Bán Tiên

Chương 140: Gom hàng




"Theo chúng ta biết, triều đình đã không còn tiền rồi, vì kiếm tiền cứu tế, đem Huyền Quốc công phái tới bên này huyết tẩy một lần, xét nhà tịch thu một khoản lớn bạc để ứng phó tình hình tai nạn, lại thêm triều đình đập nồi bán sắt, dỡ tường Đông bổ tường Tây, nghĩ hết biện pháp đẩy ra hai nghìn vạn lượng bạc, thế nhưng là rất thần kỳ, phân chia xuống tới không bao lâu liền không còn, tiền đâu chứ? Nói là dùng hết rồi!"

"Có là người không sợ chết! Triều đình cũng không dám để cho Huyền Quốc công đem đám người giở trò kia đều giết sạch, ngươi xem, sợ Huyền Quốc công tiếp tục hung dữ hạ thủ, lại đem Huyền Quốc công triệu hồi về rồi."

Bộp! Thái Thú vỗ bàn giận dữ, "Đại sự Triều đình là việc các ngươi có thể vọng nghị sao?"

Trịnh trọng cảnh cáo cũng chỉ đổi lấy vẻ mặt bốn vị tộc trưởng châm chọc mà thôi, sự tình nháo đến nước này, mặt mũi hay không mặt mũi đã không còn trọng yếu nữa, chỉ có thể là dựa vào thực lực nói chuyện.

"Nói triều đình không có tiền, chúng ta tin tưởng. Nói quan phủ tai khu không có tiền, chúng ta cũng tin. Nhưng người có tiền còn nhiều a, chẳng qua là mọi người đều không nói thẳng ra, các ngươi vì sao không tìm bọn họ đòi tiền, chỉ dám tới đào túi chúng ta, chỉ dám tới bưới móc mấy hạt lương trong kho chúng ta, là muốn bức cho chúng ta táng gia bại sản đi lên tuyệt lộ sao?"

Thái Thú cắn răng nói: "Nếu nói như thế, ta chỉ có thể là cưỡng ép cạy mở kho lúa của chư vị rồi!"

"Chúng ta tại Thượng Uyển phủ nhiều năm, sự việc từ trên xuống dưới chỗ chúng ta là có một quyển sổ, người liên lụy rất nhiều, cũng không thể tùy cho ai muốn bắt chẹt là có thể bắt chẹt chúng ta."

"Thái Thú đại nhân muốn cưỡng ép cạy mở nhà kho của chúng ta? Có thể! Chỉ là phải nhắc nhở Thái Thú đại nhân một tiếng, trong thương hội chúng ta cũng có chút quý nhân đầu tư cổ phần, bọn họ không nhả ra, chúng ta không dám mở kho phóng lương, chư vị đại nhân rất có thể dùng hình với chúng ta, rất có thể bức bách chúng ta khai ra một số quý nhân kia, chỉ cần các ngươi dám!"

Bốn đại gia tộc dùng một phen ngôn luận lời lẽ đanh thép khiến cho quan viên tại đây vẻ mặt trầm xuống không dám hé răng.

Quai hàm Chiêm Mộc Xuân căng ra, hô hấp nặng nề.

Phía trước gã, Thương bộ Dương chủ sự nói: "Thái Thú, ngoài thành đều là sình lầy bị nước ngâm lâu, nạn dân ngoại trừ một ít đỉnh núi và bãi đất cao, ngay cả nơi đặt chân cũng không có, dễ sinh tật bệnh, trước mở cửa thành, chuyển người vào đi!"

Thái Thú còn chưa có đáp lời, Ngụy thị tộc trưởng lạnh lùng nói: "Tuyệt không thể!"

Dương chủ sự nổi giận, "Các ngươi đã không mở kho phát lương, lại không để cho nạn dân vào thành, có khác gì chính tay giết chết bọn họ?"

Ngụy tộc trưởng: "Dương đại nhân lời ấy sai rồi, ngươi nhưng đã nghĩ tới hậu quả thả nạn dân vào thành chưa? Chỉ ở ngoài phủ thành, xa xa gần gần đã tụ tập có hơn mười vạn nạn dân, đều là chút người bị đói đến điên rồi, vì miếng ăn mà cái gì đều làm được, một khi vào thành, người nào quản được?"

