phù, Như Ý Kim Linh, tất cả đều là loại bình thường, cũng may bản thân chiếc bình này là đồ tốt cho nên mới có thể nuôi đầu lệ quỷ này suốt mấy chục năm.

Trang Bất Chu nói đến đây rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm:
- Hai anh em chúng tôi không ngờ được đó là, hai vị có thể kinh doanh Nhật Sàm ngày một tốt hơn, đến quán này ăn đều là hán tử sinh khí mạnh mẽ, đến nửa đêm rồi mà vẫn bình bịch đập bàn không ngừng khiến cho đầu lệ quỷ này kích động không ngừng. Tôi sợ cứ tiếp tục n hư vậy sẽ sinh chuyện cho nên mới kéo Tống Cung Cẩn sang khuyên hai vị chưởng quầy sớm đóng cửa hàng một chút.

Tiếp đó Trang Bất Chu lại lập lời thề, nói:
- Lai lịch của chiếc bình đồng này chỉ có như vậy thôi, hai anh em chúng tôi quả thực là nuôi dưỡng quỷ nhưng căn bản là không biết Thiết Đầu sơn và Vô Tâm bình, càng không phải là dư nghiệt tà đạo, hai vị minh giám cho!

Lương Tân nghe xong gật đầu, quay sang nhìn lão Miêu đang ôm chén trà nóng cả người ngẩn ngơ, nhẹ giọng hỏi:
- Ba kẻ kia là bằng hữu của lão sao?

Trước tiên nhìn lão Miêu, sau đó lại nhìn ba kẻ đã chết ở trong tiện quan tài, Lương Tân cơ bản đoán ra được sự việc đã xảy ra.

Lão Miêu lúc này mới giật mình tỉnh mộng, thở hắt ra một hơi, lắc đầu nói:
- Bọn họ là do tôi mời từ quan ngoại tới, đều là đám người dùng tiền mua bán, tôi bị hai tên quỷ vô thường hủy hoại thanh danh, thật sự là tức giận không tài nào kể hết!

Lão Miêu bốn cũng chẳng phải là kẻ chịu an phận, dưới cơn tức giận chạy ra quan ngoại dùng tiền thuê ba tên phi tặc đến báo thù Trang Bất Chu, chẳng qua ba tên phi tặc này lại mở ra tấm bùa trấn phong bình đồng.

Tấm phù trên Vô Tâm bình và tấm phù trên hai người Trang, Tống nhất thể tương liên, bên này vừa bị phá, bên kia cũng bốc thành đoàn khói xanh. . .

Nói xong, lão Miêu cũng lắc đầu cười khổ:
- Tôi cũng không ngờ được, hai vị đông gia có thể đưa Nhật Sàm làm ăn phát đạt, sớm biết như vậy tôi sẽ không chạy ra quan ngoại mệt nhọc một trận, suýt nữa gây ra đại họa còn chưa tính, còn vô cớ làm hại ba đầu tính mạng!

Chẳng qua ba tên phi tặc này cũng chẳng phải là người tốt, chết rồi cũng xem như là trừ hại cho dân.

Lương Tân trong lòng đắc ý vô cùng, lại nhìn về phía Trang Bất Chu, sắc mặt lại trầm xuống:
- Chiếu theo lời ngươi nói, Đồng Xuyên lập tức xảy ra chuyện lớn sao?

Trang Bất Chu gật đầu thật mạnh:
- Nhất định xảy ra chuyện, nếu không chúng tôi hà cớ gì phải đường xa ngàn dặm chạy tới nơi này mở cửa hàng tang ma! Trước đây chúng tôi đã hai lần khuyên các vị rời khỏi Đồng Xuyên, kỳ thật cũng là một phen ý tốt!

Lương Tân không nhận thịnh tình của Trang Bất Chu, liên tục truy hỏi:
- Là tai họa gì? Vào ngày nào? Sẽ chết bao nhiêu người?