Từ tộc trưởng: "Nạn dân chỉ cần vừa vào thành, lập tức sẽ tranh đoạt đòi ăn, bên trong phủ thành lập tức sẽ biến thành một trận hạo kiếp, nhân mã trong thành là trấn áp không nổi, đến lúc đó Dương đại nhân ngươi có nhiều thêm mấy cái đầu chỉ sợ cũng không đủ cho Triều đình chém!"

Sắc mặt Dương chủ sự trầm xuống, vể mặt đầy lo lắng, không hé răng nữa rồi.

Cảnh tộc trưởng: "Bên trong thành còn có ba vạn bách tính, bọn họ mặc dù cũng sống rất gian khổ, nhưng giảm ăn bớt mặt nỗ lực một chút vẫn còn có thể chống được đến sau tai nạn. Nhưng nếu như thả dân đói ngoài thành vào trong, vậy thì trong nháy mắt bên ba vạn bách tính trong thành cũng phải trở thành nạn dân! Cứu tế không được, trái lại lửa cháy đổ thêm dầu, còn lật tung Thượng Uyển thành, chỉ sợ ngay cả cái đầu của Thái Thú cũng giữ không được!"

Thái Thú cả giận nói: "Chiếu theo lời các ngươi nói, không quan tâm đối với sự sống chết của nạn dân ngoài thành, mắt mở trừng trừng nhìn bọn họ đi tìm chết không quản, bản quan là có thể giữ được cái đầu sao?"

Tại loại thời khắc mấu chốt này, bị cầm tới tiếp nhận chức vị Thái Thú này, quả thực là muốn mạng.

Bốn vị tộc trưởng nhìn nhau, Trần tộc trưởng chậm rì rì nói: "Gặp gỡ năm tai nạn và thiên tai, kỳ thực là có lệ cũ, chỉ cần làm theo lệ cũ, có việc gì cũng không thể trách tội đến trên đầu Thái Thú. Mọi người đều làm như vậy, không có lí do gì chỉ có một mình Thái Thú thì sai."

"Không sai, mọi việc cứ làm theo lệ cũ liền không có sai."

Chiêm Mộc Xuân nghi hoặc, không biết là lệ cũ gì.

Thái Thú nhưng là vừa nghe liền hiểu, trầm giọng hỏi: "Có tiền thì còn mạng, không có tiền thì chờ chết phải không?"

"Lời tuy rằng là không dễ nghe như thế, nhưng cũng là không còn cách nào. Có tiền thì vào thành, có thể dựa vào tiền để an thân, thì sẽ không suy nghĩ gây loạn, kẻ không có tiền, đức hạnh quả thực sẽ kém một chút!"

"Năm rồi đụng tới thiên tai tương tự, có hai lượng bạc liền có thể vào thành, nhưng mà tình hình tai nạn năm nay không giống vậy. Đường đi ngoài thành ngập bùn lầy, có một số đoạn đường vẫn còn ngập nhiều nước, lương thực khó mà vận chuyển lượng lớn tới, phỏng chừng chí ít còn phải tiếp tục khiêng nửa tháng nữa thì đường mới có thể đi lại được. Sau tai nạn, bên trong thành giá hàng sẽ tăng cao, một người cần chi tiêu cho việc ăn, mặc, ở, đi lại, muốn tại trong thành chống qua nửa tháng, không có năm lượng bạc sợ rằng không được."

Thái Thú cười nhạt không ngừng, rõ ràng là muốn nhân cơ hội quốc nạn để phát tài.

Nhưng đối diện với những kẻ này lại không biết phải làm sao, hắn không phải Huyền Quốc công, không thể trực tiếp đem những kẻ này giết chết, nếu hắn dám làm như vậy, hậu quả không phải hắn có thể gánh chịu.

Giống như lời bốn vị tộc trưởng nói, phía sau bọn họ cũng là có người.

Huống hồ hắn cũng giết không được bốn vị này. Nếu như hắn muốn cứng rắn với bốn vị này, thì chưa chắc có thể điều động được nhân mã trong thành, bốn đại gia tộc tại Thượng Uyển phủ cắm rễ sâu không phải chỉ trong lời nói mà thôi.

Sau khi tỉnh táo lại, vẫn phải tận lực vì nạn dân tranh thủ một chút thực tế, "Có thể làm theo lời bốn vị tộc trưởng chỉ điểm, nhưng mà vẫn thỉnh bốn đại gia tộc đại phát thiện tâm, xuất ra chút lương thực bố thí, mỗi ngày nấu chút cháo cho dân đói kêu than đòi thực phẩm ngoài thành, để cho bọn họ có thể chống lâu một chút thời gian, dù cho chỉ có cơ hội kéo dài mạng sống lâu hơn một ít cũng được!"

Ngụy tộc trưởng đứng lên, "Thái Thú đại nhân nói quá lời, tính mạng của nạn dân không tới phiên chúng ta gánh vác, trách nhiệm này chúng ta cũng gánh không nổi. Nhưng nếu như Thái Thú đại nhân đã nói như vậy, chúng ta cũng không có ý kiến, chỉ là phải hỏi một chút bách tính trong thành có đáp ứng hay không, chúng ta vâng theo dân ý, như thế nào?"

Không cần bách tính trong thành bỏ tiền, móc lương, bách tính có gì mà không thể đáp ứng, Thái Thú lập tức đồng ý.

Rất nhanh, trong thành khua chiêng gõ trống, triệu tập bách tính trưng cầu dân ý.

Khi bốn đại gia tộc báo cho chúng bách tính biết, nói lương thực trong thành hữu hạn, chưa hẳn có thể kiên trì đến lúc sau tai nạn chuyển lương tới, lập tức gây nên sự phẫn nộ của dân chúng.

"Không được!"

"Không được!"

"Đều là nạn dân, dựa vào đâu ta phải bỏ tiền mua, bọn họ có thể không bỏ tiền?"

Làn sóng phản đối sôi trào ầm ĩ khiến sắc mặt Chiêm Mộc Xuân trắng bệch, và càng làm hắn khiếp sợ, không nghĩ tới bách tính trong thành tình nguyện người bên ngoài chết đói, cũng không muốn bỏ ra lương thực không thuộc về bọn họ.

Điều này là trong mơ gã cũng không nghĩ tới, khiến cho gã bị chấn động mãnh liệt, cũng là điều gã đọc vạn quyển sách cũng nhìn không thấy.

Đối diện với dân tình sôi trào, Thái Thú khuôn mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn chằm chằm bốn vị tộc trưởng bình thản ung dung, cuối cùng đã hiểu rõ, tại trong vùng này, chỉ cần là việc bốn đại gia tộc không đồng ý, Thái Thú như hắn đừng hòng làm được một chuyện gì...

------ bachngocsach ------

Dữu Khánh ngây ra rồi!

Một vùng núi trụi lủi, tựa như cô đảo nằm giữa hải dương bùn lầy.

Trên ngọn núi này đã nhìn không thấy bất cứ màu xanh cây cối nào, đã bị người gặm ăn sạch rồi. Dữu Khánh ngây ngẩn ngồi xổm trên đỉnh núi, ánh mắt mờ mịt, trên người cũng dơ bẩn vô cùng.

Sau lưng hắn, trên một sườn núi khác vây quanh một đám người, một đám người không giống người, đang đoạt ăn mấy cái thi thể.

Thi thể phỏng chừng vẫn còn nóng hổi.

Cũng là do mấy tên buôn lậu bọn họ đến nơi thì giết chết.

Một đám dân đói trên núi muốn đoạt lấy lương khô của bọn họ, bị ba người Đào Vĩnh Lập tàn nhẫn hạ thủ chấn nhiếp, bảo bọn hắn tự ăn đồng bạn của mình đi.

Hắn có thể tưởng tượng được loại máu chảy đầm đìa ngạnh đoạt ăn sống này sẽ có hình ảnh như thế nào, hắn quay lưng lại không muốn nhìn, bởi vì lúc trước đã từng nhìn thấy không chỉ một lần.

Lúc ban đầu, khi hắn vừa xâm nhập vào khu vực tai ương thì rất có tinh thần, vì bảo vệ lương khô của ba người mà dũng cảm xuất lực, là một nam tử bảo hộ lương tốt.

Thẳng đến sau khi tiến sâu vào trong Tai khu, một lần nhìn thấy một đám người đang vây quanh một cái nồi sắt gỉ sét loang lổ nấu đồ ăn, ngửi thấy mùi thịt còn rất thơm, đi tới nhìn, nhìn thấy trong nồi đang quậy động chính là một thân người nho nhỏ, có người trong miệng còn đang nhai thịt rịn máu chưa chín thì hắn ngay tại chỗ thiếu chút ói ra.

Về sau càng là thấy được rất nhiều cảnh tượng kinh khủng vượt quá tưởng tượng của hắn.

Bắt đầu từ lúc đó, hắn liền ngây dại rồi, một bao lớn lương khô ở trên người trong lúc không cẩn thận đã bị đám dân đói cướp đoạt mất rồi.

Hắn không nghĩ tới, tình hình tai nạn xảy ra còn chưa đến một tháng, con người lại có thể đói đến mức này.

Hắn cho rằng có thời gian dài như thế, dù cho dùng hai cái đùi để đi, đại số người cũng đều có thể đi ra được Tai khu.

Sau khi đi đến hiện trường, mới phát hiện thấy, khi nhân loại đối diện với loại tai nạn này thì cực kỳ yếu đuối, căn bản không phải như là hắn tưởng.

Cũng đã trải qua một lần này, hắn mới chân chính khắc sâu cảm nhận được cái gì gọi là dân đói.

"Ha ha, cũng được!"

Cười ha ha, Đào Vĩnh Lập xách lưng quần từ trong một chỗ khe núi đi tới, sau đó đổi lượt Cát Đại Quân đi.

Không việc gì khác, chính là phát hiện được một tiểu nương tử mặc dù nhếch nhác nhưng vẫn khó giấu giếm được dung mạo, dáng người xinh đẹp.

Một miếng bánh liền để cho tiểu nương tử đi tắm rửa sạch, ngoan ngoãn đi theo bọn họ.

Thanh niên ngồi xổm tại bên cạnh Dữu Khánh đứng dậy, đôi mắt trông mong mà tiến đến bên cạnh Đào Vĩnh Lập.

Đào Vĩnh Lập buộc xong lưng quần, từ trong túi lớn mà Dịch Tòng Phi trông coi lấy ra một miếng bánh mì lớn ném cho thanh niên.

Thanh niên này là trượng phu của tiểu nương tử kia, đã thỏa thuận xong rồi, tiểu nương tử bồi một người thì cho một miếng bánh.

Từ chất liệu y phục nhìn dơ bẩn của phu thê hai người Dữu Khánh có thể nhìn ra được một đôi này vốn phải là gia cảnh cũng không tệ lắm, nghe cách ăn nói cũng giống như là thư hương nhân gia.

Thanh niên ôm lấy bánh mì lớn nhai ngấu nghiến.

Đào Vĩnh Lập cúi người vỗ vỗ vai Dữu Khánh, "Lão đệ, ngươi nha, còn chưa có quen đi, lần đầu làm việc này cũng có thể lý giải, khi quen thì được rồi. Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ lấy ngọn núi này làm trung tâm, phải bắt đầu gom hàng rồi, không có thời gian chậm rãi chọn lựa, ngươi phải có ánh mắt giỏi phát hiện, cần vừa nhìn qua là có thể từ trong đống tóc tai rối bù nhìn ra được sắc đẹp tốt hay xấu."

Dứt lời lại đi tới bên cạnh thanh niên kia, vỗ vỗ sau lưng gã, "Ăn từ từ, ăn từ từ. Huynh đệ, thương lượng với ngươi chuyện này, nương tử của ngươi ta mua, đợi chút nữa ngươi thương lượng với nàng một chút?"

Thanh niên trầm mặc, gật gật đầu, lại tiếp tục gặm bánh.

Sau đó, Cát Đại Quân cười đi trở về.

Đi theo phía sau là vị tiểu nương tử đã rửa ráy sạch sẽ kia, dung mạo bất phàm, đây còn là bị đói xanh xao vàng vọt, nếu khôi phục lại tư sắc bình thường thì có thể nghĩ mà biết.

"Lão đệ, ngươi có muốn thử xem hay không?" Đào Vĩnh Lập cầm một khối bánh mì lớn đưa cho Dữu Khánh, ra hiệu hắn cầm đi tìm tiểu nương tử kia.

Dữu Khánh liên tục lắc đầu, cũng không có hé răng.

Cuối cùng thanh niên còn là đi tới trước mặt tiểu nương tử, hai người đụng mặt thương nghị một hồi, sau đó đi tới cho biết tiểu nương tử đã đồng ý bán mình.

Đào Vĩnh Lập định giá là, cung cấp đồ ăn cho phu thê bọn họ, đưa hai người ra khỏi Tai khu, tiểu nương tử thì bán mình cho y, sau đó đưa cho thanh niên một lượng bạc.

Thanh niên cho biết mình muốn đến Thượng Uyển phủ thành gần đây, cần năm lượng bạc.